Tô Hoằng Nghị tự nhiên sảng khoái đồng ý, dù sao cậu ta không cảm thấy Viễn Đan có bản lĩnh gì. Chỉ là bởi vì cậu ta cũng không biết dòng họ phía sau Viễn Đan rốt cuộc là dòng họ như thế nào, chỉ biết là cô của cậu ta coi trọng ba của cậu ấy.
Tô Hoằng Nghị nghĩ giống như những giáo viên trong trường, đều nghĩ ba của Viễn Đan nhiều nhất là giám đốc điều hành, được cô của cậu ta coi trọng chắc chắn phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, vậy mà lại từ chối. Thực sự không biết tốt xấu. Còn có cái Thịnh Viễn Đan không biết phân biệt tốt xấu này nữa, em gái của cậu ấy dáng vẻ không tệ, nhưng mà giá trị con người cậu ta mà ghép với lại em gái của cậu ấy thì lại là dư sức.
Vì thế nên Tô Hoằng Nghị đồng ý.
“Một đấu một ai sợ ai.”
Lời này của Tô Hoằng Nghị vừa nói ra, liền đạt được một loạt tiếng khen ngợi, tất nhiên phần lớn là người lớp nâng cao.
Phần lớn những đứa trẻ lớp thường đều giật mình, nhưng mà dù sao cũng không thường gặp chuyện như thế này, nếu muốn biết bọn họ nghĩ gì về tình huống tương tự, có lẽ chính là cảnh phim trong phim truyền hình khiến cho người ta kích động.
Bọn họ hẹn nhau quyết đấu trên sân tập, Tô Hoằng Nghị kỳ thực vừa mới bắt đầu liền chơi xấu, cậu ta mang theo một nhóm bọn con trai đứng sau lưng cậu ta.
“Tô Hoằng Nghị, cậu xấu lắm.”
Nguyệt Nguyệt tức giận, xông lên muốn đánh nhau với Tô Hoằng Nghị, may là Tuấn Hạo kịp thời ngăn cản cô bé.
Tô Hoằng Nghị thấy được bọn họ, cậu ta còn cho Nguyệt Nguyệt một nụ hôn gió, nói: “Em gái, chờ sau khi anh đánh ngã anh trai em, anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi nha!”
Lớp nâng cao đều là học sinh giỏi, thật ra về tuổi tác thì kém nhau rất lớn, cũng có người năm nay học lớp mười, còn Viễn Đan về phương diện này thì là người ít tuổi nhất.
Bọn họ đều có thể trực tiếp lên trung học sau khi qua kì thi cuối kỳ.
Thật ra thì Tô Hoằng Nghị chán ghét Viễn Đan không phải không có lý do, cậu ta vốn là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, từ lúc học lớp ba đã nhảy lớp đến lớp sáu, được xem là thần đồng trong mắt mọi người. Những người khác đều lớn tuổi hơn cậu ta, ít nhất cũng là từ lớp bốn nhảy lên. Kết quả Viễn Đan làm chuyện trái ngược, một đứa trẻ từ lớp một, lại luôn luôn đứng đầu toàn trường, để cho mấy người có tuổi tác lớn hơn là bọn họ để mặt ở đâu?
Viễn Đan đối mặt với một đám người, về phương diện tuổi tác này của cậu là nhỏ nhất, vóc dáng cũng là nhỏ nhất, cho dù cậu cao hơn những người cùng tuổi, nhưng mà so với những người này thực sự thấp hơn một ít.
Chỉ là, khí thế trên người cậu phát ra hoàn toàn không kém hơn bọn người kia, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến giữa đám người.
Những cậu con trai sau khi đã bước vào thời kỳ dậy thì đã có dáng dấp cao lớn, cậu ta nhìn Viễn Đan, bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt trẻ nít, dù sao bọn họ cũng là học sinh lớp nâng cao, là học sinh xuất sắc, làm sao có thể làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu?
Ngay sau đó, có vài người đi đến trước mặt Tô Hoằng Nghị, nói, “Chúng tớ trở về làm bài tập đây, ngày mai có bài kiểm tra.”
“Các cậu lớn như vậy còn sợ một đứa bé?” Tô Hoằng Nghị hỏi.
“Không phải sợ, chỉ không nghĩ ức hiếp kẻ yếu, như vậy sẽ bị xem thường.”
“Nếu như ngày hôm nay cậu giúp tôi thắng, tôi sẽ nói với ba tôi, để cho Tô Thị và công ty của các cậu hợp tác thì như thế nào?”
Nghe tới Tô Thị, phần lớn mọi người đều lựa chọn thỏa hiệp. Mà Tô Hoằng Nghị ngay từ đầu liền đem gia cảnh cả lớp đều điều tra rõ ràng, Viễn Đan thì cái gì cũng không biết.
Cậu ta thật ra cũng không biết cái gì gọi là Thịnh Thế, chỉ biết một mình Thịnh Trình Việt, là Tô Anh - cô của cậu ta thường ngày hay nhìn ngắm tấm hình của Thịnh Trình Việt, cậu ta mới biết mình bắt nạt Viễn Đan là đúng rồi, Thế là cậu ta lựa chọn bắt nạt tiếp.
“Thật xin lỗi, Viễn Đan.” Một kẻ to con xin lỗi Viễn Đan, có đôi khi chính mình cần phải cúi đầu trước thế lực lớn hơn, đây là tệ nạn của những đứa trẻ trưởng thành, bọn họ đã không giống lúc mới sinh ra không sợ kẻ mạnh.
Viễn Đan chỉ mỉm cười nói, “Các anh cùng nhau lên cũng không có việc gì.” Nói, cậu còn ngoắc ngón tay với đám người kia.
Nhìn dáng vẻ phách lối của Viễn Đan, quả thực có người tức giận. Bọn họ cũng là có ý tốt, ai biết cậu ấy lại ra vẻ muốn ăn đòn như vậy. Kết quả là một đám người đồng loạt xông đến Viễn Đan.
Thật ra trong thâm tâm Viễn Đan có áp lực, đừng nói nhiều người như vậy, còn đều cao hơn so với cậu, còn khỏe mạnh như vậy, dù cho cậu có lợi hại hơn nữa, cũng không thể lập tức đấu với nhiều người như vậy.
Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nhìn, tính xông lên, nhưng lại bị Tuấn Hạo kéo lại.
“Tuấn Hạo, anh làm gì vậy? Viễn Đan là người nhà của chúng ta! Anh cũng không thể mặc kệ anh ấy.” Nguyệt Nguyệt hét lên giận dữ, còn nhìn Quả Quả bên cạnh Tuấn Hạo, cơn tức không biết từ đâu đến, vừa lúc đó nổi lên, “Anh chỉ nhúng tay vào chuyện của con cái nhà người khác, chỉ có tôi và Viễn Đan mới là do mẹ nuôi lớn, cho nên mẹ là của chúng tôi, anh với người ngoài một nhà đi.”
Nguyệt Nguyệt lại muốn đi, rồi lại bị người kéo lại. Lần này là Quả Quả.
“Tin tưởng Viễn Đan đi.”
Nguyệt Nguyệt nghe được âm thanh quay đầu lại, cô bé nhìn Quả Quả sắc mặt liền thay đổi, “Vì sao anh lúc nào cũng luôn giả làm người trong nhà của chúng tôi, anh cho rằng anh vào cửa nhà chúng tôi rồi thì anh là người nhà của chúng tôi hay sao?”
“Nguyệt Nguyệt.” Giọng nói của Tuấn Hạo kêu Nguyệt Nguyệt mang theo sự cảnh cáo, giọng điệu trầm xuống.
Nguyệt Nguyệt chỉ là hừ lạnh một tiếng, “Anh không đi giúp Viễn Đan thì thôi, còn muốn dạy dỗ tôi sao?”
“Tuấn Hạo không có ý này…”
Quả Quả nỗ lực giải thích, thế nhưng Nguyệt Nguyệt ngắt lời nó.
“Anh im miệng, tôi nói chuyện với anh tôi, mắc mớ gì đến anh? Anh cũng không phải anh trai tôi.”
Quả Quả lập tức im miệng, Tuấn Hạo đang muốn nói gì, lại bị Quả Quả kéo ống tay áo.
Tuấn Hạo hiểu ý của Quả Quả, cũng không muốn làm khó nó, liền nói với Nguyệt Nguyệt, “Viễn Đan rất thông minh, hơn nữa trước khi em ấy làm việc gì, tuyệt đối sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Nghe Tuấn Hạo nói, Nguyệt Nguyệt bình tĩnh lại, cô bé nhìn Tuấn Hạo, hỏi: “Anh có ý gì?”
“Em xem rồi sẽ biết.”
Khi Tuấn Hạo nói chuyện, trong bãi tập truyền đến tiếng thét chói tai của những đứa bé, hết sức kinh người.
Nguyệt Nguyệt quay đầu đi, chỉ thấy một ít đứa trẻ nằm trên mặt đất, mà phần lớn đứa trẻ lại đang ngẩn người đứng tại chỗ, về phần cái người nói muốn một mình đấu với Viễn Đan là Tô Hoằng Nghị, đã… té ngồi dưới đất hoảng sợ nhìn đứa trẻ trước mặt.
Viễn Đan nhìn cậu ta khẽ mỉm cười, giơ tay vỗ bụi đất trên người, không có dự định đi đỡ cậu ta, “Cậu thua rồi.”
Tô Hoằng Nghị phảng phất chưa phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, trên thực tế có bao nhiêu người thấy rõ đã xảy ra chuyện gì?
Tô Hoằng Nghị đã chơi xấu, cậu ta gọi gần mười đứa trẻ, năm người cao nhất mạnh nhất đứng hàng đầu tiên, còn lại mấy người tuy lùn một chút, nhưng về lực chiến đấu vẫn có thể bảo vệ bên cạnh mình.
Cậu ta đặc biệt đã thông báo, chỉ có thể hao tổn thể lực của Viễn Đan, không để cho bọn họ đánh ngã cậu ấy, cuối cùng cậu ta chỉ cần dùng một quyền đánh ngã cậu ấy là được.
“Đến đây đi.” Tô Hoằng Nghị giơ tay xông đến Viễn Đan.
Viễn Đan mỉm cười đáp lại, hai người đối diện nhau, đại chiến hết sức căng thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT