Ai ngờ, Thịnh Trình Việt vỗ một cái lên vai Viễn Đan: "Đối với những người nói xấu mẹ của con, con nên lập tức cho hắn một quả đấm chứ không nên khách khí, ba rất ủng hộ cách làm này."
"Dượng có ý gì vậy?" Bạn học Tô kinh ngạc hỏi.
Thịnh Trí đến trước mặt giáo viên: "Cô giáo, tôi nghĩ con tôi không hề sai trong chuyện này."
"Nhưng... Nhưng Viễn Đan đánh người khác mà."
"Lúc tôi đến đây thấy trong hành lang và phòng học đều có camerra, tôi nghĩ rằng chúng ta nên điều tra một chút mới được."
"Ngài Thịnh, tôi nghĩ ngài phải hiểu rõ chuyện này mới đúng, cần gì phải làm điều thừa chứ?"
"Rõ ràng cái gì? Tôi nhớ từ trước đến nay con tôi đều rất ngoan, tại sao lại đột nhiên như thế này chứ? Chắc chắc phải có nguyên nhân gì đó, hay là do trường học đã dồn ép con tôi thành dáng vẻ này?"
Thịnh Trình Việt không hề lùi bước, ngược lại cô giáo có chút không giữ được vẻ mặt.
Cô đến bên cạnh Thịnh Trình Việt nói: "Sau lưng đứa bé này là nhà họ Tô, chính là nhà họ Tô nổi tiếng đấy anh biết không? Đừng nên trêu chọc đối phương thì tốt hơn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện biết không?"
Thịnh Trình Việt cảm thấy đây là chuyện cười, chẳng lẽ nhà họ Thịnh của họ phải sợ nhà họ Tô à?
"Tôi cảm thấy..."
Thịnh Trình Việt còn định nói gì thì Viễn Đan đột nhiên cắt đứt lời anh.
"Ba không cần diễn trước mặt con? Con nói với ba là con đã đánh nó đấy, cái tên đàn bà này, những thứ khác thì còn được nhưng thật sự quá tự cho mình là đúng, cảm giác cả thế giới đều xoay quanh cậu ta, hết lần này đến lần khác, văn không hay võ không giỏi, nhưng năng lực kiếm chuyện luôn là số một."
Viễn Đan vừa nói vừa khinh bỉ nhìn đứa bé họ Tô bên cạnh.
Mặc dù trí thông minh có hạn nhưng đứa trẻ nhà họ Tô vẫn hiểu được ánh mắt người khác nhìn mình.
"Dượng, Viễn Đan nhìn cháu như vậy, dượng còn không dạy dỗ mặc kệ nó à?" Con nít nhà họ Tô phồng má giả vờ như đáng yêu nhìn Thịnh Trình Việt.
"Hừ." Viễn Đan hừ lạnh một tiếng, sau đó cậu ta cầm lấy thẻ học sinh trên cổ ném thẳng xuống đất: "Có gì đáng lo chứ, tôi không đi học ở cái trường này là được chứ gì? Để tôi xem các người còn nói ai bị tôi hù dọa."
Viễn Đan hét to một tiếng sau đó đi thẳng ra khỏi cửa, không ai ngăn lại được.
"Viễn Đan." Bọn nhỏ vừa gọi tên Viễn Đan vừa đuổi theo.
"Dượng, dượng xem Viễn Đan thật là không ngoan? Hay là đến nhà cháu đi, dượng và cô cháu sinh ra một đứa ngoan ngoãn được không? Nếu không, cháu thấy mình cũng rất ngoan đấy." Đứa bé nhà họ Tô vẫn cười hì hì nhìn Thịnh Trình Việt.
Lúc này Thịnh Trình Việt đang nghĩ là chỉ số IQ sẽ di truyền, cách nói chuyện của đứa bé nhà họ Tô này không khác Tô Anh bao nhiêu, đều thật sự là không có não còn tự tin.
Anh liếc nhìn đứa bé nhà họ Tô, nói: "Ta chính là thích những người không hiểu chuyện." Anh còn nhớ anh và Tiêu Mộc Diên đã từng bàn bạc muốn có một đứa bé không ngoan ngoãn, bây giờ đứa bé kia đang ở trong bụng cô..
Cô giáo kia còn muốn nói gì nhưng chỉ thấy Thịnh Trình Việt chạy ra ngoài. Cô nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt, nghĩ đây là một chuyện bình thường về những kẻ làm công gặp phải con gái nhà giàu có..
Nơi này là trường quốc tế, tất cả những nhà đưa đứa bé đến đây học tập đều có thân phận và địa vị nhất định, vì vậy người làm công mà cô ta nghĩ đến chắc cũng là loại cao cấp, lương một năm hơn mấy tỷ. Hơn nữa trong trường này thường không có ai tự kể về gia đình mình, để cho các thầy cô giáo không cần có quá nhiều áp lực, thêm vào đó là để đối xử công bằng như nhau với học trò.
Kết quả... Đứa trẻ nhà họ Tô này vừa đến đã nói sau lưng mình có toàn bộ nhà họ Tô, lúc ấy còn làm cô ta hơi bị dọa sợ.
Nhưng bị dọa thì bị dọa, cô ta vốn đang là cô giáo thì phải làm gương tốt để dạy dỗ người khác, muốn nói chuyện đúng sai với đứa bé nhà họ Tô, nhưng đứa trẻ này không nghe lời thì thôi, bản thân cô ta còn bị lãnh đạo nhà trường phê bình.
Sau đó, đứa bé họ Tô càng trở nên xấu hơn, nhưng dù thế nào cô ta cũng không dám dạy dỗ hắn nữa, dù sao cô không trêu chọc nổi dòng họ sau lưng đứa trẻ này, cô cũng có gia đình cần nuôi.
Viễn Đan chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu. Thịnh Trình Việt đi ra chỉ thấy ba đứa bé đứng thành một hàng nhìn cảnh phía xa.
Thấy Thịnh Trình Việt đến, ba đứa bé lập tức vây quanh anh.
Thịnh Trình Việt đứng bên cạnh nhìn lướt qua, thấy cạnh phòng bảo vệ có một góc áo nho nhỏ lộ ra ngoài, lòng anh đang căng thẳng lập tức bị giãn ra trong nháy mắt.
"Ba, thật ra thì chuyện này không phải là Viễn Đan sai." Nguyệt Nguyệt lập tức nói giúp Viễn Đan: "Là cái tên Tô Hoằng Nghị kia sai, hắn luôn nói xấu mẹ trước mặt Viễn Đan nên Viễn Đan mới không nhịn được đánh hắn."
"Ba, chắc ba cũng tin tưởng Viễn Đan chứ?" Tuấn Hạo ở bên cạnh, trên mặt cũng có vẻ hơi lo lắng.
Thịnh Trình Việt gật đầu: "Tất nhiên là ba tin tưởng Viễn Đan." Dù sao cũng là con của anh và Tiêu Mộc Diên, anh lại hỏi: "Các con nói rõ ràng mọi chuyện cho ba biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Là thế này..."
Đôi mắt ba đứa trẻ nhìn nhau một lần rồi chuẩn bị nói ra tất cả mọi thứ mà chúng biết.
Bọn chúng nhận ra gần đây Viễn Đan không bình thường nên mới muốn đến điều tra một chút, bọn chúng bắt đầu tới trường học xem thử.
Viễn Đan đang chuyển cấp, vì lớp nâng cao nên trường học cũng tốn rất nhiều tâm huyết, cho bọn họ một tòa lầu riêng để tạo điều kiện cho bọn họ học tập, hơn nữa còn mời giáo viên hàng đầu đến dạy bọn họ.
Vừa rồi ở trong văn phòng hình như là giáo viên Phùng vừa được xét lên giáo viên hạng I cấp quốc gia, bình thường bọn họ cũng chỉ có thể nghe chủ nhiệm lớp của mình nói sơ qua, làm sao biết rõ? Dù sao người trong lớp nâng cao đều là huyền thoại cả.
Chủ nhiệm lớp của họ đã từng nói thẳng không hề giấu giếm là giáo viên Phùng thuộc danh sách nữ thần trong lòng mình, cách xử sự làm người, luôn coi trọng giữ gìn sự công bằng, cho nên thăng cấp liên tục.
Chắc là dù nằm mơ thì chủ nhiệm lớp của họ cũng không ngờ nữ thần của ông ấy cũng là loại người sợ hãi quyền quý.
Viễn Đan tới từ sớm, khi nhóm người Tuấn Hạo đến thấy đứa con nít ranh họ Tô chặn trước mặt Viễn Đan còn nói một vài lời có tính chất làm nhục nhưng Viễn Đan cũng không chống lại. Cho đến khi đứa trẻ họ Tô đó nói:
"Chắc chắn mẹ cậu và cậu đều là đồ hư hỏng, chắc chắn là mẹ cậu cảm thấy cậu quá ngu ngốc nên không cần cậu nữa..."
"Không có chuyện mẹ tôi không cần tôi nhé." Viễn Đan lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu làm bài tập xong chưa, bài thi luôn đạt điểm tối đa à?"
"Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Tôi làm xong bài tập, hơn nữa bài thi chắc không cần tôi nói nhiều chứ hả."
"Cậu đã làm xong cả mười bài thi á?" Đứa trẻ nhà họ Tô ngạc nhiên và khâm phục nói, dù sao người có thể viết mười bài thi trong một đêm thì trừ thần tiên ra cậu ta không biết có lời gì hay hơn để nói.
"Một người thế này còn dám nói tôi ngu ngốc?" Viễn Đan cười lạnh một tiếng: "Đừng đùa, cậu thật sự không có tài năng gì, tôi cũng không biết cậu lấy tự tin từ đâu, lại còn dám nói xấu tôi?
"Tôi cứ nói cậu như vậy thì sao? Coi như cậu giỏi như vậy thì không phải mẹ cậu vẫn bỏ rơi cậu à? Chắc là cậu không quá ngu ngốc thì cũng là người quái dị gì đó nên mẹ cậu cảm thấy cậu quá đáng sợ nên mới không cần cậu."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT