Trương Vân Doanh sau khi nghe Trương Bân Bân nói, liền trầm tư, anh thích Tiêu Mộc Diên nên không muốn cô bị sỉ nhục.

“ Anh, không phải em ăn cây táo rào cây sung, mà em chỉ cảm thấy đời này giữa anh và Diên Diên sẽ không có duyên phận.” Trương Bân Bân thở dài, “Cho dù bọn anh đã từng như thế nào đi nữa, nhưng sau này bọn anh cũng sẽ không có cơ hội đó nữa.”

Cứ đi đoạn đường này, nhất định anh ấy và Tiêu Mộc Diên sẽ càng ngày càng xa nhau.

Thật ra thì những điều mà Trương Bân Bân nói, anh đều biết, nhưng mà… Anh vẫn không thể nào tin được, từ khi nào mà cô bé lúc trước thường đi sau anh đã biến thành đi sau lưng người khác rồi?

Trương Vân Doanh không biết rốt cuộc tận đáy lòng mình đang nghĩ gì, không biết đó là không cam lòng hay là thật sự yêu đến tận xương tủy.

Anh vậy mà lại nghi ngờ tình cảm của chính bản thân mình…

Thấy Trương Vân Doanh không nói lời nào, Trương Bân Bân thức thời không nói tiếp, dù sao người trước mặt là anh của cô, vẫn là nên giữ mặt mũi.

Hai anh em Trương Lăng Vân, Trương Bân Bân tưởng mình đã nói thật nhỏ, nhưng cuộc đối thoại của họ vẫn lọt vào tai của Tiêu Mộc Diên. Cô cảm thấy lúng túng ngại ngùng, nhưng cuối cùng cô chủ động đi vào trong tiệm cà phê.

“Hai người cứ từ từ trò chuyện, chỉ có một mình Linh Linh, chắc cô ấy sẽ rất bận, tôi đi giúp cô ấy trước.”

Tiêu Mộc Diên nói, xoay người đi ra khỏi phòng.

Trương Vân Doanh nhìn bóng lưng của cô, muốn giơ tay bắt lấy cô, thế nhưng… Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liền bắt máy.

“Bân Bân, trong công ty xảy ra chuyện, anh về trước.”

Trương Vân Doanh nói như vậy, lập tức rời khỏi đây. Có những việc không có thật, nhưng vẫn tiếp tục chờ đợi như vậy, chỉ làm tăng thêm một số mâu thuẫn trong lòng anh ấy.

Trương Bân Bân chưa kịp giữ lại, anh trai nhà mình đã đi rồi, cô nghi ngờ, có phải lời nói của mình làm anh ấy không vui?

Có điều, không vui thì không vui, tỉnh táo sớm một chút sẽ bớt đau khổ đi một chút.

Trương Bân Bân xoay người đi vào trong, cô nhìn tin nhắn, Thịnh Trình Việt vẫn chưa trả lời. Không biết rốt cuộc đã xem hay chưa, với lại cô gửi tấm ảnh chụp qua Zalo, chắc anh cũng đã xem rồi. “Anh nhỏ” kia vậy mà lại vô cùng thân thiết với bọn cô.

Cô cảm thấy cô nằm vùng không nổi nữa rồi, hay là nên nói cũng là nghe được một ít tin tức về tụi nhỏ nhà họ Thịnh, lại bị con cái nhà họ Tô bắt nạt nữa? Nhất định là bởi vì không có Tiêu Mộc Diên ở đó.

Đã lâu như vậy, cô hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt, thực sự không biết Thịnh Trình Việt đang muốn làm cái gì… Nghĩ lại, mấy đứa nhỏ chắc đang rất nhớ mẹ bọn chúng, bọn họ cứ như thế này sẽ xảy ra chuyện! Hay là gọi Thịnh Trình Việt đến, trực tiếp đưa Tiêu Mộc Diên về nhà thì tốt rồi.

Chỉ là, lâu như vậy, bóng dáng của Thịnh Trình Việt vẫn chưa thấy, lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“Trương Bân Bân!”

Tiếng gọi từ khẽ răng rít gào, mang theo âm thanh rung động lòng người từ cách đó không xa truyền đến.

Trương Bân Bân chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy một người vô cùng đẹp trai đứng trước cửa tiệm chào hỏi với Trương Bân Bân.

Từng bước đi của anh ấy như rất nặng nề, Trương Bân Bân đang suy nghĩ chưa kịp chạy.

“Vũ Đình, sao anh lại tới đây?” Không chạy được thì chỉ có thể tiếp đón, cô nhìn Vũ Đình, đưa ra nụ cười xinh đẹp nhất từ trước đến nay.

Âu Vũ Đình thấy cô cười dịu dàng như vậy, nhếch lông mi. “Chắc em biết rõ nguyên nhân vì sao anh đến nơi này?”

Anh hỏi, nhưng thật ra anh đã sớm biết Trương Bân Bân sẽ tới nơi này mỗi ngày, dù sao Trương Bân Bân đã thương lượng với anh. Anh đã từng hỏi anh có thể đến nơi này được hay không, khi đó Trương Bân Bân đã nói không thể.

“Nếu như Diên Diên biết em đã để lộ bí mật, em nhất định gói ghém không hết.”

Lúc đó do Trương Bân Bân đã nói rất nhiều lần là anh không được đặt chân đến nơi này.

Trương Bân Bân nhìn Âu Vũ Đình cười vài tiếng, cô nghĩ, “Chắc là vì chuyện trên Zalo.”

“Em biết thì tốt rồi.” Trên mặt Âu Vũ Đình mang theo nụ cười, nhưng nụ cười này của anh chỉ có những người quen biết anh, mới biết được nụ cười này thật sự sẽ dọa đến một số người.

“Anh nhỏ của em ư?” Âu Vũ Đình lại hỏi…

“Cái này…”

Nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, nhất định có vấn đề, nhưng mà… không biết vì sao Âu Vũ Đình lại có một sự tin tưởng, cô gái này chắc chắn sẽ không phản bội anh.

“Em nói không rõ như vậy, có phải do nơi này có quá nhiều người hay không? Không thì chúng ta về nhà cho yên tĩnh một chút, em có thể tiếp tục nói.”

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện của Tiêu Mộc Diên mà cô ấy đã bỏ bê chính mình biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ có một số chuyện bị anh bắt được, nhất định phải dùng nó để dạy bảo cô cho thật tốt.

Trương Bân Bân lắc đầu, cô nhìn ánh mắt Âu Vũ Đình liền biết được anh ấy đang muốn làm gì cô. Thực ra, muốn làm cho Thịnh Trình Việt lại đây đưa Tiêu Mộc Diên đi còn có một nguyên nhân là bởi vì Âu Vũ Đình, Âu Vũ Đình gần đây không hài lòng dáng vẻ cô đi ra ngoài.

Anh ấy nói: “Bớt lo chuyện của người khác một chút, hãy lo làm sao để cho cơ thể khỏe mạnh.”

“Nhưng mà đó là Diên Diên, anh đã từng yêu Diên Diên nhất kia mà!”

“Tất cả điều em nói đều là đã từng, hiện tại anh chỉ hy vọng em có thể ngoan ngoãn về nhà trước chín giờ, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, với lại buổi tối nào cũng trễ như vậy, còn không cho anh đi đón, có biết anh có lo lắng bao nhiêu hay không?”

Trương Bân Bân nghe vậy, cắt một tiếng, “ Câu tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm mới là trọng điểm.” Cô không do dự vạch trần Âu Vũ Đình.

Âu Vũ Đình bị nói trúng tim đen, hơi sửng sốt một chút, anh thường ôm cơ thể Trương Bân Bân, vô cùng kiềm chế, nhưng bởi vì Trương Bân Bân đã rất mệt mỏi vì bận công việc, anh thương cô, kết quả đổi lại cô ấy càng ngày càng trầm trọng thêm.

“Anh không cảm thấy có gì sai, vợ à, gần đây em rất không để ý đến anh có đúng hay không?”

Nghe Âu Vũ Đình nói một câu vợ kia. Tâm trạng của Trương Bân Bân đều mềm theo.

Anh nói tiếp: “Hiện tại anh nhỏ của em đang ở nơi nào?”

Cuối cùng đã hỏi đến chuyện chính, Trương Bân Bân thở dài, sau đó chỉ vào Lâm Linh đang bận rộn ở quần bar, “Đó chính là anh nhỏ.”

“Là một cô gái à!” Âu Vũ Đình liếc nhìn dáng dấp của Lâm Linh.

“Làm sao anh biết?” Trương Bân Bân sợ ngây người, lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Linh, đã nghĩ cô ấy là người đàn ông, là vì Tiêu Mộc Diên cô mới biết được Lâm Linh…

Hơn nữa, hôm nay Lâm Linh lại vừa mới cắt tóc ngắn, bất kể là ai nhìn thấy cô ấy thì cảm giác đầu tiên, cũng đều giống như cô vậy!

Vì vậy, Trương Bân Bân nhìn thấy sắc mặt của Âu Vũ Đình có chút thay đổi, “Em nói anh nhìn sơ qua như vậy liền đoán đúng, có phải nhân lúc em không biết liền đi chỗ nào bậy bạ có đúng hay không?”

Âu Vũ Đình nhíu mày, không ngờ Trương Bân Bân sẽ nói như vậy, anh tiến lên một bước, trực tiếp bế Trương Bân Bân lên, “Có thể, chúng ta có thể về nhà thử một chút, xem thử mấy ngày nay anh phải đi chỗ khác giải quyết hay là vẫn kiềm chế.”

“Diên Diên, Linh Linh, cứu tớ!”

Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play