Nghe Tiêu Mộc Diên nói, Tô Hoằng Nghị cũng không biết người này đang khích lệ hay là đang mắng cậu ta.
"Nói chung, cô giáo, hôm nay tôi với con tôi đến để đòi lại công bằng, cô nhất định không thể khiến nó bị oan ức được." Tiêu Mộc Diên nhìn cô giáo Phùng kia: "Con tôi đã về nhà và nói không muốn đi học, chuyện này chắc chắn là có liên quan rất nhiều đến cô, cho nên tôi hy vọng, hôm nay có thể giải thích rõ ràng cho tôi."
Cô giáo Phùng cũng khó xử, Viễn Đan kéo tay Tiêu Mộc Diên, ý muốn nói cô giáo này là người tốt.
Thấy con trai tỏ ý như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng biết con muốn nói gì, nhưng cho dù cô giáo này có tốt hay không, cũng nhất định phải cho cô ấy áp lực mới được. Đôi khi, những tình huống không công bằng xảy ra giữa trẻ con, có liên quan rất lớn đến thầy cô.
"Có gì mà phải giải thích rõ ràng, đúng là Viễn Đan nó không biết tốt xấu, tôi dạy bảo nó một chút thì sao?" Tô Hoằng Nghị bắt đầu ngang ngược, đúng là sau lưng cậu ta có Tô Thị là chỗ dựa, cậu ta biết sợ ai?
"Không phải cháu nói cháu không bắt nạt Viễn Đan sao? Sao bây giờ bản thân lại tự thừa nhận rồi?"
Tô Hoằng Nghị bị dọa cho giật mình: "Tôi... Tôi..." Cậu ta nói lắp.
Những bạn học khác nhìn bộ dạng nói lắp của Tô Hoằng Nghị, tâm trạng đều vô cùng tốt, dù sao người này cậy tên tuổi của Tô Thị, bắt nạt không ít người.
Cô giáo Phùng đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, khuyên giải cô: "Cái này... A... mẹ Viễn Đan, Hoằng Nghị dù sao cũng vẫn là trẻ con, cô đối xử với nó như vậy có phải quá hung dữ rồi không?"
"Nếu như nó không bắt nạt con trai tôi tôi lại hung dữ với nó sao? Phụ huynh nó nuông chiều nó cũng được, tôi không phải phụ huynh nó, thì dựa vào cái gì mà tôi phải nuông chiều nó? Bản thân con trai tôi bị nó bắt nạt, dựa vào cái gì mà tôi không thể trừng mắt với nó?"
Tiêu Mộc Diên nói không ngừng khiến cho cô giáo một phen bối rối, cô ấy chưa từng thấy phụ huynh nào có sức chiến đấu bùng nổ như vậy.
Hình như đã gặp qua... Vẫn nhớ rõ bởi vì lúc Tô Hoằng Nghị bắt nạt con trai minhf, người mẹ kia vừa mới bắt đầu cũng giống như bây giờ, tất nhiên biểu đạt vẫn có chút mềm mỏng như vậy, thế nhưng khi biết thân phận của Tô Hoằng Nghị liền kinh sợ, người này, có thể cũng sẽ giống như người mẹ kia.
Cô giáo Phùng bắt đầu thở dài, Tô Hoằng Nghị này tốt nhất là học thật tốt, lên trung học sớm một chút, cô sẽ không có chuyện gì.
"Cô giáo, người này ỷ lớn hiếp nhỏ." Tô Hoằng Nghị nhìn về phía cô giáo Phùng.
Cô giáo Phùng lại khó xử một lúc, cô ấy kéo cánh tay Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng nói: "Đây là cháu đích tôn nhà họ Tô, bình thường nhà trường không nhắc nhiều về lời nói của nó, cô coi như bỏ qua đi, dù sao cô cũng đã mắng rồi."
"Kệ nó là ai? Dù sao đã bắt nạt con tôi, bản thân tôi sẽ không để yên." Tiêu Mộc Diên vì giữ mặt mũi cho cô giáo Phùng, cũng nhỏ giọng nói với cô ấy, sau đó lại trừng mắt với Tô Hoằng Nghị, nói: "Cháu xin lỗi Viễn Đan cho cô."
Tô Hoằng Nghị giống như nghe được truyện cười: "Cậu ta có tư cách gì mà tôi phải xin lỗi cậu ta!"
"Xem ra bố mẹ cháu chưa dạy dỗ cháu đàng hoàng." Tiêu Mộc Diên nói liền kéo Tô Hoằng Nghị, làm ra vẻ muốn đánh nó.
Tô Hoằng Nghị vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiêu Mộc Diên, nó nói: "Cô muốn làm gì?"
"Cô muốn thay phụ huynh cháu dạy dỗ cháu một chút cái gì là lễ phép." Tiêu Mộc Diên nói liền ra tay.
Tô Hoằng Nghị là trẻ con dù sao vẫn khá nhanh nhẹn, còn Tiêu Mộc Diên là phụ nữ có thai, cứ như vậy chỉ có bất lợi với Tiêu Mộc Diên.
Tô Hoằng Nghị thấy vậy liền khinh địch, nhưng Tiêu Mộc Diên cũng không ra tay, cô trực tiếp đẩy Tô Hoằng Nghị ra một chỗ khá xa: "Hành động không tiện, vẫn nên để người khác đến giải quyết."
Tô Hoằng Nghị vốn đã chuẩn bị đạp Tiêu Mộc Diên, lúc này bị Tiêu Mộc Diên đẩy, phương hướng của nó thay đổi một cái, một cước đạp vào tường.
Cả lớp chợt cười.
Tô Hoằng Nghị cảm thấy bị mất thể diện, nó bò dậy, nhìn bốn phía, bọn chúng biết điều không lên tiếng nữa.
"Cô quả thực là một người phụ nữ hung dữ." Tô Hoằng Nghị nói.
Thực ra nếu những người phụ huynh đó quả thực làm ầm lên, nhà họ Tô cũng sẽ thỏa hiệp, dù sao cũng phải chú ý đến "mặt mũi của thế gia vọng tộc" gì đó, thế nhưng những phụ huynh kia đồng dạng cũng chú ý đến mặt mũi của họ, thế là đám người sĩ diện này đã tạo thành một đứa cứng đầu quậy phá, cùng một đám những đứa phải chịu bắt nạt.
"Cô thấy cái biệt hiệu này cũng không tệ lắm." Tiêu Mộc Diên nói, cũng may cô cũng không định làm thục nữ gì đấy, lúc này không cần làm thục nữ một chút nào.
Tô Hoằng Nghị cảm thấy cả đời này chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy, bản thân người bình thường cũng có chút muốn giữ mặt mũi.... người này như vậy, nhất định không phải là người đàng hoàng, vì vậy, Tô Hoằng Nghị càng nghi ngờ Tiêu Mộc Diên.
Ban đầu chuyện lớp nâng cao, lãnh đạo nhà trường đã đặc biệt chú ý, lúc này Tiêu Mộc Diên lại dẫn theo Viễn Đan vào lâu như vậy, các lãnh đạo nhà trường cũng chạy tới. Bọn họ vây quanh Tô Hoằng Nghị ân cần hỏi han, lãnh đạo một chút dáng vẻ cũng không nói, còn đặc biệt giống như tùy ý nuôi một con chó Nhật.
Bọn họ nhìn Tiêu Mộc Diên và Viễn Đan, nghĩ chính là đứa bé này đã khiến cho Tô Hoằng Nghị vào bệnh viện, bọn họ bị phê bình, vì vậy nói: "Viễn Đan, con đã bị đuổi học rồi, sau này không thể vào trường này nữa biết không?"
Tiêu Mộc Diên còn chưa mở miệng, cô giáo Phùng bên trên liền hỏi.
"Đây không phải lỗi của Viễn Đan, vì sao phải đuổi học nó? Nó..." Cô giáo Phùng đang muốn nói đến sự xuất sắc của Viễn Đan, đã bị lãnh đạo cắt ngang.
"Cô bớt tranh cãi đi, nếu như không phải cô quản lý lớp không tốt, học sinh Tô của chúng ta phải vào bệnh viện sao?
Một người có dáng vẻ của chủ nhiệm giáo huấn cô giáo Phùng.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới tin cô giáo Phùng này là người mình!
"Không biết con tôi đã xảy ra chuyện gì, để cho mấy người nói muốn đuổi nó." Tiêu Mộc Diên nói.
Người chủ nhiệm kia muốn đáp trả, nhìn ánh mắt đáng sợ của Tiêu Mộc Diên nên hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn nói: "Bởi vì đánh bạn cùng lớp khiến bạn cùng lớp vào viện, việc này đã gây rối nội quy kỷ luật trường chúng tôi, khiến cho các học sinh cảm thấy sợ hãi, đã có bạn cùng lớp không muốn đi học, học sinh Tô của chúng tôi cũng như vậy."
Lời nói này, không có một chút chân thực: "Vậy học sinh Tô này sao lại ở đây? Sao lại thoạt nhìn không có vết thương gì vậy? Ngược lại con tôi trên người xanh tím, mấy người cảm thấy nói vậy chấp nhận được không?"
"Cái này..." Thực sự nói không thông.
"Gọi hiệu trưởng mấy người đến đây." Tiêu Mộc Diên biết vị hiệu trưởng kia, tháng chín năm ngoái chính là cô và Thịnh Trình Việt đã đưa con đến trường.
"Hiệu trưởng chúng tôi bận rộn nhiều việc, hai người nên rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ." Người chủ nhiệm kia dự định đuổi hai người ra ngoài, nếu như việc này bị hiệu trường biết không phải bọn họ sẽ thê thảm sao?
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại dắt Viễn Đan ở yên đó thế nào cũng không di chuyển, cô còn nói: "Gọi hiệu trưởng mấy người đến đây."
"Tôi đã nói rồi, hiệu trưởng rất bận rộn." Chủ nhiệm và mấy giáo viên khác chạy tới chuẩn bị ra tay đưa hai người đi.
Bọn họ còn ra tay, từ cửa truyền đến một tiếng.
"Mấy người thử động vào cô ấy xem?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT