Tô Hoằng Nghị nhìn dáng vẻ thân mật của hai người kia, không nhịn được mà cảm thấy khó chịu, nó cảm thấy người phụ nữ kia thật là không biết xấu hổ, lớn như vậy còn quấn lấy người khác.

Có thể nó nghĩ vậy là do nó chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô của mình quấn lấy người khác, Tiêu Mộc Diên chẳng qua là ngoan ngoãn nghe lời, nên mới dựa lên người người khác như vậy, mà Tô Anh là bất chấp người khác có muốn hay không, chỉ cần cô ta thích thì sẽ dính lấy.

Viễn Đan nhìn dáng vẻ của Tô Hoằng Nghị, không nhịn được liếc nó một cái, người này đúng là không lễ phép.

Mà Tiêu Mộc Diên thì là mắt điếc tai ngơ đối với việc này.

Đợi một lúc lâu sau, ngài Tô Hồng kia rốt cuộc mới chạy đến. Đang thắc mắc người trong nhà của mình sao lại xảy ra mâu thuẫn với người nhà họ Thịnh đây? Anh ta nghĩ nghĩ, Thịnh Thắng có một đứa con trai là Thịnh Trình Việt, mà có thể học chung trường với con trai anh ta, thì phải là con trai của Thịnh Trình Việt...

Thịnh Trình Việt ở trong giới kinh doanh nổi danh là kẻ có thù tất báo, cũng không phải ý nói anh là người nhỏ nhen ích kỷ, mà là người chọc giận anh đều sẽ không có kết cục tốt.

Trên đường đi, Tô Hồng vẫn luôn cầu nguyện người này tuyệt đối không nên là Thịnh Trình Việt, nhưng mà... đời không bao giờ giống như trong mơ.

“Ngài Thịnh, thật trùng hợp quá, anh cũng ở đây à.”

Vừa vào phòng, Tô Hồng đã chào hỏi Thịnh Trình Việt một cách thân thiết.

Thịnh Trình Việt nhìn Tô Hồng, ra vẻ tươi cười, nhưng nụ cười kia thật sự rất giả dối, giả đến mức ai cũng nhìn ra được. Thịnh Trình Việt là người lăn lộn quanh năm trên thương trường, muốn anh giả vờ nở một nụ cười mà không lộ ra khuyết điểm là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng bây giờ anh lại cười với anh ta như vậy... Tô Hồng không khỏi thắc mắc con của anh ta rốt cuộc là đã làm những gì...

Tô Hoằng Nghị vừa thấy ba mình đến thì vô cùng mừng rỡ, cuối cùng thì chỗ dựa đã đến. Nó lập tức ôm đùi ba mình, bắt đầu tố cáo: “Ba à, chính bọn họ bắt nạt con đó.”

Tô Hoằng Nghị nói xong bắt đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt đắc ý, nghĩ đến kết quả của bọn họ chắc chắn sẽ rất thê thảm, sau đó nghĩ đến việc bọn họ sẽ phải cầu xin tha thứ bao nhiêu lần, nó mới nên quyết định tạm tha cho bọn họ.

Nhưng mà, phản ứng của Tô Hồng đã khiến Tô Hoằng Nghị phải thất vọng rồi, anh ta nhìn Thịnh Trình Việt đang đứng đối diện, nói: “Chuyện này nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”

“Hiểu lầm?” Thịnh Trình Việt hỏi lại, nhìn vị họ Tô này, anh hỏi: “Thế nhưng con của anh lại luôn miệng nói rằng con chúng tôi ăn hiếp nó.”

“Chắc chắn là do con tôi còn quá nhỏ, lời nói ra cũng không biết suy nghĩ.” Tô Hồng cười làm lành, sau đó kéo Tô Hoằng Nghị đến trước mặt, để nó xin lỗi cả nhà Thịnh Trình Việt.

“Con không làm.” Tô Hoằng Nghị bất kể thế nào cũng đều không chịu khuất phục, nó là Tô Hoằng Nghị mà cả thế giới đều phải nhún nhường vài phần, sao nó có thể xin lỗi một đứa mà nó đã ăn hiếp lâu ơi là lâu như Thịnh Viễn Đan được?

Tô Hồng thấy Tô Hoằng Nghị biểu hiện như vậy thì hơi nóng nảy, anh ta nói: “Bây giờ con cứ xin lỗi trước đi, lát nữa trở về ba mua mô hình đồ chơi mới nhất cho con.”

“Con không cần.” Tô Hoằng Nghị nói rất kiên quyết: “Nếu con xin lỗi nó, cả trường này sẽ xem thường con, con không muốn bị học sinh cả trường chê cười, danh dự quan trọng hơn mô hình đồ chơi.”

Tô Hoằng Nghị nói vậy lại khiến Tô Hồng mềm lòng. Anh ta cười cười xin lỗi Thịnh Trình Việt: “Ngài Thịnh à thật ngại quá, đứa nhóc nhà tôi khá là tự ái, không thì để tôi thay nó nói xin lỗi với con anh nhé.”

Tiêu Mộc Diên nhìn gia đình bọn họ, cảm thấy cũng chỉ có gia đình nuông chiều con cái như vậy mới nuôi ra được một đứa trẻ như Tô Hoằng Nghị.

“Có câu nói gọi là oan có đầu, nợ có chủ, không biết ngài Tô đã nghe qua những lời này chưa?”

Người nói chính là Tiêu Mộc Diên, Tô Hồng nhìn thấy bên cạnh Thịnh Trình Việt có một người phụ nữ, rất là tò mò.

“Không biết vị này là?” Tô Hồng hỏi, không phải em gái nhà mình đã nói Thịnh Trình Việt với nó đang yêu nhau sao? Sao bên cạnh cậu ta lại xuất hiện một người phụ nữ khác?

Tiêu Mộc Diên dường như có thể đoán ra được nếu mình nói ra thân phận của mình, người này chắc chắn sẽ hỏi vợ cả của Thịnh Trình Việt không phải đã chết rồi sao?

Chính vì vậy, Tiêu Mộc Diên ngăn cản Thịnh Trình Việt đang muốn giải thích, cô nói: “Thân phận của tôi không quan trọng, thái độ của ngài đây mới quan trọng, có đúng không?”

Tô Hồng không ngờ Tiêu Mộc Diên có thể trả lời anh ta như vậy, nếu là bình thường nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, chắc chắn anh ta sẽ hỏi cô ấy rốt cuộc là muốn gì. Nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang đứng sau lưng Thịnh Trình Việt, nếu anh ta nói ra mấy lời này, chẳng phải là làm trò cười hay sao, trước mặt Thịnh Thế, một Tô thị chẳng là gì cả...

“Ba à, sao ba phải lịch sự với bọn họ như vậy làm gì! Loại người này chắc chắn là muốn tiền của nhà chúng ta.” Tô Hoằng Nghị nhìn bọn họ tranh nhau, hừ một tiếng: “Các người muốn đòi tiền cứ nói thẳng, nói cái gì xin lỗi các thứ. Loại người này tôi gặp nhiều lắm rồi.”

Một đứa bé nói, đã gặp qua loại người như bọn họ nhiều lắm rồi, Tiêu Mộc Diên hơi giật mình, đứa nhỏ này, rốt cuộc là đã xem bao nhiêu phim truyền hình.

Bởi vì lời nói của Tô Hoằng Nghị, tình cảnh liền trở nên hết sức khó xử. Tô Hồng đẩy nhẹ Tô Hoằng Nghị một cái, khiến nó bước đến trước mặt Viễn Đan, nói một cách nghiêm nghị: “Xin lỗi bạn nhỏ này, nhanh lên.”

“Dựa vào cái gì mà muốn con xin lỗi? Ba, nó là đứa khiến con mất mặt, người phải xin lỗi là nó mới đúng chứ.” Tô Hoằng Nghị phản bác.

“Đừng nói nhảm nữa, kêu con xin lỗi thì con cứ xin lỗi đi.” Tô Hồng cau mày, còn vỗ lưng Tô Hoằng Nghị khá mạnh.

Tô Hoằng Nghị bị đau, nhìn vào mắt Tô Hồng, ba nó lần này hình như rất nghiêm túc...

Tô Hoằng Nghị từ trước đến giờ chưa từng thấy ba nó lộ ra ánh mắt khủng bố như vậy đối với nó bao giờ, nó hỏi nhỏ: “Ba à, tại sao?”

Tô Hồng cũng không còn cách nào, muốn trách chỉ có thể trách đứa nhỏ này thật không có mắt nhìn người, đắc tội Thịnh Trình Việt, thực sự là không có lợi đối với nhà bọn họ.

“Con xin lỗi trước đi, về nhà ba sẽ nói cho con lý do.”

Tô Hoằng Nghị lần đầu tiên sợ hãi từ tận đáy lòng, nó cũng là một đứa nhóc mười tuổi, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên là cũng có chút hiểu chuyện. Ví dụ như hiện giờ, nhìn vào cảm xúc trong mắt Tô Hồng và những đứa trẻ khác khi nhìn nó, hình như trong đó có sự sợ hãi... Nó cũng thấy thắc mắc, gia đình Thịnh Viễn Đan này rốt cuộc là ai, vậy mà lại khiến nhà họ Tô bọn họ sợ hãi như vậy.

“Thật xin lỗi.” Tô Hoằng Nghị nói nhỏ.

Viễn Đan thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là Tô Hoằng Nghị sao? Nếu người khác nhìn thấy dáng vẻ của nó bây giờ, nhất định là rất hả giận.

Khi tất cả mọi người cho rằng chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong, Tô Hoằng Nghị lại nhìn Viễn Đan với dáng vẻ tức giận bất bình, sau đó lại nở một nụ cười kỳ dị chỉ thoáng qua rồi chợt biến mất, sau đó nó vươn tay đi đến trước mặt Viễn Đan.

“Trước kia có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, từ nay chúng ta làm bạn đi.”

Đối mặt với lời mời “chân thành” như vậy, Viễn Đan hơi chần chừ.

Tô Hồng thấy Viễn Đan chần chừ, liền nói với Thịnh Trình Việt: “Ngài Thịnh, Hoằng Nghị biết sai rồi, các người tha thứ cho nó đi, dù sao giữa mấy đứa nhóc cũng khó trách khỏi cãi vã mấy câu nà.”

Viễn Đan ngẩng đầu, nhìn Tô Hoằng Nghị, cuối cùng vươn tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play