Đêm đó Vương Chấn uống rất nhiều, cuối cùng được bạn bè đưa vào khách sạn
qua đêm. Hôm sau tỉnh dậy, đầu anh ta đau như búa bổ, Vương Chấn nhìn
hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, nhớ mang máng bản thân bị đưa vào khách
sạn.
Anh ta ngồi dậy, tìm được di động của mình, phát hiện điện thoại đã hết pin tắt máy. Anh ta gọi cho lễ tân khách sạn để bọn họ đưa sạc pin lên cho
mình, thuận tiện còn gọi thêm hai viên thuốc giải rượu.
Chẳng mấy chốc nhân viên lễ tân đã đưa đồ anh ta cần tới, lúc cho đối phương
tiền boa, anh ta thuận tay lấy ra một tờ giấy, trên đó có một dãy số
điện thoại.
Vương Chấn đảo mắt, đưa cho người phục vụ một tờ tiền màu đỏ rồi xoay người
đóng cửa. Sạc pin cho điện thoại, sau khi tự động khởi động máy, di động liền rung lên không ngừng. Gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý của mình
trước, Vương Chấn nhìn chằm chằm dãy số trên tờ giấy một lúc lâu, vẫn
gọi cho số đó.
“Ai đấy?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của đàn
ông, mang theo chút khó chịu vì bị đánh thức. Vương Chấn lên tiếng:
“Nghe nói trong tay anh có tin tức của Phong Kính?”
Đối phương im lặng một lát, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói đã tỉnh táo hơn vừa rồi rất nhiều: “Anh là ai?”
“Anh không cần biết tôi là ai, trên tay anh có tin tức của cậu ta không?”
“Có thì có, nhưng phải xem thành ý của anh có đủ không đã.”
Vương Chấn cười mỉa một tiếng, thành ý? Không phải là đòi tiền sao? “Anh nói giá đi.”
“Ừm… Việc này khó mà nói qua điện thoại được, tôi thấy chúng ta hẹn chỗ nào đó gặp mặt nói chuyện đi, được chứ?”
“Có thể, quán cà phê dưới tầng 1 của khách sạn Định Âu.”
“Được, một tiếng nữa gặp.”
Vương Chấn cúp điện thoại, đầu vẫn cực kỳ đau. Anh ta uống một viên thuốc,
lại đi tắm, rốt cuộc mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Ăn mặc chỉnh tề, anh ta trả phòng rồi đi xuống quán cà phê, thuận tiện ăn chút gì đó.
Đối phương tới rất đúng giờ, mặc dù bọn họ không có tín vật nhận dạng như
bạn bè trên mạng gặp nhau nhưng chó săn nhìn thoáng qua đã nhận ra Vương Chấn.
Con rể ở rể nhà họ Phong, anh ta đã từng chú ý một khoảng thời gian, chẳng
qua gần đây vì náo loạn ra tòa với nhà họ Phong mà không mấy thuận lợi.
Vương Chấn chính là người muốn mua tin tức của Phong Kính à?
Ồ, đây là thú vui của mấy người có tiền.
“Này anh.” Anh ta đi lên, thử gọi Vương Chấn một tiếng. Vương Chấn nhận ra
giọng của anh ta, ngước mắt lên nhìn, rất nhanh đã cụp mắt xuống: “Ngồi
đi.”
Tên chó săn mỉm cười, ngồi xuống phía đối diện anh ta.
Trên bàn bày không ít đồ ăn nhưng đều chỉ có một phần, tên chó săn lơ đãng
lên tiếng: “Đồ ăn của anh thơm như vậy, tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa ăn
sáng.”
Vương Chấn có phần không kiên nhẫn: “Tôi không hẹn anh tới ăn cơm. Có mang đồ đến không?”
“Có mang đến, nhưng anh định mua bao nhiêu tiền?”
Vương Chấn hỏi lại: “Anh định bán bao nhiêu?”
Tên chó săn không tự giác cúi thấp đầu, đưa ra một con số với anh ta: “Một ngàn vạn.”
“Hừ, sao anh không đi cướp luôn đi?” Vương Chấn lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tin tức này của tôi có giá trị tuyệt đối đáng một ngàn vạn.”
"Thật sao?” Vương Chấn cười mỉa, “Đám chó săn các người chụp được tin tức gì, không công bố ra ngoài thì hoàn toàn không có ý nghĩa, đột nhiên tôi
cảm thấy, tôi cứ chờ một người tiêu tiền như rác tới mua tin tức của mấy người là được rồi, tôi cần gì phải làm người đó nhỉ?”
Tên chó săn cũng cười theo: “Anh nói rất đúng, thật ra tôi cũng không muốn
bán sớm như vậy, thứ trong tay tôi đã chụp được một khoảng thời gian
nhưng vẫn không bán đi. Bây giờ danh tiếng của Phong Kính đang nổi, dựa
theo sự phát triển trước mắt của anh ta thì việc lấy hết ba giải ảnh đế (1) chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chờ đến lúc đó, thứ này tôi có thể bán càng cao hơn nữa. Chỉ cần anh chờ được, đương nhiên có thể thưởng thức miễn
phí rồi.”
(1) Ba giải ảnh đế danh giá của nền điện ảnh Hoa ngữ: Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hồng Kông), Kim Kê (Đại Lục).
Vương Chấn mím môi, không nói gì nữa.
Tên chó săn thấy dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng khá đắc ý, anh ta
biết tình huống không ổn của Vương Chấn bây giờ, chắc chắn không có kiên nhẫn đợi đến lúc đó.
Vương Chấn cân nhắc trong chốc lát, sắc mặt không được tốt lắm: “Tôi muốn xem tin tức trong tay anh là gì trước đã.”
“Được.” Tên chó săn lấy điện thoại ra, nhấn một lúc rồi giơ màn hình cho Vương
Chấn xem, “Năm giây kiểm nghiệm đã, video hoàn chỉnh còn đặc sắc hơn.”
Vốn dĩ Vương Chấn có phần khinh thường, nhưng rất nhanh đã bị hình ảnh trên video hấp dẫn. Vẻ mặt anh ta rõ ràng đầy kinh ngạc, đợi đến lúc chạy
hết 5 giây thì còn chưa phục hồi lại tinh thần: “Cậu ta, cậu ta bị sao
thế?”
“Ai biết được, có lẽ là tinh thần xảy ra vấn đề gì đó. Nghề của bọn họ có
áp lực rất lớn, gần như đều mắc bệnh tâm lý.” Chẳng qua Phong Kính thật
sự khá nghiêm trọng, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cũng đã hết hồn.
Vương Chấn còn chưa hoàn hồn: “Cậu ta như vậy còn có thể ra ngoài làm việc à?”
“Tôi quan sát anh ta một khoảng thời gian ngắn, hình như anh ta chỉ phát
bệnh vào buổi tối, thời gian trước không phải vì không thể quay phim quá 12 giờ mà anh ta bị ném đá sao? Chắc là vì chuyện này đấy.” Tên chó săn lại cười với Vương Chấn, “Thế nào, video này của tôi đáng giá một ngàn
vạn chứ? Nếu anh dùng tốt thì cũng có thể khiến Phong Kính không bao giờ ngóc đầu lên được nữa ấy chứ. Giới giải trí bạc bẽo lắm.”
Mặc dù tin tức này thật sự rất gây bùng nổ nhưng Vương Chấn vẫn hơi do dự.
Bây giờ tình huống của anh ta không ổn, muốn bỏ ra một ngàn vạn cho loại người này thật sự có phần không cam lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện Phong
Bình chèn ép mình khắp nơi, không chừa cho mình một con đường sống, anh
ta lại nhíu mày lên tiếng: “Nhiều nhất tôi chỉ có thể cho anh năm trăm
vạn, anh không bán thì thôi.”
Tên chó săn cũng nhíu mày theo, vốn tưởng rằng Vương Chấn có thể để mặc anh ta đòi giá, không ngờ cũng khó chơi như vậy.
Trong lòng Vương Chấn thoải mái hơn chút, tốt xấu gì anh ta cũng là người lăn lộn trong giới thương trường, chẳng lẽ trên bàn đàm phán lại thua một
tên chó săn? Anh ta thả lỏng, uống một ngụm cà phê sắp nguội lạnh: “Bây
giờ tôi khá túng thiếu, chỉ có thể bỏ ra năm trăm vạn, nếu anh cảm thấy
không đủ thì có thể suy xét đến việc bán cho Thiên Tần. Bây giờ Phong
Kính là bộ mặt của bọn họ, đừng nói là một ngàn vạn, hai ngàn vạn bọn họ cũng có thể cho anh.”
Đương nhiên tên chó săn nghĩ tới chuyện bán cho Thiên Tần, nhưng người đại
diện của Phong Kính là Tần Phàm không dễ đối phó chút nào. Đã từng có
một văn phòng chó săn cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích từ chỗ anh ta, càng đừng nói tới chó săn nghiệp dư như anh ta.
Lần này anh ta có thể quay được video này hoàn toàn là vì may mắn.
Vương Chấn thấy anh ta do dự thì càng tạo thêm áp lực: “Nhưng tôi vẫn phải
nhắc nhở anh một câu, chuyện này của Phong Kính, bây giờ có lẽ chỉ có
một mình anh quay được, nhưng sau này có người khác quay được hay không
thì cũng chưa chắc đâu. Anh cứ nắm chặt tin tức trong tay đi, cẩn thận
sau này muốn bán cũng không bán nổi.”
Tên chó săn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Được rồi, năm trăm vạn thì
năm trăm vạn!” Dù sao tin tức này cũng do hai người quay được, chia đôi
ra, mỗi người vẫn có 250 vạn!
Anh ta đưa số tài khoản cho Vương Chấn, hai người tiền trao cháo múc. Vương Chấn nhận được video hoàn chỉnh, gấp gáp mở ra xem ngay tại chỗ. Biểu
hiện của Phong Kính có thể nói là vô cùng xuất sắc, anh ta nhất định
phải tuyên truyền tử tế cho anh mới được.
Lúc này Phong Kính đang nói chuyện điện thoại với Giang Nhiễm, hỏi cô xem
bố mẹ cô có hài lòng với sự thể hiện hôm qua của anh không. Hai người
nói đông nói tây, không để ý đã tám chuyện suốt một tiếng.
Trước kia mỗi tháng thời gian gọi điện thoại của Giang Nhiễm không đến 50
phút, sau khi hẹn hò thì 500 phút cũng không đủ dùng. Chuyện này vẫn
chưa có xu hướng kết thúc thì Tần Phàm đã gọi điện cho Phong Kính.
Phong Kính nhìn thoáng qua, mất kiên nhẫn nói: “Chờ một chút, Tần Phàm gọi điện thoại tới, để anh hỏi xem anh ta có chuyện gì.”
“Vậy các anh nói chuyện đi, em cúp máy đây.”
“… Được rồi.” Phong Kính nghe được âm thanh cúp điện thoại, cực kỳ mất
hứng chuyển sang nhận máy Tần Phàm, “Anh lại có chuyện gì thế? Tôi nhớ
bây giờ tôi đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà.”
“Cậu sắp có thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh cả đời rồi.”
Giọng Tần Phàm còn gắt gỏng hơn cả anh, dù gì hai người cũng hợp tác mấy năm, Phong Kính nhanh chóng ý thức được có chuyện không đơn giản: “Xảy ra
chuyện gì rồi?”
“Video lúc trước Michelle cho tôi xem đã bị tung lên mạng rồi.”
Trong đầu Phong Kính “ầm” một tiếng: “Video đó không phải đã xóa hết rồi sao?”
“Không phải video Michelle quay, nhưng nội dung cũng không khác là bao, bị người khác quay được.”
Bây giờ Phong Kính đã hiểu được vì sao tâm trạng anh ta tệ như vậy, vì chuyện này thật sự quá tệ!
“Bây giờ tôi lên mạng xem.”
Anh không cúp điện thoại, Tần Phàm cũng không tắt máy. Hai người không nói
chuyện, nhất thời yên lặng đến kỳ dị. Một tay Phong Kính sử dụng máy
tính, nhanh chóng lên Weibo, vừa vào liền thấy hot search đầu tiên của
anh sau năm mới: "Nghi ngờ tinh thần Phong Kính có vấn đề!"
Vừa nhìn đã biết việc này có người mua hot search, lại còn đồng thời mua
mấy tài khoản marketing, từ câu chữ đến dấu chấm than phía sau đều giống nhau như đúc. Video được tung ra kéo dài khoảng 10 phút, đã có mấy trăm vạn lượt chia sẻ, Phong Kính không cần nhấn vào cũng biết nội dung bên
trong là gì.
“Thấy rồi sao?” Tần Phàm lên tiếng, “Cậu dùng tứ chi chạy trốn, ngồi xổm xuống, cào mặt, cắn rèm, may mà vẫn chưa đi tiểu.”
“…” Khóe miệng Phong Kính giật giật, “Anh không cần miêu tả cẩn thận như vậy đâu.”
“Tôi hỏi Michelle rồi, vốn dĩ cậu ta đã kéo rèm cửa sổ lại nhưng sau đó cậu
đột nhiên phát bệnh, tự mình kéo rèm ra, sau đó cậu ta kéo lại. Video
quay ở bên Chẩm Thủy Hương, nếu như ở bên Hoa Đô thì sẽ không có chuyện
này.”
“Bây giờ nói cái này còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa Hoa Đô cũng không chắc
chắn an toàn trăm phần trăm, chó săn thì cái gì mà chả làm được?"
Tần Phàm cũng cảm thấy bây giờ bản thân rối rắm vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì, liền nói: “Công ty đã khởi động quan hệ xã hội khẩn cấp, cậu
chờ tin tức đi, còn có, mấy ngày này đừng ra ngoài đấy.”
Trong lòng Phong Kính chùng xuống: “Giang Nhiễm thì sao? Phóng viên chắc chắn sẽ đi tìm cô ấy.”
“Tôi sẽ liên lạc với Phong Bình nghĩ cách đón cô ấy đi, cậu đừng có tự mình ra ngoài.”
“Vậy các anh nhanh chút đi, đón được cô ấy thì báo cho tôi ngay.” Phong Kính cúp máy, phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho Giang Nhiễm. Anh bấm máy gọi nhưng mãi không có ai nghe máy, trong lòng Phong Kính càng khẩn trương, chẳng lẽ phóng viên đã tìm đến chỗ Giang Nhiễm rồi?
Anh đã đoán sai. Phóng viên vẫn đang trên đường đến, Giang Nhiễm chỉ là bị
video trước mắt làm khiếp sợ đến mức quên nghe điện thoại thôi.
Sau khi trò chuyện xong với Phong Kính, cô liền nhìn thấy video nóng về
Phong Kính trên mạng. Cô không thể tin mở to mắt, trong miệng khẽ lẩm
bẩm: “Nhị Hoàng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT