Tô Tố cảm thấy rất khó chịu.

Cô và Mộ Bạch cùng quay phim trong thời gian hai tháng, từ lúc quay phim có thể cảm nhận được Mộ Bạch là một diễn viên rất có hồn. Ôn Nhĩ Nhã trong kịch bản, trang nhã và khiêm tốn, yêu thương và gian ác, thường xuyên tình cờ đối mặt khiến cho nữ diễn viên cảm thấy ngại ngùng. Diễn viên nam như vậy khá là dễ mến, muốn diễn ra cảm giác tương tự như trong kịch bản, thì kiểm tra kỹ năng cơ bản của diễn viên.

Cô ta trong lúc diễn không bị NG, cũng là do cô ta trong quá khứ đã có kỹ năng quay trong 7 năm. Nhưng Mộ Bạch....mỗi vai diễn của Mộ Bạch cô ta đều có xem, kỹ năng diễn suất rất tự nhiên. Chỉ cần thiết lập máy quay là anh ta lập tức trở thành nhân vật trong kịch bản, khi cất máy quay đi thì lại biến thành Mộ Bạch đời thường, nhập vai và thoát vai rất nhanh đều khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc.

Có rất nhiều diễn viên ưu tú, vì muốn quay phim nên đi nghiên cứu tâm lý, thông qua nghiên cứu mới diễn được như thật, như vậy cũng không tốt, đó chính là sau khi quay xong thì khó có thể thoát vai, đặc biệt bộ phim cần sự bùng nổ cảm xúc. Rất nhiều diễn viên ưu tú sau khi nhập vai thì khó có thể thoát vai, kết quả nhẹ là nghỉ ngơi trong một thời gian dài, nặng thì thậm chí có thể bị trầm cảm nghiêm trọng.

Nhưng với Mộ Bạch thì việc nhập thoát vai chỉ cần vài giây.

Tô Tố chân thành ngưỡng mộ vì tài năng của anh ấy.

Anh ta là một diễn viên rất tốt, cũng là một bạn diễn rất tốt, nghĩ đến việc anh ta sau này rời khỏi vòng tròn giải trí, trong lòng Tô Tố cảm thấy tiếc nuối, cảm giác tiếc nuối đồng thời cũng không thoải mái.

Cô nhìn anh ta dưới ánh đèn đầy màu sắc trong phòng, một nơi ồn ào như vậy nhưng bầu không khí của anh vẫn dịu dàng, như thể tiếng ồn xung quanh không thể nhập vào người anh ta.

Bên tai là tiếng nhạc ồn ào, Tô Tố phải lên giọng mới có thể để Mộ Bạch nghe được lời nói của cô, “Mộ Bạch”

Mộ Bạch quay sang nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, đợi những lời nói tiếp theo của cô ta.

“Anh, anh lần này quyết định ra nước ngoài….có liên quan đến em không”

Mộ Bạch ngượng ngịu một hồi, anh ta nghe tiếng hát gào thét, ma ám của đồng nghiệp trong đoàn phim, quyết định kéo cổ tay Tô Tố rời khỏi phòng.

……

Mạc Oanh Oanh bên ngoài phòng đã không thấy hình bóng, kể cả bốn người vệ sĩ cũng rời đi, hành lang rất yên tĩnh giống như không hề có trò hề gì lúc nãy.

Mộ Bạch kéo Tô Tố đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, sau đó lịch sự nới lỏng cổ tay cô ra.

“Mộ Bạch…..”

“Không liên quan đến em đâu, là quyết định của riêng anh, cũng là quyết định của gia đình anh. Anh là đứa con duy nhất trong nhà, ba mẹ đều hy vọng anh có tương lai tốt, nhưng anh đều cho họ thất vọng từ lần này đến lần khác, họ rất yêu anh, cũng không muốn ép buộc anh, cho nên mới có chuyện vài năm anh vào trường sân khấu điện ảnh diễn…..Trong khoảng thời gian quay <<Nhất Tiếu Nại Hà>> sau đó anh phát hiện anh đối với nghề diễn viên này không mấy hứng thú, cho nên quyết định quyết định quay đầu lại học luật.”

Tô Tố nghi ngờ nhìn anh ta.

Phát hiện ra không hứng thú với nghề diễn viên mà có thể ở học viên điện ảnh 3 năm? Cô không tin.

Mộ Bạch dựa vào bức tường phía sau, nhìn thấy Tô Tố với ánh mắt nghi ngờ, cười nhẹ nhàng, “Giả đó”

“Hả?”

“Những lời nói lúc nãy đều là giả.” Mộ Bạch thở dài, “Đoạn nói lúc nãy anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, anh nghĩ rằng nếu em hỏi thì anh sẽ trả lời như vậy. Nhưng anh phát hiện anh không làm dễ dàng rời khỏi. Tô Tố….” Mộ Bạch bám lấy hai vai của cô và nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Những lời nói tiếp theo là những lời anh muốn nói với em, anh chỉ nói một lần, em hãy lắng nghe.”

Tô Tố lo lắng, cô ta hít một hơi thật sau, chuẩn bị tâm lý mới nói, “Anh nói đi”

“Lần này anh quyết định đi du học, thực sự có liên quan đến em, tại vì anh không thể nhìn em và Tiêu Lăng yêu nhau….anh sẽ ghen tị với anh ta. Càng hận bản thân tại sao không cản đảm sớm hơn để tỏ tình với em, biết quan hệ của em tới Tiêu Lăng anh thực sự không chấp nhận được, nếu là người khác thì anh hoàn toàn không ngần ngại chiến đấu với người đó để dành về. Nhưng Tiêu Lăng là anh em tốt nhất của anh, anh không thể…..nhìn thấy hai người hạnh phúc anh rất khó chịu. Nhưng mà nếu như em không hạnh phúc thì anh càng khó chịu hơn. Vì vậy anh quyết định anh không thể tra tấn bản thân mình như thế, anh quyết định chuyển sang một môi trường mới, bắt đầu lại từ đầu.”

Tô Tố há mồm.

“Em đừng nói chuyện, để anh nói xong, nếu không thì anh sợ rằng anh không đủ can đảm để nói tiếp.” Mộ Bạch cười trong đau khổ, “Hai tháng qua anh cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng anh không lừa được bản thân mình, anh sợ rằng bản thân mình tiếp tục ở đây sẽ càng điên hơn sẽ không điều khiển được bản thân rồi phát hoại ai người, anh không muốn mình thành người như vậy. Quãng thời gian này thái độ Tiêu Lăng đối với em anh đều để ý, còn em…..ánh mắt em nhìn anh ta anh có thể hiểu. Cho nên, Tô Tố đừng thuyết phục anh ở lại, không thôi anh không biết sau này làm sao đối mặt với hai người.”

Tô Tố càng cảm thấy tội lỗi, cô không biết quãng thời gian này Mộ Bạch thực sự đã chịu đựng rất nhiều.

“Tình yêu đơn phương là như vậy, chua ngọt đắng cay đều nếm qua một lần, bây giờ nhìn em sống tốt thì anh không có gì là không yên tâm cả. Cho nên anh rời khỏi, cũng cảm thấy rất an tâm. Tô Tố, em có thể hứa với anh một điều không.”

“Anh nói đi…”

Chỉ cần cô ta có thể giúp, cô ta nhất định sẽ cố gắng.

“Em có thể hứa với anh, nếu như….anh nói nếu như, nếu như một ngày nào đó tình cảm giữa em và Tiêu Lăng thay đổi, em có chấp nhận anh không?” Mộ Bạch nhìn cô đầy sự kỳ vọng.

Tô Tố đột nhiên dừng lại.

Câu hỏi này….

Nếu như cô trả lời không, Mộ Bạch chắc chắn càng đau lòng hơn, nhưng nếu cô ta trả lời có, đây rõ ràng cho mang lại cho anh ta cảm giác chờ đợi trong ảo giác.

Cô ta nghĩ một hồi, cuối cùng cô ấy cũng từ chối, “Mộ Bạch….em luôn luôn xem anh là người bạn tốt của em, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy”

Trong thực tế, cô nghiêm túc nghĩ qua về vấn đề này.

Dù cho không có Tiêu Lăng tồn tại, cô và Mộ Bạch cũng không đến với nhau, cô và Mộ Bạch lúc ở cùng nhau cảm thấy rất tự nhiên và cũng rất thoải mái. Nhưng không có cảm giác tim đập, đỏ mặt, nói cách khác là cô không yêu anh ta.

Mộ Bạch thất vọng và sụp mắt xuống.

Tô Tố không chịu nổi, “Mộ Bạch….”

“Thật ra anh biết đáp án là như vậy, nhưng không hỏi ra thì cảm thấy không muốn từ bỏ.” Mộ Bạch thở dài, buông vai cô ra, vừa chợp mặt thì khuôn mặt ảm đạm lại nỗ lực đưa ra một nụ cười ấm áp, dịu dàng, “Tô Tố, nhớ rằng nhất định phải hạnh phúc với Tiêu Lăng, không thôi thì có lỗi với chuyện từ bỏ của anh lắm. Còn nữa…..mặc dù anh ở nước ngoài, nhưng có thể liên lạc được, nếu như em không hạnh phúc, anh sẽ không quan tâm việc em yêu hay không yêu anh. Lúc đó anh nhất định lập tức sẽ từ Anh bay về, sau đó về bên em, đến lúc đó dù cho em có từ chối anh thì anh cũng sẽ không từ bỏ.”

Tô Tố khóc cười không được.

Cô cũng cảm thấy Mộ Bạch nhẹ nhàng vô hại, nhưng đâu biết rằng anh ta lại kiên quyết như vậy.

Tốt nhất là cô không cho anh ta hy vọng nào, Tô Tố kiên định nói, “Mộ Bạch, em và Tiêu Lăng sẽ luôn hạnh phúc.”

Anh ta biết rằng hy vọng của anh ấy là rất nhỏ, nhưng mà chuyện sau này ai nói chính xác chứ.

Mộ Bạch mạnh mẽ trả lời cô ấy, “Anh không yêu cầu sự đồng ý của em, những câu nói này chỉ là nói trước cho em, pháp lý ở trong tay anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play