Edit + Beta: Vịt

*** Như đã thông báo trên page, từ hôm nay tui sẽ dồn vào edit bộ này cho nhanh hoàn nhé

Lúc trước vì vượt tỉnh cứu chữa bệnh tật, Hà Quyền từng ngồi máy bay trực thăng một lần, gặp phải luồng không khí suýt nữa xóc lục phủ ngũ tạng ra ngoài, đến giờ ký ức vẫn còn mới. Lần này cũng không tốt lắm, mặc dù là ngồi "Super Panther" quân đội điều tới, ổn định hơn máy bay trực thăng dùng cho y học bình thường, nhưng sau thảm họa khí hậu thay đổi nhiều, nội thành trời mưa vùng núi đổ tuyết, gió trên cao lại lớn, chỉ bay 15 phút đã xóc nảy cậu phun ra.

Tiết Vĩ còn không bằng Hà Quyền, bay chưa 5 phút đã kéo túi nôn ra. Hắn sợ độ cao, máy bay trực thăng vừa cất cánh đã trắng bệch mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra từng tầng. Trịnh Chí Khanh nhưng vẫn biểu tình căng chặt, Triệu Nguyệt tuy nói là con gái, còn bình tĩnh hơn bọn họ, được phi công khen cả đường. Quý Hiền Lễ là trước khi cất cánh lâm thời quyết định gia nhập đội cứu viện, hồi hắn ở châu Mỹ thường ngồi máy bay trực thăng bôn ba giữa đảo nhỏ nhiều, đã quen kiểu cảm giác mất trọng lượng lúc cao lúc thấp này.

Máy bay lớn, sau khi tới mục đích bởi vì điều kiện mặt đất chưa đủ không cách nào hạ xuống chỉ có thể lơ lửng trên không trung, nhân viên y tế trên máy bay đều phải mượn dây thừng trượt xuống mặt đất. Trịnh Chí Khanh leo qua đá, dùng không chút chướng ngại nào. Quý Hiền Lễ cũng có kinh nghiệm. Nhưng người khác vừa nhìn cách mặt đất ít nhất cao 10 tầng lầu, phải dựa vào sợi dây lắc la lắc lư đi xuống thì toàn bộ trợn mắt.

Quân nhân đồng hành từng người dạy bọn họ sử dụng dây thừng khẩn cấp leo xuống như thế nào. Trịnh Chí Khanh rơi xuống đất đầu tiên, cởi dây ngửa đầu gọi tên Hà Quyền, bảo cậu đừng sợ. Hà Quyền nhắm hai mắt trượt xuống, được Trịnh Chí Khanh đón được ôm vào trong ngực. Tiết Vĩ túm sợi dây quỳ gối ở cửa máy bay trực thăng không dám nhúc nhích, suýt nữa bị Quý Hiền Lễ đá một cái khỏi cabin.

Nhân viên trên máy bay vừa xuống đất an toàn toàn bộ, một lớp dư chấn đánh tới. Trịnh Chí Khanh một tay kéo Hà Quyền một tay đỡ lấy Triệu Nguyệt, lắc lư hơn 30 giây mới bình tĩnh lại. Vùng đất đáp xuống là khu chữa bệnh tạm thời, đã có một nhóm nhân viên y tế đi trước đã tới, trong 20 lều chữa bệnh có chữ thập đỏ đều có áo blouse ra vào.

Quý Hiền Lễ, Trịnh Chí Khanh, Tiết Vĩ có nền tảng cấp cứu, đi theo đội tìm kiếm cứu nạn vào thị trấn, Hà Quyền và Triệu Nguyệt ở lại khu chữa bệnh nhận chữa vết thương. Đường đi hoàn toàn đứt gãy, quân đội và máy đào vẫn chưa tới, để khỏi cản trở tiến độ công việc chập chạp, có nơi muốn đi qua phải dùng tay chân mà leo.

Mặc dù mặt đường không có tạo thành tuyết đọng, nhưng tuyết sau khi rơi xuống tan ra khiến mặt đường lầy lội trợn trượt, con đường bình thường chỉ cần đi 20 phút đội tìm kiếm cứu nạn cần gần 1 tiếng. May mà đến đều là bác sĩ trung thanh niên, lại phần lớn là thể lực tốt làm cấp cứu, nếu không bản thân mệt lụi trước cũng đừng nghĩ đến cứu người.

Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh một đống đổ nát nhìn thấy Tạ Miểu bùn đất đầy người, quả thực thở phào. Thái dương Tạ Miểu dán vải xô bẩn thỉu, chỗ khác thoạt nhìn cũng không lo ngại. Hắn cũng nhìn thấy Trịnh Chí Khanh, lập tức chỉ vào tòa nhà đổ nát đổ sập các đó không xa nói: "Bên kia chôn hơn mười người, các cậu nhanh đi qua giúp đi."

Trong đống đổ nát một khi phát hiện người bác sĩ lập tức tiến lên xác nhận dấu hiệu sinh tồn, đã chết trước tiên từ bỏ, tăng cường cứu người sống. Trịnh Chí Khanh bên này đang cầm máu cho một người bị thương, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc thét của phụ nữ.

"Cầu xin các anh, cứu chồng tôi đi!" Cô đầu bù tóc rối quỳ gối trước mặt đội viên đội tìm kiếm cứu nạn bùn đất trên mặt bị nước mắt làm nhoe nhoét.

Chồng cô đã chết, vừa nãy Quý Hiền Lễ đã xác nhận. Người chết bị chôn dưới đống đổ nát, chỉ lộ ra đầu và nửa vai, muốn tìm ra nguyên vẹn phải cần hao phí rất nhiều nhân lực. Sau 48 tiếng thảm họa là giai đoạn hoàng kim để tìm kiếm cứu nạn người may mắn sống sót, qua thời gian này, có thể may mắn sống sót lác đác rất ít.

"Anh ấy đẩy tôi ra mình lại bị chôn bên dưới, xin các anh, cứu anh ấy!" Người phụ nữ không muốn đối mặt với thực tế đau khổ cầu khẩn nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn, thấy bọn họ bận rộn đào công trình đổ sập cứu người kêu "Cứu mạng" ở phía dưới không để ý đến mình, lại quay đầu cầu xin Trịnh Chí Khanh đang băng bó cho người bị thương, "Bác sĩ! Ngài phát thiện tâm! Chỉ cần có thể cứu anh ấy! Tôi kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ngài!"

Mặc dù xót xa, nhưng Trịnh Chí Khanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên cô trước rời khỏi nơi này.

"Vẫn còn dư chấn, chị à, rất nguy hiểm, chị trước đi theo người bên đó đến nơi đóng quân được chứ?" Trịnh Chí Khanh kéo cô từ trên mặt đất dậy, nửa kéo nửa ôm đưa đến trước mặt nhân viên tìm kiếm cứu nạn đang dẫn người may mắn sống sót rút lui đến nơi đóng quân, "Cô ấy bị kích thích, để ý chút."

Không đợi tay nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn vươn ra, người phụ nữ đột nhiên cho Trịnh Chí Khanh một cái tát, cuồng loạn kêu to: "Các người không phải đến cứu người sao!? Sao không đi cứu chồng tôi?!"

Cái tát này giống như dùng khí lực toàn thân, lỗ mũi Trịnh Chí Khanh nóng lên, phản xạ có điều kiện giơ tay lau một cái, cúi đầu vừa nhìn, bùn đất và máu tươi trên bàn tay dính vào nhau. Nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn thấy nhân viên y tế bị đánh, nhanh chóng giơ tay kéo người phụ nữ, sau đó hỏi han Trịnh Chí Khanh có cần giúp đỡ hay không.

Xé miếng vải xô lau máu mũi, Trịnh Chí Khanh khoát khoát tay, dặn dò bọn họ chăm sóc tốt người phụ nữ đó, lại quay trở lại người bị thương chờ trị liệu bên cạnh.

Anh sẽ không trách người phụ nữ tuyệt vọng đó, tai nạn đột nhiên ập xuống khiến tuyệt đại đa số mọi người nơi này sụp đổ.

Hà Quyền ở trong dư chấn kéo dài đột phát thực hiện 2 ca sinh mổ, người bệnh đều là người nhà và nhân viên tìm kiếm cứu nạn dùng băng ca mang tới. Máy phát điện cung cấp điện không ổn định, đèn trong lều chợt sáng chợt tắt, mang đến cho ca mổ phiền phức không nhỏ. Cậu chưa từng khẩn trương như vậy, cho dù lần đầu tiên lên bàn giải phẫu cũng nhẹ nhàng hơn trạng thái trước mắt.

Đèn điện còn từng tắt lụi đến 5 phút, Triệu Nguyệt phải dùng đèn pin điện thoại soi cho Hà Quyền, để đảm bảo cậu có thể khâu lại kịp thời, đồng thời còn phải chú ý đưa dụng cụ giải phẫu. Hai ca mổ, mặc dù nhiệt độ vùng núi dưới 0 độ, nhưng quần áo sát người bọn họ đã sớm bị mồ hôi xuyên thấu.

Vật tư có hạn, không làm được mỗi người một bộ dụng cụ. Kết thúc giải phẫu, Hà Quyền và Triệu Nguyệt nhanh chóng ném dụng cụ vào nước sôi đang đun trừ độc. Bông tuyết bay xuống lả tả bị hơi nước nóng tan, từng giọt nước đọng lại trên lông mi dài của Hà Quyền, theo lông mi mắt khẽ run tí tách nhỏ xuống. Triệu Nguyệt tưởng cậu khóc, vội vàng tìm miếng vải xô sạch đưa cho cậu.

Hà Quyền khoát khoát tay, lau đi giọt nước trên mặt.

"Thê thảm quá......" Triệu Nguyệt than nhẹ, "Ở trước mặt thiên nhiên, loài người nhỏ bé như vậy."

"Trước mắt không phải lúc cảm khái, có thể cứu thêm 1 mạng mới là trọng điểm."

Vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyệt, Hà Quyền dùng kìm phẫu thuật gắp từng dụng cụ đã tiêu độc ra nhét vào túi vô khuẩn niêm phong cất vào kho.

Càng ngày càng nhiều người cứu viện chạy đến, cũng có càng ngày càng nhiều người may mắn sống sót được đưa đến khu chữa bệnh. Bị thương nhẹ giữ lại chữa, trọng thương lập tức sắp xếp nhập viện, tiếng ầm vang của cánh quạt máy bay trực thăng vẫn luôn chưa từng ngừng nghỉ.

Cách đến khu thảm họa đã qua 12 tiếng, Hà Quyền giữa lúc đó uống nước một lần, ngậm miếng socola Triệu Nguyệt nhét vào miệng cậu, căn bản không rảnh ăn cơm. Bác sĩ đến đây không phân khoa nữa, ai rảnh người đó nhận người bị thương, chỉ có lúc phải giải phẫu mới dựa theo khoa phân. Hà Quyền dường như lại nhớ đến ngày tháng ở cấp cứu luân phiên, hai ngày chưa từng ngừng nghỉ. Tới lúc tay run cầm không vững kim khâu, mới bất đắc dĩ ngồi xuống lấy hơi.

Nhóm nhân viên y tế đến trước bọn họ đã có người mệt mỏi gục xuống, nghe nói hơn 30 giờ không chợp mắt. Ngay lúc nãy, dư chấn dẫn tới vùng núi bên cạnh nơi đóng quân sạt lở, có một lều chữa bệnh bị chôn, hai bác sĩ cộng thêm một hộ sĩ đều bị đè bên dưới, còn có người bị thương đang tiếp nhận giải phẫu. May mắn chính là, đào bới kịp thời, mọi người sống sót, nhưng ba nhân viên y tế này hiển nhiên không thể tiếp tục làm, trong lòng chịu bi thương cực độ. Bọn họ sẽ theo nhóm nhân viên trọng thương trở về nội thành, rời xa nguy hiểm, nhưng bóng ma trong lòng khả năng đời này cũng không cách nào tiêu tan.

Hà Quyền bảo Triệu Nguyệt cũng đi theo cùng, Triệu Nguyệt không chịu, nói cậu kỳ thị giới tính. Hà Quyền ngay cả sức nặn ra nụ cười cũng không có, chỉ là nhẹ nhàng câu khóe miệng. Đỉnh đầu lại vang lên âm vang của máy bay trực thăng, đống lửa sưởi trước người cơ hồ bị luồng khí cuồn cuộn của cánh quạt quạt tắt. Hà Quyền đón gió nheo mắt lại, nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc theo dây thừng hạ cánh khẩn cấp lưu loát trượt xuống.

Chân Âu Dương vừa dính đất đã lập tức đi về phía nơi đóng quân, nhìn quanh trái phải tìm kiếm người phụ trách. Nhìn thấy Hà Quyền, hắn lên tiếng chào hỏi với đối phương trước. Hà Quyền ngồi vươn tay bắt với hắn — Tiết kiệm chút sức, vừa nhận được tin, lát còn có ca vị trí thai không đúng phải mổ, đang trên đường mang đến nơi đóng quân.

"Cậu đến lúc nào vậy?" Âu Dương nói, phất tay với người mình dẫn đến một cái, những người đó lập tức có tố chất huấn luyện tiếp nhận "Hắc ưng" trên máy bay trực thăng lần lượt quăng vật tư xuống.

"Hôm qua nhỉ? Nếu không chính là hôm kia?" Hà Quyền vừa nói vừa đấm vai, "Anh đây là mang đội hải quân lục chiến đến?"

"Đều là chiến hữu trước đây." Máy bộ đàm cài bên hông vang lên, Âu Dương cầm lên trả lời đối phương, gật đầu với Hà Quyền, "Tôi đi trước gặp người phụ trách, bận xong rồi nói."

"Không bận xong được."

Hà Quyền chống đầu gối đứng lên, kéo lê chân giống như tưới chì dời vào lều chữa bệnh. Triệu Nguyệt làm ổ trên giường bệnh nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Chủ nhiệm Hà, em ngủ bao lâu rồi?"

"Chưa được 20 phút, ngủ thêm một lát, lát nữa còn có giải phẫu."

Triệu Nguyệt ngáp đứng lên, chỉ chỉ phía dưới xe đẩy đựng dụng cụ chữa bệnh: "Có mì gói đấy, anh ăn chút gì đi."

Khom lưng từ dưới xe đẩy lấy ra hộp mì ăn liền, Hà Quyền cuộn mở nắp lấy phối liệu tạp nham bên trong ra rắc vào, lại tưới nước sôi lên. Thời gian đợi ngâm mì, cậu dựa vào cột lều ngủ, nhưng ngủ chưa được 5 phút đã bị Triệu Nguyệt đánh thức.

"Nhìn anh mệt kìa, giải phẫu thế nào đây." Triệu Nguyệt quăng miếng vải xô cho cậu lau mặt — Khuôn mặt tuấn tú của chủ nhiệm Hà là tài sản chung của Đại Chính, sao có thể bẩn tới mức nhân thần cùng phẫn nộ?

Nhét mì ăn liền vào trong tay Triệu Nguyệt, Hà Quyền xoay mặt lao ra khỏi lều, cúi người chống đầu gối sặc ra ngụm axit dạ dày. Triệu Nguyệt đuổi theo ra ngoài thấy cậu ói, nhanh chóng nhấc tay vỗ lưng cậu.

"Không sao chứ? Nếu không ngủ trước một lát." Triệu Nguyệt lo lắng nhìn quanh khắp nơi — Đám người chuyên vụ vẫn chưa về, hiện tại nơi đóng quân chỉ có mỗi bác sĩ sản Hà Quyền, tiếp tục làm như vậy, làm thêm ca mổ là suy sụp.

Trước 10h nhận được tin của Trịnh Chí Khanh, nói vẫn ở trấn trên cứu viện, ngoài ra anh báo với Hà Quyền nói Tạ Miểu không sao. Hà Quyền cũng ở nơi đóng quân nhìn thấy Bàn Vĩnh Tu, người một nhà đều không sao, chỉ có lúc động đất con gái út chạy té ngã, trán trầy da. Bàn Vĩnh Tu nói đây là nhờ phúc Tạ Miểu trị bệnh cứu người tích đức hành thiện, nhà cả thôn đều sập, chỉ là bọn họ không sao.

Hà Quyền dùng sức ho khan vài tiếng, khó khăn thẳng người hỏi: "Túi gia vị trong mì ăn liền hỏng à? Sao mùi buồn nôn vậy?"

"Em thấy thơm lắm mà......" Triệu Nguyệt cau cau mày, "Nếu không ăn ít bánh quy nén đi? Còn có xúc xích."

Mặt Hà Quyền cứng đờ, lại cong người ào ra ngụm nước chua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play