Sau khi luyện đan dẫn đến một hồi phong ba, cơ hồ toàn bộ chủ đề Hắc Hoàng các đều tập trung vào nữ tử áo trắng thực lực khủng bố và vị Luyện Dược Sư thần bí. Rất nhiều người cả ngày đứng ở ngoài lầu các kia, ý muốn tìm kiếm một chút manh mối. Bất quá từ sau khi luyện đan chấm dứt, trong lầu các kia lại tiếp tục không có nửa điểm động tĩnh. Mà do nữ tử áo trắng sát khí quá nặng, nên cũng không có ai dám tùy ý tới gần. Bởi vậy, bất luận bên ngoài ồn ào huyên náo truyền đến như thế nào thì chủ nhân lầu các vẫn như trước chưa hề lộ mặt.

Một ít ngươi ôm tâm tư muốn tiến tới bái phóng, thấy bên trong vẫn im ắng, cũng đành phải thức thời rời đi, mà trong đó cũng có cả Mạc Nhai.

Bên ngoài bởi vì việc hôm qua truyền đến nhiều tiếng ồn ào huyên náo. Tiêu Viêm chậm rãi kéo thân thể mỏi mệt từ từ trong mật thất đi ra.

Nhìn Tiêu Viêm rốt cục rời mật thất, Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên hai người đang trấn thủ ở đại sảnh vội vàng nghênh đón. Thấy người trước mặt hai mắt tràn ngập tơ máu, cũng không khỏi khẽ thở dài một hơi. Người nầy luyện chế đan dược điên cuồng đến không ngờ?

"Ngươi mà ở trong mật thất thêm hai ngày nữa không ra, ta sẽ mạnh mẽ phá cửa đó nha." nhìn Tiêu Viêm một ngụm đem nước trà trên bàn uống cạn, Tiểu Y Tiên không khỏi nhíu mày oán trách nói.

Nghe Tiểu Y Tiên trách cứ, Tiêu Viêm lại cười hì hì. Hắn ngày đó luyện chế Phá Tông đan xong vẫn chưa thu tay lại, sau khi nghỉ ngơi hồi phục một chút đấu khí, liền lại lần nữa khai lò luyện chế một ít đan dược khác, bởi vậy nên tốn thời gian hơi nhiều.

Mặc dù luyện chế không ngừng nghỉ khiến Tiêu Viêm mỏi mệt không chịu nổi, bất quá thu hoạch lại rất phong phú, hiện giờ trên người hắn đã có thêm một ít tư cách trên đấu giá hội cùng người tranh đoạt.

"Hai ngày này không có chuyện gì đi? " Đặt chén trà xuống bàn, Tiêu Viêm cười hỏi.

"Ngoại trừ một ít người nhàm chán ở ngoài, thật ra không người nào dám tới quấy rầy." Tiểu Y Tiên gật gật đầu, nói.

"Ha hả, xem ra ngày ấy ngươi ra mặt, kinh sợ không ít người a!"

Tiêu Viêm cười cười, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ta thấy người Tiêu Môn cũng đến, hẳn là nhị ca của ngươi đi, bên cạnh hắn còn có một lão giả thực lực cấp bậc Đấu Tông." Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.

"Nên là Tô Thiên đại trưởng lão đi, trong nội viện, cũng chỉ có hắn là Đấu Tông cường giả." Tiêu Viêm mỉm cười, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói.

"Ngươi không có ý định đi gặp bọn họ? "

Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, chậm rãi lắc đầu, nói: "Tạm thời không cần, trong Hắc Hoàng thành này cũng có không ít lão quái vật, bọn họ đều hướng về phía Bồ Đề Hóa Hưu Tiên mà đến, bây giờ tỏ rõ có quan hệ với Tiêu Môn, ngược lại sẽ làm cho một số người âm thầm tìm thêm giúp đỡ, như thế còn không bằng tại thời khắc mấu chốt hiện thân."

"Tùy ngươi vậy." Tiểu Y Tiên đối với hành động này cũng không có ý kiến gì, đôi mắt tím nhạt khẽ chớp, tùy ý nói: "Mạc Nhai hai ngày này đã tới vài lần, nói là Hắc Thiên Tông tông chủ Mạc Thiên Hành muốn mời ngươi, bất quá bởi vì ngươi đang luyện chế đan dược, cho nên bị ta trực tiếp cự tuyệt."

"Đáng cự tuyệt thì cự tuyệt đi." Tiêu Viêm gật gật đầu, chợt trong lòng máy động, hỏi: "Mạc Thiên Hành kia thực lực như thế nào? "

"Cũng là Đấu Tông cường giả, so với ta không chênh lệch nhiều, là một gã tứ tinh Đấu Tông đi." Tiểu Y Tiên trầm ngâm nói.

"Tứ tinh Đấu Tông sao?" Tiêu Viêm lẩm bẩm nói.

"Đúng rồi, người áo bào xám bên Ma Viêm cốc hẳn cũng là một gã Đấu Tông." Làm như nhớ ra cái gì đó, Tiểu Y Tiên đột nhiên nói.

Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm dừng gõ tay xuống bàn, khẽ thở dài: "Quả nhiên, ta biết Ma Viêm cốc không có khả năng chỉ một tên Phương Ngôn đến đây, tuy nói lão gia hỏa này xem như bước một chân vào Đấu Tông, so với xuất hiện Đấu Tông cường giả chân chính thì chênh lệch rất lớn. Nguyên lai còn âm thầm ẩn dấu, chỉ là không biết vị thần bí áo xám này đến tột cùng lai lịch ra sao."

"Ta không biết!" Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu, thần bí áo xám này hơi thở cực kỳ mơ hồ, nếu ngày đó không nhờ đi sát qua, mặc dù là nàng cũng khó có thể hiện thực lực người này, về phần những thứ khác, nàng quả thật là không biết gì.

"Xem ra Hắc Hoàng thành lần này sẽ không bình tĩnh a. Như vậy, có rất nhiều phương thế lực hứng thú đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên, nhưng vật kia chỉ có một, hắc hắc, lúc này đây, không biết phương nào sẽ lấy được nó? " Tiêu Viêm cười lạnh nói, hắn có dự cảm, lần đấu giá hội này sẽ mang đến một trận huyết tinh nồng đậm.

Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, chợt nhìn hai mắt đỏ bừng của Tiêu Viêm, không khỏi bất đắc dĩ nói:

"Ngươi trước hết nghỉ ngơi một chút đi, hao tâm tổn sức như thế, đối với thân thể cũng không tốt."

"Ân! "

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cảm thấy như thế, hắn lần này tiêu hao quả thật quá lớn. Nếu không nhanh hồi phục mà nói chỉ sợ sẽ tạo thành một ít thương tổn đối với thân thể. Hiện giờ đấu giá hội sẽ bắt đầu, tình hình sau đó tất nhiên sẽ không thuận buồm xuôi gió. Hắn phải bảo trì trạng thái đỉnh mọi thời khắc mới có thể chắc chắn xử trí khi xuất hiện biến cố biến đột ngột.

"Một khi đã như vậy, ta trước điều dưỡng một chút, tranh thủ trước ngày đấu giá hội bắt đầu phục hồi trạng thái đỉnh." Tiêu Viêm thản nhiên nói.

"Xem ra hôm nay lại một đêm không ngủ a!"

Bóng đêm biến mất một chút ánh sáng le lói từ phương đông chầm chậm xuất hiện rạng chiếu Hắc Hoàng thành sau một đêm yên tĩnh. Trong thời gian ngắn bạo xuất sức sống kinh thiên, trên đường cái trống rỗng, bỗng tràn ngập bóng người từ các hướng đi ra, mà phương hướng những bóng người này đều giống nhau, đó chính là quảng trường đấu giá thật lớn trong trung tâm thành thị! Hôm nay, là buổi đấu giá lớn nhất tại Hắc Giác Vực trong trăm năm trở lại đây. Sức thu hút cường giả khắp nơi hơn hẳn các buổi đấu giá lúc trước, mức độ ảnh hưởng đến mọi nơi trong Hắc Giác Vực.

Một chút ánh nắng xuyên qua cửa sổ mon mem tiến vào trong phòng, cuối cùng chiếu xạ lên giường, nơi đó có một thanh niên đang ngồi tu luyện.

Tại ánh mặt trời chiếu xuống, đôi mắt thanh niên hắc bào đóng chặt run nhè nhẹ một chút, một lát sau đột nhiên mở ra! Theo hai mắt mở ra, một luồng hơi thở dị thường hùng hồn tựa như một đầu sư tử thức tỉnh đột nhiên từ trong cơ thể Tiêu Viêm tràn ra ngập cả gian phòng.

Trong mắt đen kịt lóe ra hỏa mang xanh biếc, hắc bào quanh thân Tiêu Viêm không gió mà bay xoạt xoạt không ngừng. Như vậy được một lát sau, hỏa mang trong mắt mới chậm rãi giảm đi theo đó áo bào quanh thân cũng lặng yên hạ xuống, nhẹ bao phủ quanh thân.

Cảm thụ đấu khí trong cơ thể so với hai ngày trước hùng hồn hơn không ít, Tiêu Viêm trong mắt xẹt qua một chút ý mừng. Mặc dù hai ngày qua điên cuồng luyện đan làm cho hắn mỏi mệt không chịu nổi, bất quá sau một đêm tu luyện không nghỉ làm cho đấu khí trong cơ thể tinh tiến không ít, mặc dù loại tinh tiến này hiện ra chỉ chút đỉnh, nhưng tích lũy dần dần theo năm tháng thì đột phá chỉ là vấn đề thời gian.

Nhảy xuống giường, Tiêu Viêm tùy ý rửa mặt, sau đó lấy một bộ hắc bào to lớn dị thường phủ trên người, áo choàng che toàn bộ cả người tựa như một bóng ma.

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn Nạp Giới, Tiêu Viêm mỉm cười, lúc này mới đẩy cửa đi ra.

Sớm chờ đợi ở trong đại sảnh Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên nhìn thấy hắc bào nhân đi ra khỏi cửa, đều ngẩn ra. Tử Nghiên vừa muốn cười trộm thì thấy một kiện hắc bào đã bay đến chùm lên đầu nàng.

"Mặc nó vào, tránh bị đại trưởng lão nhận ra, Tiểu Y Tiên đã lộ mặt qua rồi thì không cần." nhìn Tử Nghiên gỡ hắc bào trên đầu, Tiêu Viêm cười nói.

"Quần áo xấu như vậy, ta đây không cần." khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên trông rất khó coi. Bất quá mặc dù miệng nói như vậy, nhưng dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, một lát sau nàng đành phải chịu thua, buồn bực đem hắc bào quấn lên người, một tiểu quái nhân lại xuất hiện.

"Đi thôi, hôm nay tràng đấu giá này chỉ sợ sẽ phấn khích ngoài ý liệu."

Nhìn hai người đã chỉnh trang xong, Tiêu Viêm cười cười, chợt dẫn đầu đẩy cửa đi ra. Sau đó, Tử Nghiên cùng Tiểu Y Tiên đi sát theo sau.

Bởi vì hôm nay buổi đấu giá bắt đầu mở ra, bởi vậy bên ngoài lầu các cũng không còn ai. Điều này cũng giảm đi một chút phiền toá. Ba người phân biệt lộ tuyến, sau đó liền rời khỏi Hắc Hoàng các.

"Ha hả, Nham Kiêu huynh đệ, các người làm ta chờ nãy giờ a."

Tiêu Viêm ba người vừa mới đi ra, một đạo bạch ảnh liền đi qua chào đón, tiếng cười ha ha trực tiếp truyền vào trong tai ba người.

"Âm hồn bất tán." Nhìn Mạc Nhai mặt dày nụ cười nhiệt tình, Tiểu Y Tiên lông mi cau lại nói.

Đối với người kia, Tiêu Viêm vẫn không có hảo cảm quá lớn, ánh mắt dưới hắc bào liếc xéo Mạc Nhai một cái, thản nhiên nói: "Thiếu tông chủ, có chuyện gì sao? "

Mạc Nhai nhìn Tiêu Viêm ẩn dưới hắc bào, chợt ánh mắt liền không tự chủ được chuyển qua nhìn Tiểu Y Tiên. Thấy hai má đối phương hiện ra một chút lãnh ý động lòng người, trong lòng nảy lên một chút lửa nóng, từ trong nạp giới lấy ra một khối ngọc bài, mỉm cười nói: "Ha ha, đấu giá hội lần này là bữa tiệc khách quý, người đến đều là mấy cường giả tại Hắc Giác Vực thanh danh cực lớn, ta hao hết miệng lưỡi mới từ nơi cha ta mới có được nó."

"Đa tạ Thiếu tông chủ." Nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của tên kia, Tiêu Viêm đáp lời cũng không khách khí trực tiếp đưa tay nhận lấy ngọc bài. Sau đó không nói nhiều lời, xoay người nhắm hướng cửa ra Hắc Hoàng các. Sau đó, Tử Nghiên đang cười trộm cùng Tiểu Y Tiên cũng vòng qua Mạc Nhai, đi theo.

Khuôn mặt Mạc Nhai hơi run rẩy, nguyền rủa Tiêu Viêm trong lòng một hồi. Sau đó nụ cười lại rạn rỡ trên khuôn mặt, vừa muốn theo sau thì một đạo thanh âm thanh thúy lạnh như băng cất lên, làm cho này khuôn mặt nháy mắt đọng lại, cước bộ giống như bị niêm trụ đứng trân tại chỗ.

"Ngươi nếu thấy mạng quá dài, liền cứ việc theo tới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play