Khoảnh khắc ấy, Hà Điền Điền dường như nghĩ mình gặp phải ảo giác. Tại sao,
tại sao lại là anh ta? Một thanh niên anh tuấn nghiên cứu chế tạo người
máy, lắc mình một cái đã trở thành người đứng đầu của phe phản AI rồi?
Thế giới này thật sự quá hỗn loạn!
"Tại sao?" Cô không thể hiểu nổi.
"Tại sao à?" Tạ Trúc Tâm lặp lại hai chữ này, đột nhiên khẽ thở dài, "Em
thật sự không biết sao?" Nói xong, anh ta giơ tay xoa đầu cô, động tác
vô cùng thân thiết.
Hà Điền Điền dùng sức gạt tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta.
Tạ Trúc Tâm bắt đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói, "Đúng vậy, em không hiểu,
các người đều không hiểu. Không hiểu sản phẩm do trí tuệ con người tạo
ra rốt cuộc sẽ đem đến cái gì cho loài người."
"Vậy anh thì hiểu lắm sao?"
"Tin tôi đi, càng hiểu rõ trí tuệ nhân tạo thì càng cảm nhận được chỗ đáng sợ của nó."
"Ồ." Hà Điền Điền cười mỉa, "Vậy anh nói xem, từ lúc trí tuệ nhân tạo sinh
ra đến giờ, rốt cuộc người máy có bao giờ làm hại loài người không? Anh
không trả lời được ư? Cũng phải, không phải anh không phát hiện, từ
trước tới nay tất cả những tổn thương xuất hiện đều là do loài người tự
giết hại lẫn nhau! Bây giờ anh nói với tôi rằng người máy đáng sợ? Nó
đáng sợ đến mức nào? Có đáng sợ hơn con người hay không?!"
Tạ Trúc Tâm nhíu mày nói, "Em vẫn còn không hiểu sao? Dự đoán của con
người không phải không có khả năng xảy ra, mà có thể thật sự xảy ra. Cho dù dự đoán đó chỉ có tỉ lệ thành sự thật là 0.01% nhưng con người cũng
không thể chấp nhận được. Bởi vì một khi trí tuệ nhân tạo thoát khỏi sự
kiểm soát của con người, nếu nó muốn hủy diệt loài người sẽ dễ như trở
bàn tay. Con người đã sớm đặt mình vào tình huống hủy diệt, nhưng lại
không hề có biện pháp đề phòng. Nếu ngày đó thật sự đến, mọi người, em,
tôi, chúng ta, cả nền thế giới văn minh này đều sẽ trở thành tro bụi."
"Tôi suýt nữa đã bị anh thuyết phục đấy." Hà Điền Điền mỉm cười, "Đáng tiếc
tôi biết Hàm Quang sẽ không làm vậy. Rốt cuộc anh đã đưa Hàm Quang đi
đâu? Hãy thả anh ấy ra đi, anh ấy là người máy có ích cho con người, hẳn là anh cũng biết điều đó, anh ấy không đánh nhau cũng không chửi rủa
ai." Nhắc đến Hàm Quang, ngực cô nhói đau, đôi mắt liền đỏ lên.
"Hàm Quang đã sớm thoát khỏi sự khống chế của con người rồi."
"Thế thì sao? Anh ấy đã bị các người đối xử như vậy, anh còn muốn thế nào nữa, muốn giết chết anh ấy thì anh mới vừa lòng sao?"
Tạ Trúc Tâm tháo kính xuống, nhẹ nhàng day trán, "Điền Điền."
"Đừng gọi tôi là Điền Điền, tôi và anh cũng không thân thiết như vậy."
Thái độ ngang ngược của cô khiến tâm trạng anh ta rất khó chịu, dần dần trở
nên u ám, anh ta đeo lại kính, nói, "Em nói đúng, xác suất trí tuệ nhân
tạo hủy diệt loài người là rất thấp. Nhưng đừng cho rằng sẽ không xảy
ra. Thật ra để trí tuệ nhân tạo tiếp tục phát triển vẫn còn con đường
khác, xác suất rất cao, nhưng cũng càng đáng sợ."
Hà Điền Điền nhìn anh ta giống như nhìn kẻ tâm thần, "So với việc loài
người bị hủy diệt còn đáng sợ hơn sao? Anh nói xem còn thứ gì chứ?"
"Con người xuất hiện trên đời này đã có bộ óc siêu việt và tình cảm, trí tuệ ấy phát triển, giúp con người thoát khỏi nghèo khó, bệnh tật, những sản phẩm công nghệ cao đều do trí tuệ con người tạo ra. Nghe rất hay đúng
không?"
Hà Điền Điền không trả lời, nhưng vẻ mặt của cô nói cho anh ta biết, đúng
vậy, đó nhất định là một điều rất đẹp đẽ, không có chỗ nào liên quan đến hai chữ "Đáng sợ" cả.
Tạ Trúc Tâm than nhẹ một tiếng, dường như đang mỉm cười nhưng ánh mắt sau
kính đã trở nên nặng nề, giống như cánh hoa ướt đẫm sương sớm, đau
thương mà bất đắc dĩ. Anh ta thấp giọng nói: "Khi đó, con người vẫn tồn
tại như trước kia, nhưng bọn họ lại quên mất ý nghĩa của việc tồn tại.
Em hiểu không? Con người mà mất đi ý nghĩa của việc tồn tại, có khác gì
một cái xác không hồn không?"
Hà Điền Điền ngẩn ra.
Tạ Trúc Tâm lại thở dài một tiếng. Rõ ràng là một người trẻ tuổi, lại tang thương giống như một ông lão. Anh ta nói: "Con người luôn có tầm nhìn
hạn hẹp như vậy. Đa số mọi người đều không nghĩ đến việc này. Cho dù có
nghĩ tới, cái chết ở trước mặt, cũng sẽ không có phản ứng gì. Tôi làm
như vậy, suy cho cùng là muốn bảo vệ những con người có tầm nhìn hạn hẹp này. Không hề tư lợi điều gì."
"Nhưng anh đã giết rất nhiều người."
"Đó chỉ là một buổi diễn thử. Để bọn họ cảm nhận được nỗi sợ hãi khi người máy làm phản."
"Nhưng đó vẫn là giết người!"
"Đúng vậy, tôi giết người. Tôi dùng thủ đoạn đê tiện để làm một việc cao
thượng." Tạ Trúc Tâm nhìn vào mắt cô, "Tôi mong em có thể hiểu cho tôi."
Thế mà anh ta lại thoải mái thừa nhận bản thân đê tiện, Hà Điền Điền thật
sự hoảng sợ. Cô lắc đầu nhìn anh ta, hỏi: "Cho nên anh tiếp cận tôi cũng vì Hàm Quang, đúng không?"
Anh ta không trả lời.
"Anh!" Cô cảm thấy rất phẫn nộ, vì Hàm Quang, cũng vì chính cô. Rốt cuộc cô không nhịn được giơ tay lên cho anh ta một cái tát.
Tạ Trúc Tâm nhanh nhẹn bắt được cổ tay cô đang giơ lên. Vẻ mặt anh ta nặng nề, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: "Em yêu cậu ta sao?"
"Khốn nạn! Anh trả lại Hàm Quang cho tôi!" Cô vừa la hét vừa giãy giụa, nhưng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của anh ta.
"Em yêu cậu ta." Tạ Trúc Tâm nói, giọng điệu khẳng định, trong mắt anh ta
đột nhiên tràn ngập phẫn nộ, dùng tay còn lại nắm cằm cô, thấp giọng
cười mỉa, "Thế mà em lại đi yêu một tên người máy!"
"Anh! Anh thả tôi ra! Ưm..."
Anh ta hôn cô. Hà Điền Điền không thể tin nổi anh ta lại hôn mình. Cằm của
cô bị nắm chặt, không thể động đậy, bị bóp đến nỗi đau, môi bị anh ta
hôn, nụ hôn mạnh mẽ và điên cuồng, rất đau.
Không những đau mà còn ghê tởm.
Cô tức giận dùng sức cắn anh ta.
Tạ Trúc Tâm bị đau liền buông cô ra. Anh ta bị cắn đến nỗi chảy máu.
Hà Điền Điền nhân lúc anh ta buông lỏng, thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, giơ tay tát anh ta một cái.
Chát!
Lúc này Tạ Trúc Tâm bị trúng một cái tát, mặt quay hẳn sang một bên, kính
bị lệch, một mắt kính bị vỡ, gọng kính nghiêng nghiêng trên mũi anh ta.
"Có lẽ anh không biết..." Hà Điền Điền lạnh lùng nhìn anh ta, "Ở trong mắt tôi, Hàm Quang còn giống một con người hơn anh."
Hàm Quang: Tác giả, truyện này của bà tên là "Hàm Quang" đúng không?
Tác giả: Đúng vậy, sao thế?
Hàm Quang: Tôi thấy nên đổi tên thành "Hàm Quang không xuất hiện".
Tác giả: Khụ khụ.
Hàm Quang: Cũng tại bà, mấy chương liền tôi không được lên sàn rồi đó. Tôi
có phải nam chính nữa không thế? Cho dù tôi không thể xuất hiện, nhưng
bà cũng không thể để vợ của tôi bị trêu chọc như thế được! (mài dao,
xoèn xoẹt xoèn xoẹt xoèn xoẹt)
Tác giả: (lau mồ hôi lạnh) Được rồi, chương tiếp theo cậu nhất định sẽ được lên sàn.
Hàm Quang: Phải bồi thường.
Tác giả: Bồi thường như nào?
Hàm Quang: Giết chết cái tên họ Tạ kia đi. Tôi không giết được hắn nhưng chắc chắn bà có thể.
Tác giả: -_-#
Hàm Quang: Còn muốn thêm chút kịch hay nữa.
Tác giả: Kịch hay như thế nào?
Hàm Quang: Xem biệt danh của tôi đi.
Tác giả: =.=
Hàm Quang: Vắt chân chờ được lên sân khấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT