Trịnh Chí Khanh ở ngoài cửa nghe thấy báo động, lại nhìn thấy bác sĩ hộ sĩ xông vào phòng bệnh, do dự một chút không tiến vào. Thời điểm như này đến thăm đều phải ra ngoài chờ, cho dù anh là xuất thân khám gấp cũng đối xử như nhau. Không rõ tình huống cụ thể của bệnh nhân rất dễ phán nhầm, tuyệt đối không thể nhiều chuyện.
Rất nhanh, Hà Quyền từ trong phòng bệnh lui ra. Trịnh Chí Khanh nghênh đón muốn hỏi thăm tình hình Tề Gia Tín, nhưng bị Hà Quyền đẩy ra. Anh mắt thấy đối phương che miệng vọt vào toilet cuối hành lang, cũng nhanh chóng theo vào.
Áp lực trên tình thần khiến trong dạ dày Hà Quyền không ngăn được co rút, nôn đến mơ hồ không cách nào hô hấp còn nôn khan. Trịnh Chí Khanh một tay vỗ lưng cậu, một tay giật mấy tờ khăn giấy lau tay, thấm ướt sau đó giúp cậu lau đi nước mắt đầy mặt và vết bẩn bắn lên quần áo cậu.
Hà Quyền cong người dùng hai tay chống cạnh bồn rửa tay, run lên cầm cập. Trịnh Chí Khanh chờ cậu hơi ổn định lại, đỡ người ra hành lang ngoài phòng vệ sinh, ấn xuống ghế ngồi. Hà Quyền bây giờ nhìn nát rữa, trong mắt toàn là tia máu lúc nôn áp lực, trên mặt đỏ ửng không bình thường, vẻ mặt tan rã, giống như hoàn toàn bị cái gì đè sập.
Trịnh Chí Khanh lo lắng cau mày — Nếu như Tề Gia Tín đột nhiên chết, sau này Hà Quyền phải đối mặt với tai họa tù tội.
Sau trầm mặc khá dài mà nôn nóng, Hà Quyền lẩm bẩm tự nói: "Ông ấy sao có thể...... yêu cầu em đáng thương ông ấy?"
Trịnh Chí Khanh hơi thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, không phải người đã chết. Anh ngồi xổm xuống, xoa xoa cánh tay Hà Quyền nhẹ nói: "Tề lão tuổi tác lớn, nói gì em cứ nghe là được ồi, nhé, đừng tức giận."
"Không, ông ấy đang ép em." Hà Quyền lau mắt, giọng mũi nồng đậm khụt khịt, "Một ông cụ lớn tuổi, chỉ là yêu cầu tình thân, em nếu không cho ông ấy, đó chính là tội ác tày trời, nhưng...... em không biết...... Chí Khanh, em có thể nhìn vào huyết mạch tương liên không so đo chuyện trước đây, nhưng em không có cách nào yêu ông ấy!"
"Đừng miễn cưỡng bản thân, A Quyền, từ từ sẽ đến, người già đều như vậy, cho dù một tuần nhận được một cú điện thoại của con cái cũng sẽ rất vui." Trịnh Chí Khanh đứng lên, ôm vai Hà Quyền đè mái tóc xoăn lên người mình, tùy ý đối phương bôi hết nước mắt nước mũi lên, "Chờ sau này rảnh rỗi, anh cùng em đến thăm ông ấy, không ở lâu, 5 phút 10 phút, thời gian uống chén trà. Trong lòng Tề lão hối hận, ông ấy hi vọng nhận được tha thứ của em...... Này, em biết tính bướng của em giống ai không?"
Hà Quyền dùng trán ra sức cụng cụng cơ bụng khỏe mạnh của Trịnh Chí Khanh, không nói chuyện. Lúc này bác sĩ đến hành lang tìm người nhà, Trịnh Chí Khanh nhìn thấy nhanh chóng đẩy đẩy vai Hà Quyền bảo cậu đi qua.
Tề Gia Tín không đáng ngại, chính là tim đập quá nhanh. Bác sĩ dặn đi dặn lại không nên tiếp tục kích thích người bệnh, Trịnh Chí Khanh thấy Hà Quyền không tiếp lời, đồng ý thay cậu. Trước khi rời đi Hà Quyền bị Trịnh Chí Khanh kéo vào phòng bệnh, nhìn mặt Tề Gia Tín mới đi.
Lúc thấy Tề Gia Tín nhìn về phía Hà Quyền trong mắt lộ ra cầu xin, Trịnh Chí Khanh hơi cảm thấy chua xót thay ông cụ gần đất xa trời này.
Sau khi lên xe, Trịnh Chí Khanh hỏi Hà Quyền: "Về nhà chứ? Hay là đi ăn chút gì? Em vừa nãy ói sạch rồi."
"Đến nghĩa địa." Hà Quyền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe.
Trịnh Chí Khanh hơi phản ứng, khởi động xe. Hồi đi học anh từng cùng Hà Quyền đến nghĩa địa mấy lần, bái tế song thân. Mộ viên ở vùng ngoại thành, cũng không xa lắm, lộ trình lái xe khoảng 40 phút. Trước kia lúc bọn họ đến cũng đều không có xe riêng, ngồi xe công cộng rồi lại ngồi xe của huyện ngoại thành, phải hành hạ hơn 2 tiếng.
Mỗi lần đến nghĩa địa, Hà Quyền dọc đường đi đều rất an tĩnh, chặt chẽ tựa vào bên người anh, một mực không buông tay anh ra. Lái xe đến đoạn đường rộng sau đó tiến vào trạng thái chạy ổn định, Trịnh Chí Khanh đưa tay nắm lấy tay Hà Quyền, giống như trước kia.
Nghĩa địa mùa đông vắng lặng xào xạc, thỉnh thoảng gặp người đi tảo mộ ôm hoa tươi và cống phẩm đi qua. Trịnh Chí Khanh ở chỗ phục vụ mua bó hoa bách hợp, trước đây Hà Quyền đến luôn sẽ mang theo một cành uất kim hương, nhưng hôm nay cả đường cũng không thấy tiệm bán hoa cho nên không mua.
Nơi này không phải là nghĩa địa đắt đỏ, cũng không nhận thêm phí phục vụ, nhân viên làm việc chỉ quét lá rụng, cũng không để ý quản lý mộ bia. Hà Quyền đã lâu không tới, cố ý ở chỗ phục vụ xin thùng nước và khăn lông, định dọn dẹp cỏ dại và bụi đất.
Hàng 39, huyệt số 270, Trịnh Chí Khanh đã tới một lần liền nhớ hai con số này.
Đứng lại trước mộ bia, Hà Quyền nhẹ nhàng hít vào — Trên mộ bia không thể nói không có chút bụi đất nào, nhưng chỉ là bụi mỏng, xung quanh cơ hồ không cỏ dại, nhìn qua gần đây mới được cẩn thận quét dọn. Phía dưới di ảnh người mất, để nghiêng một bó uất kim hương khô héo.
"Tề lão đã tới."
Trịnh Chí Khanh nói, đặt thùng nước trong tay xuống, cầm khăn lông ngồi xổm xuống lau đất bụi trên bia mộ, sau đó đổ nước bẩn lên phần đất phía sau, lại bỏ bó uất kim hương khô héo ào thùng, chờ lát nữa mang về chỗ quản lý vứt thùng rác.
Hà Quyền để bó hoa bách hợp xuống, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn di ảnh song thân, lông mi mắt khẽ run ẩm ướt.
"Con trai bất hiếu, không đến thăm hai người được, đừng trách con nhé, con bận quá." Cậu thở ra, giấu nước mắt trong hốc mắt, sau đó kéo Trịnh Chí Khanh dậy, kéo tay đối phương chặt chẽ nắm lấy, "Người này hai người biết, Trịnh Đại Bạch, hai chúng con lại ở bên nhau rồi, hôm nay đến chính là nói với hai người một tiếng. Đừng lo lắng, anh ấy không dám bắt nạt con đâu, trong tủ đầu giường con đặt dao giải phẫu đấy."
Trịnh Chí Khanh hé miệng cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Em lợi hại vậy, bạn trai em biết không?"
Hà Quyền vứt cho anh ánh mắt "Tiên sư tên khuyết tật trí tuệ", xoay mặt kéo anh cùi chào mộ bia. Thẳng người dậy, Trịnh Chí Khanh ôm vai Hà Quyền, lại gật đầu với di ảnh trên bia mộ một cái.
"Cám ơn hai người đã mang A Quyền đến với thế giới này, cháu sẽ tiếp tục thay hai người yêu em ấy."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lễ Giáng Sinh là người trẻ tuổi trải qua, Hà Quyền tỏ vẻ chịu già. Trịnh Chí Khanh đi Nhật Bản công tác phải đi 1 tuần, đêm Giáng sinh dùng Wechat gửi bao lì xì 13 đồng 1 mao 4 cho cậu, bị thổ tào keo kiệt cả buổi.
Buổi sáng phòng khám VIP, Hà Quyền đợi đến 10 rưỡi cũng không có người bệnh, vội vàng giục Tiểu Quyên gọi điện thoại. Tiểu Quyên gọi lần lượt, nhưng một mực không ai nhận nghe. Lúc Hà Quyền cau mày gọi điện thoại cho bộ công trình, oán với người ta lúc hệ thống đăng ký internet quả thực như shit, rốt cục có người bệnh hiện thân.
Người khoảng trên dưới 40 tuổi, thân hình gầy mảnh khỏe mạnh như người mẫu, không thấy có dấu hiệu thời kỳ mang thai chút nào, Hà Quyền có loại cảm giác cảnh tượng lúc này giống như đã từng quen.
"Chào ngài, mời ngồi." Cậu giơ tay ra hiệu đối phương ngồi xuống.
Đối phương ngồi vào trên ghế đối diện cậu, ánh mắt mang theo ý vị nhìn kỹ lơ đễnh, nhìn Hà Quyền có chút không được tự nhiên. Đây nhất định là người có quyền thế, cậu nghĩ, tướng mạo khôn khéo lõi đời.
"Chào ngài, chủ nhiệm Hà. Tôi tên là Dung Cẩn, là cha kế của Lạc Quân Hàm. 10 số buổi sáng đều là tôi đăng ký, ngài không cần chờ người bệnh khác.
Dung Cẩn nói, khẽ mỉm cười với cậu.
Hà Quyền có chút muốn mắng người — Người nhà này làm cái quái gì vậy! Lạc Quân Hàm đăng ký 1 số cha kế của y thì đăng ký 10? À, thả nào Lạc Quân Hàm hồi đó nói hắn lớn hơn vài tuổi nữa cũng có thể để hắn gọi cha, đồng ý với ba cưới vợ bé!
"Sau này làm ơn đừng như vậy nữa, kiểm tra sinh sản đều là dựa theo ngày xếp hàng, ngài chen ngang những người bệnh khác, bọn họ phải đẩy về sau, thời gian của ai mà không phải thời gian chứ?" Hà Quyền đè nén tức giận.
"À, tôi chưa từng sinh con, không hiểu những thứ này, xin đừng chê cười." Dung Cẩn vắt hai chân, bày ra tư thái thả lỏng, "Tôi nghe Quân Hàm nói, chủ nhiệm Hà ngài diệu thủ nhân tâm, y thuật cao siêu, cho nên đặc biệt đến cầu con."
Nè, lúc này thật sự là nhìn không bầu không chửa đấy?
Hà Quyền vô cùng muốn gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh, nói với đối phương mẹ vợ cũ của anh đến làm loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT