Hàn Cảnh Sâm đối với thái độ trước và sau của Trang Trạch Ân tựa như hai người khác nhau có chút ngoài ý muốn, y cau mày cúi đầu về phía trước người Trang Trạch Ân ngửi ngửi, nói: "Uống rượu?"
Trang Trạch Ân lùi về sau 1 bước, nháy mắt một cái, nói: "Không có, chú Hàn, chỉ đùa một chút thôi. Cùng bạn học ở bên ngoài chơi một ngày, chú tìm con có chuyện gì không?" Lúc cái đuôi hồ ly lộ ra, điều quan trọng nhất không phải là bắt được, mà là tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra mục đích y nằm vùng ở chỗ này. Tin tưởng - cái từ này, một khi đã không còn, thì rất khó xây dựng lại một lần nữa. Trang Trạch Ân mặc dù không muốn vạch trần y, nhưng hôm nay y cùng người Chân gia tiếp xúc trong thành phố, liền cũng đủ chứng minh mục đích mà người này đến đây tuyệt đối không đơn giản.
Cái gì mà học bá phần tử trí thức chứ, quả thật là vấy bẩn cái danh xưng này!
Trang Trạch Ân ở trong lòng trở mặt xem thường, bất luận chuyện gì mà không làm một cách quang minh chính đại mà lén lút làm, đều sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Trang Trạch Ân chuyển đổi vẻ mặt như thường trong mắt Hàn Cảnh Sâm, y chỉ là đẩy đẩy mắt kính của mình, nói: "Chuẩn bị quà sinh nhật cho con, trở về lại không thấy con đâu. Nghĩ rằng con có thể đã đi tìm bạn học rồi, cũng không có điện thoại của con."
Trang Trạch Ân có chút ngoài ý muốn giật mình, hắn hỏi ngược lại: "Chú đi thành phố M sao?"
Hàn Cảnh Sâm hỏi: "Hả? Con biết?"
Trang Trạch Ân nói: "Không, chú vừa mới nói là trở về lại không thấy con đâu, lại nói đi chuẩn bị quà sinh nhật cho con, con liền đoán thử thôi."
Hàn Cảnh Sâm mỉm cười, nói: "Con đoán rất chuẩn, chú quả thật đến thành phố M. Đến đây, xem thử có thích hay không?"
Kỳ thực không thể nói là thích hay không thích, cho dù là Hàn Cảnh Sâm tặng hắn cái gì, cái hành vi này cũng xác thực có thể soát độ hảo cảm của hắn. Bởi vì hắn từ trước đến giờ chưa từng nhận được quà sinh nhật, dù sao sinh nhật của hắn cũng là ngày giỗ của mẹ, cũng không có gì đáng để vui vẻ.
Nếu như không phải thân phận của Hàn Cảnh Sâm bị hắn biết được, món quà sinh nhật này sẽ làm cho Trang Trạch Ân buông xuống tâm đề phòng, nói không chừng còn sẽ thật sự đối với cái người đàn ông bất luận là diện mạo hay là vóc dáng hay là tu dưỡng đều rất tốt này sẽ có chút tâm tư. Nhưng mà bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, Trang Trạch Ân bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đem cái người thân phận không rõ này đuổi ra ngoài.
Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Hàng Cảnh Sâm dẫn Trang Trạch Ân qua Đông viện, từ trong ba lô của mình lấy ra một cái hộp được gói tinh xảo, lại là một cái smart phone. Ở cái thời đại app Android này, smart phone vẫn thuộc về điện thoại khá khan hiếm. Một cái điện thoại phải tốn vài ngàn, đây là tính dùng lợi ích đến dụ dỗ hắn sao?
Trang Trạch Ân nhìn nhìn điện thoại, lại nhìn nhìn Hàn Cảnh Sâm, cười nhạt một tiếng, nói: "Chú Hàn, vô công bất thụ lộc, chú đây là muốn làm gì?"
Hàn Cảnh Sâm nói: "Cũng không có ý gì khác, cha con cho chú miễn tiền thuê nhà và phí điện nước, còn bao ăn ở, chú cũng phải bày tỏ chút thành ý. Cái điện thoại này không phải là cái mới, là cái lúc trước đã từng dùng. Hôm nay đi thành phố M mua cái mới, cái cũ ném cũng là ném, liền tặng lại cho con. Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là nó." Nói rồi Hàn Cảnh Sâm chỉ chỉ cái hộp lớn ở trên bàn.
Trang Trạch Ân mở cái hộp lớn đó ra, bên trong là một cái bánh kem 12 tấc. Trên bánh kem còn viết "Trang Tiểu Ân sinh nhật vui vẻ", còn có một miếng sô cô la viết dòng chữ sinh nhật vui vẻ bằng tiếng Anh.
Nói ra không sợ người khác chê cười, Trang Trạch Ân đời trước sống đến 30 tuổi, chưa từng ăn qua bánh kem sinh nhật. Bởi vì ngày sinh nhật của hắn mang tính đặc thù, chưa từng đặc biệt chúc mừng, nhiều nhất chính là cha sẽ hỏi hắn cần bao nhiêu tiền, chính mình tự mua chút đồ ăn ngon. Đến Trang gia liền càng không có ai nhớ tới, sinh nhật, bất quá cũng chỉ là một dãy số.
Hàn Cảnh Sâm mua bánh kem cho hắn, cái thế tiến công tình cảm dịu dàng này giết rất tốt, Trang Trạch Ân rất dễ dàng liền bị thu phục.
Hắn nhìn Hàn Cảnh Sâm cắm đèn cầy vào bánh kem, đếm đủ 17 cây, lại dùng bật lửa thắp hết lên. Sau ngẩng đầu nói với Trang Trạch Ân: "Đến, cầu nguyện đi, người ta nói cầu nguyện vào ngày sinh nhật là linh nghiệm nhất."
Trang Trạch Ân tiến lên phía trước 2 tay chắp lại thành chữ thập, nhắm mắt cầu nguyện, một hơi thổi tắt nến.
Sau khi thổi tắt nến, Hàn Cảnh Sâm vỗ tay, trong mắt là sự chúc phú chân thành: "Chúc mừng chúc mừng, Tiểu Ân tròn 17 tuổi rồi. Mau tới nếm thử bánh kem này có hợp khẩu vị hay không, chữ ở bên trên là chú tự tay viết, còn có cái miếng socola này, cũng là chú tự làm." Nói rồi y lấy ra dao cắt bánh kem, cắt một khối bánh kem nhỏ để ra dĩa, đặt vào trong tay Trang Trạch Ân: "Chọn trứng và bơ, ắt hẳn sẽ không quá ngọt. Chú biết con trai không thích ăn đồ ngọt, muốn cho con ngạc nhiên, cho nên lúc trước không có hỏi. Nếu như không hợp khẩu vị cũng đừng nói với chút, tránh cho chú tổn thương tự tôn." Nói rồi Hàn Cảnh Sâm liền mỉm cười.
Trang Trạch Ân thử 1 miếng bánh kem, mũi có chút chua xót. Hắn bây giờ có chút không hiểu nổi Hàn Cảnh Sâm, nói y bại hoại cặn bã cầm thú trong sự nhã nhặn, nhưng y đích xác là chưa từng làm ra bất cứ hành vi tổn hại nào tới mình. Đến đây bao nhiêu ngày rồi, cũng chính là ngẫu nhiên trò chuyện với mình, chẳng lẽ thật sự như y đã nói, chính là đến xoát độ hảo cảm của mình thôi sao?
Trang Trạch Ân nhịn không được hỏi 1 câu: "Chú Hàn, vì sao chú lại tốt với con như vậy?"
Hàn Cảnh Sâm đem nến trên bánh ngọt lấy xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thực... Chú là được nhận nuôi, người nhà nhận nuôi chú rất có tiền, chú lại luôn cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Lúc đó, không có ai để ý đến chú, cảm giác tồn tại cũng không mạnh. Chỉ có một người... anh trai lớn hơn chú 10 tuổi rất săn sóc chú, mỗi lần tới sinh nhật chú, anh ấy đều sẽ mua cho chú 1 cái bánh kem, còn tặng quà cho chú. Ngược lại chưa từng hát bài hát sinh nhật, bởi vì y hát rất dỡ."
Được nhận nuôi? Ắt hẳn là được Chân gia nhận nuôi đi?
Sau khi nghe Hàn Cảnh Sâm nói, Trang Trạch Ân đột nhiên có chút đồng tình với y. Hắn đột nhiên nghĩ đến những ngày chính mình vừa mới bước chân vào Trang gia, cũng không có cảm giác tồn tại gì, cũng không có ai phản ứng với hắn. Chỉ có điều không giống là, Hàn Cảnh Sâm chí ít còn có một người anh trai hơn 10 tuổi tổ chức sinh nhật cho y. Những người anh trai đó của hắn, sợ rằng là ngày ngày đêm đêm đều mong đợi hắn chết sớm.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, nhưng hoàn cảnh của Hàn Cảnh Sâm, cũng không khá hơn hắn chút nào.
Căn cứ theo lời nói ngày đó ở trong gian phòng cách vách, Chân gia nhận y về là vì kế thừa gia nghiệp, bởi vì Chân gia không có hậu đại. Vậy thì mục đích lúc trước bọn họ nhận nuôi đứa con nuôi này là gì? Có con nuôi ở đó, phần lớn có thể truyền cho con nuôi. Chân gia là làm ăn chân chính, lại không giống Trang gia có nhiều tài sản bí ẩn như vậy. Nhưng mà suy nghĩ chút cũng đúng, càng là nhà giàu có, càng để ý đến huyết thống. Không có mối quan hệ huyết thống, sao có thể chịu đem nhiều tài sản như vậy giao ra ngoài?
Trang Trạch Ân bình tĩnh nhìn Hàn Cảnh Sâm, cắn một miếng bánh ngọt, tự đáy lòng thở dài nói: "Ăn ngon!" Đời này, hắn cuối cùng cũng ăn được bánh kem sinh nhật rồi.
Hàn Cảnh Sâm mỉm cười, nói: "Con thích là được rồi, không có chuẩn bị trước."
Trang Trạch Ân đột nhiên lại hỏi: "Chú Hàn, chú thích con sao?"
Hàn Cảnh Sâm không cười nữa, hỏi ngược lại: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Trang Trạch Ân lại ăn một miếng bánh kem, nói: "Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi."
Lúc này bên Tây viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa cùng với tiếng kêu dồn dập: "Trang ca! Trang ca anh trở về chưa? Trang ca nhanh mở cửa! Xảy ra chuyện lớn rồi! Chuyện lớn không tốt!"
Hết chương 14.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT