Chỉ vài bước ngắn ngủn mà khó khăn như đi trên đống lửa, mặc dù Cảnh Thụy đã cố tình đi chậm nhưng vẫn rất nhanh đã tới chỗ cậu nhóc nhỏ, cậu nhóc đã chứng kiến hết mọi chuyện, giờ trước mắt chỉ còn là sự tuyệt vọng.
“Xin lỗi ——“
Cậu nhóc đờ đẫn nhắm mắt lại.
“A ——“
“Cảnh Thụy nhắm mắt hét lên một tiếng, dùng sức đâm xuống.”
Nhưng trong lúc dùng sức đâm xuống, con dao trong tay Cảnh Thụy đột nhiên chuyển hướng nhắm vào tim của lão thái gia đang ngồi trên ghế!
Cậu không muốn giết đứa trẻ vô tội này!
Thế nhưng……lúc này cậu lại rất muốn, rất muốn giết chết lão già đã gây ra toàn bộ những chuyện ác này!
Trong lòng Cảnh Thụy đang đầy oán hận, ông ta dựa vào cái gì mà làm vậy với cậu và Tiểu Thất!
Trong đầu Cảnh Thụy chỉ toàn ý nghĩ muốn giết chết Tô lão đầu.
Thế nhưng ——
Tô lão đầu dễ gì để anh ấy thành công, ngay lúc Cảnh Thụy cầm dao lao tới, ánh mắt của ông ta chợt lóe lên, vẫn ngồi yên trên ghế, động cũng không thèm động lấy một chút, lúc Cảnh Thụy sắp lao tới đã bị Tô Vi Túc khống chế lại. Tô Vi Túc nhanh như cắt nắm lấy cổ áo Cảnh Thụy, dùng sức đánh vào tay, con dao trong tay cậu liền rớt xuống đất.
Lão thái gia thở dài, “Thật đúng là một đứa bé không biết nghe lời, nếu con đã không nghe lời như vậy, ta không cho con một chút trừng phạt chắc con sẽ không nhớ được giáo huấn ngày hôm nay!”
Lão thái gia hướng về phía Tô Vi Túc gật gật đầu, “Trực tiếp đem Tiểu Thất quăng vào phòng kính, không đủ 10 phút cũng không được thả ra!”
“Dạ!”
Tiểu Thất hoảng sợ nhìn Tô Vi Túc.
Bản thân Tô Vi Túc cũng có cháu trai, đã già rồi mới có cháu bồng, cũng cỡ tuổi Cảnh Thụy và Tiểu Thất, ông nhìn Tiểu Thất có chút không nỡ ra tay, nhưng vẫn tiến tới nắm lấy cổ áo Tiểu Thất, nhấc cả người Tiểu Thất lên.
Toàn thân Tiểu Thất phát run, đến khóc cũng không còn sức lực.
“Các ngươi không được đụng đến em gái tôi, tôi sẽ giết hết mấy người, đợi đến khi tôi đủ năng lực, tôi nhất định giết hết mấy người!”
Lão thái gia cười haha, “Vậy đợi đến khi con có đủ năng lực rồi nói tiếp.”
Tô Vi Túc thấy lão thái gia không hề có ý định thay đổi chủ ý, chuẩn bị đem Tiểu Thất ném vài phòng kính.
Thời điểm vô cùng nguy kịch.
Cửa phòng tối đột nhiên mở ra, nữ người hầu Tiểu Mai hớt hải chạy vào, “Lão thái gia, không hay rồi không hay rồi, lão gia tới rồi, bây giờ đang ở trong sân chờ người, nói là có chuyện liên quan tới sinh tử phải bàn với người!”
Động tác của Tô Vi Túc khựng lại một chút.
Lão thái gia chau mày, “Có nói với nó ta không ở trong sân không?”
“Nói rồi ạ!". Tiểu Mai thở hổn hển nói, “Lão gia có nói, ông ấy một mực cho người canh chừng bên đây, không hề thấy lão thái gia đi ra ngoài, khẳng định người vẫn còn ở trong sân.”
Lão thái gia hừ nhẹ một tiếng, “Vẫn còn giỏi lắm, còn biết cho người canh chừng ta.”
Tô Vi Túc bên kìa không biết phải như thế nào, ném cũng không được mà không ném cũng không xong, “Lão thái gia?”
“Bỏ đi, xem như nể mặt Tô Nhiễm tha cho chúng một lần, chúng ta mau ra ngoài, xem xem rốt cuộc Tô Nhiễm có chuyện sinh tử gì kiếm chúng ta bàn bạc!”
Tinh thần của Tiểu Thất đã căng đến cực hạn, vừa được thả xuống, trước mắt chỉ là một mảng màu đen, ngất xỉu trên mặt đất.
“Tiểu Thất!”
Lão thái gia cũng đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thất là công cụ để ông ta đối phó với Cảnh Thụy, ông ta cũng không muốn Tiểu Thất xảy ra chuyện gì.
Tô vì túc ngồi xổm xuống kiểm tra, “Chỉ là bị dọa sợ nên ngất mất thôi, không có gì đáng lo, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Lão thái gia thở phào.
Lão thái gia hỏi Tiểu Mai, “Lão gia đang ở đâu?”
“Bị chặn lại ở trước sân, không cho đi vào phòng.”
“Ưm, rất tốt!”
Nếu Tô Nhiễm đi vào phòng, ông ta thì dùng cơ quan trong phòng để đi ra ngoài, vậy chẳng phải cho hắn biết trong phòng ông ta có đường đi bí mật hay sao.
Lão thái gia đứng dậy, “Đi thôi, hôm nay tới đây thôi.”
“Dạ!”
Lão thái gia với Tô Vi Túc đi phía trước, mấy người hầu đem theo cậu nhóc bị thương đi theo sau.
Cảnh Thụy nhanh chóng đi đến bên Tiểu Thất, dùng tay đỡ Tiểu Thất dậy, đánh đánh vào mặt cô, “Tiểu Thất em tỉnh lại đi, Tiểu Thất?”
Tiểu Thất không hề tỉnh lại.
Cảnh Thụy cắn răng, dùng hết sức bế Tiểu Thất lên giường. Vừa đặt Tiểu Thất xuống giường, dù đang hôn mê, nhưng trên mặt của cô đầy sự hoang mang sợ sệt, lông mày không ngừng nhăn nhó.
“Tiểu Thất......”
“Rắn —— Rất nhiều rắn ——Daddy mami —— Anh, mau cứu em.”
“Không sao không sao rồi.” Cảnh Thụy nắm lấy tay Tiểu Thất, chỉ cảm thấy tay Tiểu Thất lạnh buốt, anh ôn nhu an ủi, “Tiểu Thất, đã không sao rồi, không còn nguy hiểm nữa, em mau tỉnh lại đi.”
Tiểu Thất ngất không tới 10 phút liền tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy nhìn thấy Cảnh Thụy, mọi chuyện vừa xảy ra đều ùa về trong đầu, cô từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy Cảnh Thụy khóc òa lên, “Anh ơi, em còn sợ lắm, ông già đó thật tàn nhẫn, tại sao daddy với mami không tới cứu chúng ta, Tiểu Thất muốn gặp họ......”
Ngay cả nói chuyện Cảnh Thụy cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ dọa phải Tiểu Thất, chỉ nhẹ giọng an ủi “Đừng sợ, Tiểu Thất đừng sợ, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Thất, chắc là daddy với mami đang nghĩ cách cứu mình đó, rất nhanh mình sẽ có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.”
“Thật không?”
“Thật! Anh bảo đảm với em!”
......
Mà lúc này, Tô Nhiễm ở ngoài phòng đã toàn thân đầy mồ hôi lạnh, chỉ đến khi nhìn thấy mặt của Tiểu Mai, hắn mới bình tĩnh trở lại.
“Lão già, lão gia tử kêu người vào.”
Tô Nhiễm sải bước đi vào phòng.
Lão thái gia cũng như thường ngày, ngồi ở giữa phòng, đám người hầu đã xử lý các vệt máu của cậu nhóc bị thương khi nãy xử lý sạch sẽ, trong phòng giờ chỉ còn lão thái gia và Tô Vi Túc.
Tô nhiễm mẫn cảm nghe được trong không khí có phảng phất mùi máu tươi.
Hắn vừa yên tâm giờ lại bắt đầu không yên.
Lão thái gia vừa uống trà vừa nhìn Tô Nhiễm, “Có chuyện lớn sinh tử gì muốn nói, nói đi!”
Tô Nhiễm chỉ có thể ráng nhẫn nhịn, ngồi vào chiếc ghế bành kế bên lão thái gia.
“Chuyện rất nghiêm trọng! Con vừa nhận được tin, bên quân đội muốn cho gọi ba với Tô quản gia, họ đang trên đường tới đây rồi.”
Lão thái gia lập tức giật mình, “Ngươi nghe được tin tức này ở đâu?”
Ông ta cũng có cài người bên trong quân đội, nhưng tại sao không nhận được tin tức gì
“Ba nghĩ rằng mấy năm nay con không có cài người vào trong đó hay sao?”
Lão thái gia hiểu rõ.
Thì ra là vậy.
Ông nhìn Tô Nhiễm bằng ánh mắt tán thưởng, “Bón chúng đến thì cứ để chúng đến, ngươi không cần lo!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT