“Không.” Vẫn là một câu trả lời chắc nịch như cũ.

Thịnh Trình Việt không bám riết mãi đề tài này nữa, anh tin rằng đến cuộc thi quốc tế, mình sẽ có một đáp án chính xác.

“Chú đẹp trai, cháu muốn hỏi chú một vấn đề được không?” Viễn Đan đột nhiên ngóc đầu ra hỏi

“Hả?” Anh kéo dài âm cuối theo thói quen, nghe vừa biếng nhác vừa hấp dẫn.

“Chú đẹp trai quan tâm người phụ nữ sáu năm trước hay là người phụ nữ trong lòng mình lúc này?” Viễn Đan hỏi rất rõ ràng, ý là Thịnh Trình Việt quan tâm Cao Ngọc Mai hay là mẹ cậu bé.

Thịnh Trình Việt cũng nghẹn họng trước câu hỏi khó của Viễn Đan. Anh không đáp lại, sáu năm trước người phụ nữ kia chỉ là tình một đêm, có thể khiến anh nhớ đến tận ngày hôm nay nhất định là vô cùng hiếm có, và Cao Ngọc Mai là người phụ nữ mà anh thật lòng muốn yêu thương.

“Chú đẹp trai quan tâm người phụ nữ trong lòng chú, nhưng vì không chịu buông bỏ tình cũ nên không chứa nổi người khác.” Cuối cùng, Viễn Đan trả lời câu hỏi của mình thay Thịnh Trình Việt. Thật ra Viễn Đan có thể nhận ra Thịnh Trình Việt cũng thích mẹ mình, chẳng qua vì trong lòng Thịnh Trình Việt còn có một người khác khiến chú ấy không thể mở lòng với mẹ cậu.

“Nếu chú đẹp trai không thích mẹ cháu thì đừng bám lấy mẹ cháu nữa, mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.” Giọng điệu Nguyệt Nguyệt vô cùng khó chịu. Mẹ cô nếm trải biết bao đau khổ, vậy mà người ba này của cô còn muốn bắt nạt mẹ sao?

“Chú yêu mến mẹ của các cháu, có điều phải cho chú một chút thời gian nữa.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói. Đối mặt với sự chất vấn của bọn trẻ, anh không biết nên làm sao cả.

“Mẹ cháu không có nhiều tuổi trẻ để chờ đợi chú đâu. Nếu trong lòng chú đã có người phụ nữ kia thì chú nên buông tha cho mẹ cháu đi.” Viễn Đan kích động nói. Trong lòng cậu, Thịnh Trình Việt có suy nghĩ như vậy.

“Chú đẹp trai đúng là một người xấu.” Nguyệt Nguyệt ôm lấy Tiêu Mộc Diên.

Thịnh Trình Việt chỉ biết im lặng. Sao tự dưng hai đứa bé này lại công kích anh thế nhỉ, anh có nói chỉ tán tỉnh Tiêu Mộc Diên chơi chơi không?

Tiêu Mộc Diên vẫn luôn im lặng nãy giờ. Thật ra thì cô cũng không biết phải nói gì cả. Những gì cô muốn nói thì bọn trẻ đã hỏi thay cô cả rồi.

Cho đến khi xuống xe, chẳng ai nói thêm câu nào.

“Dì Diên.” Thịnh Tuấn Hạo liếc nhìn Tiêu Mộc Diên bước vào, khoảnh khắc trông thấy Tiêu Mộc Diên, vẻ mặt cậu bé hớn hở vui mừng.

Thịnh Trình Việt đi sau lưng Tiêu Mộc Diên hơi cau mày. Bỗng dưng anh phát hiện, từ đầu đến cuối trong mắt con trai anh chỉ có một mình Tiêu Mộc Diên, giống như lúc này đây thằng bé coi anh như thể không khí vậy.

Có bao giờ Thịnh Trình Việt bị ngó lơ như thế này đây, nhưng hiện tại anh lại bị chính con trai mình phớt lờ.

“Ba!” Vào lúc Thịnh Trình Việt định cất lời thì Thịnh Tuấn Hạo đã nói trước.

“Anh Tuấn Hạo, anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” Nguyệt Nguyệt chạy đến trước mặt Thịnh Tuấn Hạo và cầm tay cậu. Cô thật lòng cảm ơn người anh trai mới biết nửa tháng này, nếu không có cậu thì bây giờ cô đã không có cơ hội đứng ở đây.

“Ừ, sắp được xuất viện rồi.” Thịnh Tuấn Hạo vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, ánh mắt liếc sang Viễn Đan đứng bên cạnh. Cậu biết rõ tính tình Viễn Đan, cậu ấy đứng yên không nói câu nào cũng không có nghĩa là không quan tâm mình. Chẳng qua cậu ấy không muốn biểu đạt nỗi lòng ra mà thôi, điểm này Viễn Đan thật sự rất giống ba.

“Mẹ, tối nay con muốn ở đây với anh Tuấn Hạo, được không ạ?” Nguyệt Nguyệt nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ mặt đầy mong đợi.

Tiêu Mộc Diên không nói gì, thật ra cô cũng không muốn để Nguyệt Nguyệt ở lại vì cô sợ Nguyệt Nguyệt càng tiếp xúc với Thịnh Trình Việt nhiều thì khả năng anh phát hiện ra sự thật càng cao, cho nên vẫn giữ khoảng cách thì hơn.

“Đương nhiên là được rồi, sau này Nguyệt Nguyệt lấy Tuấn Hạo làm vợ có được không?” Thịnh Trình Việt bất chợt đề nghị. Nếu để Nguyệt Nguyệt lấy Tuấn Hạo thì mấy đứa trẻ này đều trở thành con của anh rồi. Cách này hay đấy!

Vì một câu nói của Thịnh Trình Việt mà tất cả người ở đây đều nhìn anh như nhìn quái vật vậy.

Tuy nhiên Thịnh Trình Việt lại không ngờ bốn đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình chỉ vì câu nói vừa rồi, khiến anh phải ngẫm lại xem vừa rồi mình có nói linh tinh gì không.

“Không được!” Bốn người vừa nhìn anh vừa đồng thanh nói.

Thịnh Trình Việt cảm giác mình cứ như người ngoài cuộc vậy, ngay cả con trai anh và Tiêu Mộc Diên đều đồng lòng với nhau.

“Ý tôi là Nguyệt Nguyệt sẽ luôn coi Tuấn Hạo như anh trai, mãi mãi không thay đổi, cho nên không thể kết hôn được!” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng lên tiếng giải thích trước.

Thịnh Trình Việt cau mày, hiển nhiên không tin lời cô. Vừa rồi bốn người họ phản ứng lớn như vậy chứng tỏ có chuyện gì đó giấu anh. Vả lại Tuấn Hạo còn thân thiết với họ thế cơ mà.

“Nếu Tuấn Hạo không thích Nguyệt Nguyệt thì sao lại liều mình cứu Nguyệt Nguyệt chứ?” Lúc mới biết chuyện này, Thịnh Trình Việt vô cùng tức giận. Con trai vàng bạc của anh sao có thể chặn nhát dao thay một cô bé bình thường được chứ, nếu nhỡ may có mệnh hệ gì thì anh cũng không dám tưởng tượng.

Tiêu Mộc Diên căng thẳng, không biết phải trả lời thế nào. Viễn Đan vô thức nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo, cậu nghĩ vẫn nên để Thịnh Tuấn Hạo đáp thì hơn. Mà Nguyệt Nguyệt cũng có cùng suy nghĩ với Viễn Đan.

Thịnh Tuấn Hạo mấp máy miệng, ngước nhìn ba mình. Đôi mắt Thịnh Trình Việt đầy dấu chấm hỏi, hiển nhiên cũng đang chờ con trai giải đáp.

“Ba, thật ra con chỉ coi Nguyệt Nguyệt như em gái thôi, bởi vì tình thân có thể vượt qua tất cả nên có khi còn đáng quý trọng hơn tình yêu.” Cậu nó rất khẽ, rất chậm, như thể vừa nghĩ vừa nói vậy, nhưng giọng điệu lại kiên định và chứa nỗi niềm nào đó.

Đôi mắt Thịnh Trình Việt ánh lên vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ con trai lại nói ra câu xúc động như vậy, điều này khiến anh không biết phải nói sao.

“Con không thích Nguyệt Nguyệt thật mà chỉ coi em ấy như em gái sao?” Thịnh Trình Việt không tin lắm, hơn nữa trực giác mách bảo anh rằng họ có chuyện giấu anh. Đôi mắt sâu xa của anh nhìn thẳng vào Thịnh Tuấn Hạo.

Thịnh Tuấn Hạo còn gật đầu khẳng định, mở to mắt nhìn lại anh, sợ anh nhận ra gì đó.

Thịnh Trình Việt không hỏi tiếp nữa, khi nào chỉ còn lại anh và con trai thì hỏi cũng được.

“Tuấn Hạo, vết thương của cháu đã không còn nghiêm trọng nữa, với lại dì còn có chút việc bận nên về trước đây.” Cô phải về hỏi ba về chuyện của Âu Đan và Âu Liên mới được. Mong rằng ba không làm cô phải thất vọng, cô không muốn những mô tả trên đống tài liệu kia là về ba mình.

“Dì Diên phải đi ạ?” Đôi mắt Thịnh Tuấn Hạo bỗng thoáng vẻ lưu luyến. Sao vừa mới đến đã đi rồi, tại ba cậu phải không? Nếu có thể, ngược lại cậu muốn ba về hơn là Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cười dịu dàng xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo và nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.

“Ừ, mai dì Diên lại đến thăm Tuấn Hạo, nấu món canh thịt bò rong biển cho Tuấn Hạo nhé?” Tiêu Mộc Diên vẫn cười dịu dàng như thế, tận đáy lòng cô muốn bù đắp cho đứa bé này.

“Vâng. Dì nói thì phải giữ lời nhé.” Kể từ lần trước được ăn ké canh thịt bò rong biển của Viễn Đan, cậu rất thích hương vị của món canh đó, ăn món canh đó vào cứ như thể cảm nhận được tình thương của mẹ vậy.

“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Viễn Đan lập tức giơ tay lên. Cậu cũng cảm thấy món canh thịt bò rong biển quả thực ăn quá ngon.

Thịnh Trình Việt cau chặt mày. Sao đồ anh thích ăn mà bọn nhóc này cũng thích vậy, định cướp miếng ăn của anh à?

“Anh cũng muốn ăn, cơ mà phải một bát to.” Cuối cùng Thịnh Trình Việt đành mặt dày yêu cầu.

Đôi mắt đen lúng liếng tựa vì sao của Nguyệt Nguyệt đảo vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Mộc Diên.

“Mẹ, con và Viễn Đan ở lại với Tuấn Hạo, đêm nay không định về nhà đâu.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa len lén liếc Thịnh Trình Việt, ý tứ rất rõ ràng là cô muốn tạo không gian riêng cho Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên.

Tuy rằng Tiêu Mộc Diên không thích cho lắm nhưng cũng không muốn ngăn cản Nguyệt Nguyệt, cho nên đành phải chiều theo. Cô vô thức nhìn Thịnh Trình Việt. Nếu ba đứa bé ở cùng một con sói, liệu có an toàn không?

Thịnh Trình Việt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộc Diên rồi cau mày. Cô đang nhìn anh với ánh mắt gì thế kia? Chẳng lẽ muốn bảo anh đưa cô về.

“Dì Diên, để ba cháu đưa dì về nhé.” Cuối cùng Thịnh Tuấn Hạo cũng lên tiếng. Bình thường cậu rất ít nói, nhưng lúc này lại nói khá nhiều.

“Được rồi, vậy thì để Tiểu Vũ Vũ đưa mẹ về.” Suy nghĩ chốc lát, cô đành quyết định như vậy.

“Vừa rồi Tiểu Diên Diên suy nghĩ gì thế? Không muốn anh đưa về à?” Thịnh Trình Việt vừa đi theo Tiêu Mộc Diên ra ngoài vừa nói.

“Sao có chuyện đó được? Không để Tiểu Vũ Vũ đưa về thì để ai đây?” Tiêu Mộc Diên đáp nhẹ tênh. Nếu không vì muốn tách anh và bọn trẻ ra thì cô sẽ không để anh đưa về đâu.

Thịnh Trình Việt chỉ cười mà không nói, anh đã sớm biết tâm tư của cô gái này rồi.

Trong nhà, Tiêu Lâm đã nấu cơm sẵn chờ Tiêu Mộc Diên về. Thật ra thì ông ta còn thắc mắc mãi vấn đề người đưa đón Tiêu Mộc Diên tối qua có phải một người không.

Bỗng dưng ông ta nghe thấy bên ngoài có tiếng máy nổ, ông ta nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc Lamborghini đi đến. Ông ta chắc chắn chủ chiếc xe này chính là người đàn ông tối qua.

“Anh đừng xuống, ba tôi sẽ hiểu nhầm mất.” Tiêu Mộc Diên nói với Thịnh Trình Việt. Nếu hai người họ không thể đến được với nhau thì không cần thiết phải thưa chuyện với ba.

“Hai chúng ta đang hẹn hò mà? Ba em biết là chuyện rất bình thường, sao lại nói là hiểu nhầm?” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên chăm chú, dường như không có ý định để Tiêu Mộc Diên vào nhà một mình.

Tiêu Mộc Diên cười khổ, họ như vậy mà nói là hẹn hò à? Một cuộc tình không có kết quả sẽ hạnh phúc sao?

“Tiểu Vũ Vũ, nếu như không có Cao Ngọc Mai, anh có yêu tôi không?”

Truyện có bản quyền up trên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play