Sau khi tiễn Âu Liên đi rồi, trong đầu Tiêu Mộc Diên xoẹt qua một ý nghĩ, tối hôm qua mình muốn nói mà lại quên chính là việc bố anh ấy gọi anh về ăn cơm.
Tiêu Mộc Diên cầm một quyển sổ nhỏ và ghi lại chuyện này, tính chờ Thịnh Trình Việt quay lại sẽ nói cho anh nghe. Nhưng chẳng biết tại sao, mãi đến nửa đêm cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, gọi điện thoại cho anh thì thấy tắt máy.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cô không có cách nào chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâm Phong, may là điện thoại của Lâm Phong gọi được.
"Chị dâu, có chuyện gì sao?" Từ sau khi đến nhà Thịnh Trình Việt, Lâm Phong rất phục người chị dâu này.
"Thịnh Trình Việt có ở đấy không?"
Lâm Phong nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên thì run lên và cảm thấy hơi chột dạ. May là gọi qua điện thoại nên bọn họ không nhìn thấy được nhau.
"Chị dâu, công ty xảy ra chút vấn đề nên anh Việt phải thức cả đêm để giải quyết rồi."
"Tại sao anh ấy thức đêm giải quyết công việc mà lại không nghe điện thoại của tôi?" Nếu là bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng tối nay cô dường như luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.
Cô ngồi ở bên giường như người phụ nữ bình thường chờ chồng của mình về nhà. Mãi đến khi trời sáng, ngoài cửa lớn mới có tiếng động vang lên.
Tiêu Mộc Diên lập tức đi nhanh tới. Quả nhiên cô thấy Thịnh Trình Việt lảo đảo, loạng choạng đi vào, vừa nhìn dáng vẻ của anh cũng biết là đã say rượu rồi. Cô đi tới bên cạnh và đỡ anh dậy. Mùi rượu khó ngửi phả tới làm dạ dày của cô có hơi khó chịu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại uống nhiều như vậy chứ?"
Tiêu Mộc Diên hỏi.
Sau đó, Thịnh Trình Việt không nói lời nào và nâng mặt Tiêu Mộc Diên lên rồi hôn lên đôi môi cô với vẻ vội vàng lại nóng bỏng.
Thịnh Trình Việt như vậy thật không bình thường. Tiêu Mộc Diên cố đẩy vào ngực anh: “Thịnh Trình Việt, anh nói cho em biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói chuyện đi chứ!"
Nhưng Thịnh Trình Việt lại bế cô lên trên giường và bắt đầu hôn cô từ trán rồi dần xuống phía dưới.
"Thịnh Trình Việt!" Tiêu Mộc Diên hét lên nhưng anh hình như không nghe thấy được gì vậy.
Cuối cùng, anh vẫn ngủ thiếp đi trên người Tiêu Mộc Diên. Cô thở dài, sau đó cố đẩy Thịnh Trình Việt ra khỏi người mình và thay quần áo cho anh.
Bây giờ trời đã sáng rồi, Tiêu Mộc Diên nghĩ hôm nay Thịnh Trình Việt không đi tới công ty nên để cho anh ngủ thêm một lát.
Cô cởi chiếc áo khoác và trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy vết son môi trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt. Cô biết rõ từ sau khi mình mang thai đã không hề trang điểm, vết son môi này rõ ràng không phải là của cô.
Cô sửng sốt tới mức khiến Thịnh Trình Việt vốn đang được cô đỡ ngã xuống giường. Anh kêu lên một tiếng đau đớn và ngủ tiếp.
Nhưng Tiêu Mộc Diên hoàn toàn mất ngủ. Cô nhìn người đang ngủ say mà nước mắt vô thức chảy xuống. Cô cố bảo mình phải bình tĩnh lại, có thể trong này có hiểu lầm gì đó thì sao? Đúng vậy, chắc chắn là hiểu nhầm thôi.
Bây giờ cô đã kết hôn với Thịnh Trình Việt và còn có mấy đứa con, cô không thể bởi vì một vài chuyện chưa rõ ràng mà nổi cáu bừa bãi được, làm như vậy sẽ không tốt cho cuộc sống của cô. Hơn nữa, cô tin tưởng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.
Đúng vậy, cô nhất định phải bình tĩnh lại. Bây giờ trong bụng cô còn có một đứa con, cô càng không thể tức giận tùy tiện được.
Cô vẫn ngồi ở bên cạnh Thịnh Trình Việt chờ anh tỉnh lại để nói xin lỗi cô, giải thích với cô.
Nhưng cuối cùng khi Thịnh Trình Việt tỉnh lại thì tính tình lai không được tốt lắm.
"Sao em lại ở đây?" Anh nhíu mày, thoạt nhìn tâm trạng rất tệ.
Tiêu Mộc Diên điều chỉnh cảm xúc của mình, nghĩ đây chỉ là do nóng giận khi mới thức dậy, người bình thường cơ bản đều sẽ có.
"Đây là nhà chúng ta mà!" Tiêu Mộc Diên cảm giác buồn cười: “Anh thậm chí không nhận ra nhà của mình sao?"
Thịnh Trình Việt nghe cô nói vậy thì nhìn xung quanh. Quả nhiên trang trí ở đây giống như trong ấn tượng vậy.
"Anh sao lại về nhà? Anh về nhà lúc nào vậy?" Thịnh Trình Việt đột nhiên nhảy dựng lên: “Bây giờ mấy giờ rồi?"
Thịnh Trình Việt nhìn về phía đồng hồ báo thức bên cạnh. Kim đồng hồ đã chỉ vào số mười. Anh lập tức đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh mà không để ý đến Tiêu Mộc Diên.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên có cảm giác thất vọng nói không nên lời. Cô đã chờ suốt cả đêm nhưng kết quả cuối cùng đợi được đến khi anh tỉnh lại, cô cho rằng anh sẽ giải thích gì đó mà anh tự nhiên... Hình như đã rất lâu rồi cô không thấy thái độ của anh tệ như vậy.
Còn cả vết son môi in trên áo sơ mi kia nữa...
Trong tay Tiêu Mộc Diên đang cầm chiếc áo sơ mi trắng kia, cô sờ nhẹ lên trên dấu vết đó và không biết lát nữa mình nên hỏi Thịnh Trình Việt thế nào.
Cô hình như hơi sợ hãi, sợ sẽ nghe được tin tức mình không thích.
Thịnh Trình Việt đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngồi ngơ ngác trên đầu giường. Anh nhớ tới thái độ của mình vừa rồi nên có hơi áy náy, lập tức đi tới ôm cô, gác cằm lên trên đỉnh đầu của cô: “Xin lỗi em, đêm qua anh có một bữa tiệc xã giao. Đó là một dự án vô cùng quan trọng đối với Thịnh Thế nên anh mới trở về muộn như thế."
Tiêu Mộc Diên cầm chiếc áo sơ mi nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi gì. Cô lựa chọn tin tưởng anh.
"Chồng ơi, ba anh nói nhớ anh, muốn anh về ăn cơm tối."
Tiêu Mộc Diên một lòng muốn nói cho Thịnh Trình Việt biết chuyện này, cô sợ mình sẽ quên mất.
Sau khi Thịnh Trình Việt nghe được chuyện này liền cảm thấy không được thoải mái.
"Em đừng để ý đến bọn họ làm gì!"
Vẻ mặt Thịnh Trình Việt thoạt nhìn hình như rất nghiêm túc, hơn nữa giọng điệu còn có phần mất kiên nhẫn. "Bây giờ em không cần phải nghe ai trong cái nhà đó cả, đặc biệt mấy lời bảo em khuyên anh thì em càng không cần quan tâm. Hãy nghe lời của anh nhé, ngoan!"
Thịnh Trình Việt nói xong thì hôn lên trên trán của Tiêu Mộc Diên và lại rời đi.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn không ngừng thấy thất vọng. Cô luôn cảm thấy Thịnh Trình Việt thay đổi quá nhiều nhưng lại không nói ra được cụ thể là thay đổi ở chỗ nào. Nói chung, hình như anh đã không còn là dáng vẻ cô quen thuộc nữa.
Tiêu Mộc Diên không biết có chuyện gì xảy ra, hơn nữa Thịnh Trình Việt vẫn luôn giấu cô điều gì đó, làm cho cô ít có cơ hội biết được tin tức.
Biểu hiện của Thịnh Trình Việt sáng sớm nay làm mất đi lòng tin mà Tiêu Mộc Diên thật vất vả mới tạo dựng được từ tối qua.
Sáng nay, đám trẻ đều đã đi học, Thịnh Trình Việt vừa mới rời đi nên cô đối mặt với căn phòng trống trải, lại cảm thấy mình thật cô độc.
Cô đã lâu không cảm nhận được sự cô độc này.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ có thể là Âu Liên, bởi vì đêm qua cô không nói chuyện đó với Thịnh Trình Việt. Anh nói đã đi tham gia bữa tiệc xã giao, vậy chắc còn chưa về nhà cũ ăn cơm.
Nhưng người ngoài cửa không phải là người trong lòng cô nghĩ.
"Tiêu Mộc Diên, đã lâu không gặp rồi."
Cao Ngọc Mai với giọng nói dịu dàng, thoạt nhìn dáng vẻ ôn hòa vô hại đứng ở cửa. Cô ta vẫy tay chào Tiêu Mộc Diên.
"Thịnh Trình Việt không ở đây, đám trẻ cũng không ở đây." Bây giờ trong phòng này chỉ có một mình cô, ý cô muốn nói Cao Ngọc Mai tìm tới cửa không đúng lúc rồi.
Cao Ngọc Mai dường như hiểu rõ tất cả liền nói: “Hôm nay tôi tới tìm cô thôi. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Tôi muốn nói cho cô biết về một việc liên quan tới Thịnh Trình Việt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT