Rất nhanh, Tô Tố và Tiêu Lăng cũng nhận được tin tức từ Lãnh Mạc, nói Mộ Bạch đã tỉnh dậy.

Nhận được tin, Tô Tố và Tiêu Lăng thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nói đến cùng Mộ Bạch cũng là vì bảo vệ Tô Tố và hai đứa nhỏ mới bị thương, nếu anh ấy thật sự cả đời không tỉnh, Tô Tố và Tiêu Lăng nhất định sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.

“Em biết Mộ Bạch nhất định sẽ tỉnh dậy mà.”

“Ừ!” Tiêu Lăng ôm vai Tô Tố, “Mộ Bạch là người tốt, ông trời là có mắt mà.”

Có mắt?

Vậy tại sao không để người xấu nhận được trừng phạt thích đáng.

Sắc mặt Tô Tố trầm xuống.

Bây giờ cô và Tiêu Lăng ngoài việc ở khách sạn chờ đợi, thì không thể làm gì cả.

Bọn họ không thể tham gia điều tra, cũng không có cách nào lén lút thâm nhập vào Tô gia, bây giờ mỗi ngày ở Kinh Thành đều không giúp được gì....

“Tiêu Lăng, Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhất định cũng sẽ được cứu ra sớm thôi, đúng không?”

“Đúng, nhất định như vậy!”



1 bên khác, nhà tổ Tô gia.

Sau khi Tô Nhiễm xác định được Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị nhốt ở sau nhà, trời vừa sáng, ông lập tức đi đến viện của lão thái gia. Viện của lão thái gia là nhà chính của Tô gia, cảnh sắc đẹp nhất, đồng thời, diện tích cũng chiếm nhiều nhất.

Lần đến này, thực ra làm gia tăng độ khó khi tìm người.

Nhưng Tô Nhiễm làm sao cũng không thể bỏ cuộc, người ông cài vào chỉ có thể giám sát ở ngoài viện, không vào trong được, ở trong viện này toàn là tâm phúc của lão thái gia, cho nên dù muốn thám tính được tin tức, hình như cũng là chuyện không thể nào.

Cho nên… ông chỉ có thể tự đến điều tra.

Viện của lão thái gia rất lớn, đi vào cửa chính là hành lang màu đỏ son, Tô Nhiễm thuận theo hành lang đi vào trong, vừa đi vừa quan sát coi nơi nào trong viện có thể thiết kế cơ quan hoặc những thứ tương tự.

Hàng lang được thiết kế ở trên hồ, dưới hành lang là 1 cái hồ rất đẹp, nước hồ trong đến thấy đáy, thỉnh thoảng có thể thấy mấy con cá vàng ở dưới nước bơi qua bơi lại, dưới nước còn trồng hoa sen rất đẹp, lúc này hoa vừa mới nở, cực kỳ đẹp đẽ. Bên hồ là những cụm núi giả, bên cạnh núi giả là những viên đá hình thù kỳ lạ chồng lên nhau, nhìn … không quá giống nơi có thể giấu người.

Tô Nhiễm tiếp tục đi về phía trước.

Cuối hành lang là nơi ở của lão thái gia.

Nơi ở của lão thái gia là mấy căn phòng ngồi hướng bắc nhìn về hướng nam, trước cửa nhà chính là 1 mảnh đất trống rộng rãi.

Khi Tô Nhiễm đi đến trước khoảng đất trống, chân không dấu vết dặm vài bước.

Nhưng nghe âm thanh… cũng không giống được đào trống.

Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này, nói cho cùng, nếu ông ta thật sự đào đường hầm hay gì đó, cũng không có khả năng dễ dàng để người khác thám tính ra.

Tô Nhiễm không chút dấu tích nhìn 1 lượt tất cả những nơi có thể giấu người ở trong viện, sau đó mới vào phòng lão thái gia.

Phòng của lão thái gia là thuần cổ sắc cổ hương, trong phòng không những mang mùi hương của thời cổ, đến gia dụng và thiết kế trong phòng cũng thực sự là đồ cổ, từ nhiều nơi khác nhau mua về để làm đồ trang trí.

Tô Nhiễm lại đánh giá căn phòng 1 lượt, sau đó mới thu ánh nhìn lại.

“Sao hôm nay sớm như vậy đã đến đây?”

Tối qua lão thái gia không ngủ ngon, lúc nãy vẫn chưa dậy, nghe Tô Nhiễm đến, ông mặc đồ ngủ màu trắng liền đi ra, nhìn thấy Tô Nhiễm, ánh mắt lão thái gia di chuyển, “Sớm như vậy đã đến chỗ ta, chắc là không có chuyện thì không đến tam bảo điện rồi.”

Lão thái gia cầm cây gậy ngồi trên ghế đại sư, “Có chuyện gì nói đi.”

Tô Nhiễm là đến để thám tính, ngoài ra còn câu giờ của lão thái gia, cho nên đương nhiên kéo được bao lâu thì kéo, ông bình tĩnh nói, “Không lẽ không có chuyện thì không được tới tìm sao?”

“Mày không có chuyện thì thường không đến chỗ của ta.”

“Ba cũng 80 tuổi rồi, không nói trước được chừng nào về với đất mẹ, người làm con như con đương nhiên phải đến thăm thường xuyên.”

Lão thái gia nghe lời này của ông cũng không tức giận, hừ nhẹ 1 tiếng, “Mày còn biết mày là con ta à?”

“Tuy con rất muốn giống na tra, đem máu mủ ruột thịt đều trả lại cho ba, nhưng hiển nhiên… không thể nào.”

“Mày biết thì tốt!”

Lão thái gia mặc đồ dưới sự hầu hạ của người hầu, cũng giữ Tô Nhiễm ở lại viện ăn sáng.

Ăn sáng xong, Tô Nhiễm lại không có ý muốn rời đi.

Lão thái gia lập tức ngồi không được nữa.

Ông còn đợi đi gặp hai đứa nhỏ, Tô Nhiễm không đi, nó không phải muốn bị đuổi chứ? Nghĩ nghĩ, lão thái gia vẫn nhịn xuống, dù sao hai đứa nhỏ cũng trong tay ông, lúc nào cũng có thể gặp, mà Tô Nhiễm thì khác, Tô Nhiễm rất ít đến thăm ông, với lại hai ba con ông cũng rất ít khi bình yên ngồi ăn chung với nhau như vậy.

“Ba…”

Toàn thân lão thái gia chấn động, “Mày mới gọi tao là gì?”

Tô Nhiễm bình tĩnh nhìn lão thái gia 1 cái, “Ba là ba con, con kêu ba là ba có gì không đúng!”

“Đúng đúng đúng!” Lão thái gia dường như mừng đến muốn chảy nước mắt, từ khi mẹ của Tô Nhiễm mất, đã sắp 30 năm rồi, ông cũng không nghe Tô Nhiễm gọi ông 1 tiếng “ba” bây giờ vậy mà được nghe rồi!

Lão thái gia kích động đến toàn thân rung động.

Hôm nay Tô Nhiễm là… làm sao vậy?

“Ba… hôm nay con đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với ba.”

“Con nói!”

Chỉ dựa vào 1 tiếng “ba” của Tô Nhiễm, lão thái gia cảm thấy dù Tô Nhiễm đưa ra yêu cầu gì, ông cũng nhất định thỏa mãn.

“Gần đây con luôn suy nghĩ 1 vấn đề.”

“Cái gì?”

“Con đang nghĩ, mấy năm nay con sống quả thật có chút hồ đồ, với lại mấy năm nay, có thể nói là không làm được chuyện gì… khoảng thời gian này con luôn nghĩ, mấy năm nay có phải con đã làm sai rồi không, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô dụng.”

“Con đừng nói vậy…”

“Ba, con nghĩ thông rồi, con sẽ tiếp quản kinh doanh của Tô gia.”

Lão thái gia lập tức cứng đờ!

Mắt ông chuyển động không ngừng, “Con vừa nói gì?”

“Con nói con muốn tiếp quản kinh doanh của Tô gia!”

Mắt lão thái gia lại nhấp nháy, “Sao đột nhiên lại muốn như vậy? Con không phải vẫn luôn không muốn quản chuyện kinh doanh của gia đình sao?”

“Đột nhiên con nghĩ thông, không được sao?”

Lão thái gia haha cười lớn, không nói gì, trong lòng rõ ràng là không tin.

Muốn nghĩ thông thì 800 năm trước sớm đã nghĩ thông, làm sao có thể vào lúc ông muốn bồi dưỡng người thừa kế mới mà nghĩ thông?

Đây không tránh khỏi quá trùng hợp rồi!

“Xem ra ba không tin con, nếu đã như vậy, vậy con nói tình trạng thực sự cho ba nghe vậy.” Tô Nhiễm nhìn thẳng vào lão thái gia, “Bởi vì con phát hiện, chỉ có quyền lực ở trong tay thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ! Ba, bây giờ Bạch Linh cũng không còn nữa, Tô gia chúng ta cũng không có người nối dõi, dựa vào tính cách của ba, nhất định không dâng Tô gia cho người khác, cho nên… nếu con đoán sai, ba đang tính đến Tô Tố.”

Lão thái gia cười khó khăn, không nói chuyện.

“Suy nghĩ của con rất đơn giản, con sẽ tiếp quản kinh doanh của Tô gia, nhưng con không hy vọng ba làm phiền cuộc sống của Tô Tố, hiểu không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play