Tiêu Viêm đưa tay đón lấy huyết sắc tinh thể ở trước mặt. Vừa chạm tay vào nó, một cỗ năng lượng âm hàn cực kỳ kinh khủng tràn ra, trong nháy mắt đã đóng băng cánh tay của Tiêu Viêm.

“Đúng thật là Hoàng Tuyền huyết tinh, năng lượng âm hàn này quả thực đáng sợ.”

Thấy như thế, Tiêu Viêm vui mừng nói. Cánh tay khẽ chấn động, tầng băng trên tay liền vỡ vụn. Hắn cất Huyết tinh vào rồi nhìn sang phía Yêu Minh, hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể cứu ngươi ra? Hủy bốn cái xích sắt này sao?”

“Không cần! Trói buộc ta không phải là những xích sắt này, mà là Hoàng tuyền âm thạch ở đầu dây xích. Bên trong đó không ngừng trào ra năng lượng âm hàn làm tiêu hao hết đấu khí trong cơ thể của ta, khiến cho ta luôn luôn ở trong trại thái cực kỳ suy yếu. Ở chỗ nối của xích sắt và mạch núi này có giấu một cơ quan tinh xảo. Ngươi chỉ cần đánh nát nó là được. Mặc dù xích sắt này được chế tạo từ tài liệu đặc thù nhưng cũng không thể giữ được ta.” Nghe thế, Yêu Minh lắc lắc đầu, nói.

“Vậy sao?”

Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, thân thể di chuyển tới đầu kia của xích sắt, quả nhiên là nhìn thấy xích sắt được cắm thật sâu vào bên trong một sơn thạch nhỏ màu đen. Sơn thạch này không lớn, chỉ cao hơn mười trượng nhưng trong đó ẩn chứa năng lượng âm hàn cực lớn. Ngay cả Tiêu Viêm có Dị hỏa hộ thể mà cũng không nhịn được phải rùng mình một cái.

“Đây chính là Hoàng Tuyền âm thạch sao?”

Nhìn nhánh sơn thạch màu đen này, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, đấu khí mênh mông chợt bùng phát, hung hăng đánh mạnh vào phía dưới.

“Rầm”

Một vòng sóng nước cực lớn theo nắm đấm của Tiêu Viêm hạ xuống mà bùng ra. Nhưng thạch sơn màu đen này chỉ rung lên một chút rồi thôi. Một quyền đủ để đánh trọng thương một cường giả Bán thánh của Tiêu Viêm không ngờ còn không thể lưu lại chút dấu vết nào.

“Hoàng Tuyền âm thạch trải qua năng lượng âm hàn tôi luyện vô số năm, đã cứng rắn đến mức không thể phá vỡ. Cho dù ta khôi phục thực lực rồi cũng khó có thể làm được điều đó.” Thấy Tiêu Viêm hành động như thế, Yêu Minh liền khàn khàn bảo.

Tiêu Viêm nhíu mày, bàn tay đột nhiên nắm lấy một đoạn xích sắt. Ngay lập tức, trên xích sắt liền phát ra từng đợt sương trắng, nhanh chóng bao phủ cả bàn tay Tiêu Viêm. Bên trong xích sắt này giống như một khoảng không rộng lớn mà ở đó tràn ngập năng lượng âm hàn. Đến giờ thì Tiêu Viêm đã hiểu được tại sao Yêu Minh lại bị nhốt ở nơi này mấy trăm năm…

Thấy Tiêu Viêm thử một hồi lâu mà không có kết quả, trên khuôn mặt khô héo của Yêu Minh xuất hiện chút thất vọng.

“Mấy thứ trong Cửu U Hoàng Tuyền này đúng là không tầm thường a.” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục làm chuyện vô dụng nữa. Hai ngón tay cong lại, một luồng Dị hỏa được áp súc đến tận cùng giống như cây châm kéo dài ra, nhẹ nhàng cắm vào chỗ nối giữa xích sắt và sơn thạch. Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Viêm cũng cảm giác chạm tới một vật hình tròn cực kỳ cứng rắn. Lập tức ngón tay Tiêu Viêm dùng lực mạnh, cây châm bằng Dị hỏa liền đâm vào trong viên cầu cứng rắn kia.

“Răng rắc!”

Ngay khi cây châm đâm vào trong viên cầu thì Tiêu Viêm cảm nhận được một luồng ba động kỳ dị từ bên trong sơn thạch truyền ra. Bất chợt, sợi xích sắt khổng lồ kia đột nhiên đứt gãy bung ra.

“Thành công rồi sao?”

Yêu Minh vốn đang có chút thất vọng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm tràn ngập vẻ mừng rỡ

Ngay khi Tiêu Viêm đang phá vỡ phong ấn cho Yêu Minh thì trong một tòa cung điện rộng lớn ở Minh Xà địa mạch cũng đang vô cùng náo nhiệt. Phần lớn thủ lĩnh của các bộ lạc Xà nhân đều tụ tập ở đây, tiếng trò chuyện cười nói vang vọng khắp đại điện.

Ngồi trên vương tọa của đại điện là một hắc y nam tử.Người này có chút anh tuấn nhưng giữa trán lại lộ ra vẻ lạnh lùng âm u không thể che giấu được. Hai mắt hắn khép hờ, thỉnh thoảng mở ra, lập lòe ánh sáng giống như một con rắn độc trong chốc lát có thể cướp đi sinh mệnh của người khác, khiến cho người ta thấy ớn lạnh ở trong lòng.

Ở bên cạnh nam tử, hai nữ tử dáng người xinh đẹp đang cẩn thận vuốt ve thân thể hắn. Mà bàn tay của hắn cũng không ngừng di động trên thân thể của hai nữ tử kia, khiến cho ánh mắt họ thêm vài phần mê ly, nhìn qua cực kỳ quyến rũ.

“Hả?”

Đột nhiên, hai mắt đang khép hờ của hắc y nam tử bỗng mở ra. Trong mắt có chút khiếp sợ: “Phong ấn vỡ rồi?”

“Tộc trưởng, làm sao vậy?” Ở phía dưới nam tử, một lão già mang trên vai một con rắn độc màu tím hồng khẽ nhíu mày hỏi.

“Phong ấn trấn áp Yêu Minh đột nhiên tan vỡ rồi!” Sắc mặt của hắc y nam tử trở nên u ám, cũng bất ngờ đứng dậy. Đồng thời, một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai lão già kia.

“Cái gì? Làm sao có thể như thế được?” Nghe thế, sắc mặt lão già liền thay đổi, nhưng hắn cũng vội vàng thu liễm cảm xúc, khẽ liếc nhìn những trưởng lão và thủ lĩnh các bộ lạc ở trong đại điện. Sau đó thấp giọng truyền âm lại: “Ngươi mau qua đó đi! Nếu để cho Yêu Minh kia trốn thoát thì chúng ta sẽ xong đời! Ta ổn định ở đây xong sẽ nhanh chóng tới giúp ngươi…”

“Yên tâm! Ta sẽ không cho hắn có cơ hội xoay người đâu!”

Hắc y nam tử cười u ám nham hiểm, thân hình khẽ động, biến mất khỏi vương tọa.

“Ha ha, có trưởng lão đến bẩm báo công việc, tộc trưởng đi gặp rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi! Nhìn thấy hắc y nam tử biến mất, lão già kia cũng đứng dậy nói.

“Keng!”

Tiêu Viêm phá hủy nốt phong ấn của sợi xích sắt cuối cùng, sau đó thu châm lại. Tay khẽ vung lên, một luồng nhu kình đỡ lấy Yêu Minh đang lảo đảo sắp ngã. “Ngươi vừa mới thoát ra, đấu khí trong cơ thể gần như khô kiệt. Bây giờ, bất kỳ một cường giả Đấu Tông nào cũng có thể đánh chết ngươi.”

“Ha ha, thật không ngờ Yêu Minh ta còn có thể chịu đựng được đến ngày này. Tiểu bằng hữu, không biết tên cậu là gì?” Mặc dù thân thể Yêu Minh cực kỳ suy yếu nhưng lúc này hắn thật sự rất hưng phấn. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, cười to và hỏi.

“Tiêu Viêm.”

“Tiêu Viêm tiểu hữu, cả đời Yêu Minh sẽ không quên đại ân cứu mạng lần này. Chỉ cần ta có thể báo thù xong, ngày sau nếu cậu có việc cần nhờ, cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng của bộ Cửu U Địa Minh Mãng tộc, ta cũng sẽ giúp cậu!”

Nghe thế, Tiêu Viêm liền mỉm cười. Hắn có thể cảm nhận được sự cảm kích vô cùng trong lời nói của Yêu Minh. Mặc dù phần cảm kích này là do oán hận của hắn đối với Yêu Khiếu Thiên tạo thành. Nhưng bất kể thế nào thì người này không giống loại vong ân phụ nghĩa. Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm liền thở phào nhẹ nhõm, ngón tay bắn ra, một lọ đan dược bay về phía Yêu Minh. “Trước tiên dùng đan dược khôi phục một ít đấu khí đi! Nơi này cũng không thể ở lâu, nên nhanh chóng rời khỏi Cửu U Hoàng Tuyền. Đợi đến sau khi ngươi khôi phục được thực lực rồi hẳn đi tìm Yêu Khiếu Thiên.”

“Ừ! Tiêu Viêm tiểu hữu nói đúng!” Yêu Minh gật đầu, cũng không khách khí, trực tiếp nuốt cả lọ đan dược vào bụng. Hắn biết với trạng thái bây giờ của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Yêu Khiếu Thiên.

“Đi!”

Thấy Yêu Minh đã hoàn toàn thoát khỏi xích sắt, Tiêu Viêm vung tay lên, mang theo Yêu Minh, nhanh chóng phóng lên trên mặt nước.

Bởi vì ở dưới Cửu U Hoàng Tuyền một thời gian khá dài mà đấu khí trong cơ thể của Tiêu Viêm cũng tiêu hao không nhỏ. Để đề phòng vạn nhất, khi từ trong Hoàng Tuyền lao ra ngoài, Tiêu Viêm cũng nhanh chóng lấy ra mấy viên thuốc nhét vào trong miệng…

Trên đường trở ra cũng gặp phải vô số quái xà, nhưng cũng may dường như Yêu Minh biết cách khống chế bọn chúng. Sau khi hắn phát ra mấy tiếng kêu cổ quái thì đám quái xà kia lập tức tránh xa. Cứ như vậy giúp Tiêu Viêm tránh được phiền phức phải tranh đấu với đám quái xà.

Đã không có trở ngại gì, tốc độ của hai ngươi tăng lên không ít. Chỉ không đến mười lăm phút, Tiêu Viêm đã thấy được một ít ánh sáng ở phía xa. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay áo vung lên, tốc độ lại đột nhiên tăng thêm…

“Chúng ta sắp ra ngoài rồi.”

Cách mặt hồ càng gần, Tiêu Viêm càng thêm tươi cười. Bất chợt, thân thể bỗng chấn động, giữ lấy Yêu Minh, phá vỡ mặt nước lao lên trên.

“Oanh!”

Tiêu Viêm vừa mới ổn định thân thể thì từ không trung vang lên âm thanh trầm đục. Một bóng người xinh xắn từ trên bầu trời bay ngược xuống. Tiếng xé gió bén nhọn không ngừng vang lên.

“Thải Lân!”

Thấy bóng hình xinh đẹp kia, sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, nhanh chóng vung ta lên. Một luồng nhu kình bùng phát ra, tiếp lấy nàng. Sau đó, bàn tay khẽ đổi, đưa Thải Lân sang một bên.

“Cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi!” Dừng lại bên cạnh Tiêu Viêm, Thải Lân nhẹ nhõm thở phào, lấy tay lau đi vết máu trên miệng.

Thấy vết máu ở khóe miệng Thải Lân, ánh mắt Tiêu Viêm trở lên lạnh lẽo, cũng không cất lời hỏi gì mà từ từ ngẩng đầu nhìn lên. Ở giữa không trung, một bóng người mặc đồ đen đang đứng lơ lửng. Giờ phút này, người kia cũng cúi đầu xuống, ánh mắt cực kỳ âm độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm.

“Vừa rồi, kẻ kia đột ngột xuất hiện, trực tiếp đánh tới ba chúng ta. Thanh Lân và Tiểu Y Tiên đều bị hắn đả thương…” Thải Lân cắn răng nói.

Tiêu Viêm đưa mắt nhìn Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên ở cách Hoàng Tuyền không xa. Khí tức cả hai đều hỗn loạn, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Thấy vậy, ánh mắt của Tiêu Viêm càng trở lên lạnh như băng.

Trên không trung, hắc y nam tử dùng ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Viêm rồi nhìn sang Yêu Minh gầy gò ở bên cạnh. Trên khuôn mặt hiện lên nụ cười âm độc.

“Tên nhãi khốn khiếp kia, ngươi dám phá hỏng việc lớn của bản vương. Bất kể ngươi có lai lịch như thế nào thì hôm nay bản vương cũng sẽ làm cho ngươi bỏ xác tại Hoàng Tuyền này. Còn về phần ba vị mỹ nhân này, bản vương sẽ nhận thay cho ngươi. Đây chính là cái giá phải trả cho sự lỗ mãng của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play