"Tính chứ, giờ tôi đang nhớ lại ngày mà chúng tôi chia tay. Thực ra khi đó Trần Tuấn có đến tìm tôi và nói có thể bắt đầu lại từ đầu với tôi, nhưng lúc ấy tôi do dự."
Tiêu Mộc Diên cau mày. Đây là hành động gì vậy.
"Thật ra bây giờ tôi lại đang hối hận. Tôi luôn cảm thấy bởi vì tôi hối hận nên Trần Tuấn mới ở cùng với Hà Mỹ Lệ. Nếu như lúc trước tôi đồng ý Trần Tuấn, có phải Trần Tuấn sẽ còn ở bên cạnh tôi hay không?"
"Chuyện này không có gì phải hối hận." Tiêu Mộc Diên nghe Lâm Linh nói thì theo bản năng phản bác: "Tôi cảm thấy rời khỏi Trần Tuấn là một chuyện rất tốt đối với cô. Sau khi chia tay sẽ thấy được phẩm chất con người, cô xem bộ dạng hiện tại của anh ta vẫn còn là bộ dạng khi cô thích à?"
"Cô đang cười cái gì?" Tiêu Mộc Diên ủ rũ mặt mày, cô không khỏi có cảm giác bị châm chọc..
"Tôi đang cười bản thân mình, vừa rồi đã nói những thứ gì vậy chứ!" Lâm Linh bụm mặt và lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Thực ra, lúc tôi mới bắt đầu học đại học cũng là học ngành thiết kế, nhưng vì một câu của Trần Tuấn mà thay đổi phương hướng. Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ rằng nếu lý tưởng có thể dễ dàng thay đổi như vậy, có lẽ đó cũng không phải lý tưởng chân chính của tôi. Chỉ có điều tôi cũng không ngờ lần này tôi lại tiếp xúc..."
Tiêu Mộc Diên không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Lâm Linh, có lẽ cô không biết nên an ủi người khác như thế nào.
Sau đó Lâm Linh nói tiếp: "Trước đây tôi từng nghe nói rằng nếu ánh trăng quá mê người, con người có thể sẽ không tự chủ được mà làm ra hành động khiến bản thân họ cũng kinh ngạc. Ví dụ như..." Lâm Linh nói tới đây thì thả hai tay che mắt xuống để lộ đôi mắt của cô ấy.
Chỉ là, đôi mắt của cô ấy đã không còn trong veo như bình thường nữa, nó đã dính phải bụi bậm và cũng có chút gì đó khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Tiêu Mộc Diên không khỏi rơi vào trong đôi mắt này, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất, biểu cảm trở nên thờ ơ lạnh lẽo. Cô đột nhiên giơ tay sau đó đẩy Lâm Linh xuống nước.
Tiêu Mộc Diên không thể tin được rằng mình đã làm gì, cô nâng tay lên đặt trước mắt nhìn rồi nhìn sang Lâm Linh ở trong nước, sau đó lùi về sau.
"Cứu tôi với!"
Lâm Linh còn đang hét to kèm theo cả ho khan. Cô thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên lạnh nhạt như vậy thì vùng vẫy lung tung, nhưng không ngờ cô ấy càng ngụp xuống nhanh hơn.
Thịnh Trình Việt đã kêu bảo vệ cổng tới, còn anh ôm Tiêu Mộc Diên trong ngực mà kêu bảo vệ cổng đi cứu Lâm Linh.
Buổi tối Lâm Linh vốn đã mặc đồ phong phanh, giờ phút này bị ướt thì quần áo càng dính chặt vào thân hình hấp dẫn lả lướt của cô ấy. Khi ở dưới nước không rõ ràng như thế, nhưng vừa tiếp xúc với không khí thì lập tức làm người ta không thể nhìn thẳng. Cơ thể Lâm Linh đang run rẩy, thời tiết vào buổi tối luôn lạnh lẽo, lúc ở dưới nước cô ấy đã lạnh không chịu được, không ngờ sau khi lên bờ, gió đêm thổi qua càng khiến cơn lạnh kia lạnh đến tim gan.
"Cô không sao chứ." Thịnh Trình Việt nhìn Lâm Linh lễ độ hỏi một câu.
Lâm Linh gật đầu nhưng vẫn ho khan không ngừng. Cô ấy che ngực lại định vỗ ngực, kết quả vì quần áo ẩm ướt, vải vóc dễ rách, vừa vỗ hai cái thì tấm vải này lập tức rách ra.
Có lẽ, cô ấy không có thói quen mặc nội y khi mặc đồ ngủ nên khi phần vải này bị rách ra, cảnh sắc phong tình trước người lộ thẳng ra ngay trước mặt người khác.
Thịnh Trình Việt không có phản ứng gì nhưng bảo vệ cổng thì khác, hắn là một chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống, mặc dù có ý thức đạo đức nhưng nhìn mỹ nữ là bản năng, hắn không thể khống chế được.
"Cái này cho cô, che người lại chút đi." Thịnh Trình Việt ủ rũ ném áo khoác của Tiêu Mộc Diên cho Lâm Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT