Trên hành lang ngoài ICU của bệnh viện Trung Tâm, đứng đầy người của gia tộc Tề thị. Mặc dù chi huyết mạch chính thống bên Tề Gia Tín ít ỏi, nhưng chi bên cành lá rậm rạp, phần lớn người Hà Quyền gặp đều không quen. Sự xuất hiện của cậu dẫn tới bàn luận xôn xao của mọi người, đủ các loại ánh mắt đan thành lưới, hoặc kinh ngạc, hoặc khinh thường, bao quanh cả người Hà Quyền không được tự nhiên.
Âu Dương cũng ở đây, sau khi nhìn thấy Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh gật đầu tạ lỗi với người đang nói chuyện, xoay người đi về phía bọn họ. Ngoại trừ Âu Dương, Mẫn Phương mẹ của Kiều Xảo là người duy nhất Hà Quyền quen, lúc Âu Dương ra hiệu cậu đến lối thoát hiểm nói chuyện, cũng kéo mợ cùng đi.
Lúc này cậu cần nhiều người quen bên cạnh làm người tin cậy.
"Lúc tôi nói chuyện với Tề lão, ông ấy đột nhiên phát bệnh." Trên mặt Âu Dương hết sức hiếm thấy lộ ra áy náy, "Là chuyện của tôi và cậu Lạc chọc tức ông ấy."
Hà Quyền dùng sức nhắm mắt lại, tay rũ bên người không tự chủ nắm thành nắm đấm: "Tình hình giờ thế nào?"
Cơ bắp gò má Âu Dương căng chặt, nói: "Nhồi máu cơ tim cấp tính, trước khi vào bệnh viện tôi đã tiến hành khử rung tim cho ông ấy khoảng 20 phút, vừa nãy chủ nhiệm Cầu của khoa nội tim nói, tận lực cố gắng, xem tối nay."
"Tề lão vừa mới chống đỡ được, giờ sao lại...... haizz......" Mẫn Phương thở dài lắc đầu, cầm tay Hà Quyền, từ ái nhìn cậu, "A Quyền, đừng lo lắng, người hiền tự có trời giúp."
Chua xót khó nói lên lời xông lên đầu, Hà Quyền cười khổ lắc lắc đầu: "Kỳ lạ, mấy năm trước cháu hận ông ấy không chết, nhưng thật sự đến lúc này......"
Vừa nói, cậu nghiêng đầu rút tay ra gạt đi giọt nước mắt thấm ướt lông mi. Cậu hận Tề Gia Tín, hận ông vô tình và lạnh nhạt, hận ông ích kỷ và võ đoán, hận ông đánh mình chửi mình. Nhưng quay đầu lại nhìn, bất quá là một người già gần đất xa trời, chịu nỗi tuyệt vọng người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cô độc mà quật cường.
"Âu Dương, phái người lấy châm đến." Hà Quyền quyết định, "Có một cách cứu mạng tổ truyền, đúng bệnh tim, ông ngoại đã dạy tôi...... Chí Khanh, câu thông với chủ nhiệm Cầu giúp tôi, tôi đi thử xem sao."
Trịnh Chí Khanh lập tức rời đi xử lý chuyện này. Tây y không tin Trung y, nhất định sẽ không để chữa bệnh song song, nếu không có vấn đề thì không phân rõ được trách nhiệm. Đây cũng là nguyên nhân tuyệt đại đa số bệnh viện lúc tiếp nhận người bệnh chuyển viện muốn người nhà ký tên từ chối chất vấn — Tất cả trị liệu làm trước đây không liên quan đến bổn viện, có vấn đề đừng tìm.
Chủ nhiệm Cầu không đáp ứng để cho Hà Quyền vào ICU châm cho Tề Gia Tín, lý do cực đơn giản, giống như Hà Quyền hồi đó tự mình nói, đã không tin bác sĩ tại sao còn muốn vào bệnh viện? Hoa Y Đường của các người trâu bò vậy, tự chữa không được?
Mặc dù Trịnh Chí Khanh đối với Trung y cũng bán tín bán nghi, nhưng anh tin Hà Quyền. Dựa theo kinh nghiệm cậu ở khám gấp, người bệnh tim cho dù được cứu về, tỉ lệ tử vong trong một tuần cũng cao gần 50%. Nhưng nếu chủ nhiệm Cầu có lòng tin với trạng thái của Tề Gia Tín, tất nhiên sẽ không để ông vào ICU.
"Chủ nhiệm Cầu, chúng tôi có thể ký tên từ chối chất vấn, thỏa thuận bảo mật, bất kỳ kết quả nào cũng không liên quan đến bệnh viện và ngài." Trịnh Chí Khanh khẩn thiết thỉnh cầu hắn: "Sẽ không tạo thành bất kỳ tổn hại nào đối với danh dự của ngài."
"Trịnh tiên sinh, đây không phải vấn đề danh dự của tôi!" Sắc mặt chủ nhiệm Cầu hơi giận, "Cho phép lần đầu, sau này mọi người nhà đều nhét "thần y" vào phòng bệnh, bệnh viện còn làm thế nào!? Cậu không phải học luật ở Mỹ sao? Án lệ là điểm mạnh của cậu nhỉ? Cậu nói cho tôi, có quan tòa nào có thể dễ dàng phán tiền lệ chưa từng có trước đây!?"
"Ngài nói rất đúng, không có quan tòa nào sẽ dễ dàng phán tiền lệ chưa bao giờ có, nhưng tất cả phán lệ đều là sinh ra như vậy." Ngữ điệu Trịnh Chí Khanh thong thả, ngữ khí lại chân thật đáng tin, "Chủ nhiệm Cầu, quan toàn phán một vụ án có thể làm hay không thì cần suy nghĩ rất nhiều nhân tố, nhưng cuối cùng vẫn là dùng lợi ích của bên yêu cầu làm điểm xuất phát. Tôi cho rằng, ở trong việc này, sinh mạng của Tề lão mới là điểm mấu chốt ngài nên suy nghĩ. Tôi vừa nãy xem qua báo cáo khám chữa bệnh của Tề lão, ông ấy lại một lần nữa xảy ra sốc tim, vậy thật sự không có cách nào xoay chuyển."
Chủ nhiệm Cầu cau mày, ôm cánh tay đi tới đi lui trong phòng làm việc. Tình huống của Tề Gia Tín rất nguy hiểm, thật sự không nói chắc được có thể qua được tối nay hay không. Giống như theo lời Trịnh Chí Khanh, dưới tình huống diện tích nhồi máu cơ tim lại lần nữa sốc tim, thần tiên cũng khó cứu.
"Các cậu thật là nghé con mới đẻ không sợ cọp mà." Hắn lắc lắc đầu, "Chuyện này tôi không làm chủ được, cậu nói với viện trưởng Đường đi, bà ấy đáp ứng, tôi tuyệt đối không nói nửa chữ không."
Trịnh Chí Khanh lập tức lấy điện thoại ra.
Đường Uy đáp ứng, điều kiện kèm theo là, nếu Tề Gia Tín chết ở trong bệnh viện, Hà Quyền đời này cũng đừng nghĩ tiếp tục lăn lộn nghề chữa bệnh, bà ta còn muốn kiện cậu lên tòa. Cái này rất hà khắc, bởi vì cho dù Tề Gia Tín chết trong bệnh viện, cũng nhất định là vấn đề về tim của ông mà không liên quan tới việc Hà Quyền có châm hay không.
"Phòng bệnh không phải ruộng thí nghiệm, người bệnh cũng không phải là lúa tạp giao, một vụ không được thì đổi vụ khác, chuyên vụ Trịnh, làm ơn truyền đạt tới Hà Quyền thay tôi, mặc dù đó là ông ngoại ruột của cậu ta, nhưng vào bệnh viện Trung Tâm chính là bệnh nhân của tôi, nếu xảy ra một chút không may, tôi nhất định sẽ đòi cậu ta chịu trách nhiệm hình sự."
Trịnh Chí Khanh hiểu, Đường Uy đây là muốn Hà Quyền biết khó mà lui. Cầm đơn thoát trách nhiệm và thỏa thuận bảo mật phải ký, Trịnh Chí Khanh chuyển lại ý của Đường Uy cho Hà Quyền.
Hà Quyền căm bản không nghĩ, nhấc bút ký.
Cầm lấy tay Hà Quyền đang muốn ký, Trịnh Chí Khanh trầm giọng nói: "A Quyền, em đã nghĩ kỹ?"
"Không cần nghĩ, nếu ba tôi còn sống, khẳng định cũng làm lựa chọn giống vậy." Hà Quyền rút tay ra, quay loa ký xuống tên mình, "Trịnh Đại Bạch, nếu tôi ngồi tù, anh nhớ trả tiền vay nhà thay tôi nhé, đừng chờ tôi ra ngoài ngay cả cái ổ cũng không có."
Trịnh Chí Khanh bởi vì lời của cậu mà bình tĩnh lại, nói: "Thật sự xảy ra chuyện tôi sẽ làm luật sư bào chữa của em, sẽ không để em ngồi tù. Lui một vạn bước, cho dù em vào, tôi cũng sẽ chờ em. Nếu em không tin, ngày mai cục dân chính mở cửa liền đi đăng ký, không có công chứng tài sản trước hôn nhân, tất cả của tôi đều là của em."
(Ông Bạch ông lại xấu bụng quá cơ =)))) định lừa con tôi đi đăng ký kết hôn à =))))))
"Tề lão có di chúc, sau khi qua đời tất cả tài sản trên danh nghĩa toàn bộ để lại cho cậu Hà." Âu Dương ở bên cạnh chen lời, "Dự đoán gần 2 tỷ, đợi đến khi tập đoàn đưa ra thị trường, dựa theo giá trị thị trường chứng khoán, tuân theo đoán chừng là gấp 10 lần con số này."
"Đây là ép tôi một châm đâm chết ông ấy đó......"
Hà Quyền đùa giỡn, kết quả biểu tình của hai người bên cạnh trong nháy mắt căng thẳng.
Thân thể con người tổng cộng 720 huyệt vị, đều là điểm thần kinh dày đặc. Chỉ có mấy vị trí huyệt vị dưới lưng đã không có tác dụng, còn phải rõ ràng từng tác dụng của huyệt vị đối với thân thể, cùng với hiệu quả của nhiều huyệt vị tổ hợp lên. Hơn mười nghìn cách sắp xếp tổ hợp, không có nghị lực nước chảy đá mòn căn bản không cách nào thành nghề, vì thế Hà Quyền chịu không ít roi của Tề Gia Tín.
Cậu cũng quả thực không nhớ được nhiều thứ như vậy, chỉ nhớ vài cách châm cứu mạng. Nội quan, tam âm giao, cự khuyết, tâm bình, túc tam lý, thiên trung, mấy huyết vị này tổ hợp lại có thể chữa nhồi máu cơ tim. Nhưng cự khuyết và thiên trung quân là tử huyệt, cho dù lão châm cứu sư 7-8 chục tuổi trong Hoa Y Đường, lúc hạ châm cũng vô cùng thận trọng.
Trải túi châm tổ tiên truyền ra trên bàn nhỏ, Hà Quyền lấy ra một cây ở trên đèn cồn đặc biệt chuẩn bị cho cậu hơ nướng tiêu độc.
"Ông ngoại, ngoại trừ cháu sẽ không ai gánh phần trách nhiệm này, cháu châm đau, thì nhịn một chút. Ông cố chịu, sống lâu mấy năm, nói không chừng còn có thể nhìn thấy chắt trai." Hà Quyền nhẹ giọng lẩm bẩm với Tề Gia Tín nằm trên giường lâm vào hôn mê, "Ba cháu chưa từng hận ông, ông ấy chỉ là có oán, oán ông ích kỉ, ác độc, nhưng ông ấy nhất định sẽ không hi vọng thấy ông chết. Ông ấy yêu ông, lại cảm thấy có lỗi với ông, ông ấy không phải không nhớ ông và bà ngoại, ông ấy chỉ là không muốn khiến cha cháu khó xử. Ông ngoại, cháu cái gì cũng không muốn, tiền đối với cháu đủ tiêu là được rồi. Cháu muốn một câu của ông, muốn ông thừa nhận cháu, thừa nhận cha cháu, ngoại trừ cái đó ra, tất cả đều không quan trọng."
Máy móc cách xa vững vàng phát ra tiếng, giống như đang đáp lại cậu.
Ở trong lòng mặc niệm một lần thứ tự tiến hành châm cùng với cách châm của mỗi một châm, Hà Quyền hít sâu mấy lần ổn định tay, vê kim châm đâm vào. Vô luận Tề Gia Tín đánh cậu bao nhiêu roi, tất cả đau đớn trong ký ức lúc này hóa thành tự tin không thể lay động — Thiên trung, đâm ngang 3 tấc, cự khuyết, đâm nghiêng nửa tấc.
Mỗi một kim, đều chở đầy hy vọng sống.
Ngoại trừ Âu Dương, Trịnh Chí Khanh và Mẫn Phương, người Tề gia đều không biết Hà Quyền vào ICU rốt cuộc làm gì. Trong thỏa thuận bảo mật ký với bệnh viện đã quy định, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác. Không ai tiến lên an ủi hoặc quan tâm Hà Quyền một tiếng, bọn họ đều coi "dã chủng" có thể thừa kế di sản của Tề Gia Tín này là cái đinh trong mắt. Nhưng nếu không phải cậu, tài sản của Tề Gia Tín dựa theo thuận vị thừa kế ít nhất có thể để lại gấp bội tài sản cho mấy gia tộc chi bên.
Hà Quyền cảm nhận được không thân thiện trong ánh mắt, cậu rời khỏi hành lang ngoài ICU, xuống lầu ngồi vào trong Porsche của Trịnh Chí Khanh trốn yên lặng. Trịnh Chí Khanh hỏi khám gấp dưới tầng xin cái thảm, cầm vào trong xe quấn lên người cho Hà Quyền.
Ở thái dương Hà Quyền lưu lại nụ hôn nhẹ, Trịnh Chí Khanh tắt đèn nhỏ trong xe nói với cậu: "Ngủ lát đi, gần 1 giờ rồi, em ngày mai còn khám bệnh, có việc gì tôi gọi em."
"Không ngủ được." Hà Quyền nửa nằm trên ghế xe được hạ xuống, cách cửa sổ trần nhìn bầu trời đêm, "Anh có biết, có cách nào có thể không cần thừa kế di sản không?"
"Chờ chút, tôi tra xem." Trịnh Chí Khanh mở phần mềm Kindle trong điện thoại ra, lật xem pháp quy trong nước hồi trước download, "Dựa theo《Luật thừa kế》, sau khi di chúc có hiệu lực, có kỳ hạn 2 tháng có thể dùng để tuyên bố từ bỏ."
"Như vậy, ngày mai xem tình hình, nếu ông cụ không có chuyện gì thì không làm phiền anh, nếu như......" Hà Quyền dừng một chút, "Nếu di chúc có hiệu lực, anh xử lý giúp tôi, ra thanh minh hoặc là thư trao quyền gì đó, tôi từ bỏ thừa kế. Để Âu Dương đấu với bọn họ, tôi kiên định sống cuộc sống của mình."
"Giữa hai ta đừng nói phiền toái với không phiền toái gì." Trịnh Chí Khanh sờ sờ đỉnh đầu cậu, "Bất quá em tại sao muốn từ bỏ? Không muốn thì quyên ra ngoài làm từ thiện cũng được."
Hà Quyền xùy cười: "Anh thấy ánh mắt của đám thân thích nhà chúng tôi đấy, tiền chỉ cần lọt vào túi tôi, tôi nhất định sẽ bị bọn họ bức tử."
Trịnh Chí Khanh gật gật đầu.
Tề Gia Tín là người đương gia của Tề thị trong thế hệ bọn họ, nói một không hai uy chấn gia tộc, không ai dám lỗ mãng. Ông ngay cả con trai độc nhất của mình cũng có thể đuổi khỏi nhà, đừng nhắc đến cháu chắt của các chi bên, chỉ cần có người hành động ngược lại xâm phạm lợi ích gia tộc, ông luôn luôn nghiêm trị không tha.
Cho nên Tề Gia Tín mới sẽ thưởng thức Âu Dương phong cách quản lý cứng rắn, bọn họ cùng loại người. Nhưng lần này, Âu Dương hiển nhiên khiến ông thất vọng, không thể truy được Hà Quyền về không nói, còn thông đồng với công tử của đối thủ cạnh tranh Lạc thị. Dựa theo cách nói của Âu Dương, bệnh của ông cụ thật sự là bị tức mà phát ra.
Người tính không bằng trời tính, có vài kết cục đã sớm định ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT