Nghe được Thịnh Trình Việt nói, Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn anh một cái, có điều lập tức lại vùi đầu xuống.

Trên đầu Thịnh Trình Việt đều là sọc đen, từ khi nào, sức hấp dẫn của anh lại không bằng sàn nhà?

“Thịnh Trình Việt, anh có nhìn thấy USB của em không?”

Ngay lúc trong lòng Thịnh Trình Việt đang ầm ĩ không yên, Tiêu Mộc Diên hỏi anh. Thịnh Trình Việt mới biết Tiêu Mộc Diên đang làm gì, anh tiến lên, ôm lấy Tiêu Mộc Diên, đặt ở trên sô pha.

“Đừng tìm nữa, đồ của em ở chỗ này.” Thịnh Trình Việt nói, trả USB lại cho Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cầm USB, vẻ mặt vui vẻ vì mất mà tìm lại được, đương nhiên, sự vui vẻ này là ngắn ngủi.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên vốn đang nhe răng cười từ từ trở lại bình thường, cô nhìn USB trong tay với vẻ ngờ vực, sau đó chuyển tầm mắt về phía Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt cảm giác bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nhưng mà anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặt lộ vẻ mỉm cười với Tiêu Mộc Diên.

“Thịnh Trình Việt, anh có thể giải thích cho em, cái USB này là chuyện như thế nào?” Tiêu Mộc Diên cắn răng hỏi.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đột nhiên nói: “Anh muốn chúc mừng em.”

Tiêu Mộc Diên không hiểu: “Muốn chúc mừng em chuyện gì?”

“Tác phẩm của em đó, bị những người ở bộ phận thiết kế tôn là tác phẩm của thần, ạnh mẽ yêu cầu anh xuất bản tác phẩm của em, để càng nhiều người thưởng thức.” Thịnh Trình Việt tự nhận tình cảm của mình đặt đúng chỗ rồi, giọng điệu cũng cao lên, nhưng là, vì sao Tiêu Mộc Diên vẫn nhìn anh giống như một thằng ngốc.

“Thịnh Trình Việt, anh đang nằm mơ giữa ban ngày ban mặt, đây là em cho Thảo An cùng Linh Linh dùng làm tham khảo, hơn nữa cũng chỉ là nền tảng mà thôi, nếu mấy thứ này ra sách rồi, chẳng phải bị người khác chê cười?” Dù sao Tiêu Mộc Diên cũng hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Thịnh Trình Việt.

“Những người ở bộ phận thiết kế còn muốn anh lập một ban biên tập, muốn để em làm chủ biên.”

Tiêu Mộc Diên vẫn cảm thấy không thể tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kiên định của Thịnh Trình Việt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh nói đều là thật sự?”

“Anh đã lừa gạt em khi nào?” Thịnh Trình Việt cười nói.

Tiêu Mộc Diên nghĩ nghĩ, đúng thật là không có: “Nói như vậy…… Em phải tiếp tục làm việc rồi?”

Thịnh Trình Việt nghĩ bây giờ Tiêu Mộc Diên ở nhà quen rồi, đi ra làm việc khẳng định sẽ rất vất vả: “Nếu em không muốn không sao, anh có thể nói với bọn họ.”

“Nói gì?”

“Nói không làm ban biên tập này.” Thịnh Trình Việt nói, nhìn Tiêu Mộc Diên chờ cô khen ngợi nói: “Để em tiếp tục rãnh rỗi.”

“Vì sao nói không làm là không làm? Em cũng cảm thấy rất hứng thú.”

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt có hơi phức tạp, chẳng lẽ người này không cảm thấy lời nói của chính mình có mâu thuẫn gì sao?

“Hơn nữa, để em rãnh rỗi làm gì? Em ở chỗ này sắp mốc meo rồi, thật không dễ có thể ra ngoài làm việc, cơ hội như vậy, vì sao em muốn từ chối?”

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói, không hiểu sao cảm thấy hình như có tí đạo lý, chỉ là anh vẫn có hơi ngốc, rốt cuộc là cô gái này có muốn đi làm lại hay không?

Tiếp đó, Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói: “Vậy chừng nào thì đi làm? Là ngày mai sao?”

Thịnh Trình Việt lắc đầu.

“Chẳng lẽ là hôm nay?” Tiêu Mộc Diên cất cao giọng, để người rất dễ nghe ra cô vui sướng.

Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị, mọi thứ còn chưa có hoàn thành, đoán chừng kiểu gì cũng phải một tuần sau.”

“Một tuần?” Tiêu Mộc Diên lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Lại còn những một tuần không thể đi làm? Em cảm giác tim mình đang nhỏ máu.”

Thật ra, Thịnh Trình Việt mới là người phải nói, lòng anh mới thật mệt, anh kém cỏi như vậy sao?

“Em với anh ở bên nhau rất nhàm chán sao?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng em muốn làm việc.”

Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy không biết nói gì: “Anh rốt cuộc biết vì sao mấy đứa con luôn muốn học tập.”

“Vì sao?”

“Bởi vì các con có một người mẹ không muốn rảnh rỗi……”

Lời này của Thịnh Trình Việt rất đúng. Tính tình Tiêu Mộc Diên ảnh hưởng trực tiếp tới đời sau của cô, để cho tụi nó ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách.

“……”

Tiêu Mộc Diên cũng là không cách nào phản bác những lời này, đúng thật tính cô không thích ở yên một chỗ.

“Diên Diên, có thể tùy hứng thả lỏng một chút.” Thịnh Trình Việt khuyên nhủ.

Tiêu Mộc Diên thì cười khổ nhìn Thịnh Trình Việt: “Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh nói đi, nếu như để em về nhà chăm con em có thể chăm con, nhưng anh cố tình để em cùng anh đến công ty, đến công ty lại chỉ có thể xem tạp chí, những tạp chí này em đã xem vài lần rồi.”

“Không phải hôm nay lại có mấy quyển sao?” Thịnh Trình Việt hỏi, hơn nữa tạp chí có rất nhiều loại, thậm chí, Thịnh Trình Việt còn mua một đống tiểu thuyết về, vì sợ Tiêu Mộc Diên nhàm chán.

“Đều xem xong rồi.” Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ bĩu môi: “Vừa rồi em tìm USB là để thêm vào ý tưởng mới, không ngờ biến mất tăm rồi.”

“Được rồi, anh sẽ nhanh chóng để bọn họ làm một phòng biên tập.”

“Ừm.” Tiêu Mộc Diên nháy mắt gật đầu, có sự nghi ngờ ngiêm trọng.

Thịnh Trình Việt nhìn người đối diện, nhịn không được nâng tay lên vuốt đầu cô: “Phải chú ý cơ thể của mình, nếu quá mệt mỏi, anh sẽ trừng phạt luôn khóa em ở bên cạnh anh.”

“Nghe anh nói như vậy, em không vui, có phải anh rất chán ghét dính với em?” Tiêu Mộc Diên chất vấn.

Hình như không có nói gì sai ấy. Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Tiêu Mộc Diên nói: “Anh vừa mới nói phương thức trừng phạt em chính là khóa ở bên người anh, anh cũng đã nói như vậy, vậy rốt cuộc là anh chán ghét em cỡ nào?”

Thịnh Trình Việt nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình, bởi vì Tiêu Mộc Diên chất vấn, ngay cả anh cũng quên mình vừa nói cái gì. Giải thích thì lại sợ bị Tiêu Mộc Diên nói là bao biện, xem ra, làm người thật đúng là rất khó.

Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa tiến về phía Thịnh Trình Việt, tuy rằng cô cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình rất hung dữ, nhưng Thịnh Trình Việt cảm thấy rất đáng yêu. Anh đang muốn duỗi tay bắt người phụ nữ này, kết quả tiếng chuông di động của cô tới trước một bước.

Tiêu Mộc Diên cũng mặc kệ Thịnh Trình Việt muốn giở trò gì, cô mở di động ra, ấn tiếp nghe cuộc gọi.

“Xin chào, xin hỏi cô có phải là phụ huynh của Thịnh Tuấn Hạo không?”

Thịnh Tuấn Hạo? Tiêu Mộc Diên nghĩ không ra là ai gọi tới. “Đúng vậy, tôi là mẹ của Tuấn Hạo, xin hỏi ông có chuyện gì?”

“Là như vậy, tôi là thầy dạy toán của Tuấn Hạo, Tuấn Hạo vừa bị tai nạn xe, bây giờ đang trong cấp cứu, nhưng phẫu thuật yêu cầu phải thanh toán trước, hy vọng cô có thể nhanh chóng gửi tiền qua đây, tài khoản của tôi là ****……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play