"Thanh sắc hoả diễm?"

"Trời ạ, hắn như thế nào lại có hai loại hoả diễm?" Nhìn thanh sắc hoả diễm bốc lên trên tay của Tiêu Viêm, những tiếng xôn xao kinh dị từ trên khán đài vang lên từng đợt. Tuy ở nơi này có nhiều người không phải là luyện dược sư, nhưng đối với hoả diễm vẫn có chút hiểu biết, Tiêu Viêm trước mặt đã đánh đổ tri thức của bọn họ về hoả diễm.

So với sự kinh ngạc của khán giả, luyện dược sư trên quảng trường còn rung động hơn nhiều. Bởi vì thân là luyện dược sư, bọn họ so với bất cứ kẻ nào hiểu rất rõ, hai loại hoả diễm xuất hiện trên cùng một người là một chuyện nguy hiểm như thế nào. Phải biết rằng hoả diễm chính là thứ cuồng bạo, hai loại cuồng bạo hợp chung một chỗ, chỉ cần nhiệt độ của nó cũng đủ để đem chủ nhân đốt thành tro tàn.

Bởi vậy, khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Viêm một lần nữa triệu hồi ra một loại hoả diễm mà so với tử hoả còn cường mãnh hơn thì không ai không khỏi kinh ngạc.

"Thanh sắc hoả diễm, hắn quả nhiên còn có bài tảy a" Nhìn thanh sắc hoả diễm trên tay Tiêu Viêm, Tiểu công chúa nhãn thần loé lên, thấp giọng lẩm bẩm.

"Đây chính là dị hoả mà hắn sở hữu sao? Không nghĩ tới đó lại là sự thật" Chậm rãi hít một khẩu nhiệt khí đang nóng dần lên lan rộng ra do thanh sắc hoả diễm xuất hiện, Liễu Linh trong lòng âm trầm thì thào.

"Đó là…" Trên bàn khách quý, Pháp Mã kinh ngạc nhìn thanh sắc hoả diễm phiêu dật, sau một lúc, đổng tử co lại, thấp giọng nói "Đó là dị hoả? Tiểu gia hoả này thế nào lại có được đồ vật này?"

"Hắc hắc. Ta lúc trước có nói qua, không cần quá để ý, hắn còn có con bài chưa lật, chính là có thể làm cho mọi người trợn mắt há mồm." Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Pháp Mã, Hải Ba Đông cười dài nói.

"Không đơn giản a, tuổi nhỏ như vậy mà đã thu phục được đồ vật mà ngay cả bọn Pháp Mã, Cổ Hà cũng thèm nhỏ dãi, thật sự làm cho người khác kinh ngạc a" Thanh hoả xuất ra,đồng dạng làm cho Gia lão lộ vẻ kinh dị, thân là đấu hoàng cường giả, hắn tự nhiên hiểu rõ.Loại loại thiên nhiên kỳ vật này có lực lượng khủng bố như thế nào. Nhớ khi xưa hắn từng cùng một người có dị hoả cường đấu, tuy rằng đối phương thực lực kém xa,nhưng uy lực của dị hoả lại khiến lão chịu đau khổ không ít.

"Hô" Pháp Mã chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đem ánh mắt hướng đến thiếu niên áo bào xám, mỉm cười nói "Xem ra vòng khảo hạch này, tên kia muốn đạt thành tích tốt nhất cũng có chút khó khăn a".

"Thanh sắc hoả diễm" Hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Nhã Phi thở dài lắc đầu. Nàng thật sự có chút mơ màng trong lòng. Ngắn ngủi không đến hai năm, lúc trước chỉ là một thiếu niên non nớt, đến tột cùng đã trải qua những điều gì, khiến cho hắn bay vọt lên trưởng thành mà ngay cả đến đấu hoàng cường giả cũng sợ hãi than thầm, không thấu được nông sâu.

"Chẳng lẽ đều bởi vì nàng ta sao?" Hơi nghiên đầu, Nhã Phi nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Yên Nhiên, trong lòng lầm bẩm nói.

"Khó trách thái gia gia coi trọng hắn như vậy. Nguyên lai còn có thực lực ẩn dấu khiến người khác phải khiếp sợ." Đặt tay lên đùi phải, cặp mắt khẽ chớp lên, Yêu Dạ trên mặt thoáng có thoải mái.

Thanh niên đó lúc này cơ hồ là tâm điểm chú ý của toàn trường. Không thể nghi ngờ bây giờ chỉ có mình hắn mới có thể cùng vị thiếu niên áo bào xám kia tranh đấu. Lấy thực lực bản thân ngăn cơn sóng giữ, loại cảm giác hào hùng này chỉ có thể có được ở đấng đại trượng phu, đại anh hùng. Nạp Lan Yên Nhiên xoa nhẹ đôi môi mọng, trong lòng suy nghĩ như vậy, sau đó yên lặng giật mình.

Mọi ánh mắt ngoại giới lúc này không làm cho Tiêu Viêm động dung, lúc này hắn đang dồn hết tâm sức chăm chú nhìn dược đỉnh. Bên trong dược đỉnh, tử sắc hoả diễm gần như đã hoàn toàn biến mất, thủ chưởng đưa ra, thanh sắc hoả diễm phiêu dật đang dâng lên.

Bàn tay rất nhanh vung lên bàn đá, tám loại dược liệu bị hắn toàn bộ cho vào trong dược đỉnh, bất quá loại dược liệu cuối cùng ghi trên phương thuốc là Hậu thổ chi bị hắn để bên ngoài. Theo cảm giác của lần luyện chế thất bại trước đây, Tiêu Viếm đã hoàn toàn hiểu được vấn đề bên trong khảo hạch đã khiến cho toàn bộ luyện dược sư thất bại khi ngưng tụ đan được,vấn đề hoàn toàn là do dược liệu Hậu thổ chi, căn bản đây chính là dược liệu thừa, không có trong thành phần đan dược.

Nghi ngờ phương thuốc, muốn thành công cần có một ít dũng khí quyết đoán. Một số luyện dược sư quá tin vào phương thuốc chính thống, bởi vậy vô luận như thất bại như thế nào đều không quy kết nguyên nhân là do phương thuốc, bọn họ chỉ cho rằng đó chính là hoả hầu hoặc tinh luyện sai chỗ nào đó. Nếu cứ giữ tư tưởng đó thì trong vòng khảo hạch này nhất định sẽ thất bại thảm hại.

Tiêu Viêm cũng không thiếu dũng khí cùng quyết đoán, cho nên hắn đã tìm ra vấn đề ở phương thuốc. Chính vì vậy hắn mới nắm chắc thời gian cùng với thiếu niên áo bào xám tranh cao thấp, còn những người khác như Tiểu công chúa, thậm chí là Liễu Linh giờ này cũng chỉ là quần chúng mà thôi.

Trên quảng trường lớn, chỉ có hai đan đỉnh hoả diễm đang bốc cao, tất cả mọi ánh mắt trên sân đều dồn vào đó.Tiêu Viêm cùng với thiếu niên áo bào xám đang tập trung tinh thần, giành giật từng giây để tinh luyện vài loại dược tài còn lại.

Bàn tay của Tiêu Viêm lúc này đã hoàn toàn thoát ly dược đỉnh, cách dược đỉnh hơn một thước. Mười ngón tay thon dài như đang khiêu vũ, linh hoạt uyển chuyển, bằng vào năng lực khống chế Thanh liên địa tâm hoả, hắn có thể đạt tới trình độ cách không khống chế nhiệt độ. Nếu trong quá trình luyện chế có khâu chấm điểm cho ai có động tác tao nhã hơn, tràn đầy mị lực, thì không thể nghi ngờ lúc này Tiêu Viêm đang làm rất tốt.

"Nhanh lên một chút, mau một chút" Ánh mắt quét qua tốc độ luyện chế của hai bên, Tiểu công chúa trong lòng hướng đến Tiêu Viêm không ngừng thúc giục. Thân là người trong hoàng thất, nàng tự nhiên không hy vọng một người ngoại quốc tại Gia Mã đế quốc lấy được thành tích cao nhất, nếu quả thực như vậy thì Gia Mã đế quốc lần này tại đại hội luyện dược sư, bị một cái tát khá nặng.

"Tên kia tốc tộ tinh luyện quá nhanh, tuy hoả diễm của hắn kém xa so với Nham Kiêu, nhưng tựa hồ kinh nghiệm cực kỳ lão luyện, không hề lãng phí một giây nào, cùng so sánh với nhau thì Nham Kiêu trong phương diện này quả thực còn kém hắn quá xa, may mà có dị hoả trợ giúp nếu không chắc đã bị bỏ lại phía sau rồi" Liễu Linh ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào cử động của thiếu niên áo bào xám và Tiêu Viêm, nhíu mày nói. Hắn tuy rằng thái độ làm người và lòng dạ không phải quá rộng rãi, nhưng dù sao cũng là người Gia Mã đế quốc, vào thời khắc khó khăn hắn hiểu rõ nếu để thiếu niên ào bào xám đoạt được thành tích tốt nhất thì đối với những luyện dược sư tham dự sẽ là một sự trào phúng lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiêu Viêm hai người giờ phút này không thể nghi ngờ đã thành tiêu điểm của mọi người.

"Thịch, thịch"

Theo bàn tay vỗ xuống bàn đá của thiếu niên áo bào xám, một nụ cười lạnh xuất hiện trên môi, bàn tay cuộn lại, tám màu sắc bất đồng gồm cả bột phấn và chất lỏng từ trong đan đỉnh bắn ra, chỉnh tề rót vào bên trong bình ngọc.

Chính vào lúc đó, Tiêu Viêm cũng mạnh mẽ vỗ vào bàn đá, theo tiếng động vang lên, tám ngọn thanh sắc hoả diễm từ trong dược đỉnh bùng lên, tay áo khẽ phất, ngọn lửa tiến tới trước miệng bình đột nhiên biến mất, một chùm màu sắc bất đồng của bột phấn và chất lỏng rơi vào trong bình.

Lợi dùng thời khắc làm lạnh dược liệu sau khi tinh luyện, Tiêu Viêm quay đầu hướng thiếu niên áo bào xám nhìn tới.

Cảm ứng được ánh mắt của Tiêu Viêm, thiếu niên áo bào xám ngẩng mặt, lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh lùng "Hắc! Ngươi chậm. Có hoả diễm tốt. Còn có năng lực gì nữa không?"

Mặt không chút thay đổi, thu hồi tầm mắt, Tiêu Viêm không biểu lộ cảm xúc gì, thoáng một chút yên lặng, tay áo một lần nữa huy động, tám bình ngọc trước mặt đột nhiên bắn lên, tất cả tài liệu tinh luyện một lần nữa bắn lên không trung, sau đó tiến vào trong đan đỉnh, nhất thời thanh sắc hoả diễm đột nhiên bốc lên, quá trình cuối cùng đã bắt đầu, dung hợp dược tài.

Lúc Tiêu Viêm tiến hành thì thiếu niên áo bào xám đã trước một bước, đổ hết dược tài tinh luyện vào bên trong dược đỉnh.

Hỏa diễm trong hai cái đỉnh lô bốc lên, tám loại dược liệu ở bên trong hoả diễm chậm rãi dung hợp, đợi phút cuối cùng thành đan.

"Hảo, một hồi giành giật từng giây, long tranh hổ đấu a" Nhìn hai người kia gian nan chênh nhau không quá năm giây thời gian, Pháp Mã nhịn không được, lắc đầu thở dài, trừ việc thiếu niên áo bào xám xuất hiện tạo thành một trận xôn xao ở ngoài ra thì trận đấu này không thể nghi ngờ đã làm cho mọi người quan khán nhiệt huyết sôi trào.

"Pháp lão đầu, ngươi nói ai sẽ ngưng tụ thành đan nhanh hơn?" Lúc này, Hải Ba Đông cũng bị trận đấu kịch liệt hấp dẫn nên đã đứng dậy, mỉm cười hỏi.

"Khó mà nói trước, tuy rằng Nham Kiêu có ưu thế dị hoả, nhưng vì tuổi còn trẻ, kinh nghiệm trên phương diện luyện dược còn kém hơn tên quái dị kia, đem hai cái triệt tiêu cho nhau, ai thắng, ai thua thật khó có thể đoán định" Pháp Mã lắc đầu, thở dài nói.

"Tên kia cũng thật khó chơi a" Nghe vậy, Hải Ba Đông lắc đầu, trong lòng thầm nói "Bất quá Nham Kiêu tiểu tử không thể nào thua đâu? Cho dù hiện giờ linh hồn lực lượng tổn hao nhiều nhưng dù sao hắn đã từng luyện chế ra lục phẩm đan dược, là cấp bậc đại sư a, không thể thua như vậy a?"

Trên quảng trường, Tiêu Viêm hai người đều chăm chú nhìn vào lô đỉnh, hai ngọn lửa mang màu sắc khác nhau khiến cho hai khuôn mặt cũng biến thành xanh, vàng hai màu.

"Mau một chút, mau một chút, cố lên, cố lên" Ngọc thủ xoắn vào nhau, Tiểu công chúa mắt không ngừng đảo qua hai người, với nhãn lực của mình, nàng có thể nhìn thấy trong lô đỉnh, đan dược đang chậm rãi thành hình.

"Đan dược đã thành hình" Bỗng nhiên một mùi thơm nhẹ bốc lên từ đan đỉnh, tràn ngập vào mũi mỗi người, làm cho Liễu Linh cùng mọi người tinh thần càng thêm căng thẳng.

Vô số người lúc này như muốn nhảy dựng lên, tim đập nhanh, nuốt nước bọt.

"Nham Kiêu mau thành"

Pháp Mã bàn tay khô héo nắm chặt lấy lan can, nhíu mày trậm giọng nói "Bát quá đối phương cũng theo sát phía sau, tuỳ thời đều có thể vượt qua a".

Gắt gao liếm mép, trong con mắt đen láy của Tiêu Viêm thanh sắc hoả diễm nhảy múa, phản xạ theo ánh lửa, một khoả đan dược đang quay tròn trong đó.

"Cứ như vậy thì khó có thể kéo dãn được khoảng cách." Đôi mắt hư mị, một khắc, Tiêu Viêm bỗng nhiên bàn tay đập mạnh vào phía trên dược đỉnh, nhất thời, dược liệu còn chưa hoàn toàn được luyện chế cẩn thận, bị một đoàn thanh sắc hoả diễm bạo nộ, phá lô đỉnh bắn vọt ra.

"Lỗ mãng! Tuy rằng là bước cuối cùng, nhưng làm sao có thể để dược liệu xuất lô trước rồi mới dung hợp với đan dược,nếu khi tiếp xúc không khí mà trên đan dược còn đọng lại thành phần dược tài, nói không chừng có thể thất bại a!" Nhìn Tiêu Viêm bất thình lình hành động, Pháp Mã nắm chặt lấy lan can, đột nhiên bạo liệt, tức giận nói.

"Tên điên lỗ mãng!"Hành động vừa rồi của Tiêu Viêm đồng dạng làm Tiểu công chúa cùng với Liễu Linh đám người há hốc mồm, một lát sau không nhịn được quát ầm lên.

Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Tiêu Viêm bàn chân dậm mạnh, thân thể bắn vọt, bàn tay hoa lên, thanh sắc hoả diễm bao chùm lấy hoàn đan dược. Khi đan dược đã nằm trong tay thì một cỗ thanh sắc hoả diễm vô cùng hung mãnh đột nhiên từ lòng bàn tay của Tiêu Viêm từng chút, từng chút tiến hành tiếp tục luyện chế,làm cho đan dược còn chưa được tinh chế bước cuối cùng,nháy mắt được củng cố hoàn toàn.

Thân thể rất nhanh rơi xuống, Tiêu Viêm búng mạng ngón tay,hoàn đan dược hoá thành một đạo quang ảnh bắn vào trong bình ngọc. Ngọc kính trước mặt Tiêu Viêm bắn lên mồt đạo quang mang xanh biếc, phấn chấn lòng người.

"Tên điên!"

Ở góc khuất của quảng trường, thiếu niên áo bào xám trên khuôn mặt vốn luôn có nụ cười lạnh nay sắc mặt trở nên xanh mét. Hắn tuyệt không thể nghĩ tới Tiêu Viêm lại điên cuồng như vậy, dám đem đan dược chưa được củng cố hoàn toàn bắn ra ngoài. Nếu như là hắn thì khi tiếp xúc với không khí như vậy, toàn bộ công lao của hắn sẽ thành hư ảo. Loại người gan lớn, hành động điên cuồng như vậy,đã làm hắn đang bám đuổi sát phía sau,lùi xa một khoảng cách.

Xanh mặt, lửa giận bốc lên, thiếu niên áo bào xám vung tay lên, bình ngọc trước mặt biến thành mạt phấn, sau một lúc lâu mới trở lại sắc mặt âm trầm, tay chụp vào lô đỉnh, đan dược đã được luyện chế xong bắn ra, vào trong một chiếc bình ngọc khác. Tuy nhiên khoảng cách so với Tiêu Viêm đã chậm hơn một phút thời gian.

Không khí trên quảng trường bởi vì cuộc đấu giằng co và hành động điên cuồng của Tiêu Viêm,đang im lặng bỗng đột nhiên ầm ầm tiếng hoan hô không khác nào bàn sơn đào hải, khiến cho quảng trường chấn động.

Nắm chặt bình ngọc, Tiêu Viêm chậm rãi thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về hai phía khán giả đang sôi sục, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một nụ cười tươi nhưng nhẹ nhàng.

"Ha,ha! Tiểu tử kia, quá tốt!" Trên đài cao, Pháp Mã vuốt ngực thở ra một hơi thật dài, tuy rằng vừa rồi bị hành động điên cuồng của Tiêu Viêm khiến cho tức giận vô cùng, bất quá, mặc kệ quá trình thế nào kết quả mới là quan trọng, cuối cùng Tiêu Viêm cũng giành được chiến thắng, hơn nữa là vượt xa đối thủ, ngay lập tức Pháp Mã không nhịn được hưng phấn, nhìn Tiêu Viêm ở dưới quảng trường mà cười to nói.

"Thật sự là một kẻ điên cuồng" Nhã Phi cùng với Yêu Dạ liếc nhìn nhau một cái, đối với tính cách đánh bạc của Tiêu Viêm, cười khổ không thôi.

"Tuy rằng hơi điên cuồng nhưng cũng dựa vào một bầu nhiệt huyết a, tại thời điểm đó chỉ sợ là hắn đã nắm chắc thành công mới dám có hành động như vậy" Nhìn thanh niên tiêu sái, thong dong thản nhiên cười giữa tiếng hoan hô vang dội toàn trường, Nạp Lan Yên Nhiên ôn nhu cười nói. Tuy rằng chỉ mới là đợt khảo hạch thứ hai nhưng hắn đã dẫn động không khí vượt xa cảnh giới cuối cùng rồi.

"Nham Kiêu tiên sinh, xin chúc mừng, bất quá về sau đừng làm nên những hành động như vừa rồi, vạn nhất thất thất thủ…" Hướng Tiêu Viêm chắp tay, Tiểu công chúa nói.

"Lúc này đây, ngươi thực sự xuất sắc, bất quá vòng cuối cùng ta sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì" Liễu Linh hướng Tiêu Viêm nhún vai, vẻ mặt của hắn tỏ rõ sự thân mật miễn cưỡng.

Cười cười, Tiêu Viêm vẫn không đám lời, quay đầu đem ánh mắt hướng đến thiếu niên áo bào xám, một ngón cái dựng thẳng lên.

Vẻ bình tĩnh, khí chất ôn hoà những cuối cùng cũng lộ ra sự cuồng ngạo.

Nhìn hành động của Tiêu Viêm, thiếu niên áo bào xám mặt càng xanh nhợt, hừ lạnh một tiếng, môi mấp máy "Đừng đắc ý, đến cuối cùng chúng ta sẽ tranh tài cao thấp. Đến lúc đó, ta sẽ không có chút lưu thủ!"

Đối với sự uy hiếp của hắn, Tiêu Viêm không quản, buông tay, thu hồi ánh mắt, nhìn chung quanh các luyện dược sư, thoáng chần chờ một hồi, chợt yên lặng cầm lấy gốc Hậu thổ chi còn lưu lại trên bàn đá, sau đó tuỳ ý vung tay vứt đi.

Nhìn hành động của Tiêu Viêm, các luyện dược sư đều sửng sốt, sau một lúc, suy nghĩ cẩn thận vấn đề, mọi người dần dần lộ vẻ mừng như điên, ánh mắt cảm kích nhìn Tiêu Viêm, sau đó nắm chặt thời gian tiến hành luyện chế.

Nhìn thấy các luyện dược sư hấp tấp tiến hành luyện dược lại, Tiêu Viêm khoé mắt đột nhiên liếc nhìn về đồng hồ cát trên tường đã sắp hết, cúi đầu sửa sang lại những vật phẩm trên bàn đá, về phần các luyện dược sư có thể hoàn thành luyện chế Phong Hành đan hay không, đối với hắn không có liên quan.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trên quảng trường tiếng hoan hô đã lắng xuống, sau một hồi hưng phấn, khán giả lại đem ánh mắt hướng về các luyện dược sư đang tiến hành luyện chế đan dược. Đương nhiên trong số đó vẫn có nhiều cô gái vẫn hướng ánh mắt về phía Tiêu Viêm lúc này đang cúi đầu sửa soạn lại những đồ vật trên bàn đá. Biểu hiện vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ đã động đến xuân tâm của các cô gái, cho dù Tiêu Viêm đã dịch dung khiến cho gương mặt trở nên bình thường,nhưng hiện giờ đã trở thành quá hoàn hảo.

Nửa giờ sau, trước mặt Tiểu công chúa cùng với Liễu Linh lục quang bùng lên, hai người tiến hành đem đan dược đưa vào trong bình ngọc, nhìn nhau thở dài nhẹ nhõm.

Tiếp sau hai người, cùng lục tục bắt đầu có những ánh lục quang bùng lên, bất quá cũng không nhiều, mà chủ yếu là hồng quang đại thịnh. Lúc Tiêu Viêm đề tỉnh thì chỉ một số luyện dược sư tiến gần đến cực hạn và một số người vận khí tốt đứng cạnh hắn mới có thể hiểu được vấn đề khảo hạch mà thôi, còn lại đa phần các luyện dược sư khác vẫn chằm chằm nhìn tài liệu trên bàn đá, không hiểu được vấn đề. Bọn họ tiếp tục luyện chế và cho cả Hậu thổ chi vào, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại.

Hơn nữa, trừ nguyên nhân trên, dù sao thì Phong Hành đan cũng chính là tam phầm đan dược, bởi vậy chỉ một vài nhị phẩm luyện dược sư may mắn thông qua, ngay cả một số tam phẩm luyện dược sư mới tiến giai không lâu cũng đồng dạng khó có thể luyện chế.

Đại hội lần này điều kiện quả thật hà khắc, lúc bắt đầu có hơn ngàn người tham gia, mà bây gìờ còn không đến ba trăm, hơn nữa xem ra tình huống này còn tiếp tục nảy sinh cái mới.

Khi đồng hồ cát trên tường rơi hạt cuối cùng xuống thì trên quảng trường rộng lớn chỉ còn hơn trăm người lưu lại, những người khác sau hai đợt, đã hoàn toàn bị loại ra ngoài.

Khi trên quảng trường vang lên tiếng cười của Pháp Mã là lúc Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, đem ánh mắt hướng đến vị trí thủ tịch của mấy lão nhân, Pháp Mã hướng tới Tiêu Viêm lộ ra một nụ cười hiền lành.

Sau khi kết thúc khảo hạch,kế tiếp vẫn là tiến hành trắc nghiệm.Lần này, do có dị hoả hỗ trợ nên hiệu quả, đan dược của Tiêu Viêm là tốt nhất, kế đến là thiếu niên áo bào xám, sau đó là Tiểu công chúa, Liễu Linh cùng với một số tam phẩm luyện dược sư thực lực khá.

Sau khi tiến hành trắc nghiệm xong, sắc trời đã dần tối.Ánh nguyệt quang đã bắt đầu hiển lộ phía chân trời, ánh sáng của ngọn minh đăng đế đô, bắt đầu chiếu rọi.

"Các vị, hôm nay đại hội dừng lại ở đây, thỉnh chư vị thí sinh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiến hành vòng khảo hạch cuối cùng, quyết định quán quân vị trí. Cho nên các vị ngàn vạn lần không nên vì các loại sự tình mà không thể tham dự ngày mai, đừng để nuối tiếc cả đời" Pháp Mã cười vang nói.

Nghe Pháp Mã tuyên bố khảo hạch hôm nay chấm dứt, mọi người dưới quảng trường thở dài nhẹ nhõm. Hai đợt khảo hạch quả thật khiến người có chút mệt mỏi.

Đem dược đỉnh thu hồi vào trong nạp giới, Tiêu Viêm bỗng nhiên ngẩng đầu ánh mắt phiêu phiêu quét qua một vòng. Chỉ thấy sau khi Pháp Mã dứt lời, thiếu niên áo bào xám liền thu thập đồ đạc, bước ra ngoài, nhưng không quên hướng Tiêu Viêm quét qua một ánh mắt lạnh băng.

Thản nhiên nhìn thiếu niên áo bào xám chậm rãi đi ra khỏi quảng trường, Tiêu Viêm nhăn trán, đem đồ vật thu thập xong cũng theo đám người dự thi ra khỏi quảng trường.

Ra khỏi quảng trường, Tiêu Viêm ngẩng đầu hít một ngụm không khí sảng khoái, tinh thần thoáng trùng xuống, cúi đầu nhìn quanh, thấy một vài thiếu nữ đang nhìn mình chăm chú, cười khổ lắc đầu. Chân vừa muốn bước đi thì một âm thanh ôn nhu bỗng nhiên từ phía sau truyền đến "Nham Kiêu tiên sinh, chúc mừng."

Quay đầu lại, Tiêu Viêm nhìn vài người mạnh dạn tiến ra khỏi đám người, đó chính là Nạp Lan Yên Nhiên, Nhã Phi cùng Yêu Dạ ba người, họ đang cùng nhau cười cười trò chuyện.

Liếc mắt nhìn Nạp Lan Yên Nhiên cười tươi như hoa, Tiêu Viêm lắc đầu, nói "Vận khí tốt thôi".

Đối với sự "khiêm tốn" của Tiêu Viêm, trong khoảng thời gian gần đây Nạp Lan Yên Nhiên đã quá quen thuộc, không thể trách, khẽ cười cười, nàng lôi kéo Nhã Phi cùng Yêu Dạ hướng về phía Tiêu Viêm cười nói "Yêu Dạ công chúa nói tối nay muốn mời ngươi cùng Liễu Linh, Tiểu công chúa uống rượu ăn mừng, không biết…"

Đám Nạp Lan Yên Nhiên, tam nữ tuyệt diễm, ở toàn bộ đế đô đều được xếp hạng cao nhất, hiện giờ ba người đứng chung một chỗ, duyên dáng tôn thêm vẻ đẹp của nhau, quả nhiên có thể so với hoa kiêu, bởi vậy lúc này ở cửa quảng trường có không ít ánh mắt nhìn chăm chú.

Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, chợt lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi, nói "Thật có lỗi, Yêu Dạ công chúa, hôm nay thực sự quá mệt mỏi, ngày mai còn có vòng khảo hạch cuối cùng, cho nên sợ rằng không thể dự tiệc rượu, tâm ý của công chúa tại hạ xin tâm lĩnh, cáo từ!"

Nói xong, Tiêu Viêm hướng Yêu Dạ công chúa chắp tay, không đợi nàng đáp lời, xoay ngươi đi nhanh đến ngã tư đường, bỏ lại sau lưng ba nữ nhân bị cự tuyệt nét kinh ngạc vẫn lộ trong ánh mắt, chen vào dòng người biến mất không thấy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play