Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Tiêu Mộc Diên, Viễn Đan cùng Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.
"Mẹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?"
Nguyệt Nguyệt có chút buồn bực.
"Hai đứa nói cho mẹ nghe, Tuấn Hạo với Quả Quả rốt cuộc là có quan hệ gì?"
"Quan hệ gì là sao ạ?" Nguyệt Nguyệt mặt lơ mơ nhìn Tiêu Mộc Diên: "Mẹ, mẹ nói gì con nghe không hiểu?"
Tiêu Mộc Diên nghĩ có thể cô nói quá người lớn rồi, liền nói rõ hơn một chút: "Chính là tại sao Tuấn Hạo lại đối xử với Quả Quả tốt như vậy?"
Nghe được hai chữ Quả Quả này, trong lòng Nguyệt Nguyệt liền bực bội: "Con cũng không biết tại sao anh Tuấn Hạo lại đối xử với nó tốt như vậy, so với cô em gái là con này còn đối xử tốt hơn, con rất buồn bực, rốt cuộc là Quả Quả kia đã làm gì chứ?"
Nghe con gái liên tiếp nói, Tiêu Mộc Diên có thể nhìn ra cô bé có vẻ cũng không thích Quả Quả.
Thế nhưng, việc con gái thích Quả Quả so với việc con trai thích Quả Quả...Thực sự thì cô không ghét đứa trẻ này, làm con rể cô vẫn có thể chấp nhận, nhưng mà nếu là... Chính là cô hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Thật ra cũng không phải cô có ý kỳ thị, chỉ là cô cảm thấy trong lòng không thể ưng thuận.
"Mẹ, có phải mẹ nghi ngờ Tuấn Hạo thích Quả Quả?" Viễn Đan đột nhiên nói ra khỏi miệng, chính là suy nghĩ trong lòng Tiêu Mộc Diên.
Thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, Viễn Đan liền biết mình nói đúng rồi.
"Con còn tưởng rằng mẹ đã sớm biết rồi, Tuấn Hạo đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ riêng với Quả Quả lại tốt như vậy, có mắt ai cũng đều có thể thấy mà."
Con trai phàn nàn, khiến Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình chính là một người không có mắt.
Nguyệt Nguyệt cũng thở dài, cô bé nhìn Tiêu Mộc Diên hỏi: "Mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước tại sao Tuấn Hạo không muốn lên lớp trên không?"
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút, lúc đó Tuấn Hạo với Viễn Đan đều có cơ hội lên lớp trên, Viễn Đan thì lên nhưng còn Tuấn Hạo chính xác là hoàn toàn không muốn, lúc đó cậu bé nói...
"Thằng bé nói không yên tâm về con, dung mạo con xinh đẹp như vậy, nếu như bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ?" Lúc đó cô cảm thấy lý do này rất đáng tin, dù sao con gái nhà mình cũng rất xinh đẹp.
Nghe thế, Nguyệt Nguyệt suýt chút nữa khóc: "Mẹ, lần này trước mặt mọi người Tô Hoằng Nghị làm phiền con, mẹ nhìn xem anh Tuấn Hạo làm cái gì chứ? Rõ ràng anh ấy học cùng lớp với con, nhưng ngay cả một câu nói cũng không nói, vẫn là anh Viễn Đan từ lớp trên chạy tới giúp con đuổi tên khốn kia đi."
Nguyệt Nguyệt càng nói càng kích động, sau lần kia, cô bé trở thành fan của Viễn Đan, cô bé bắt đầu gọi cậu là anh rồi.
Càng nói về đứa trẻ này, Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy không đúng. Cô hỏi: "Mấy đứa biết Tuấn Hạo đối tốt với Quả Quả từ khi nào không?"
Tiêu Mộc Diên nhận lại sự khinh bỉ mãnh liệt của hai đứa trẻ.
"Mẹ, lúc Quả Quả kia vừa tới, Tuấn Hạo liền giúp đỡ nó, cũng không biết rốt cuộc anh ấy trúng phải tà gì rồi?"
Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ buông tay: "Vốn dĩ con có hai anh trai, sau khi cậu ta đến, con chỉ còn một anh trai thôi."
Tiêu Mộc Diên được hai đứa trẻ nhắc mới nhớ đính thực là từ lúc mới đến, Tuấn Hạo đối xử với Quả Quả cực kỳ tốt. Cô nhìn hai đứa nhỏ nói: "Được rồi, để mẹ giải quyết vấn đề này, nhớ kỹ không được nói cho người khác, được rồi quay lại làm bài tập đi, ngày mai còn phải đi học."
Hai đứa trẻ nhớ tới việc ngày mai phải đi học thì có chút ỉu xìu, vốn là Nguyệt Nguyệt muốn nán lại chơi một lúc, đột nhiên nhớ tới nếu như thi không tốt thì không được cùng mọi người đi chơi, liền quả quyết lựa chọn bài tập.
Tiêu Mộc Diên chờ bọn nhỏ rời đi sau đó cũng đi ra ngoài.
Vừa vặn Quả Quả đi ra rót nước uống, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên lập tức lễ phép chào hỏi: "Con chào dì Diên."
"Chào con."
Vốn dĩ cô rất thích Quả Quả, thế nhưng hiện tại làm sao cứ cảm thấy quá phức tạp? Tiêu Mộc Diên cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Dì Diên."
Tiêu Mộc Diên vốn chuẩn bị trở về phòng, từ phía sau Quả Quả gọi cô lại.
Tiêu Mộc Diên quay đầu lại, có chút không tự nhiên hỏi: "Quả Quả, làm sao vậy?"
Quả Quả lấy ra trong túi một vật, đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên nói: "Đây là bùa hộ mệnh của con, đã giúp con rất nhiều năm, bây giờ con muốn tặng lại cho em trai hoặc em gái trong bụng dì có được không ạ?"
Tiêu Mộc Diên chần chờ, cô hơi nghi ngờ Quả Quả. Một đứa trẻ mới vài tuổi nói có bùa hộ mệnh mấy năm rồi, khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Quả Quả thấy Tiêu Mộc Diên chần chừ không nhận, liền không hiểu nhìn Tiêu Mộc Diên.
"Quả Quả, con có thể nói cho dì Diên biết, cuộc sống trước kia của con như thế nào không?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Quả Quả nghe Tiêu Mộc Diên nói, nghĩ cô có thể là đang nghi ngờ động cơ của nó. Dù sao nó cũng là con của tình địch, hơn nữa trước kia còn không lễ phép như vậy, sau khi nó hơi thất thần, nó nhét bùa hộ mệnh vào tay Tiêu Mộc Diên, nó nói: "Dì Diên, con không có ý muốn làm hại dì, cái bùa hộ mệnh này là lúc con bốn, năm tuổi đi tới một ngôi chùa nổi tiếng xin, vị trụ trì thấy con còn nhỏ, liền nói có thể cho con bùa linh nghiệm nhất. Ông nói, sau này con sẽ rất may mắn, đúng là con đã thật sự gặp được chuyện rất may mắn."
Quả Quả có nhiều chuyện không hề nói, nó sẽ không nói, may mắn nhất của nó chính là gặp cả nhà bọn họ, cho dù nó như thế nào cũng đều coi nó là người trong nhà, duy nhất những năm gần đây nó cảm nhận được sự ấm áp.
Nhìn dáng vẻ chân thành của Quả Quả, Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình thật là có bệnh, nhàn rỗi không chuyện gì liền nghi ngờ đứa nhỏ này làm cái gì? Hơn nữa đứa bé này đẹp đẽ như vậy, ai thấy cũng sẽ thích. Thêm nữa con trai mình yêu mến người nhà, mà cũng không thấy nó làm gì với con mình đâu.
Tiêu Mộc Diên vuốt đầu Quả Quả: "Dì cám ơn con, có điều bùa hộ mệnh này là của con, nếu như cướp đi may mắn của con thì sao?"
"Không sao hết." Quả Quả lắc đầu: "Nếu như có thể, con đồng ý đem tất cả may mắn cho em trai hoặc em gái."
Nghe Quả Quả nói, Tiêu Mộc Diên ngây ngẩn cả người, đứa bé này trong lúc lơ đãng luôn làm cho cô cảm động.
Cô đột nhiên cảm thấy đây chẳng là vấn đề gì lớn cả, nhưng cô không thể nhận bùa hộ mệnh, cô nói: "Bây giờ em vẫn còn nhỏ, chờ sau này em đến với thế giới này, con tặng cho em một món quà gì đó cũng được. Dì nói con nghe, có vài thứ thuộc về mình thì không thể tùy tiện cho người khác, biết chưa?"
Tiêu Mộc Diên nói, nhét bùa hộ mệnh vào trong túi áo Quả Quả, động tác rất ôn nhu.
Quả Quả sững sờ, nó nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Mộc Diên, thấy rất chân thành. Dường như cô không có ghét nó, đây cũng là chuyện nó vui vẻ nhất, quả nhiên là nó thật may mắn.
"Hai người đứng đây làm gì vậy?"
Tuấn Hạo từ trong phòng đi ra, nghĩ Quả Quả nói đi rót cốc nước, tại sao lâu như thế vẫn chưa trở lại, kết quả vừa đến cửa đã nhìn thấy Quả Quả với Tiêu Mộc Diên đứng ở đó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT