Tần Phàm là cổ đông đồng thời cũng là người đại diện nổi tiếng nhất của
công ty giải trí Thiên Tần, tất tần tật những nghệ sĩ qua tay anh ta đều có thể nổi tiếng một phương trời trong nước. Có thể vì khí thế quá mức
mạnh mẽ nên trong công ty có rất nhiều người đều sợ anh ta, Michelle
cũng không ngoại lệ.
Giống như hiện tại bị Tần Phàm gọi tên như vậy, Michelle hận không thể moi
toàn bộ những thứ mình biết trong đầu ra nói cho anh ta biết: "Phong
tổng sau khi đi đến nơi khác đột nhiên bắt đầu như thế, nhưng chỉ phát
tác vào buổi tối, tôi đã tìm hiểu một ít tư liệu, có nói vì ban ngày áp
lực quá lớn. Tiếng động lớn bị tung tin chắc do tôi ở trong phòng ngăn
anh ấy chạy loạn."
"Còn chơi trói dây thì sao?"
"Đó là tôi sợ anh ấy lại gây ra tiếng động, khiến người ở khách sạn chú ý nên định dùng dây thừng trói anh ấy trong phòng."
Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Tần Phàm rốt cuộc cũng hơi thay đổi: "Cậu trói không?"
"Không có không có! Phong tổng không đồng ý, tôi làm sao có gan trói chứ!"
Michelle thật sự muốn khóc luôn rồi, bây giờ Phong Kính là nghệ sĩ được
coi trọng nhất dưới tay Tần Phàm, nếu anh xảy ra sự cố gì trong tay anh
ta, chắc chắn anh ta sẽ bị lột một lớp da.
Ngữ khí nói chuyện của Tần Phàm chậm lại một chút, lại hỏi: "Chuyện lớn như thế vì sao không nói cho tôi biết?"
"Bởi vì, bởi vì... Phong tổng, anh ấy không cho tôi nói." Giọng nói của Michelle nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tần Phàm liếc Phong Kính, nhìn bản mặt của người ngồi ở kia, hình như tâm
trạng còn tệ hơn cả anh ta. Tần Phàm thở dài một cái, hỏi: "Người biết
rõ chuyện này, các cậu có nghĩ đến ai không?"
Michelle nhìn Phong Kính, thấy anh không hề có ý mở miệng, cắn răng bất chấp
nói: "Tôi nghi ngờ là Chu Xu Nghiên, vì cả hai lần tôi đều gặp cô ta."
Đầu ngón tay Tần Phàm gõ nhẹ lên mặt bàn, mở miệng nói: "Người như vậy
chúng ta sẽ không hợp tác tiếp nữa, tôi sẽ thương lượng với phía Bunny,
đổi nữ chính hai tập quảng cáo còn lại." Lần quảng cáo son này của Bunny là series quảng cáo có cốt truyện, trước mắt tạm chia thành bốn tập,
Phong Kính đã ký hợp đồng từ đầu tới cuối, nhưng Chu Xu Nghiên này chắc
chắn là ký theo tập, thay đổi người cũng không mang lại nhiều phiền
toái.
"Mặt khác đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ xã hội đã chuẩn bị văn bản làm rõ,
sau khi công ty công bố, các cậu chia sẻ lại là được, không cần trả lời
bất cứ câu hỏi gì. Hot search chúng tôi cũng sẽ hạ xuống, Weibo cứ để
cho bọn họ xóa đi, thủy quân của chúng ta chắc không mất bao nhiêu thời
gian sẽ có thể đổi hướng dư luận."
Trong lòng Michelle còn đang cảm thán Tần Phàm mạnh mẽ dứt khoát thì bản thân lại một lần nữa bị anh ta điểm danh: "Michelle, trở về nhanh chóng viết báo cáo cho tôi, lần sau còn biết rõ tình huống mà không báo thì cậu
cũng không cần đến đây đi làm nữa."
"... Tôi, tôi biết rồi." Trong lòng Michelle căng thẳng nhìn Tần Phàm, vừa
nãy ảnh đế Phong bảo anh ta đi tìm phòng ở, chuyện này có cần nói cho
giám đốc Tần không đây?
Như nhìn thấu tâm tư của anh ta, từ nãy đến giờ Phong Kính không nói chuyện bỗng dưng mở miệng nói: "Mễ Tuyến Nhi, cậu có thể đi ra ngoài viết báo
cáo được rồi."
Michelle: "..."
Anh ta cẩn thận bước từng bước ra khỏi văn phòng Tần Phàm.
Sau khi anh ta đi ra ngoài, Tần Phàm gọi điện thoại nội bộ cho thư ký của
mình, bảo cô ta pha hai tách cà phê mang vào. Thư ký hiểu rõ khẩu vị của bọn họ, nhanh chóng pha xong cà phê rồi mang vào văn phòng Tần Phàm,
lại lễ phép lui ra ngoài.
Tần Phàm cầm tách cà phê uống một ngụm, hỏi Phong Kính: "Gần đây cậu chịu áp lực rất lớn sao?"
Phong Kính mím môi, đáp cho có lệ: "Ừ."
"Vì sao?"
"..." Anh cũng không biết vì sao, cũng không thể nói vì bị fan Mạc Trăn công
kích được, nói ra chắc chắn Tần Phàm sẽ không tin. Anh uống một ngụm cà
phê, làm ra vẻ không định trả lời.
Tần Phàm đợi một lát, đặt ly cà phê trong tay xuống: "Khoảng thời gian này
tôi sẽ không sắp xếp công việc cho cậu, cậu tiếp nhận trị liệu tâm lý
đi."
"... Không cần đâu. Tôi cảm thấy tự tôi giải quyết được."
"Tôi sẽ bảo trợ lý hẹn trước giúp cậu, hẹn xong rồi sẽ báo luôn cho cậu."
Phong Kính: "..."
Đấy, vì thế này nên anh mới không thích Tần Phàm.
Tần Phàm làm việc luôn rất hiệu quả, một ngày trước mới nói Phong Kính đi
tiếp nhận trị liệu tâm lý, hôm sau đã hẹn bác sĩ tâm lý cho anh. Tần
Phàm lạm dụng quyền lực ép anh đi, Phong Kính không thể không đi gặp vị
bác sĩ tâm lý kia.
Anh tự mình lái xe đi tới phòng khám tâm lý ở một nơi cực kỳ bí mật, chắc
Tần Phàm cũng chọn lựa khá kỹ lưỡng. Thư ký dẫn anh tới trước một căn
phòng, dọc theo đường đi không hề gặp một người nào cả.
"Anh Phong, bác sĩ Trương đã chờ anh ở bên trong rồi."
"Được, cảm ơn." Giọng nói Phong Kính truyền từ khẩu trang ra khá rầu rĩ. Anh
đẩy cửa phòng ra đi vào, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da.
Người nọ đang đứng trước bể nước cho cá vàng ăn, thấy anh đi vào liền nở nụ cười chuyên nghiệp với anh: "Chào anh Phong."
Phong Kính cởi khẩu trang xuống, cũng cười với anh ta: "Chào bác sĩ Trương."
Thấy anh không có cảm xúc chống cự, bác sĩ Trương mỉm cười mời anh đến ghế đối diện bàn công tác của mình: "Mời ngồi."
Phong Kính bước qua, ngay sau khi ngồi xuống thì phát hiện ghế tựa này còn thoải mái hơn cả ghế sofa.
"Tôi đã nghe anh Tần nói qua về tình huống của anh, anh ta nói dạo này anh chịu áp lực rất lớn?"
Phong Kính nói: "Thật ra cũng không có gì, tôi không biết anh đã xem video
kia hay chưa, chương trình học diễn xuất của chúng tôi có một bộ môn gọi là giải phóng thiên tính, chỉ vì ban ngày tôi quá nhập tâm vào vai diễn nên buổi tối mới phát tiết thông qua cách này mà thôi."
Bác sĩ Trương cười với anh: "Tôi đã xem phim của anh Phong rồi, anh là một
diễn viên rất chuyên nghiệp. Nhưng càng là một diễn viên chuyên nghiệp
thì càng dễ dàng tích lũy áp lực trong quá trình làm việc. Nếu anh đã
tới đây thì chứng tỏ chính anh cũng ý thức được bản thân cần tư vấn tâm
lý, anh có thể nói hết với tôi, tôi sẽ giữ bí mật, ngay cả anh Tần cũng
sẽ không nói."
Nhầm to rồi, anh tới đây hoàn toàn vì e ngại bản lĩnh một tay che trời của Tần Phàm....
Chẳng qua hình như bác sĩ tâm lý này cũng không nói dối, Phong Kính quyết
định nghe theo đề nghị của anh ta, tâm sự thẳng thắn với anh ta: "Thật
ra, buổi tối mỗi ngày tôi đều biến thành chó."
"Biến thành chó?" Rốt cuộc bác sĩ Trương cũng để lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Phong Kính không để ý, gật đầu tiếp tục nói: "Đúng vậy, cứ đến 12 giờ tối mỗi ngày, tôi và một con chó trao đổi linh hồn, "tôi" mà các anh nhìn thấy, thật ra không phải tôi, mà là chú chó kia."
Sau khi anh tự thuật xong, bác sĩ Trương im lặng một lúc lâu mới mỉm cười
với anh: "Anh Phong à, nếu anh không chịu nói thật với tôi, tôi thật sự
không có cách nào giúp anh cả."
Phong Kính: "..."
Nói láo không tin, nói thật cũng không tin, còn muốn anh nói thế nào bây giờ hả?
Cuối cùng bác sĩ Trương nói chuyện với anh nửa tiếng cũng không đạt được kết quả gì, chỉ kê cho anh một ít thuốc ngủ để anh dùng trước khi đi ngủ.
Tuy rằng Phong Kính cảm thấy anh đã lãng phí vô ích nửa tiếng cuộc đời
nhưng thuốc này hình như vẫn có thể có chút tác dụng... Có lẽ buổi tối
chú chó kia sẽ ngoan ngoãn hơn nhỉ?
Anh mới lái xe từ phòng khám ra, Michelle đã gọi điện thoại tới hỏi anh nói chuyện với bác sĩ thế nào.
Phong Kính nói: "Tạm được."
"Vậy là tốt rồi." Hình như Michelle thở phào nhẹ nhõm một cái, "Giám đốc Tần nói mỗi tuần đều phải tới đó trị liệu tâm lý một lần, thời gian cụ thể
tôi sẽ sắp xếp rồi báo lại với anh."
Phong Kính: "..."
"Không có chuyện gì nên tôi không làm phiền anh nữa."
"Từ từ." Phong Kính lên tiếng, ngăn cản Michelle chuẩn bị cúp điện thoại,
"Tôi nhờ cậu tìm giúp tôi một khu nhà, có manh mối gì chưa?"
"Vẫn đang tìm, sắp xếp xong xuôi sẽ báo với anh trước tiên."
"Ừ, nhớ kĩ chuyện này không được phép nói với Tần Phàm." Gần như Phong Kính đang uy hiếp.
"Cái đó, Phong tổng, tôi cảm thấy..."
"Tôi cảm thấy cậu hình như không muốn làm trợ lý của tôi nữa."
"... Hiểu rồi ạ."
"Tốt lắm." Phong Kính yên lặng một lát mới nói, "Bây giờ tôi chuẩn bị về
nhà, cậu đi siêu thị mua giúp tôi một ít bia và phô mai nhé."
"Bia và phô mai sao?" Tuy trong lòng Michelle cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng
không dám hỏi nhiều, "Anh muốn loại bia nào? Loại phô mai nào?"
"Loại nào cũng được, tự cậu chọn đi, còn phô mai thì mua phô mai miếng."
"Tôi biết rồi, sau khi mua xong sẽ mang qua cho anh."
"Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Phong Kính khá chán nản, không biết vì
sao sau khi gặp bác sĩ tâm lý xong thì anh càng thêm bực bội.
Sau khi về nhà tắm rửa xong xuôi, Michelle mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó
tới. Ngoại trừ bia và phô mai mà Phong Kính bảo anh ta mua thì còn mua
thêm không ít hoa quả rau dưa và đủ các loại thịt, nhét thẳng vào tủ
lạnh lớn trong phòng bếp nhà anh.
Phong Kính chọn một lon bia mà anh ta mua rồi bắt đầu tự tay cắt phô mai. Anh nhớ rõ lúc đó Giang Nhiễm cắt thành từng miếng lớn nhỏ vừa miệng ăn, vì vậy cũng cắt miếng phô mai cắt thành từng miếng một.
Khi anh ở nước ngoài từng thấy người khác dùng phô mai chung với rượu đỏ,
còn dùng với bia thì anh chưa từng thử. Thử giống như Giang Nhiễm, uống
một ngụm bia ăn một miếng phô mai, Phong Kính cẩn thận thưởng thức một
chút.
Tâm trạng hình như dễ chịu hơn không ít, miếng phô mai này hơi nhạt, lần sau nên mua loại mặn hơn.
Trong khoảng thời gian này không có công việc, Phong Kính có thể đi ngủ sớm
một chút, nhưng anh vẫn đợi đến 12 giờ. Lúc này Giang Nhiễm vẫn chưa
ngủ, tay cô cầm một cái máy mát xa, đang mát xa da mặt mình, tay kia vẫn không quên gõ máy tính.
Cô đang xem Weibo của Phong Kính, không lâu sau khi Phong Kính lên hot
search ngày hôm qua, anh liền chia sẻ "Tuyên bố chính thức" của công ty, nói lần này là bôi nhọ ác ý, sự kiện phỉ báng, đã giao cho văn phòng
luật sư toàn quyền xử lý. Còn một đợt sóng gió "người yêu đồng tính" này thì nhanh chóng lắng xuống.
"Tốc độ của bộ phận quan hệ xã hội Thiên Tần vẫn còn nhanh chán." Giang
Nhiễm vừa bĩu môi lải nhải một câu đã thấy chú chó nhà mình lon ton chạy vào phòng ngủ.
"Nhị Hoàng, đã 12 giờ rồi, gần đây em cũng biến thành cú đêm hả?" Ặc, đây có phải là ý nghĩa của từ chó con trong cụm từ "đêm chó con" (1) không?
(1) Đêm chó con: chỉ những người không bao giờ đi ngủ trước 12 giờ đêm.
"Gâu." Chú chó nhỏ trên mặt đất uể oải kêu một tiếng, nằm úp sấp bên mép giường cô.
"Em sao thế?" Giang Nhiễm thả máy mát xa xuống rồi ôm nó lên. Gần đây cảm
xúc của chó nhà cô thay đổi rất thất thường, rõ ràng lúc chiều mang nó
ra ngoài đi dạo còn hưng phấn giống như tên ngốc, sao hiện tại lại buồn
bã thế này?
"Gâu." Phong Kính tìm tư thế thoái mái nằm trên đùi Giang Nhiễm rồi bắt đầu bất động.
"Nhị Hoàng, em làm sao thế hả?" Tay Giang Nhiễm xoa nhẹ trên người Nhị
Hoàng, cô nuôi nó một năm, trong lòng đã sớm hiểu rõ phải sờ thế nào mới khiến nó cảm thấy thoải mái.
Chẳng qua phản ứng hôm nay của Nhị Hoàng có phần quái lạ, cô mới sờ một tí đã phát hiện nó... Cứng lên rồi?????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT