Chuyện Mạc Trăn chia sẻ Weibo của Phong Kính, không chỉ có mấy người Phong
Kính không ngờ tới, mà fan Mạc Trăn, fan Phong Kính lẫn anti fan hai
nhà, tất cả đều không ngờ tới.
Mạc Trăn vừa chia sẻ xong đã khiến tất cả mọi người choáng váng, trong
khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì. Ngay sau đó, Phong Kính lại chia sẻ lại Weibo của Mạc Trăn, chuyện này khiến mọi người hoàn toàn
bùng nổ.
“Khi còn sống lại được chứng kiến hai vị nam thần tương tác qua lại với nhau!!!”
“Đã chụp ảnh màn hình rồi nhá, cả thế kỷ hội tụ trong một khung hình.”
“Fan CP còn 5 giây nữa để tới chiến trường.”
“Người qua đường ăn dưa cảm thấy khó hiểu, không phải hai nhà này thường xuyên cấu xe nhau hả?? Thực ra chính chủ lại có mối quan hệ rất tốt???”
“Ha ha ha ha ha ha Phong Kính đáng yêu quá, ngoan lắm, cho điểm tuyệt đối luôn!”
“A a a a a a tôi xúc động quá, sau này Trăn Trăn và Phong Kính sẽ có cơ
hội hợp tác đúng không??? Nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy thật kích
thích!”
“Fan lai rơi giọt lệ vui mừng của mẹ già, ôi ôi ôi.”
…
Tiếp theo sự bùng nổ của tập thể dân tình lại là một đội hình khổng lồ xếp thành hàng.
Phong Kính xuất đạo không lâu, lại phát triển quá thuận lợi nên thật ra cũng
không có quá nhiều bạn bè trong giới, trước đó khi video bị tung ra, có
người vì các nguyên nhân khác nhau mà còn bỏ đá xuống giếng. Nhưng sau
khi Mạc Trăn lên tiếng giúp anh thì liền xuất hiện khá nhiều nghệ sĩ ra
vẻ ủng hộ anh, thậm chí có người anh còn chưa từng gặp bao giờ.
“Giới giải trí là như vậy đấy.” Cuối cùng Tần Phàm cũng tắt điện thoại, cầm đũa lên, “Được rồi, có thể yên tâm ăn cơm rồi.”
Đồ ăn đã được làm xong một lúc, để đến bây giờ đã nguội, Michelle nhanh
chóng hâm nóng lại. Giang Nhiễm đứng dậy giúp anh ta nhưng bị anh ta
đuổi ra khỏi phòng bếp.
Vội vàng như vậy cả ngày, tất cả mọi người đều khá mệt rồi, ăn cơm tối
xong, Michelle lại gánh vác trách nhiệm rửa bát. Tần Phàm không ở lại
đây nữa, anh ta dặn dò Phong Kính vài câu rồi quay về công ty.
Phòng khách lập tức chỉ còn Giang Nhiễm và Phong Kính, rõ ràng có rất nhiều
lời cần nói rõ nhưng trong khoảng thời gian ngắn không ai lên tiếng
trước.
Phong Kính nhìn Giang Nhiễm ở phía đối diện một lúc, rốt cuộc cũng chuẩn bị
xong câu chữ để phá vỡ tình huống bế tắc này, nào biết vừa mới gọi tên
cô thì điện thoại của cô vang lên.
“Ngại quá, em nghe máy đã.” Giang Nhiễm lấy điện thoại ra, phát hiện là mẹ cô gọi tới, “Mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?”
Đầu bên kia điện thoại mẹ Giang Nhiễm đáp: “Nhiễm Nhiễm à, vừa rồi mẹ và bố con nghe nói, trên mạng bảo Phong Kính điên rồi à?”
“…” Giang Nhiễm cạn lời, một lúc sau mới lên tiếng giải thích, “Không phải đâu mẹ, trên mạng nói lung tung đấy ạ, mẹ đừng tin.”
“Nhưng vừa rồi mẹ và bố con xem video, video đó thật sự không bình thường đâu.”
“Chuyện này anh ấy đã làm rõ rồi, mẹ xem bài Weibo mới của anh ấy đi, trong đó
giải thích rất rõ ràng.” Giang Nhiễm nói xong, lại không nhịn được oán
giận, “Ai lại dạy mẹ và bố dùng Weibo vậy chứ, những thứ trên mạng rất
rối loạn, không có việc gì thì hai người ít lên mạng thôi.”
“Mẹ thấy hàng ngày các con cũng rất chăm chỉ lên mạng đấy nhé.” Mẹ Giang Nhiễm kín đáo phê bình cô.
Giang Nhiễm đáp: “Chúng con có thể phân biệt thật giả mà, mẹ có thể không?”
“Sao mẹ lại không thể? Mẹ đã nói mẹ vừa mới gặp Phong Kính, có giống điên
đâu chứ? Không nói với con nữa, mẹ đi xem video nó đăng đây.” Mẹ Giang
Nhiễm nói tới đây thì đồng thời điện thoại cũng bị cúp.
Phong Kính thấy Giang Nhiễm bỏ điện thoại xuống, hỏi cô: “Mẹ em cũng nghe nói về chuyện của anh à?”
“Vâng, sau khi bố mẹ dùng Weibo thì thường xuyên đọc mấy tin tức lung tung.”
Phong Kính mỉm cười hỏi cô: “Liệu có cần gọi điện giải thích lại cho hai bác không?”
“Không cần đâu, em đã nói rõ với bố mẹ rồi, hai người nói sẽ xem video của anh.”
“À.” Phong Kính gật đầu, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Michelle rửa bát xong đi ra thấy Phong Kính và Giang Nhiễm im lặng ngồi đó, anh
ta lập tức xấu hổ. Anh ta có một phòng riêng nhỏ ở đây, ngày thường vì
để chăm sóc Phong Kính nên buổi tối anh ta sẽ ngủ lại luôn, nhưng bây
giờ Giang Nhiễm cũng ở đây, anh ta mà ở lại thì hình như không tiện cho
lắm.
Cũng may khi công ty thuê phòng cho anh ta có cân nhắc đến vấn đề chăm sóc
Phong Kính nên chỗ anh ta ở cũng cách đây không quá xa, lái xe mất
khoảng 10 phút thôi.
“Vậy, Phong tổng, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước, anh có việc gì
cứ gọi thẳng cho tôi.” Anh ta đi ra phòng khách, mất tự nhiên đứng đó.
Phong Kính gật đầu với anh ta: “Được, sáng ngày mai cậu đến đây nấu bữa sáng là được.”
Giang Nhiễm nghe anh nói vậy, theo bản năng nói: “Không cần đâu, em có thể làm bữa sáng.”
Michelle vội nói: “Không cần không cần, hôm nay cô cũng vất vả rồi, nên ngủ thêm một lúc, tôi tới làm là được rồi.”
Giang Nhiễm nghĩ chuyện này vốn là công việc của Michelle, nếu cô giành việc
của anh ta thì chắc anh ta cũng sẽ khó xử nên gật đầu nói: “Vậy được,
làm phiền anh rồi.”
“Không phiền không phiền, việc nên làm mà. Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện,
tôi đi trước đây.” Michelle cầm lấy áo khoác của mình, vội mở cửa đi ra
ngoài.
Ra đến ngoài cửa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thoáng qua cánh cửa
sau lưng, anh ta vẫn hơi lo lắng, tuy bây giờ buổi tối Phong Kính đã yên phận hơn trước nhiều nhưng cũng chưa phải hoàn toàn tốt lắm, tối hôm
nay…
Thôi, bỏ đi, dù sao Giang Nhiễm cũng thấy video đó rồi, nên để hai người bọn
họ tự giải quyết thôi. Hơn nữa bọn họ cũng chuẩn bị kết hôn, việc này
không thể lừa Giang Nhiễm được nữa.
Phong Kính cũng đang tự hỏi chuyện này nên nói thế nào với Giang Nhiễm, nói
thật, trong lòng anh không muốn để Giang Nhiễm biết chuyện này, dù sao
hành động của anh khi biến thành chó cũng thật sự có phần khó coi…
Anh cũng không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ kia của anh. Nhưng anh phát hiện, chuyện này đã thoát khỏi tầm khống chế của mình.
“À…” Phong Kính mấp máy môi, lời đến bên miệng lại thay đổi, “Em có muốn lên tắm trước không?”
Túi hành lý của Giang Nhiễm vẫn còn đặt trên sofa, đôi mắt cô chuyển động, nhấc túi lên hỏi anh: “Em ở phòng nào ạ?”
“Ở phòng bên cạnh phòng anh.” Anh đưa Giang Nhiễm lên tầng, Nhị Hoàng
ngoan ngoãn đi sau bọn họ, “Em tắm xong thì xem thử còn cần gì không,
lát nữa anh nói với Michelle để ngày mai cậu ấy đi mua rồi mang tới
đây.”
“Vâng.” Giang Nhiễm đáp, im lặng nhìn Phong Kính một lát mới nói, “Em đi vào trước đây.”
Cô đẩy cửa bước vào, Phong Kính đứng ở cửa, chán nản xoa đầu mình. Anh
thật sự không biết nên mở miệng thế nào, hơn nữa chuyện này nên thẳng
thắn với cô hay tiếp tục lừa cô đây?
Anh về phòng mình, nằm phịch xuống giường. Vẫn còn buồn phiền một lúc, anh
chợt nhớ tới chuyện gì đó, lấy điện thoại trên bàn rồi tìm số của Thường Tâm.
Điện thoại kết nối không lâu đã có người nghe máy: “Ảnh đế Phong, đêm hôm có chuyện gì thế?”
Phong Kính đi thẳng vào vấn đề: “Anh nói chuyện của tôi cho Mạc Trăn sao?”
“Cậu nói chuyện cậu hoán đổi linh hồn với chó hả? Đương nhiên không phải, chúng ta có ký hợp đồng bảo mật mà.”
Phong Kính đang muốn hỏi vậy tại sao anh ta lại đột ngột chia sẻ Weibo của
mình thì Thường Tâm tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay nó đột nhiên gọi điện
hỏi tôi có phải cậu bị chó bám vào người không?”
Phong Kính: “…”
Anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh ta thật sự là đồ đệ của anh à?”
“Chẳng lẽ cậu vẫn nghĩ tôi lừa cậu?”
“…” Vì anh thật sự nghĩ mãi không ra, sao Mạc Trăn có thể là học trò của thiên sư chứ.
“Nếu cậu gọi tới để cảm ơn tôi thì không cần đâu, cậu là khách hàng của tôi, nó chia sẻ Weibo giúp cậu là chuyện nên làm. Nhưng nếu cậu muốn gửi
tiền thì tôi nhận.”
“…” Có trả tiền cũng không trả cho anh ta, “Lời này giữ lại đến lúc tôi
khôi phục đã rồi nói sau. Rốt cuộc khi nào tôi mới không cần hoán đổi
linh hồn với Nhị Hoàng nữa? Thời cơ còn chưa tới à?”
Thường Tâm không trả lời vấn đề của anh mà hỏi ngược lại: “Gần đây có phải cậu đang chuẩn bị hôn lễ với Giang Nhiễm không?”
Phong Kính sửng sốt, chuyện này nhiều người biết rồi sao: “Đúng, cho nên tôi mới càng lo lắng.”
Nếu sau khi kết hôn với Giang Nhiễm, anh vẫn là dạng này, vậy thì phải làm sao bây giờ? Giang Nhiễm sẽ ly hôn với anh mất!
Thường Tâm bỗng nhiên bật cười: “Yên tâm, chúc cậu tân hôn vui vẻ.”
Phong Kính: “…”
Chuyện này bị Thường Tâm cứ như vậy cho qua, Phong Kính lấy áo ngủ của mình, đang định đi tắm thì có người gõ cửa phòng.
Bây giờ trong nhà trừ anh ra thì chỉ có Giang Nhiễm, anh vội vàng ném áo ngủ sang một bên, đi đến mở cửa cho cô.
Chắc Giang Nhiễm vừa tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ, trên người cô dùng
chung loại sữa tắm với anh, xem ra khi cô đi không mang theo sữa tắm nên mới dùng chai đặt trong phòng tắm.
Đó là sữa tắm dành cho nam, mặc dù cũng rất dễ chịu nhưng Phong Kính vẫn
quyết định ngày mai bảo Michelle mua loại cô thường dùng.
Khi suy nghĩ của Phong Kính đang xoay quanh vấn đề sữa tắm thì giọng nói
của Giang Nhiễm chợt vang lên: “Này, anh chuẩn bị nghỉ ngơi à?”
“Không phải.” Phong Kính lập tức lắc đầu, “Vừa mới ăn cơm tối xong, anh không ngủ sớm thế.”
Anh nghiêng người nhường đường cho Giang Nhiễm: “Vào đi rồi nói.”
“Vâng.”
Giang Nhiễm một mình đi vào, cái đuôi nhỏ Nhị Hoàng không đi theo sau cô.
Thấy Phong Kính ném đồ ngủ trên giường, Giang Nhiễm quay người lại hỏi
anh: “Anh đang định tắm à?”
Phong Kính đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, “Không vội. Em tìm anh có chuyện gì thế?”
“Vâng…” Giang Nhiễm theo bản năng vén tóc bên tai mình. Vừa rồi một mình ngồi
trong phòng, cô xem lại video Phong Kính quay lúc chiều một lần. Không
thể không nói biểu hiện của anh trong video rất tốt, cô gần như đã bị
anh thuyết phục rằng anh chỉ đang bắt chước hành vi của Nhị Hoàng để
phát tiết áp lực mà thôi.
Nhưng có một tiếng nói nho nhỏ kêu gào trong lòng cô. Cô cảm thấy cứ để mình
suy nghĩ lung tung không bằng đi tìm Phong Kính hỏi rõ ràng.
Cô có trực giác, anh sẽ không lừa cô.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hỏi thẳng anh: “Có phải anh hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT