Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tất cả mọi người đều bất ngờ, đồng loạt ngẩn người mất một lúc, tên dẫn Phong Kính vào vội kéo anh ra, Vương Chấn khó khăn lắm mới tránh khỏi tay anh, ôm cổ ho kịch liệt.

“Mày làm gì đấy?” Sắc mặt tên đi theo bên cạnh Phong Kính không tốt lắm, tên đó chất vấn anh. Phong Kính gạt tay hắn ra, nhìn thoáng qua trong phòng rồi bước vào.

Vương Chấn theo bản năng giữ chặt anh, sắc mặt vì chuyện vừa nãy nên hơi trắng bệch: “Sao cậu lại ở đây?”

Phong Kính lạnh lùng nhìn anh ta, không trả lời, tên dẫn anh vào nói: “Không phải anh hẹn hắn tới à?”

“Tôi?”

“Anh không hẹn gặp mặt Phong Bình?”

Vương Chấn nheo mắt lại, cười khẩy: “Nó nào phải Phong Bình, nó là Phong Kính.”

Phong Kính rút tay mình ra, tháo khẩu trang và mũ xuống, đi đến bên ghế sofa ngồi xổm xuống: “Hai người không sao chứ?”

Giang Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, Phong Kính thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng đầy bối rối, sức lực trên cánh tay cũng tăng thêm: “Giang Nhiễm, em sao thế?”

Lúc này Giang Nhiễm mới lắc đầu, ôm cổ anh: “Không sao, em chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”

Ngón tay Phong Kính luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô: “Không có chuyện gì cả.”

Bỗng nhiên có người đứng ở cửa vỗ tay: “Cảnh tượng gặp lại thật cảm động, suýt nữa tôi còn cho rằng bản thân đang xem ảnh đế Phong quay phim thần tượng mới.”

Phong Kính buông Giang Nhiễm ra, nhíu mày đứng lên nhìn hắn: “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào? Anh họ tôi đều đồng ý với yêu cầu của Vương Chấn rồi, vì sao còn chưa thả hai cô ấy đi?”

“Anh Lượng.” Người ở cửa chào một tiếng với người mới tới.

“Ừ.” Anh Lượng gật đầu, đi đến trước mặt Phong Kính, “So với chuyện đó thì tôi càng muốn biết tại sao ảnh đế Phong lại tìm được đến đây hơn.”

Vừa rồi anh ta cũng nghe được đối thoại trong phòng, nếu không phải Vương Chấn hẹn anh tới, vậy chứng tỏ có lẽ nơi này đã bại lộ. Vốn anh ta đang định mượn cơ hội này bắt chẹt nhà họ Phong một chút, dù sao người là do Vương Chấn mang đến, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng có thể đổ tất cả lên đầu Vương Chấn, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ nên thu dọn tất cả đồ ở đây rồi bỏ chạy thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta lại khó chịu với Vương Chấn. Anh ta nể mặt mũi Cao Sảng nên mới để Vương Chấn đưa hai người tới đây trốn, nào ngờ không chiếm được lợi gì lại còn để lộ hang ổ của mình.

“Chu Hùng, gọi các anh em thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rút lui, ở đây có khả năng không an toàn nữa.”

Chu Hùng chính là tên dẫn Phong Kính vào, hắn khẽ sửng sốt rồi mới gật đầu đáp: “Vâng.” Nói xong thì nhìn mấy người trong phòng, “Bọn chúng tính thế nào bây giờ?”

Anh Lượng híp mắt: “Dẫn đi cùng.”

Chu Hùng nghe anh ta nói vậy thì đến gần kéo Giang Nhiễm đi, Phong Kính bắt lấy hắn, khó chịu nói: “Đừng đụng vào hai cô ấy, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi.”

Chu Hùng “Ồ” một tiếng, giơ tay lên đấm một phát vào mặt Phong Kính, Phong Kính nghiêng đầu tránh thoát, gập tay hắn lại, tiếp đó nhanh nhẹn đá một cước vào chỗ mềm nhất của bụng hắn, đá bay hắn ra ngoài.

Tay Chu Hùng “rắc” một tiếng, người đập mạnh vào vách tường, đau đến mức không thể đứng dậy nổi. Vương Chấn sợ ngây người, anh ta luôn cảm thấy Phong Kính là một ngôi sao chỉ có cái mặt, là tiểu bạch kiểm (1) lừa tiền mấy cô gái, chưa từng nghĩ anh lại có thể đánh nhau.

(1) Tiểu bạch kiểm: Những người đàn ông dựa vào phụ nữ để cung cấp tài chính hoặc được phụ nữ bao nuôi.

Anh Lượng cũng có phần bất ngờ, Chu Hùng xem như là thuộc hạ có thân thủ khá tốt dưới tay anh ta, vậy mà lại dễ dàng bị ném đi như vậy? “Bản lĩnh không tồi, bảo sao lại dám một mình chạy đến đây.”

Nhưng tục ngữ từng nói, song quyền khó địch bốn tay, anh ta không tin bọn chúng nhiều người như vậy mà không đối phó nổi với một mình Phong Kính.

Anh ta vỗ tay gọi thêm mấy tên tới, Vương Chấn thấy bọn chúng vây lại đây, cũng nhíu mày: “Mấy người làm gì đấy? Đừng làm loạn, xảy ra chuyện gì thì không ai chạy thoát đâu.”

Anh Lượng cười nhạo: “Xem mày sợ thành cái dạng gì kìa, vậy mà còn dám bắt cóc tống tiền!”

“Tôi không bắt cóc tống tiền!” Vương Chấn hét to phản bác anh ta, không biết là muốn nói với anh ta hay thuyết phục bản thân. Anh Lượng không để ý đến Vương Chấn, trực tiếp ra lệnh cho người đứng phía sau: “Dẫn cả bốn đứa này đi.”

Phong Kính nhíu mày, chắc Phong Bình sẽ nhanh chóng tới đây, anh chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc anh ta dẫn người đến đây. Anh cởi áo khoác ra, vứt sang một bên, thuận tiện khởi động xương cốt của mình.

“Phong Kính!” Giang Nhiễm đứng lên, lo lắng định giữ chặt anh. Phong Kính chắn trước người cô, hơi nghiêng đầu thì thầm: “Em lùi ra sau đi.”

“Nhưng mà…”

“Yên tâm.” Phong Kính cười với cô, “Cảnh sát sẽ tới rất nhanh.”

Ạnh vừa dứt lời thì bên ngoài có một tên đàn em chạy vào, cúi đầu thấp giọng nói bên tai anh Lượng: “Anh Kiệt mang theo người tới đây.”

Anh Lượng nhíu mày, hỏi hắn: “Hắn tới đây làm gì?”

“Nói là tới tìm bạn.”

“Bạn?” Anh Lượng nhìn về phía Phong Kính, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, “Cậu quen biết Triệu Kiệt?”

Đôi mắt Phong Kính khẽ đảo, Triệu Kiệt? Chẳng lẽ là anh cả của Vu Dao?

Anh chưa trả lời thì lại có một tên đàn em chạy vào, lần này còn hoảng hơn so với lần trước nhiều: “Anh Lượng, bọn họ đánh vào rồi!”

Như thể chứng minh lời hắn nói, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, anh Lượng nhíu mày, dặn dò người bên cạnh: “Chúng mày thu phục mấy đứa này trước, tao đi ra ngoài xem sao.”

Hắn vừa đi, những tên còn lại liền lao vào Phong Kính. Vương Chấn nhìn mấy người đánh nhau trong phòng, lén lút sờ soạng cầm lấy một vỏ chai rượu trong góc tường, định nhân cơ hội đập vào đầu Phong Kính. Giang Nhiễm phát hiện, vội kêu lên với Phong Kính: “Cẩn thận Vương Chấn!”

Phong Kính liếc mắt nhìn Vương Chấn, Vương Chấn thấy bị phát hiện thì dứt khoát giơ chai rượu lao lên luôn. Vẫn chưa lọt vào vòng chiến thì bỗng nhiên cổ tay nhói lên, tiếp đó là một trận trời rung đất chuyển, cuối cùng “rầm” một tiếng, cả người đập mạnh xuống sàn nhà.

Mấy người Phong Kính theo bản năng nhìn về phía anh ta, Vương Chấn đã ngã trên mặt đất, chai rượu trong tay lăn sang một bên. Vu Dao đứng bên cạnh anh ta, xoa xoa cổ tay của mình: “Bà đây đã 500 năm không đánh người, mẹ kiếp, hôm nay phá giới.”

Phong Kính: “…”

Mấy tên vây quanh Phong Kính tự động chia nhau ra đến gần Vu Dao, ba tên đàn ông cao lớn đi theo hét ầm lên: “Làm gì đấy làm gì đấy? Dám đụng vào chị Dao thử xem?”

Phong Kính: “…”

Thì ra chị Dao là danh hiệu thật!

Trong căn phòng nhỏ hẹp lập tức có rất nhiều người tới, ồn ào như chợ vỡ. Phong Kính yên lặng lùi sang một bên, chắn trước hai người Giang Nhiễm và Phong Nhã.

Trong tay Giang Nhiễm ôm cái áo khoác anh ném ra lúc nãy, nhìn anh đầy quan tâm: “Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”

Phong Kính xoa đầu cô, nói: “Anh không sao.”

“Anh Kiệt, rốt cuộc anh có ý gì?” Anh Lượng cũng đi theo vào, biểu cảm rất khó chịu. Phong Kính nhìn về phía anh Kiệt, đối phương là một người đàn ông cao gầy, nhìn qua có phần nhã nhặn lịch sự, không hề giống lão đại xã hội đen chút nào.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là hôm nay em gái tôi tới tìm tôi, nói là cậu mang bạn nó đi.”

Nếu không phải bây giờ Vương Chấn đã nằm trên đất thì anh Lượng thật sự rất muốn đạp cho anh ta một phát: “Tôi không biết đây là bạn anh, do Vương Chấn bắt bọn họ đến đây, tôi chỉ có lòng tốt thu nhận mà thôi.”

Anh Kiệt cười nói: “Nếu chỉ là hiểu lầm thì chúng tôi có thể mang người đi chứ?”

Anh ta có thể nói không thể ư? Anh Lượng ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Tùy anh.”

Vu Dao dùng ánh mắt bảo Phong Kính, Phong Kính dẫn Giang Nhiễm và Phong Nhã đi theo cô ấy, chuẩn bị đi ra ngoài. Mới đi chưa được mấy bước thì bên ngoài lại có một tên đàn em hoang mang chạy vào: “Anh Lượng, không xong rồi!”

“Lại sao thế hả?”

“Hình như có cảnh sát tới, mấy anh em đang canh chừng thì phát hiện!”

Anh Lượng híp mắt, tên Vương Chấn này rõ thật là gây lắm rắc rối, “Đồ đạc thu dọn thế nào rồi? Chưa dọn xong thì đừng dọn nữa, mau chạy đi!”

“Biết rồi ạ!”

Vu Dao nhìn anh cả, chưa mở miệng thì anh cả đã nói: “Bọn anh cũng phải đi trước đây, các em ở đây không sao chứ?”

“Không sao ạ.”

Triệu Kiệt gật đầu, dẫn đầu thuộc hạ rời đi. Bọn họ vừa mới đi thì bên ngoài liền ồn ào hẳn lên, Phong Bình và cảnh sát cùng bước nhanh vào bên trong.

Một đường đi tới, nơi nơi đều là bàn ghế đổ nghiêng đổ ngả, còn có cả chai thủy tinh vỡ tan tành, rất rõ ràng là đã đánh nhau một trận. Phong Bình nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

“Phong Kính, em không sao chứ?” Đi đến tận căn phòng trong cùng, Phong Bình chỉ quét mắt qua Vương Chấn đang nằm trên mặt đất rồi liền đi đến trước mặt Phong Kính. Phong Kính lắc đầu đáp: “Không sao ạ, các anh tới rất nhanh.”

Mấy người cảnh sát đi theo Phong Bình tới, khống chế Vương Chấn nằm dưới đất, lại tiến lên hỏi tình trạng của Giang Nhiễm và Phong Nhã.

Phong Bình đứng một bên với Phong Kính, sắc mặt không tốt chút nào: “Không phải em đã đồng ý với anh sẽ ở bên ngoài chờ anh tới sao? Sao vẫn vào đây một mình hả?”

Phong Kính khẽ nghiêng đầu: “Không phải anh cũng đồng ý với em sẽ không báo cảnh sát sao?”

Phong Bình mím đôi môi mỏng, chỉ nhìn anh không nói gì.

Hai người trầm mặc một lát, Phong Kính đứng dưới ánh sáng, bật cười: “Em biết em gửi địa chỉ cho anh, chắc chắn anh sẽ báo với cảnh sát. Em chỉ nghĩ trước khi cảnh sát đến, tự mình đi vào trước, như vậy dù đến lúc đó Vương Chấn muốn làm gì thì em cũng có thể ngăn cản cho hai cô ấy."

“Ồ? Ví dụ như muốn giết con tin phải bước qua xác em trước đúng không? Em lại không thèm suy nghĩ đến chuyện sống chết của mình cơ à?”

Phong Kính cúi đầu mỉm cười, không trả lời.

Cảnh sát hỏi thăm xong tình trạng của Giang Nhiễm và Phong Nhã liền đi đến trước mặt Phong Kính, tiến hành phê bình và nghiêm túc giáo dục anh: “Đồng chí Phong Kính, cậu có biết hôm nay cậu làm như vậy rất nguy hiểm không? Kính nhờ cậu tin tưởng sát nhân dân chúng tôi, đừng đóng vai anh hùng, đây không phải phim trường. Những người này đều không phải kẻ lương thiện gì, chúng tôi lục soát được rất nhiều thuốc phi pháp ở đây, cậu có nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện gì không?”

Cảnh sát nói mãi không ngừng, thái độ nhận sai của Phong Kính cũng vô cùng thành khẩn, anh ta nói được khoảng 5 phút, cuối cùng cũng không nói được nữa: “Được rồi, cậu theo chúng tôi về cục lấy khẩu cung.”

Rốt cuộc Phong Kính cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vu Dao có mặt tại hiện trường cũng không thoát khỏi vận mệnh bị cảnh sát dạy bảo, cảnh sát ghi chép xong cho bọn họ còn trêu chọc một câu: “Hôm nay lúc tôi chạy tới hiện trường, suýt nữa đã cho rằng đây là phim trường của đoàn phim “Bí mật”.”

Phong Kính: “…”

Vu Dao: “…”

Mấy người lấy khẩu cung xong thì đã rất khuya. Người đại diện của Vu Dao tới đón cô ấy, sắc mặt tệ không kém Phong Bình là bao. Lần này Phong Kính nợ Vu Dao nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để nói chuyện, chỉ có thể chờ lần sau tới phim trường lại tìm cô ấy. Anh, Giang Nhiễm và Phong Nhã cùng lên xe Phong Bình đi về nhà họ Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play