Kiều Xảo tỏ vẻ kinh ngạc Hà Quyền còn chịu quay về hội trường. Nghi thức đã bắt đầu, Trịnh Chí Khanh đang trên bục đọc diễn văn. Lúc này ở bên dưới bàn tán xôn xao có chút không lễ phép, cho nên cô tận lực đè thấp âm thanh nói chuyện với Hà Quyền: "Chị tưởng cậu trực tiếp đi rồi."
"Phu nhân chủ tịch chặn trên hành lang, em đi thế nào?" Hà Quyền bưng chén rượu lên uống một ngụm Champagne, "Dù sao ông già không tới mức ở trường hợp như này khiến lẫn nhau khó chịu, ông ấy coi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng."
"Phu nhân chủ tịch tìm cậu? Bà ta muốn làm gì?"
"Vì chuyện của Hòa Vũ gửi lời cảm ơn em, ngoài ra còn muốn giới thiệu đối tượng cho em."
"Bà ta sao đột nhiên nghĩ tới giới thiệu đối tượng cho cậu?" Kiều Xảo hơi cau mày.
"Ra oai phủ đầu, sợ em bắt cóc con trai bà ta." Hà Quyền hơi giễu cợt, ánh mắt bay về phía Trịnh Chí Khanh đọc diễn văn - Mạch suy nghĩ rõ ràng ngôn từ dí dỏm, thỉnh thoảng dẫn tới dưới đài vang lên từng trận tiếng cười. Ừm, không hổ là từng làm luật sư, trường hợp như này còn có thể nói chậm rãi, trọng điểm là trong tay không cầm bản thảo, toàn bộ dựa vào hiện trường phát huy.
Kiều Xảo trêu chọc nói: "Thoạt nhìn mẹ chồng tương lai của cậu không dễ trêu nhỉ."
"Đâu ra mẹ chồng tương lai, em với Trịnh Đại Bạch đời này cũng không thể." Hà Quyền trợn mắt, "Bà ta đây chỉ là mặn ăn củ cải nhạt lo nghĩ."
"Chị thấy không hẳn. Trịnh Chí Khanh thực sự hạ quyết tâm muốn cướp cậu về, chị không tin cậu có thể chịu được."
"Nếu đặt vào 10 năm trước anh ta giả vờ đáng thương bán manh em có thể sẽ mềm lòng, nhưng thế đạo hiện giờ, ai rời đi ai không sống được?"
Kiều Xảo hoàn toàn không cách nào tưởng tượng Trịnh Chí Khanh cao mét 9 bán manh là dạng gì, tám phần không khác gì hiện trường tai nạn xe. Phải nói Hà Quyền toàn thân cao thấp là miệng cứng nhất, cô cũng không cần đánh cược với Hà Quyền, chỉ cần Trịnh Chí Khanh quấn chặt lấy đuổi tới cùng không buông, đảm bảo khiến cậu chịu thua. Hồi đó hai tên này làm ồn chia tay bao lần? Lần đó không phải Trịnh Chí Khanh ở dưới lầu ký túc xá đứng một đêm, Hà Quyền liền phải bữa sáng ăn vào bụng lời thề độc "Em hòa hảo với Trịnh Đại Bạch nữa chính là cún con".
Trịnh Chí Khanh rốt cục cầm giấy lên đọc, danh sách khen thưởng, đầu tiên chính là tên Hà Quyền. Hà Quyền nghe thấy mình bị điểm tên, đột nhiên nhớ tới chưa chuẩn bị cảm nghĩ đoạt giải. Cậu trong một mảnh tiếng vỗ tay đi lên bục, nhận lấy cúp thủy tinh "Diệu thủ nhân tâm" màu vàng Trịnh Chí Khanh đưa tới trong tay, chớp chớp mắt về phía dưới đài - Dù sao cũng phải nói cái gì.
"Cảm ơn khích lệ, cùng với, hi vọng các vị đang ngồi đây quyên nhiều tiền."
Nói xong, Hà Quyền hướng dưới đài cúi một cái, chống lại ánh mắt kinh ngạc của mọi người trở lại chỗ ngồi của mình. Kiều Xảo vỗ đùi cậu lắc đầu mãi: "Cậu cũng quá thực tế, tùy tiện mấy câu khiêm tốn không được hả?"
"Em làm nhiều việc như vậy dựa vào cái gì phải khiêm nhường, lại nói đây vốn là tiệc từ thiện, bảo bọn họ quyên nhiều chút tiền có vấn đề?" Hà Quyền bĩu môi.
"Cậu định quyên bao nhiêu."
"Quyên hết tiền thưởng."
"Chỗ đó 2 vạn."
"Chị, em nhưng là người có xe cho thuê nhà cho thuê, hai vạn đồng để lại cho vay lãi được không?"
"Nhận lỗi với ông ngoại, về làm quản lý Hoa Y Đường, còn lo nhà cho thuê xe cho thuê?"
"Vậy chị còn không bằng giết em đi."
"A Quyền, chị cậu thương cậu còn không kịp, sao cam lòng giết cậu?" Đào Tấn Thịnh - Ông xã của Kiều Xảo - ở bên cạnh cười tiếp lời, "Mấy câu vừa nãy của cậu, anh quyên 10 vạn, cố gắng dùng chút lực non yếu."
Hà Quyền nuốt xuống Champagne trong miệng, giơ lên ngón cái với đối phương: "Anh rể thật là có ái tâm, giải thưởng hôm nay em cầm nên trao cho anh."
"Đừng khen anh ấy, anh rể cậu chính là vô cùng hào phóng." Kiều Xảo cười gõ vai chồng một cái, ngữ khí nói chuyện mang theo chút mùi vị giáo huấn, "Chị không phải ngăn cậu quyên tiền, nhưng sau này phải thương lượng với chị một tiếng rồi hẵng quyết định."
"Ui, quên mất gửi mail cho tiên sinh phòng kế toán." Đào Tấn Thịnh tỏ vẻ chột dạ, nhanh chóng cầm tay vợ vào trong lòng bàn tay vỗ nhẹ, "Phu nhân chớ giận, vi phu đảm bảo lần sau tuyệt không tái phạm."
"Nè nè, hai người đừng ở trước mặt cẩu độc thân em đây show ân ái." Hà Quyền nói chua loét.
Kiều Xảo giễu cợt nói: "Cậu đáng đời độc thân, mấy năm theo đuổi cậu như vậy không phải một đại đội cũng có một hàng, ai bảo cậu cứ dùng cằm chọn người."
"Đúng thế, A Quyền, phó tổng công ty bọn anh lúc trước giới thiệu cho cậu, người rất tốt, cậu cũng không hài lòng."
Hà Quyền nghe vậy xoay con ngươi, sống chết không nhớ nổi "Người rất tốt" mà Đào Tấn Thịnh nói là ai.
Tiệc rượu gần tới kết thúc, Hà Quyền không có ý định đón xe Trịnh Chí Khanh về nhà, vừa thấy có người bắt đầu rời đi, lập tức giục Đào Tấn Thịnh và Kiều Xảo đi. Vừa định vào thang máy, Kiều Xảo đột nhiên gõ gõ vai Hà Quyền, ra hiệu cậu quay đầu lại. Hà Quyền xoay mặt vừa nhìn, Tề Gia Tín đang chống gậy đi tới.
"Ông Tề." Kiều Xảo lễ phép gật đầu chào hỏi với Tề Gia Tín. Đào Tấn Thịnh chưa từng gặp Tề Gia Tín, nhưng nhìn thái độ cung kính của vợ, cũng lên tiếng chào hỏi theo.
Tề Gia Tín giơ tay lên, nói: "Kiều Xảo, ta có mấy câu muốn nói chuyện riêng với A Quyền chút."
"Vâng, A Quyền, bọn chị tới trong xe chờ cậu." Kiều Xảo vỗ vỗ vai Hà Quyền, ra hiệu cậu thái độ tốt chút.
Hà Quyền bất đắc dĩ nghiêng đầu trợn mắt trắng, rất không tình nguyện theo Tề Gia Tín đi tới đối diện ghế salon đại sảnh ngồi xuống. Lúc này cậu mới để ý bên cạnh Tề Gia Tín còn đi theo người, khoảng 40 tuổi, khí chất trầm ổn trên mặt khôn khéo, thân hình thẳng tới giống như quân nhân, màu da hơi sậm nhưng màu mắt lại nhạt khác hẳn với người thường.
"Vị này là CEO hiện giữ của Hoa Y Đường, Âu Dương Thiều Hoa." Tề Gia Tín thay bọn họ giới thiệu lẫn nhau, "Âu Dương, đây là cháu ngoại ta, Hà Quyền."
Âu Dương Thiều Hoa từ trên sofa hơi thò người, hướng Hà Quyền vươn tay. Hà Quyền giơ tay lên bắt giả dối với đối phương một cái, mím miệng chờ nghe dạy bảo. Mấy năm không gặp, Tề Gia Tín dường như già hơn 20 tuổi, cậu cũng thành thục hơn trước kia nhiều, sẽ không ở trước mặt mọi người nổi xung đột với ông ngoại.
"Nghe nói, cháu mấy năm nay làm rất tốt, ở trong giới có chút danh tiếng." Ngữ điệu Tề Gia Tín bằng phẳng nói.
Chân mày Hà Quyền hơi động - Không đúng, ông ngoại nhưng cho tới bây giờ chưa từng khen cậu một câu, theo cách trước kia, vừa mở miệng là phải đả kích lòng tự tôn của cậu tới vỡ thành 8 mảnh.
Không đợi Hà Quyền nói tiếp, Tề Gia Tín chuyển đề tài: "Âu Dương hai năm nay vận hành công ty đưa ra thị trường thay đổi chế độ, A Quyền, cháu nên về nhà hỗ trợ."
"Cháu chỉ biết cầm dao giải phẫu, quản lý xí nghiệp hoàn toàn không hiểu." Hà Quyền lạnh lùng đáp lại, "Xí nghiệp lớn đều là người quản lý chuyên nghiệp làm, cháu cũng không xen vào được."
Tề Gia Tín khẽ cau mày, quăng ánh mắt về phía Âu Dương Thiều Hoa. Âu Dương tiếp lời, nói: "Cậu Hà, ông Tề có ý là, cho cậu một phần cổ phần, đứng hàng hội đồng quản trị, tương lai cũng dễ danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí chủ tịch."
"Tôi lại không phải họ Tề, trong cổ đông nhiều họ Tề như vậy, có thể phục tôi?" Hà Quyền hừ một tiếng.
"Cái đó râu ria, Hà thiếu, hết thảy có tôi tới phối hợp." Âu Dương kiên nhẫn khuyên cậu, "Hoa Y Đường là tâm huyết cả đời của ông Tề, mà cậu là trực hệ duy nhất của ông ấy, về tình về lý, công ty này cũng nên do cậu tới thừa kế."
Trực hệ duy nhất? Hà Quyền cười lạnh. Cậu rất muốn hỏi Tề Gia Tín chút, năm đó là ai cứng rắn kéo cha cậu tới bệnh viện muốn bỏ cậu? Là ai báo cảnh sát nói cha cậu là tội cưỡng gian, hại cha cậu ở trong trại tạm giam bị mấy tội phạm chân chính kia đánh chỉ còn nửa cái mạng? Là ai ngay cả tang lễ con ruột của mình cũng cự tuyệt có mặt. Là ai, lúc cậu mất đi đứa con, cần người thân quan tâm an ủi nhất, lại còn trách cậu "Làm ra dã chủng giống như ba mày!"?
Thu hồi suy nghĩ, Hà Quyền giương mắt nhìn về phía ông ngoại. "Cháu đây phúc mỏng, nhiều tiền ít tiền, không đói chết là được, về phần làm chủ tịch -" Cậu đứng lên, ngạo mạn hất cằm. "Ông ngoại, ngài đừng quên, cha cháu, chính là bị ngài gọi là tên đàn ông lừa đảo, hận không thể ông ấy chết 1 vạn lần mới được - cháu cũng là trực hệ duy nhất của ông ấy, trên người chảy dòng máu bị ông coi thường!"
"Hà Quyền!" Tề Gia Tín mạnh mẽ giậm quải trượng, "Đừng tưởng cháu bây giờ cứng cáp rồi thì dám nói chuyện với ông như vậy!"
Âu Dương nhanh chóng đứng dậy chặn tầm mắt hai người. "Cậu Hà, thân thể ông Tề hiện giờ không bằng lúc trước, xin ngài khống chế tâm tình."
"Nếu muốn sống lâu mấy năm, sau này tốt nhất đừng tìm tôi!"
Hà Quyền nói xong phủ tay liền đi, ở bên cạnh Tề Gia Tín cậu cảm giác hô hấp khó khăn!
Nhìn bóng lưng Hà Quyền, sắc mặt Tề Gia Tín âm trầm tới đáng sợ. Âu Dương ngồi vào sofa an ủi ông nói: "Ông Tề, ngài đừng giận, tính tình Hà thiếu ở trong giới đã lớn nổi tiếng, cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của ngài."
"Đứa nhỏ này bướng bỉnh giống như ba nó." Tề Gia Tín lắc lắc đầu, "Âu Dương, cái tính tình này, cậu dám theo đuổi?"
Âu Dương cười nhạt một tiếng.
"Ông Tề, tôi hồi làm quân y mưa bom bão đạn đều bò qua, tính tình Hà thiếu mạnh hơn nữa, cũng sẽ không đau bằng đạn găm trên người."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thứ hai đi làm, Hà Quyền sáng sớm đã bị Trịnh Chí Khanh chặn ở cửa phòng làm việc.
"Có gì nói nhanh, tôi phải đi kiểm tra phòng." Hà Quyền cắn ống hút sữa đậu nành, đầy mặt bực mình. Lúc trước sau khi từ hội trường rời đi Trịnh Chí Khanh đã truy đuổi cú điện thoại tới hỏi cậu tại sao một mình đi trước, sau đó cậu trút toàn bộ hỏa chưa trút hết với Tề Gia Tín tới trên người đối phương, hướng điện thoại ồn ào 10 phút. Là Kiều Xảo không nghe nổi nữa một cái cướp lấy điện thoại, nói với Trịnh Chí Khanh "A Quyền uống nhiều quá chị trước đưa nó về" trực tiếp cắt đứt.
"Tôi tối qua về chỗ ba mẹ qua đêm, ở trong phòng tìm thấy cái này." Trịnh Chí Khanh giống như hiến vật quý giao một quyển sổ bìa cứng cho Hà Quyền.
Hà Quyền vừa nhìn bìa đã biết là cái gì. Sổ dán tranh ảnh của cậu, bên trong đều là ảnh cậu trước kia chụp, cùng với một vài bài văn ghi chép tâm tình. Lúc đó thích chụp ảnh, ban đầu là chụp phong cảnh, từ sau khi xác định quan hệ với Trịnh Chí Khanh, chụp toàn là ảnh người.
Mở ra bìa cứng, ảnh trên trang bìa trong khiến lông mi mắt Hà Quyền khẽ run - Đó là trận bóng rổ buổi chiều mùa hè, trong nháy nam nhân mặc đồ thể thao nghiêng đầu vẫy mồ hôi, ống kính trung thực mà ghi lại đường cong cơ bắp hoàn mĩ mà cương nghị của anh.
Dưới tấm ảnh có một hàng chữ: Đại Bạch nhà tui.
"Tôi còn tưởng anh đã ném rồi." Hà Quyền không được tự nhiên bĩu môi, "Giữ nó làm gì?"
"Quà sinh nhật của tôi, tại sao phải ném?" Ánh mắt Trịnh Chí Khanh nhu hòa mà nhìn Hà Quyền, "Lại nói chụp đều là tôi, coi như lưu lại ký ức đối với thanh xuân."
"Tự mình trộm nhớ lại là được, đưa cho tôi xem là ý gì?" Hà Quyền vừa trợn mắt trắng vừa hút sữa đậu nành.
Trịnh Chí Khanh mím miệng cười cười, nói: "Thử xem có thể khiến em nhớ tới từng mê luyến tôi bao nhiêu."
"Khụ khụ - cần chút mặt mũi! Ai con mẹ nó mê luyến anh! Khụ khụ -" Hà Quyền lại suýt nữa phun sữa đậu nành đầy người Trịnh Chí Khanh, khiến mình ho khan mãi.
Trịnh Chí Khanh ôn nhu vỗ vỗ sau lưng cậu, đồng thời chú ý tới đầu tai đối phương hơi đỏ lên. Trong ấn tượng của anh, Hà Quyền là người dễ xấu hổ, có lúc xù lông thuần túy là vì che giấu bối rối trong lòng, từ "thẹn quá hóa giận" cực kỳ tinh chuẩn mà nói rõ biểu hiện nào đó của Hà Quyền.
"Cuốn sổ này tôi chờ lúc nào tìm chỗ không có ai đốt đi!"
Hà Quyền kẹp đồ dưới cánh tay, bước nhanh tới khu bệnh. Trịnh Chí Khanh đâu cam lòng để cậu đốt, nhanh chóng đuổi theo làm bộ muốn tóm lại. Hà Quyền lách người, dùng vai đẩy cửa khu bệnh ra, vừa vào suýt nữa bị mùi hoa nồng nặc chạm mặt mà đến đánh lui.
"Đây là đưa vào phòng nào!?" Hà Quyền bịt mũi, hơi kinh hãi mà nhìn hoa uất kim hương bày đầy khu hộ sĩ. Đóa hoa đỏ thẫm diễm lệ tới lóa mắt, vừa nhìn là biết giống cực kỳ ưu tú.
"Tặng anh, chủ nhiệm Hà." Tiền Việt từ trong đống hoa vươn tay, đưa cho cậu một tấm thẻ, "Tôi chờ lát gọi anh mang tới phòng làm việc của anh."
Hà Quyền trợn mắt hốc mồm, sửng sốt lát mới nhớ tới cúi đầu nhìn thẻ. Thẻ màu đen, bên trên có một hàng chữ màu bạc, không phải tiếng Anh Hà Quyền không xem hiểu.
Suy nghĩ một chút, Hà Quyền giương mắt nhìn về phía Trịnh Chí Khanh: "Đây là anh làm?"
"Không, muốn tặng tôi trực tiếp đưa tới phòng làm việc của em."
Trịnh Chí Khanh cau mày, rút tấm thẻ trong tay Hà Quyền, anh phải xem xem tình địch là ai. Không có chữ ký, chỉ có một câu tiếng Pháp viết tay. Trịnh Chí Khanh hồi học luật học thêm tiếng Pháp, bởi vì rất nhiều công pháp quốc tế xuất bản lần đầu đều dùng tiếng Pháp định ra. Vừa nhìn câu kia, chân mày anh vặn lại chặt chẽ -Vous êtes encore plus beau de intérieur que de extérieur, ý là, bên trong của bạn còn đẹp hơn bề ngoài.
(tui cũng chả biết bà tác giả viết đúng hay sai nữa =))))))
Hà Quyền khơi lông mày hỏi: "Anh xem hiểu? Ai tặng?"
"Không ký tên, chỉ là câu trích, ném đi, vô dụng." Trịnh Chí Khanh thuận tay ném thẻ vào thùng rác.
"Nè nè! Anh sao ném lung tung đồ người khác hả!" Hà Quyền ngược lại không đi nhặt, đã không ký tên cầm về cũng vô dụng, "Tiếng gì? Viết gì thế?"
"Tiếng Pháp, cảm ơn mà thôi."
Một hơi của Trịnh Chí Khanh chặn ở ngực không lên không xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT