Nguyệt Nguyệt nhìn Quả Quả đang đứng ngơ ngác ở cửa, nhịn không được hỏi, biết rõ sau khi Tiêu Mộc Diên quay về, nó cũng rất vui.
Quả Quả nghe được tiếng kêu, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người nhà trước mặt.
“Quả Quả, con vào đây đi.” Tiêu Mộc Diên ôn nhu kêu tên nó.
Tâm trí của Quả Quả có chút hoảng hốt, thành thật mà nói, người trong nhà này đối với nó cũng xem như là tốt, nó hẳn là cũng thừa biết.
“Con vào đi, đến sờ bụng mẹ, con có tin rằng ở trong đây có em bé không?” Tuấn Hạo thấy Quả Quả đứng yên ở đó, liền tiến lên nắm lấy cánh tay nó, kéo nó vào trong phòng, Tuấn Hạo cầm tay của Quả Quả, đặt tay nó lên trên bụng của Tiêu Mộc Diên, “Có cảm nhận được không, có phải cảm thấy rất kì diệu hay không?”
Tiêu Mộc Diên mang thai đã bốn năm tháng, cũng đã xuất hiện tình trạng thai đạp, mỗi người bọn họ đều có thể cảm nhận được bụng bị đạp một cái.
Khi Quả Quả cảm nhận được bụng rung lên, lập tức rút tay về, trên mặt của nó xuất hiện vẻ mặt vui mừng, “Thực sự rất kỳ diệu.”
Tiêu Mộc Diên nhìn một màn ấm áp trước mặt, khóe môi nhịn không được mà nhếch lên.
Thịnh Trình Việt vốn có suy nghĩ ở bên vợ và mấy đứa con một lát, hưởng thụ thời khắc ấm áp này, nhưng lại nhận được điện thoại của Lâm Phong.
“Anh Việt, bên này có động tĩnh.”
Thịnh Trình Việt suy nghĩ một chút, gần đây Lâm Phong vẫn đang canh chừng gần nhà Cao Ngọc Mai.
Lúc đầu Thịnh Trình Việt không nghĩ quản nhiều, bởi vì Lâm Phong nói Cao Ngọc Mai vẫn luôn ở trong nhà, không có đi ra ngoài. Vì thế, anh đã dặn Lâm Phong có thể thả lỏng một chút, đi làm nhiệm vụ khác của anh ta.
Nhưng có ngày anh đi đón Viễn Đan từ trường học về thì lại nghe bảo vệ nói gần đây có một người phụ nữ đã tới đây nói muốn gặp con.
Gia đình anh chỉ có bốn đứa con, nếu không phải Tiêu Mộc Diên đã trở lại, vậy cũng chỉ có Cao Ngọc Mai.
Vì vậy, anh lại bảo Lâm Phong theo dõi Cao Ngọc Mai, kết quả Cao Ngọc Mai tự giam mình trong nhà không có đi ra ngoài, làm cho anh một chút manh mối cũng không có. Mãi đến… Ngày hôm nay.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có người đàn ông vào nhà Cao Ngọc Mai.”
Thịnh Trình Việt nhớ lại trước kia có người đàn ông gọi điện thoại kêu Cao Ngọc Mai là cục cưng, có thể có quan hệ với những tấm hình kia.
“Được, tôi đến ngay.”
Gần nhà Cao Ngọc Mai có rất nhiều người, nhưng là núp trong bóng tối. Bọn họ tự cho hành động của mình thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết Cao Ngọc Mai sớm đã bắt đầu nghi ngờ xung quanh nhà có người theo dõi.
Mấy ngày nay Cao Ngọc Mai luôn lải nhải, lại cảm giác có chỗ nào đó không ổn.
Hôm nay, cô ta lại trốn trong phòng, thì lại nghe tiếng gõ cửa.
Thân hình của cô ta khẽ run rẩy, có chút sợ hãi những vẫn rướn cổ lên lấy dũng khí hỏi, “Ai?”
“Cục cưng, là anh.”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng mà nghe thấy quả thật có vài phần quen thuộc.
Cao Ngọc Mai hơi thả lỏng, lại cảm thấy một nỗi sợ hãi lớn hơn.
“Cục cưng, vì sao trong khoảng thời gian này không nghe điện thoại? Có biết rằng anh tìm em rất vất vả hay không?”
Cao Ngọc Mai nuốt từng ngụm nước bọt, mở cửa ra.
Cô ta nhìn người có vóc dáng cao lớn và gương mặt khôi ngô trước mặt, giọng nói lạnh tanh hỏi, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Tại sao anh lại ở chỗ này à?” Người đàn ông giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, anh ta nhìn Cao Ngọc Mai nói: “Đương nhiên là vì nhớ em.”
Trong mắt Cao Ngọc Mai có sự sợ hãi, điều này làm cho người đàn ông kia cảm thấy thực vui vẻ, anh ta bế Cao Ngọc Mai lên, đi vào nhà rồi đặt lên trên giường.
Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn, “Cục cưng, chúng mình đã lâu không gặp, cũng đã lâu rồi chưa có làm.”
Cao Ngọc Mai đang suy nghĩ trong đầu, chưa kịp nói ra cái gì, bởi vì căn bản cô không có cơ hội nói, đôi môi đỏ mọng đã bị người ta chặn lại.
Cô ta có chút bài xích cảm giác này, nhưng mà không cũng có đẩy người đàn ông trước mặt này ra.
“Cục cưng, hình như em không quá vui.”
Người đàn ông cảm nhận được Cao Ngọc Mai đang cứng đờ người, liền mở miệng hỏi.
Cao Ngọc Mai bày tỏ ý kiến, “Trương Lân, tôi không nghĩ tới chúng ta vừa mới gặp, anh liền muốn làm những chuyện kia, lẽ nào anh chưa từng nghĩ nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?”
Người đàn ông khôi ngô biết rõ nên trên mặt có chút chần chờ, nhưng vẫn buông thả chính mình, “Chúng ta làm chuyện này, cũng có thể trao đổi như cũ. Chẳng lẽ em không cảm thấy dùng thân thể giao lưu thú vị hơn là trong sáng đắp chăn nói chuyện hay sao?”
Cao Ngọc Mai không có cách nào bác bỏ, người đàn ông trước mặt này là cô ta ở bên ngoài quen được. Khi lúc cô ta nghèo khổ nhất chán nản nhất thì anh ta đã xuất hiện trước mặt cô ta, vừa cho cô ta ăn cơm, vừa thu nhận mẹ con cô ta, thế nhưng… Vào thời điểm đó, anh ta vẫn có một chút mê hoặc, nhưng bây giờ nó dường như đang trên bờ vực đồi trụy..
Người đàn ông cảm nhận được Cao Ngọc Mai cứng đờ cả người, liền phạt cô ta một chút hình phạt nhỏ, “Cục cưng, tại sao anh cảm thấy em đang thấp thỏm không yên?”
Cao Ngọc Mai không thể kiềm chế được mà kêu lên.
Người đàn ông nói: “Lúc này mới ngoan.”
Cao Ngọc Mai cảm giác thân thể không phải là của mình nữa, một lúc lâu sau, cô ta cảm nhận được người đàn ông ngừng lại.
Người đàn ông đặt Cao Ngọc Mai lên giường, tạo một tư thế câu dẫn người, bắt đầu cầm lên tấm vải canvas (*).
(*) Vải canvas: dùng để vẽ tranh sơn dầu.
“Anh thấy trên đầu giường em có tấm vải canvas, còn tưởng rằng em và người đàn ông khác sau khi quan hệ xong cũng có thói quen vẽ tranh, nhưng mà anh mới cảm nhận vừa nãy, em thật biết điều, chưa từng cùng người đàn ông khác ngoài anh.”
Cao Ngọc Mai ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt xấu xa bừa bãi, giống như trong trí nhớ, nhưng lại không quá giống.
Cô ta chỉ dám nở nụ cười, không nói gì.
Người đàn ông không có mặc xong quần áo, đã cầm thuốc màu lên, vẽ loạn trên vải.
Cao Ngọc Mai không có bất kỳ sự khó chịu nào, rõ ràng cô đã quen với nó..
Khi Cao Ngọc Mai ngẩn người, một cây bút nhét vào trong tay cô ta, cô ta không hiểu ngẩng đầu, thấy người đàn ông kéo mình đứng lên, “Cục cưng, bây giờ đến phiên em.”
Cao Ngọc Mai bị đẩy tới trước giá vẽ tranh treo tấm vải canvas vẽ mới nãy, cô ta cũng trần như nhộng.
Người đàn ông nằm ở trên giường, động tác tựa như động tác của Cao Ngọc Mai lúc nãy, chỉ là phương hướng trái ngược nhau mà thôi. Cao Ngọc Mai thấy trên tấm canvas mình được vẽ phía trên, hoàn toàn không có gì che đậy. Nhưng mà cô ta đã quen, nếu anh ta yêu cầu làm vậy, cô ta cũng liền sẽ vẽ hắn bên cạnh chính mình trên tranh.
Cô ta trước đây thực sự ghét vẽ tranh, nhưng từ khi quen biết anh ta, sau đó lại mến nhau, bọn họ bắt đầu tìm kiếm các loại cảm giác kích thích. Cuối cùng thậm chí hình thành thói quen sau mỗi lần quan hệ đều phải vẽ một bức tranh, cũng không biết một năm kia đã vẽ được bao nhiêu bức tranh.
Trước đây, Cao Ngọc Mai cảm thấy không sao cả, dù sao cũng không có khả năng cho người ngoài thấy bức tranh đó, hơn nữa cô ta cảm giác có thể dựa vào người đàn ông này nên cũng sẽ không có gì để lo lắng.
Thế nhưng hiện tại thì không được, cô ta muốn trở lại bên người Thịnh Trình Việt, nếu bức tranh này bị tuôn ra ngoài, cô ta sẽ rơi vào vực sâu vô tận, không thể quay đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT