Sau khi mọi người và Lưu Mỹ rời khỏi, Tiêu Mộc Diên cầm chén canh giải rượu đặt vào tay Thịnh Trình Việt, sau đó tiến đến chỗ Thịnh Thảo An dìu cô dậy.

Tiêu Mộc Diên nhăn mặt hỏi: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Nhưng Thịnh Thảo An vẫn cười ngây ngô, cô chỉ biết cười và cười, giống như đang lạc vào thế giới ảo huyền nào đó, khóe mắt cô thoáng ánh lên giọt nước long lanh, nhưng có vẻ như chưa chịu rơi xuống.

Cô nói: “Chị dâu à, sao chị đẹp vậy.”

“Sao giờ em lại khóc rồi?” Tiêu Mộc Diên có thể cảm giác được Thịnh Thảo An có gì đó không bình thường, cô lại nghĩ đến tin nhắn mà con trai cô nhắc đến, cô hỏi: “Em uống nhiều như vậy có phải có liên quan đến Triệu Dương phải không?”

Thịnh Thảo An của ngày thường muốn cười muốn nói lúc nào cũng không cần để ý đến ai, nhưng đột nhiên giờ có vẻ như đã khác, cô ngồi chồm hổm, nghe câu hỏi của Tiêu Mộc Diên đột nhiên cô có chút bần thần, giấy phút sau cô ngước nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ mặt thất thần.

Tiêu Mộc Diên chưa bao giờ nhìn thấy Thịnh Thảo An với bộ dạng như vậy, trong đầu cô Thịnh Thảo An vốn dĩ là người khá kiêu ngạo, tuy là sau này có chút biết kiểm điểm và ôn hòa hơn, nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo vốn có của cô.

Nhưng ngay tại lúc này, Thịnh Thảo An với đầu tóc bù xù, quần áo tơi tả, vẻ kiêu ngạo tự cao hoàn toàn biến mất.

“Nói cho chị biết, được không?” Giọng của Tiêu Mộc Diên rất dịu dàng, cô vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của Thịnh Thảo An, như đang vuốt ve con của mình.

Hốc mắt của Thịnh Thảo An đỏ hay, cô đưa tay ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, dụi đầu vào vai cô: “Chị, em thật sự rất uất ức.”

Tiêu Mộc Diên cảm nhận được trên cổ cô ướt ướt, cô cũng không muốn hỏi chuyện trên báo nữa, hoặc là, người cô nên hỏi không phải là Thịnh Thảo An......

Thỉnh thoảng Tiêu Mộc Diên vuốt lưng để trấn an Thịnh Thảo An, cô dường như cảm nhận được nỗi niềm trong lòng của Thịnh Thảo An, có rất nhiều lời an ủi muốn nói với Thịnh Thảo An, vừa muốn nói nhưng rồi lại nuốt trở lại vào trong.

Qua một lúc thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Thảo An buông Tiêu Mộc Diên ra, cô ngồi dậy, ngẩng đầu, đưa tay lau đi nước mắt của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Tiêu Mộc Diên nói: “Chị dâu, em sẽ không bao giờ thích con người đó nữa.”

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Thịnh Thảo An, cô sẽ lựa chọn tin tưởng những gì Thịnh Thảo An nói mà không cần hỏi lý do.

Trong lúc Thịnh Thảo An cảm thấy mình đang buồn đau tuột cùng, cô bất ngờ đứng thẳng người dậy, ngước nhìn lên trời: “Em nhất định sẽ dựa vào năng lực của chính mình để chứng minh cho những người coi thường em, đặc biệt là anh ta, anh ta sẽ hối hận khi mà để vuột mất người phụ nữ tốt như vậy, cho nên…”

Thịnh Thảo An lại ngồi phịch xuống, kéo kéo tay Tiêu Mộc Diên nói: “Cho nên chị dâu, chị nhất định phải giúp em, em muốn trở nên tốt hơn, hoàn mỹ hơn.”

Tiêu Mộc Diên lại nhìn thấy cặp mắt kiên định đầy quyết tâm đó, im lặng một lúc:

“Chị, chị giúp em nha.” Thịnh Thảo An thấy Tiêu Mộc Diên không lên tiếng, nghĩ rằng cô không đồng ý, nên cô nhướng mày, nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt tội nghiệp.

Nhưng Tiêu Mộc Diên giờ phút này đang rất mệt mỏi, khi Thịnh Thảo An chuẩn bị lên tiếng lập lại, đột nhiên cô đưa tay vỗ mạnh vào đầu Thịnh Thảo An.

Cái đánh này của Tiêu Mộc Diên làm cho Thịnh Thảo An giật mình, cô thắc mắc nhìn Tiêu Mộc Diên: “Chị làm gì vậy?” Ánh mắt và cả giọng điệu của cô chứa đầy uất ức.

Tiêu Mộc Diên không cảm thấy mình làm sai, cô đứng dậy, lúc cô nhìn Thịnh Thảo An cảm giác như đang nhìn đứa con không hiểu chuyện của mình.

“Nếu như em muốn khiến mình hoàn mỹ hơn, tốt đẹp hơn trong mắt mọi người, thì tại sao hôm nay lại vắng mặt trong buổi lễ ra mắt?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

Thịnh Thảo An vừa nghe xong Tiêu Mộc Diên nói, cô càng cảm thấy kỳ lạ: “Buổi lễ ra mắt gì? Không phải buổi lễ ra mắt được xếp sau ngày diễn ra cuộc thi Quốc Tế sao? Sao giờ lại là hôm nay?”

“Sao lại là hôm nay?” Tiêu Mộc Diên cảm giác như mình vừa nghe được câu nói giỡn, cô nói: “Chị đã nhắc e nhiều lần rồi, nhắc em phải xuất hiện lộ diện trong buổi ra mắt này, em nói xem lúc đó em đang ở đâu?”

Thịnh Thảo An cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc buổi lễ ra mắt bắt đầu … là lúc cô đang tự nốc rượu như điên… trong tích tắc đầu cô liền nhớ ra những việc này, cô nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ mặt rối bời: “Chị, vậy giờ buổi lễ đã kết thúc chưa?”

Giọng của Thịnh Thảo An nói rất nhẹ, nhưng lọt vào tai nghe có chút gì đó cảm giác đau lòng.

Tiêu Mộc Diên gật đầu, cũng nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, kết thúc rồi.”

Thịnh Thảo An cụp mi xuống, không dám nhìn Tiêu Mộc Diên nữa, đồng thời khóe miệng cô cười buồn: “Vậy… cuộc thi Quốc Tế có phải cũng đã kết thúc rồi phải không?”

Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Thảo An từ đâu nghe được những tin tức không đúng sự thật này, vừa lúc cô chuẩn bị giải thích thì đột ngột Thịnh Thảo An lớn tiếng cười.

Tiếng cười đó gần như là khủng hoảng, cô không khác gì người điên: “Em cứ tưởng em có thể đứng trên sân khấu cuộc thi Quốc tế nhận giải quán quân, sau đó sẽ dạy cho những người điên khùng khinh người kia một bài học, kết quả… kết quả là đến cả cơ hội tham gia em cũng đã bỏ lỡ rồi sao? Thịnh Thảo An, mày bị điên hả? Chỉ vì người đàn ông họ Triệu đó mà mày đã tự hủy hoại cuộc sống của mày sao?”

“Thảo An, em bình tĩnh lại trước đã.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy cái đánh vừa rồi của mình hình như chưa đủ mạnh để khiến cho Thịnh Thảo An bình tĩnh hơn, cô vòng lên phía trước của Thịnh Thảo An, đặt hai tay lên vai cô.

Nhưng Thịnh Thảo An hoàn toàn không quan tâm đến, giây phút này cô đang khủng hoảng, nước mắt cứ thế trào ra: “Chị dâu, em lẽ ra có thể sống một cuộc sống yên ổn hơn, nhưng mà bây giờ… bây giờ chính em đã hủy hoại bản thân mình rồi.”

“Em giờ mới mấy tuổi đâu, sao lại có thể nói những lời này được?” Tiêu Mộc Diên lẽ ra chỉ muốn cho con bé này một bài học, nhưng ai ngờ con bé lại khóc như thác nước phun trào như vậy… hình như cô vẫn chưa làm gì con bé … chẳng lẽ là cái đánh vừa rồi? Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên đưa tay sờ sờ đầu Thịnh Thảo An. Thịnh Thảo An vốn dĩ đã cao, lại thêm đôi cao gót, khiến cho Tiêu Mộc Diên phải nhướng người để sờ đầu cô xem vừa rồi có làm cô bị đau không, cô nói: “Chúng ta đều đã trưởng thành, phải biết rằng khóc không thể giải quyết chuyện gì được. Tuy là lúc nãy chị đanh hơi mạnh tay, nhưng em có thể đừng vì vậy mà khóc sướt mướt như vậy không …”

Nhưng mà, Thịnh Thảo An lại khóc nhiều hơn khi nghe những gì Tiêu Mộc Diên vừa nói: “Không phải, chị dâu, em không phải khóc vì bị chị đánh, chỉ là em không biết bản thân mình đã buông thả bao lâu rồi, vậy mà giờ để bỏ lỡ cơ hội.”

“Chỉ là buổi lễ ra mắt thôi mà? Trong cuộc thi Quốc Tế cố gắng một chút là được chứ có gì đâu?” Tiêu Mộc Diên nâng khuôn mặt của Thịnh Thảo An, lau đi nước mắt của cô, lau cả phần nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt..

“Nhưng mà cuộc thi Quốc Tế không phải em cũng …” Nghĩ đến đây, Thịnh Thảo An lại khóc lớn tiếng hơn.

“Buổi lễ ra mắt vẫn như kế hoạch ban đầu, diễn ra trước cuộc thi Quốc Tế một ngày, bây giờ cuộc thi Quốc Tế vẫn chưa bắt đầu, cái mà em nói bỏ lỡ chẳng lẽ là cuộc thi của năm ngoái sao?” Thịnh Trình Việt ở bên cạnh lên tiếng, anh không thể ngồi im nghe để hai người phụ nữ này tiếp tục nữa, cứ im nữa chắc đến khuya cũng chưa về được đến nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play