Trừ Nguyệt Nguyệt thì hình như lâu rồi mấy đứa bé khác cũng chưa được đổi đồ mới. Đặc biệt đến bây giờ Quả Quả vẫn mặc đồ con trai, mặc dù trông thật đáng yêu nhưng cô cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ Quả Quả lúc mặc đồ con gái.

Nghĩ đến vẻ ngoài của Quả Quả, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, Tiêu Mộc Diên không thể không nói rằng chúng thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Dù sao cô chưa từng thấy ai có đôi mắt đen như vậy.

Tiêu Mộc Diên đang chìm trong việc vẽ vời thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Tiêu Mộc Diên cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, là Thịnh Thảo An gọi tới.

"Có chuyện gì vậy Thảo An?"

"Chị dâu, bây giờ em đang ở trước cửa nhà chị, chị để cho bảo vệ nhà mình cho em vào đi."

Giọng nói Thịnh Thảo An có vẻ hơi tức giận, có lẽ là trước giờ chưa từ thấy bảo vệ nào không biết xấu hổ như vậy.

"Cửa?" Tiêu Mộc Diên nghi ngờ.

"Đúng vậy, chị để bảo vệ nhà chị tránh ra!" Thịnh Thảo An cực kỳ nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, khi đang nói chuyện cô ta còn ra vẻ hung dữ với người trước mặt này.

Bảo vệ nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Thảo An hơi cảm thấy sợ hãi, thật sự là dọa người.

Tiêu Mộc Diên đi vào một căn phòng khác, mở camera ở cửa, đúng là thấy lúc này Thịnh Thảo An đang tức giận, sốt ruột đứng đó.

Tiêu Mộc Diên nhấn vào một nút cố định ở trong phòng và nói với bảo vệ cổng: "Để cho cô ấy vào đi."

Bảo vệ nghe được giọng Tiêu Mộc Diên mới để Thịnh Thảo An đi vào.

Trước khi đi, Thịnh Thảo An còn không quên trừng người bảo vệ kia một cái, thật ra đây không phải lần đầu tiên cô ta đến đây, chỉ nói gần đây thì cô ta cũng có tới tìm Tiêu Mộc Diên, khi đó cô ta vẫn chưa có số điện thoại của Tiêu Mộc Diên, bị cản ở cửa dù nổi giận thế nào đều vô ích, vẫn là đúng lúc gặp Tiêu Mộc Diên đi dạo trở về thuận tiện dẫn cô vào chơi một chút.

Bây giờ thì tốt rồi, đều là người từng đến một lần nhưng kết quả vẫn còn cản cô ta lại, rốt cuộc bảo vệ nhà này bị bệnh gì không biết?

Trái lại Tiêu Mộc Diên không có lời gì thể nói, người khác ở phòng bảo vệ thì không hề có trách nhiệm, người bảo vệ này thì quá có trách nhiệm.

Cậu ta chỉ nhận biết những người trong nhà này còn mặc kệ những người khác giải thích thế nào thì cậu ta vẫn kiên quyết không cho vào. Nói thật là khi nhìn thấy dáng vẻ của Thịnh Thảo An vào lúc này, cô cũng suýt không nhận ra chứ đừng nói chi là cậu bảo vệ chỉ gặp cô ta một lần.

Hôm nay đến đây, vẻ ngoài của Thịnh Thảo An không quá quyến rũ như trước, cô ta chỉ trang điểm rất nhạt, nếu không nhìn cẩn thận thì tất nhiên sẽ cảm thấy cô ta đang để mặt mộc, còn quần áo mà cô ta mặc thì bình thường, chỉ một đường nét và hoa văn, hoàn toàn không giống phong cách của Thịnh Thảo An.

"Chị dâu, sao lại nhìn em như vậy?" Thịnh Thảo An vừa vào phòng thì hoàn toàn không xem mình là người ngoài, lập tức ngồi xuống ghế salon và cầm trái cây trên bàn lên ăn.

Dì Lưu định nói gì nhưng Tiêu Mộc Diên ngăn cản: “Không có gì, trái cây đều rửa rồi."

Sau đó, cô đến ngồi ở ghế salon đối diện Thịnh Thảo An.

"Thảo An, hôm nay cô tới đây có chuyện gì không?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

Thịnh Thảo An vẫn gặm quả táo kia, cô ta không trả lời câu hỏi của Tiêu Mộc Diên ngược lại tự mình nói: "Chị dâu, đi làm nhàm chán như vậy mà rốt cuộc năm đó sao chị kiên trì nổi?"

Tiêu Mộc Diên không hiểu những gì Thịnh Thảo An vừa nói, chỉ khó hiểu nhìn cô ta.

Nhận ra được sự nghi ngờ của Tiêu Mộc Diên, tất nhiên là Thịnh Thảo An lựa chọn thoải mái nói cho Tiêu Mộc Diên rồi. Cô ta nói: "Vì lấy được đoạn phim ghi hình kia, em xin ba đến Thịnh Thế để đi làm, sao nào? Có cảm thấy em hy sinh rất lớn không?"

"Vì lấy được đoạn phim ghi hình?" Nói đến đoạn ghi hình, Tiêu Mộc Diên cũng không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Thịnh Trình Việt tối qua, vẻ mặt đó còn xấu xí hơn nuốt phải con ruồi.

Thịnh Thảo An gật đầu, hình như khi cô ta nói đến đây cũng nghĩ giống Thịnh Trình Việt, cô ta nói: "Anh cả lấy được video cũng giống như của em lấy được đúng không? Bây giờ em nói thật với chị, thật ra đoạn ghi hình này do anh cả bảo em đi lấy để cho chị không hiểu lầm anh ấy. Thật ra em cảm thấy anh cả tốt vô cùng, còn nghe nói hôm qua kỉ niệm một năm ngày hai người kết hôn hả? Xin chúc mừng chúc mừng!"

Tiêu Mộc Diên không biết phải nói gì: “Cô đến đây là để chúc mừng tôi à?" Cô hỏi.

"Tất nhiên là không phải." Thịnh Thảo An nhanh chóng phủ nhận điều này, cô ta nói: "Lần này em tới là muốn nói với chị một chuyện."

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An, đợi cô ta nói tiếp.

Thịnh Thảo An nghĩ đến chuyện mình phải nói, đột nhiên ngồi thẳng người, đưa tay đặt quả táo đang ăn dở xuống bàn trà nhỏ, cô ta nói: "Em muốn tham gia vào cuộc thi toàn quốc năm nay."

Cô ta là đang tuyên bố, chí hướng này cũng rất tốt nhưng hình như Thịnh Thảo An học diễn xuất mà, cô ta còn từng học thiết kế ư?

Kết quả, Tiêu Mộc Diên hỏi: "Cô muốn tham gia cuộc thi thiết kế kế toàn quốc à?"

"Đúng vậy." Thịnh Thảo An nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin: “Lúc học đại học, em vốn học ngành thiết kế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên em đổi chuyên ngành. Bây giờ em làm ở phòng thiết kế của Thịnh Thế, em nghe nói lần này Tô Anh cũng sẽ tham gia cuộc thi này, em nhất định phải chiến thắng cô ta trong cuộc thi."

Tiêu Mộc Diên gật đầu, nhưng chỉ im lặng bên cạnh không lên tiếng.

"Chị dâu, chị không có điều gì muốn nói à?" Thịnh Thảo An nói xong nhưng phát hiện bên cạnh không có ai trả lời cô ta, rốt cuộc cô ta hỏi Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên phản ứng lại nhìn Thịnh Thảo An và hỏi ngược lại: "Tôi cần nói gì à?"

"Đó là tất nhiên, dù sao chị là giám khảo." Thịnh Thảo An chau mày, nghĩ là Tiêu Mộc Diên đang có vẻ hơi xem thường mình nên trong lòng trở nên kém một chút.

"Tôi là giám khảo?" Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộc Diên nghe được chuyện này, tại sao cô không biết nhỉ?

Thịnh Thảo An cẩn thận quan sát Tiêu Mộc Diên, phát hiện có vẻ cô cũng không nói dối, cô ta nói: "Em điều tra được giám khảo cuộc thi toàn quốc đều là người đoạt giải nhất lần trước, chị đúng là giải nhất lần trước mà Âu Vũ Đình - bạn học của chị chính là giải nhất lần trước nữa."

"Ồ!" Tiêu Mộc Diên nghe vậy hơi sửng sốt, hoàn toàn không có lời gì khác cần nói, vì vậy chỉ ồ một tiếng.

Cô thật sự không biết chuyện mà Thịnh Thảo An nói, cô không biết mình là giám khảo cũng không biết Âu Vũ Đình giành giải nhất lần trước mình. Nhưng nếu Âu Vũ Đình đúng là người đoạt giải nhất vậy khi cô tham gia thì Âu Vũ Đình chính là giám khảo là đúng rồi.

"Ồ cái gì mà ồ ồ! Chị dâu, lúc em nói chuyện với chị thì chị có thể tập trung một chút không?" Thịnh Thảo An suýt đập bàn lý luận với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên gật đầu, nhưng cô cảm thấy mình vẫn luôn tập trung.

"Cho nên cô tới đây là để nói với tôi những điều này ư?" Dù cô là giám khảo cũng chắc không thể để cho Thịnh Thảo An đạt giải nhất, dù sao chuyện này cũng không phải do cô quyết định.

Lần trước, khi cô tham gia, Âu Vũ Đình từng nói trước với cô một vài chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play