Một lần nữa trở lại không gian, Trang Trạch Ân lại đi vòng ra khoảng sân rộng phía sau toà tháp, quyển trục màu vàng nhạt trôi lơ lửng đó phát sáng lên. Trang Trạch Ân tiến lên phía trước lấy tay đụng vào quyển trục, trong đầu lập tức truyền đến 1 âm thanh: Nhiệm vụ mỗi ngày đã hoàn thành, đạt được 1 điểm giá trị linh khí và 1 điểm giá trị âm dương.

Trang Trạch Ân thấy điểm sáng màu vàng nhàn nhạt bay vào trong cơ thể hắn, điểm sáng hai màu đen trắng bay vào trong lòng bàn tay của hắn, Trang Trạch Ân giơ tay phải lên, phát hiện đồ án bát quái âm dương ở trong lòng bàn tay của hắn loé lên, ngay sau đó liền biến mất. Mà điểm giá trị linh khí sau khi tiến vào trong cơ thể hắn liền giống như con cá nhỏ ở trong cơ thể hắn bơi qua bơi lại, Trang Trạch Ân chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên tinh thần sảng khoái dễ chịu. Cuối cùng linh khí dừng ở nơi đan điền, luân phiên lặp đi lặp lại, cùng với khí âm dương trong cơ thể dung hợp với nhau.

Trang Trạch Ân theo bản năng nhắm mắt lại, lúc một lần nửa mở mắt ra, ngửi được 1 mùi vừa chua vừa thối từ cơ thể mình bốc lên. Trang Trạch Ân cau mày, cúi đầu nhìn thân thể của mình, áo thun ngắn tay 1 mảnh bẩn bẩn, chính là chất bẩn từ trong người mình trào ra.

Trang Trạch Ân bị chính cơ thể của mình buồn nôn cực kỳ, hắn lập tức xông vào phòng tắm mở vòi hoa sen xả nước thẳng xuống người mình. Nước bùn giống như đất đá trôi từ trên người chảy xuống dưới, mà da dẻ được cọ rửa sạch sẽ lại giống như được phục hồi. Hắn khó mà tưởng tượng được rằng trên người chính mình vậy mà sẽ có nhiều thứ bẩn như vậy.

Sau khi tắm rửa xong mặc một cái áo sơ mi vải bông sạch sẽ, cả người sảng khoái dễ chịu trước nay chưa từng có. Mặc dù hắn không biết linh khi vừa nãy khi làm nhiệm vụ đạt được là cái gì, nhưng hắn lại biết đó chắc chắn là đồ tốt. Sau khi điểm linh khí đó tiến vào trong cơ thể, bụng dưới vẫn luôn có luồn khí lưu hơi nóng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Trang Trạch Ân không biết cái thứ này có chỗ nào tốt, chỉ cảm thấy bụng dưới từng trận từng trận ấm áp thoải mái. Giống như lò sưởi trong mùa đông, điều hoà vào mùa hè, wifi trong phòng, bên cạnh sofa còn có thêm 1 đĩa dưa hấu, vô cùng thích ý.

Theo bản năng sờ sờ bụng dưới, Trang Trạch Ân ra khỏi phòng tắm. Hắn bây giờ có chút không kịp chờ đợi muốn biết, nếu như chính mình mỗi ngày làm nhiệm vụ, mỗi ngày tập hợp linh khí, thân thể của chính mình sẽ có cái hiệu quả gì không tưởng tượng được.

Trang Trạch Ân vô cùng vui mừng trở lại phòng của mình, xem thử chậu hoa lan được đặt trên bệ cửa sổ. Đột nhiên kinh ngạc phát hiện, chậu hoa lan đó so với lúc mới trồng có tinh thần hơn rất nhiều.

Cha mặc dù đem khoảng sân trong nhà xử lý ngay ngắn rõ ràng, lại quả thật không phải là người trong nghề chăm sóc hoa cỏ. Nghe đâu hoa hoa cỏ cỏ trong nhà có quý trọng 1 chút, đều là mẹ lúc còn sống trồng xuống. Cha mặc dù đã dốc hết toàn lực đem hoa hoa cỏ cỏ trong sân nuôi sống được, nhưng lại luôn lộ ra dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu, nửa sống nửa chết.

Nhưng mà chậu hoa lan kia vừa mới nhổ trồng, lại rõ ràng so với lúc mới vừa trồng tươi tốt hơn. Để làm so sánh tốt hơn, hắn bưng chậu hoa đến sân sau, đặt ở trước một mảnh hoa lan làm so sánh đối chiếu. Hoa lan dưới đất giống như rau cải thìa dinh dưỡng không đầy đủ, mà nhánh lan mà y mới vừa nhổ trồng giống như đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng. Nụ hoa vốn là mỏng manh yếu ớt liền biến thành đầy đặn hẳn lên, từng cánh hoa nở ra lộ ra một ít nhuỵ hoa, mùi thơm thoang thoảng lan ra trong không khí, quả thật làm cho người ta tinh thần sảng khoái.

Trang Trạch Ân nhẹ nhàng cảm nhận hương thơm của hoa lan, tâm tư bị hương hoa này thay đổi. Nước suối Âm Dương tưới hoa, hoa có thể trở nên càng tươi tốt thơm ngào ngạt, nếu như dùng để tưới hoa màu thì sao? Sẽ tăng gia sản xuất được mùa gặt hái tốt đẹp hay không? Ngoại trừ sinh trưởng càng thêm tươi tốt, còn có công hiệu nào khác hay không? Dù sao suối Âm Dương uống rồi sau đó có thể làm cho tinh thần thanh thản gấp trăm lần, vậy thì lấy nước Suối Âm Dương tưới hoa quả rau dưa, sẽ cũng có công hiệu giống như vậy hay không?

Hai ngày nay hắn đều là lấy nước suối Âm Dương ra cho cha pha trà, nếu như nước của suối Âm Dương lấy ra tưới cây hoa quả rau dưa cũng có công hiệu như vậy, vậy hắn liền trực tiếp để cho cha mỗi ngày đều ăn những hoa quả rau dưa này là có thể rồi?

Thế là Trang Trạch Ân lấy 1 thùng nước lớn, đi vào không gian múc một thùng nước suối Âm Dương, dùng cái gáo nước tưới rau sau vườn 1 phen. Nói đến cũng là thần kỳ, tưới xong sau đó chưa đến 10 phút, màu sắc của lá rau rõ ràng đều màu hơn hẳn, không còn dáng vẻ xanh xao vàng vọt nữa. Ước chừng sau 1 tiếng đồng hồ, rau chân vịt nhỏ bé xoè ra tư thế, rau cải nho nhỏ cũng giương cao lên. Phóng tầm mắt nhìn quanh, quả thực là 1 mảnh xanh biếc.

Trang Trạch Ân bị cảnh tượng làm vui lòng người này mê hoặc, hắn từ nhỏ ở trong núi lớn lên, đối với thực vật rất có tình cảm. Sau khi trở về Trang gia, cũng đã từng 1 thời gian rất lâu thích ứng không được cuộc sống đô thị xi măng cốt thép. Hôm nay thấy được trong điền viên cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong lòng vô cùng xúc động. Từ nhỏ hắn đã rất ghét ăn rau dưa, cầm lấy cái lưỡi liềm cắt 1 ít rau chân vịt, 1 ít rau xà lách, đem đến dưới vòi nước rửa sạch, dự định trưa nay làm canh rau chân vịt và xà lách trộn.

Lúc rửa rau hắn nhịn không được ăn thử 1 lá rau xà lách, mùi vị vào miệng cũng làm cho Trang Trạch Ân ngạc nhiên đến ngây người. Giòn giòn ngọt ngọt, 1 chút vị đắng của rau xà lách cũng không có. Hắn nhịn không được lại ăn tiếp 2 lá, mới nghĩ đến chính mình còn chưa ăn sáng, bụng đói rồi.

Thế là Trang Trạch Ân rất ít khi tự mình xuống bếp cũng tiến vào phòng bếp, làm canh rau chân vịt với trứng, xà lách trộn đậu hũ, lại đem bánh sủi cảo còn dư lại của ngày hôm qua chiên lại. Vốn định 1 mình hưởng thụ bữa sáng, vừa nghĩ đến tối hôm qua Hàn Cảnh Sâm mời mình ăn cơm, lập tức bưng mâm, đem bữa sáng vừa mới làm xong bưng qua đông viện.

Vừa tiến vào đông viện, liền thấy được Hàn Cảnh Sâm đang ở bên cạnh ống nước đánh răng. Mọi nhà trong núi đều dùng nước suối, dùng ống trúc dẫn nước suối, 1 năm bốn mùa nước suối chảy liên tục không ngừng. Hàn Cảnh Sâm chỉ mặc áo thun ba lỗ ôm sát người, hiện ra cơ bắp cuồn cuộn trên người, sức bật mạnh mẽ, vừa thấy liền biết là thường xuyên ra vào phòng tập thể thao.

Trang Trạch Ân lại nhịn không được hâm mộ 1 chút, nghĩ đến thân thể như cây trúc của mình ở đời trước, đời này e rằng cũng không có cơ hội luyện tập thành cơ bắp như vậy.

Xa xa thấy Trang Trạch Ân vào cửa, Hàn Cảnh Sâm liền giơ tay lên chào hỏi hắn, tiếp túc súc miệng rửa mặt dẹp bàn chải đánh răng vào hộp đựng dụng cụ, động tác lưu loát, khoẻ mạnh đẹp trai, thấy được làm cho Trang Trạch Ân sâu trong lòng nhộn nhạo 1 chút.

Hàn Cảnh Sâm có 1 body vô cùng hoàn mỹ, điểm này cùng với hình tượng nhã nhặn lịch sự học bá của y có chút không quá tương xứng. Học bá nhã nhặn như vậy không phải đều có cảm giác các loại mong manh yếu đuối sao? Chú Hàn lại dường như là 1 người đàn ông mạnh mẽ đầy cơ bắp.

Nhưng mà Trang Trạch Ân cảm thấy chính mình vẫn rất thích người như vậy, rất... làm cho người ta mê muội.

Không kịp suy nghĩ cái ý tưởng này của mình, Trang Trạch Ân liền mỉm cười dịu dàng với Hàn Cảnh Sâm chào hỏi: "Chú Hàn mau đến, con làm đồ ăn sáng, cùng nhau ăn đi! Cám ơn nồi lẩu tối hôm qua của chú!"

Hàn Cảnh Sâm dọn dẹp dụng cụ đánh răng, trong lòng nói đứa nhỏ này còn hiểu được có qua có lại, thế là đáp lời: "Được, tới liền."

Trang Trạch Ân vào phòng đem bữa sáng bày ra xong, Hàn Cảnh Sâm một đầu tóc ướt nhẹp tiến vào. Chắc là mới gội đầu, đầu tóc còn đang nhỏ nước. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, sau khi bị nước thấm ướt, càng lộ ra vẻ đẹp trai ngời ngời. Y 1 bên dùng khăn lông lau đầu tóc 1 bên ngồi xuống, nói: "Còn rất phong phú, con tự mình làm?"

Trang Trạch Ân đắc ý nói: "Đúng, con tự làm đó." Nói rồi hắn cồn ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh Sâm, 1 bộ ý tứ muốn được khích lệ.

Hàn Cảnh Sâm vỗ vỗ đầu của hắn nói: "Thật giỏi! Giỏi lắm, đã có thể tự mình nấu cơm."

Trang Trạch Ân 1 mặt ngoan ngoãn cười hì hì, đưa đũa và muỗng cho Hàn Cảnh Sâm, đang mong đợi phản ứng khi ăn ngụm thức ăn đầu tiên của y. Quả nhiên, Hàn Cảnh Sâm vừa mới ăn 1 đũa rau trộn, lập tức nhịn không được giơ ngón tay cái: "Rau xà lách này là loại nào? Chú cảm thấy hôm qua ở trong chợ nhỏ mua về đã rất tươi ngon rồi, hôm nay lại là rau ăn ngon nhất mà chú từng ăn qua. Rất ngon!

Trang Trạch Ân hỏi: "Thật sao? Chú cũng cảm thấy rất ngon?"

Hàn Cảnh Sâm vô cùng khẳng định gật đầu: "Chú dám thề, rau xà lách hảo hạng như thế này nếu như có thể vận chuyển ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị người bên ngoài điên cuồng cướp đoạt. Chỉ là đáng tiếc, ở đây giao thông không thuận tiện, vận chuyển ra khỏi núi ít nhất cũng phải 1 tuần, rau dưa tươi mới cũng sẽ biến thành không tươi. Rau xà lách cái loại này, lại coi trọng tươi ngon, đáng tiếc, chỉ có ở trong núi lớn, mới có thể ăn được thức ăn tươi mới như vậy.

Trang Trạch Ân trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, về sau, hắn không chỉ có thể đem đồ tốt trong núi vận chuyển ra ngoài, cũng có thể đem nguyên liệu tươi ngon vận chuyển ra ngoài.

Bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy toà tháp không gian của mình là đồ tốt, suối Âm Dương không chỉ có thể cường thân kiện thể còn có thể dùng để dẫn nước tưới ruộng làm cho nguyên liệu càng thêm tươi ngon. Nhiệm vụ mỗi ngày còn có thể tẩy tuỷ gân cốt, thanh lọc cơ thể, tương lai còn không biết có bao nhiêu công dụng tuyệt vời.

Hắn cần phải tìm cơ hội đem cái bí mật này nói cho cha biết, nếu như vạn nhất ngày nào đó cha gặp phải người của Trang gia, nói không chừng còn có thể cứu cha 1 mạng.

Hàn Cảnh Sâm ở đối diện lại bắt đầu uống canh, y uống được 1 ngụm canh lập tức khen không dứt miệng: "Không nghĩ tới tài nấu nướng của Tiểu Ân còn giỏi như vậy, canh nấu cũng rất ngon, quả thật quá giỏi rồi!" May là Hàn Cảnh Sâm đối với thức ăn cũng không có bất kỳ xoi mói nào, cũng làm cho y ăn đến vô cùng hài lòng, vô cùng thoải mái.

Trang Trạch Ân trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, miệng thì lại nói: "Chú, chú quá khen rồi, đều là nguyên liệu nấu ăn ngon. Không bột đố gột nên hồ mà, nguyên liệu ngon, làm ra món ăn cũng ngon!"

Hàn Cảnh Sâm trong mắt tràn đầy ý cười nhìn hắn, nói: "Con đứa nhỏ này nói chuyện ngược lại như ông cụ non a! Nhưng mà cũng có đạo lý nhất định, nguyên liệu ngon, tài nghệ nấu nướng cũng giỏi, toàn thắng."

Trang Trạch Ân cũng theo y cười đùa cợt nhả: "Chú, chú nói chuyện mới dễ nghe, con rất thích!"

Hai người, mỗi người đều mang ý xấu cùng nhau nịnh hót vô cùng hài hoà ăn xong 1 bữa sáng.

Trang Ngộ lúc trở về đã rất muộn rồi, quả nhiên thắng lợi trở về. Bọn họ tập kích 1 hang ổ heo rừng, săn được vài con heo rừng, 10 mấy con thỏ rừng, còn tóm về 1 ổ heo con. Trong thôn không có chuồng heo thích hợp, liền thả hết vào vườn của Trang Ngộ. Trang Ngộ trong vườn có sẵn chuồng heo, còn có chuồng gà, chỉ là bỏ không rất lâu. Năm xưa ông cũng nuôi những loại gia súc này, nhưng mà nuôi cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ để ăn.

Để có nguyên liệu nấu ăn vừa sẵn có vừa tươi ngon, chăm sóc người vợ đang ở cữ nuôi em bé.

Trang Trạch Ân hào hứng chạy đi xem bầy heo rừng con sinh long hoạt hổ kia, những con heo rừng con này quá nhỏ rồi, phải nuôi 1 khoảng thời gia nữa mới có thể giết. Nhất thời cao hứng, Trang Trạch Ân nhổ vài lá rau xà lách cho heo con ăn. Không nghĩ tới rau xà lách này không chỉ được người yêu thích, cũng nhận được sự yêu thích của gia súc. Chúng nó hô nhau mà lên tranh nhau cướp đoạt xà lách, Trang Trạch Ân lại nhổ không ít cho chúng nó ăn. Heo con nho nhỏ ngược lại cũng không sợ người lạ, quả nhiên thế giới của những kẻ ham ăn đơn giản nhất.

Trang Ngộ mệt đến nỗi mắt híp lại, cơm tối Trang Trạch Ân lại tự mình giải quyết. Hắn kỳ thực không muốn để cho cha phải mệt như vậy, nhưng mà trong nhà cũng xác thực không có bao nhiêu tiền. Đánh chuyến đi săn này, làm thành thịt khô, vận chuyển ra ngoài bán, có thể cho Trang Trạch Ân góp 1 nửa học phí. Chuyến này đi 1 lần, ít nhất phải hơn nửa tháng.

Còn phải gặp nguy hiểm bị người Trang gia nhận ra.

Trang Trạch Ân không muốn để cho cha vất vả như vậy, trải qua những ngày tháng nguy hiểm như vậy. Thịt khô làm xong còn phải đợi 1 khoảng thời gian, hắn muốn đem thông đạo truyền tống chỉnh xong, đến lúc đó cha không cần phải vất vả cùng các chú chạy tới chạy lui như vậy.

Nghỉ ngơi 2 ngày, hôm sau là thứ hai, Trang Trạch Ân lại phải quay về trường đi học. Cha chạy xe gắn máy đưa hắn lên trấn trên, nói là trấn trên, kỳ thực cũng chính là nông thôn tốt hơn 1 chút. Nhà lầu cao nhất cũng không vượt quá 5 tầng, vừa nát vừa cũ. Nhưng so với chỗ sâu trong núi, ở đây đã xem như là khá phồn thịnh.

Như Trang Trạch Ân sở liệu, Trịnh Kim Long quả nhiên thành thành thật thật ngốc 1 tuần. Một tuần này y ngoan ngoãn ăn cơm ở căn tin trong trường học, đi học rồi về, về rồi thì đi ngủ rồi luyện tập. Chỉ cần y không chạy ra ngoài, những người đó tuyệt đối sẽ không dám tiến vào bên trong. Quả nhiên ba ngày sau, liền có tin tức truyền đến chỗ Trịnh Kim Long, vị lão đại đó bởi vì ngoài đường đánh nhau gây ra tai nạn chết người bị bắt vào tù.

Lúc đó Trịnh Kim Long liền bị doạ cho ngây ngốc, y không nghĩ tới vị lão đại đó bình thường khoe khoang chính mình giỏi bao nhiêu, có quan hệ với chính phủ mạnh bao nhiêu, mối quan hệ bên này có bao nhiêu cứng. Trên người chính mình sinh mệnh liền cõng 10 mấy cái, rập khuôn ở bên ngoài tiêu dao sung sướng. Ai có thể nghĩ, bên này vừa mới lấy mạng người, lập tức liền bị bắt vào tù. Nghe đâu vừa lúc gặp phải nghiêm trị, xử tử hình thoả đáng.

Một tảng đá lớn rơi xuống, Trịnh Kim Long lặng lẽ ở trong lòng dập đầu phục lạy lão thần tiên, ngài thật đúng là ân nhân cứu mạng của con. Bây giờ y liền trông chờ quý nhân xuất hiện, chỉ là không biết vị quý nhân này là ai? Theo như lão thần tiên nói y ngược lại nhớ rõ ràng, y nói "Gặp lửa tức là gặp quý nhân", lời này thật sự là huyền cơ không cạn. Là hoả sai người? Dục hoả trùng sinh? Hay là người có tính cách nóng nảy?

Trịnh Kim Long vò đầu bứt tai, quả thực không biết như thế nào để hiểu rõ thánh ý đây.

Bên này Trang Trạch Ân lại không có tâm tư đi quản y, cuối tuần hắn tự nhiên sẽ thu phục Trịnh Kim Long, nhưng 1 tuần này, hắn phải làm thật tốt nhiệm vụ mỗi ngày của mình.

Thông thường tất cả các học sinh cấp ba đều phải ở lại trường, Trang Trạch Ân không giống, hắn ở ngoại trú. Thứ nhất là nhà của Trang Ngộ cách trấn cũng không tính quá xa, còn có chính là Trang Ngộ không yên tâm hắn 1 mình ở lại trường, mỗi ngày chạy xe gắn máy đưa đón. Lúc không có thời gian, liền nhờ chú Vương trong xóm đưa dùm. Chú Vương ở trến trên làm kinh doanh nhỏ, mỗi ngày chạy đi chạy về, vừa lúc có thể cho hắn quá giang.

Buổi tối tan học Trang Trạch Ân về đến nhà thì sắc trời cũng không còn sớm nữa, ăn chút bữa khuya lấp bụng, Trang Trạch Ân liền trở về phòng nghiên cứu nhiệm vụ mỗi ngày của mình. Trang Ngộ biết gần đây bài tập của Trang Trạch Ân rất nặng, cũng không làm phiền hắn, hơn nữa ông gần đây cũng rất bận, phải bận rộn cùng mọi người trông thôn làm thịt khô. Thịt heo rừng ngon như vậy, đến thành phố gần nhất bán cũng không quá vài tệ 1 cân. Người mua lại lấy đi gia công thêm 1 chút, 1 bao không đến nửa cân, liền có thể bán được mười mấy hai mươi tệ. Lợi nhuận đều là của người khác, người miền núi chỉ lấy được chút thu nhập ít ỏi.

May là như vậy, đây cũng là hạng mục kiếm được tiền nhất của bọn họ rồi. Nếu không phải Trang Ngộ dẫn đầu làm cái này, người trong thôn cũng chỉ có thể dựa vào núi ăn núi, nào có cái gì tiền dư thừa.

Trang Trạch Ân tiến vào không gian, nhiệm vụ mỗi ngày quả nhiên đã phát ra. Quyển trục màu vàng nhạt nhẹ nhàng bay bay ở chỗ đó, lộ ra vô cùng đáng yêu. Trang Trạch Ân tiến lên phía trước nhẹ nhàng chạm vào quyển trục, quyển trục lập tức mở ra, nhiệm vụ đưa ra truyền tới: Hãy đem thực vật được trồng rap ha trà, tặng cho sư trưởng (aka bậc thầy).

Nhiệm vụ vẫn rất đơn giản, chỉ là, sư trưởng ở chỗ nào?

Thầy cô giáo cấp ba sao? Lúc này, đến chỗ nào tìm sư trưởng? Trang Trạch Ân suy tư, lập tức có chủ ý. Hắn lấy nước trong suối Âm Dương ra khỏi không gian, ngẩng đầu nhìn đến chậu hoa lan mình trồng đã nở ra được 4 5 hoa toả hương ngào ngạt. Hắn hái hai đoá hoa bỏ vào trong khay, lại đi ra cây trà sau vườn hái vài là trá tươi.

Lá trà ở cái mùa này mặc dù không tươi non như đầu xuân, vị trí mềm nhất ngược lại cũng thơm thơm. Trà tươi ngâm nước, đối với cơ thể người có chỗ tốt cực lớn. Trang Trạch Ân đem nước suối trong suối Âm Dương nấu sôi, đem lá trà và hoa lan bỏ vào trong chén trà đã được rửa sạch, lại rót nước nóng vào, đậy lại chén trà. Một chén trà mới thơm ngon cứ như thế được phao xong.

Sau khi phao trà xong, Trang Trạch Ân liền để chén trà vào trong khay bưng qua đông viện. Hàn Cảnh Sâm đã thay đồ ngủ nằm trên giường đang đọc sách, ban ngày y ở trong núi chuyển 1 vòng, thu thập được không ít hàng mẫu thực vật.

Khí trời đã hơi có chút nóng, Hàn Cảnh Sâm mở hết các cửa sổ, gió lùa thổi vào nhà, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái. Lúc Trang Trạch Ân gõ cửa tiến vào y còn rất ngoài ý muốn, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Đã 9 giờ rồi, sao còn chưa ngủ?"

Trang Trạch Ân đem cái khay đặt trên bàn, nói với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chú có thể giúp con 1 chút không? Có thể làm thầy của con không?"

Hàn Cảnh Sâm vẻ mặt tò mò hỏi: "Làm thầy của con không có vấn đề gì, vấn đề là con cần chú dạy cái gì sao?"

Trang Trạch Ân suy nghĩ 1 chút, đột nhiên vẻ mặt tà ác nói: "Nếu không chú liền dạy con cái gì là tư thế cơ thể thoải mái nhất đi?"

Hàn Cảnh Sâm:...???

Trang Trạch Ân vừa dứt lời liền bắt đầu ha ha cười lớn, nói: "Chú đừng căng thẳng, con đùa chút thôi, nhìn xem đem chú doạ rồi! Con chính là muốn kêu chú sau này phụ đạo bài vở cho con, dù sao con sang năm phải thi tốt nghiệp rồi!"

Hàn Cảnh Sâm bình tĩnh mỉm cười, nói: "Ừ, cái này không thành vấn đề, con có cái gì không hiểu liền tới hỏi chú. Hoặc là muốn chuẩn bị những kiến thức chưa học qua, cũng có thể đến hỏi chú."

Trang Trạch Ân hoan hô vỗ tay 1 cái, nói: "Vậy thì thật tốt quá! Cám ơn chú! Đúng rồi chú, con phao cho chú 1 chén trà, xem như làm lễ bái sư." Nói rồi hắn hướng Hàn Cảnh Sâm cúi mình vái chào, hai tay dâng lên chén trà, đưa đến trước mặt Hàn Cảnh Sâm.

Hàn Cảnh Sâm tiếp nhận chén trà, mở nắp chén trà ra, hương trà nhẹ nhàng nhưng thơm ngát, rất nhanh liền lan toả khắp phòng. Hàn Cảnh Sâm uống 1 ngụm, một lát sau mới như cảm thán mà khen 1 câu: "Trà ngon, thật sự là trà ngon." Hàn Cảnh Sâm cũng tìm không ra từ ngữ thích hợp để hình dung, y cho rằng chính mình ở kinh thành nhiều năm như vậy, tài nguyên tốt chắc chắn đều ở kinh thành, lại không nghĩ tới đến cái thâm sơn cùng cốc nho nhỏ này, đã được ăn 2 lần, đều là cảm giác ngon nhất mà xưa nay y từng ăn qua.

Nếu như bị mấy ông lão thích uống trà ở Hàn gia kia biết được, chắc chắn sẽ đấm ngực giậm chân, hối tiếc chính mình sao lại sống ở đô thị.

Trang Trạch Ân vẻ mặt ngây thơ vô hại mỉm cười, nói: "Thầy Hàn nếu như thích, con sau này mỗi ngày đều phao cho thầy Hàn uống."

Hàn Cảnh Sâm không nghĩ tới năng lực thích ứng nhân vật của tiểu tử này vậy mà mạnh như vậy, thế là y cũng rất nhanh tiến vào nhân vật của mình, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh bắt đầu chỉ bảo hướng dẫn từng bước: "Kỳ thực... Tư thế cơ thể thoải mái nhất là trên dưới."

Trang Trạch Ân: "Dạ?"

Thầy Hàn rất nghiêm túc chỉ dạy, nói: "Người tấn công ở trên, người thừa nhận ở dưới, như vậy có thể đạt được sự hoà hợp nhất tuyệt không thể tả."

Trang Trạch Ân một bộ dáng vẻ bị doạ đến, nháy nháy mắt như bé thỏ trắng nhỏ, lại nhịn không được lòng tò mò mà hỏi: "Sau... Sau đó thì sao?"

Thầy Hàn có chút hối hận rồi, hắn vẫn là trẻ con, tại sao phải nói với hắn những điều này. Thế là thở dài, nói: "Nếu như con đối với phương diện này thật sự có hứng thú, vậy thì đợi sau khi con thành niên, ta lại mang con đi sâu vào nghiên cứu, thế nào?"

Trang Trạch Ân vừa ngượng ngùng vừa lại có chút chờ mong gật gật đầu, nói: "Dạ... Dạ được... Nhưng con còn 1 năm lẻ 4 ngày nữa mới thành niên a!" Trong giọng nói đều lộ vẻ thất vọng.

Hàn Cảnh Sâm không muốn thừa nhận chính mình bị đứa nhỏ ngây thơ vô hại như bé thỏ trắng nhỏ này trêu ghẹo, rất muốn ôm vào lòng vân vê một phen, chỉ là ôm một cái mà thôi. Nhưng mà tiểu gia hoả lại dường như càng thêm mông đợi vào việc nghiên cứu đi sâu, bên trong cái đầu này rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Hàn Cảnh Sâm sâu sắc cảm thấy chính mình già rồi, đuổi không kịp bước tiến của các thanh niên bây giờ.

Sắc trời cũng đã muộn rồi, Trang Trạch Ân ngày mai phải dậy sớm đi học, thế là dâng xong chén trà hai người cùng tách ra mỗi người tự mình nghỉ ngơi. Không biết tại sao, Hàn Cảnh Sâm lại có chút mất ngủ. Y lấy ra máy vi tính xách tay, mở ra văn kiện được ẩn dấu, mở ra 1 file hình ảnh. Mặc dù đã tới cuối mùa xuân đầu mùa hạ rồi, nhưng nhiệt độ này vẫn là không thấp a!

Trang Trạch Ân im lặng trở về phòng giao nhiệm vụ, sau khi giao nhiệm vụ vẫn giống như lần trước, xuất ra 1 thân mồ hôi không sạch sẽ. Cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ, lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Không biết là loại cảm giác gì, có cảm giác...khí huyết hạ lưu. Mặc dù linh khí ở đan điền có thể áp chế trận khô nóng này, hắn lại theo bản năng không muốn áp chế, mặc cho nó khuếch trương.

Không biết lúc nào mơ mơ hồ hồ ngủ mất, ngày hôm sau thức dậy, phát hiện quần lót 1 mảnh thấm ướt. Ai, đúng rồi, hắn sắp 17 tuổi rồi, nên trưởng thành rồi. Mặc dù vẫn chưa thành niên, nhưng mà cũng xác thực đã đến lúc trưởng thành rồi.

Bên ngoài trời vẫn còn sớm, hắn lặng lẽ tự mình đi giặt quần lót. Cuối cũng nghĩ đến tối hôm qua tại sao khô nóng khó nhịn, hẳn chính là cái nguyên nhân này. Quả nhiên, nguyên nhân càng lớn nên đỗ lỗi lên người chú Hàn, thầy Hàn - Hàn Cảnh Sâm.

Lên 1 vị, ai, thật sự nghĩ đến liền khiến cho người ta huyết mạch phá huỷ. (Mã: Chỗ này khó hiểu quá, Mã chém lun đó!)

Trang Trạch Ân sau khi đem chính mình chỉnh lý thoả đáng, vội vã ăn sáng liền theo chú Vương đi học. Mấy ngày nay cha bận làm thịt khô, cùng với già trẻ lớn bé trong thôn bận rộn. Hắn cũng nên đi thu thập tên ngốc Trịnh Kim Long, nếu không hắn lại nhẹ nhàng bay bay như vậy, không biết lại có cái gì ý tưởng kỳ lạ toát ra.

Hôm nay hắn cố ý mặc áo T-shirt trước ngực và sau lưng đều có in đồ án phượng hoàng dục hoả trùng sinh, ở trong túi cũng có 1 cái bật lửa. Vừa đến cổng trường liền thấy được Trịnh Kim Long và mấy người bạn học kề vai sát cánh đi vào trường, trong đó có hai người chính là trợ thủ đắc lực của Trịnh Kim Long lúc đầu, đối với Trịnh Kim Long cũng rất trung thành.

Trang Trạch Ân cố ý đi qua trước mặt bọn họ, nghênh ngang khoe khoang ra áo T-shirt của hắn, cũng lấy cái bật lửa ra, cùm cụp 1 tiếng đốt lửa, rồi ném vào không trung, quăng ra 1 đường cong lửa xinh đẹp.

Cái bật lửa giống như ảo thuật lại bị Trang Trạch Ân tiếp được, 1 chiêu này hắn ở đời trước lúc giả bộ không biết đùa giỡn bao nhiêu lần, đã sớm chơi đến độ như là dày công tôi luyện. Đối với người trưởng thành mà nói, đây có thể không tính là gì. Nhưng đối với một học sinh cấp ba có khuynh hướng xã hội đen mà nói, quả thực rất ngầu!

Trịnh Kim Long lập tức đuổi theo Trang Trạch Ân, y đã sớm chút ý đến áo T-shirt dục hoả phượng hoàng trên người hắn, hơn nữa trên tay hắn còn cầm cái bật lửa, tiểu tử này đặc biệt còn chơi lửa! Phắc, gặp lửa tức là gặp quý nhân, tiểu tử này chính là quý nhân của mình, có thể đem mình phát tài!

Trịnh Kim Long lập tức không nói hai lời kéo Trang Trạch Ân, vẻ mặt niềm nở nói: "Quý nhân, xin chào a!"

Trang Trạch Ân làm bộ làm tịch hỏi: "Mày... Mày có ý gì?" Vừa định diễn trò giả điên giả rồ, lại nghe được bên tai có người gọi tên của hắn.

"Trang Trạch Ân, là Trang Trạch Ân sao?"

Trang Trạch Ân quay đầu, 1 khuôn mặt vô cùng quen thuộc đập vào mi mắt, mi tâm của hắn cau lại thật chặt, thật là oan gia ngõ hẹp. Nhưng mà điều nên đến, cuối cũng cũng không trốn tránh được. Cho dù là đời trước hay là đời này, đây đều là vận đen của hắn.

Hết chương 7.

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play