Thái độ của Hà Điền Điền lúc lạnh lúc nóng làm Hàm Quang cảm thấy khó hiểu,
anh tìm tòi hết các từ khóa trên internet, thậm chí đọc cả luận văn tiến sĩ nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, anh chỉ còn biết hóa phức tạp thành đơn giản, tìm kiếm nội dung: “Làm thế nào để theo đuổi một cô gái loài người."
Phần mềm tìm kiếm tự động bỏ qua từ “loài người” then chốt, trực tiếp hiện kết quả cách theo đuổi một cô gái cho anh xem.
Hàm Quang lắc đầu. Sao loài người luôn làm việc kiểu như vậy, chẳng nghiêm túc tẹo nào.
Căn cứ vào các kết quả tìm kiếm, anh chọn lọc ra một số phương pháp, sau đó đi ra khỏi nhà.
…
Ông chủ tiệm hoa nhìn người đàn ông đối diện đưa cho mình tờ tiền có mệnh
giá lớn mà vô cùng sợ hãi: “Tôi không có tiền lẻ đâu!” Vừa nói, ánh mắt
ông không kiềm chế được lại nhìn về phía tờ tiền kia. Thực sự không phải ông tham tiền, nhưng bây giờ rất hiếm khi thấy tiền giấy, loại tiền này rất đáng giá.
“Thế à?” Hàm Quang bình tĩnh nhìn ông, ánh mắt rất nghiêm túc: “Vậy bác có bao nhiêu tiền lẻ?”
“Tôi không có tiền lẻ…”
Hàm Quang thấy khá khó khăn. Anh suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra cách:
“Giá của chỗ hoa hồng này là năm trăm hai mươi đồng đúng không?”
“Đúng.”
“Tờ tiền này mệnh giá một nghìn đồng, cháu xé cho bác một nửa trước, sau đó lại xé tiếp phần còn lại là hai mươi đồng cho bác được không?”
Ông chủ tiệm hoa đổ mồ hôi đầy trán: “Xin lỗi cậu, không được…”
“Cháu hứa cháu sẽ dùng phần còn lại của tờ tiền này để mua hoa của bác vào lần tới.”
“Thật sự không được.”
“Cháu xé rất chuẩn, bác cứ yên tâm.”
“Không được!”
Cuối cùng, Hàm Quang không có cách gì, đành phải mua một bông hoa cúc có giá bốn trăm tám mươi đồng.
Anh đưa bông hoa cúc màu tím nhạt này cho Phương Hướng Bắc. Vẻ mặt Phương Hướng Bắc đầy khiếp sợ: “Cậu có ý gì?!”
“Vứt đi thì lãng phí.”
“À à.” Phương Hướng Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Hàm Quang không hiểu, hỏi: “Anh nghĩ tôi có ý gì?”
“Tôi nghĩ cậu đang thể hiện lòng mơ ước với trinh tiết của tôi.”
Giờ phút này, Hàm Quang cảm thấy thật may mắn vì mình là một người máy, nếu là con người chắc anh nôn ra luôn rồi.
Phương Hướng Bắc cũng thấy ngại ngùng, vội giải thích: “Cái này là tại cậu,
suốt ngày gọi tôi là gay. Làm bây giờ tôi gặp phải một số chuyện... Này! Cậu đừng có đi, có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không, phải
nghe tôi nói hết chứ…”
Hàm Quang về nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Phương Hướng Bắc tức giận đến nỗi muốn cào tường.
Hàm Quang cất đồ ăn vừa mua trên đường về, lại cầm hoa hồng đi ra cửa.
Phương Hướng Bắc vẫn đang đứng ở cửa, nhìn thấy liền gọi anh lại: “Này,
cậu chờ một chút!”
“Sao?”
“Có chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Mấy hôm nữa cậu với tôi đi gặp một người.”
“Không đi.”
“Giúp tôi một tay có được không…” Phương Hướng Bắc muốn khóc. Anh ta bỏ ra
mấy trăm tỷ nghiên cứu thứ này thế mà Hàm Quang không chịu làm gì là
sao? Chỉ dắt một bà cụ qua đường cũng có ý nghĩa hơn nhá! Hàm Quang cứ
phải tra tấn linh hồn của anh ta hàng nghìn lần như vậy sao?
Hàm Quang vẫn chỉ nói vẻn vẹn hai chữ: “Không đi.”
“Tôi trả thù lao, trả thù lao được chưa…”
Hàm Quang cũng định đi, nghe anh ta nói vậy, đột nhiên dừng lại, như có
điều suy nghĩ nhìn Phương Hướng Bắc: “Quả thực tôi cần một vài thứ.”
Phương Hướng Bắc vỗ ngực một cái: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?”
Hàm Quang lắc đầu: “Không phải là tiền.”
…
Vào mùa đông ban ngày thường ngắn, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Ở ven
đường, một người đàn ông trẻ tuổi dựa vào đèn đường, hơi cúi đầu nhìn bó hoa hồng xinh đẹp trong tay. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống, mặt anh
ẩn hiện trong bóng tối, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy thân hình một người cực kỳ cao ráo, tuấn tú.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng dáng người như vậy cũng hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người qua đường.
Cô liếc mắt là có thể nhận ra Hàm Quang, chỉ là “Hàm Quang” và “Hoa hồng” ở cùng nhau thì cô lại không chắc lắm. Vì vậy cô dừng lại, trốn sau một
thân cây lén lút nhìn anh. Từ góc độ này nhìn anh như thể đang nhìn một
bức tranh vậy.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô đang đứng, ánh mắt sắc bén như con báo trong đêm.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Hà Điền Điền lập tức hốt hoảng.
“Lại đây.” Anh khẽ nói, giọng nói không cao không thấp.
Hà Điền Điền đi tới, cúi đầu không dám nhìn anh mà nhìn vào bó hoa hồng, trái tim nhỏ đập liên hồi.
Nhưng mà đợi một phút đồng hồ trôi qua cũng không thấy anh tặng hoa cho cô.
Hà Điền Điền cảm thấy buồn bực, ngẩng đầu định nói thì phát hiện tầm mắt
của anh vẫn dừng trên đầu cô. Anh cứ nhìn cô như thế, không nói gì.
Cô không hiểu, đôi mắt đảo qua đảo lại, phát hiện thực sự không phải anh
đang nhìn đầu cô mà là đang nhìn cái chụp tai của cô. Cái chụp tai mà
sáng nay Tiểu Phong đã đưa cho cô.
Hà Điền Điền sờ chỗ lông thỏ bên tai, cái chụp tai này rất ấm áp. Cô nghĩ
Hàm Quang thích thú với cái này, hỏi anh: “Anh muốn đeo không?”
Hàm Quang âm thầm đưa tay vào túi áo cô, tay cô đang để trong túi, khi hai
tay chạm nhau cô liền đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Làm gì đấy?"
Tay anh xoa xoa tay cô, sau đó đẩy tay cô ra, cầm lấy điện thoại của cô.
Chẳng có chút lưu luyến nào cả.
Khóe miệng Hà Điền Điền giật giật, lại hỏi: “Hoa hồng này anh định cho ai à?”
Ngón tay thon dài của anh gõ gõ trên màn hình mấy cái rồi đưa điện thoại về phía cô.
Trên màn hình điện thoại chỉ có hai chữ to tướng, đen xì trên nền trắng xóa: "Ngu ngốc!"
Còn có dấu chấm than…
Trái tim Hà Điền Điền như ngừng đập. Mức độ chênh lệch quá lớn làm cô vô cùng phẫn nộ: “Anh..."
Chữ “anh” còn chưa nói hết, anh đã đột nhiên cúi đầu hôn thật nhanh, dùng
miệng ngăn cô nói chuyện. Hàm Quang cũng không còn cách nào khác, một
tay cầm hoa, tay kia cầm điện thoại, thật sự anh cũng không muốn lấy tay che miệng cô lại.
Hà Điền Điền trợn mắt nhìn anh.
Chưa để cô kịp phản ứng, anh lại gõ vào điện thoại vài cái.
Sau đó buông cô ra, đưa điện thoại cho cô xem.
"Cô bị nghe trộm."
Cô vừa nhìn thấy mấy chữ này thì cả người run lên, vội ngó nghiêng xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi anh: “Ở đâu?”
Anh chỉ vào cái chụp tai của cô.
Hà Điền Điền rất muốn giật cái chụp tai ném xuống đất rồi giẫm mạnh lên
nó. Cô đang định làm thế thì Hàm Quang ngăn cô lại rồi viết vào di động: “Cứ làm như không phát hiện ra đi.”
Cô không kịp hỏi tại sao, chỉ khẽ gật đầu, dường như tin tưởng anh vô điều kiện.
Vì vậy hai người tỏ ra không có chuyện gì nói chuyện với nhau.
Hàm Quang đưa hoa hồng cho Hà Điền Điền, Hà Điền Điền nhận hoa nhưng trong
lòng chỉ hơi mừng thầm, cô ngửi một cái, cười hỏi: “Hoa ở đâu ra đấy?”
“Ha ha, nhặt được trong thùng rác.”
“…”
“Không cần cảm ơn.”
… Ai đó nói cho tôi biết làm thế nào để nói chuyện tiếp được không?
Đương nhiên, hai người nói chuyện thật là trên điện thoại di dộng.
Hà Điền Điền vừa đi vừa gõ chữ, cũng không thèm nhìn đường, Hàm Quang
khoác vai cô, dẫn cô đi. Cô gõ một đoạn dài, hỏi lai lịch của máy nghe
trộm, đưa cho Hàm Quang: "Phương Hướng Bắc muốn nghe trộm tôi à?"
Hàm Quang: "Có lẽ anh ta bị nghe trộm. Thật ngu xuẩn."
Được lắm, trong mắt Hàm Quang, tất cả mọi người đều “Ngu ngốc” và “Ngu xuẩn”, trái tim Hà Điền Điền bình yên trở lại.
Sau đó, Hàm Quang tạo một nhóm chat, thêm cả Hà Điền Điền và Phương Hướng Bắc vào nhóm đấy.
Không sai, đúng vậy, là một người máy nhưng Hàm Quang cũng có tài khoản, mà
anh còn nói chuyện thông qua ý nghĩ, không cần gõ chữ luôn.
[Hàm Quang]: @Phương Hướng Bắc.
[Phương Hướng Bắc]: ?
[Hàm Quang]: Ngu xuẩn.
[Phương Hướng Bắc]: ???
[Hàm Quang]: Tôi giúp anh nâng cấp hết hệ thống của các sản phẩm công nghệ,
lại không ngờ được anh dễ dàng bị người ta cài máy nghe trộm như thế. Đồ loài người ngu xuẩn.
[Hà Điền Điền]: Phương Hướng Bắc, cái chụp tai sáng nay Tiểu Phong đưa cho tôi có gắn máy nghe trộm.
[Phương Hướng Bắc]: …
[Hàm Quang]: Còn có cả thiết bị định vị.
[Phương Hướng Bắc]: Hôm nay là ngày cá tháng tư đúng không?
[Hàm Quang]: Đối với anh thì mỗi ngày đều là ngày cá tháng tư.
[Phương Hướng Bắc]: =.=
[Hàm Quang]: Anh suy nghĩ đi, anh cần một lý do hợp lý cho việc tiếp cận Hà Điền Điền.
[Phương Hướng Bắc]: Quá đơn giản, giả vờ là tôi theo đuổi cô ấy là được rồi.
[Hàm Quang]: Không được.
[Phương Hướng Bắc]: Sao lại không được?
[Hà Điền Điền]: Đúng, sao lại không được?
[Hàm Quang]: Hà Điền Điền, suy nghĩ đến các đối tượng trước đây có scandal với Phương Hướng Bắc đi.
[Hà Điền Điền]: =.=
[Hàm Quang]: Sờ tay lên ngực tự hỏi bản thân cô xem vì sao không được.
[Hà Điền Điền]: =.=
[Hà Điền Điền]: Tôi rất muốn ném bó hoa nhặt từ thùng rác bẩn thỉu này vào mặt anh.
[Phương Hướng Bắc]: Điền Điền, không phải lỗi của cô. Cô là kiểu người ngọt
ngào, đáng yêu, mà khẩu vị của tôi tương đối ổn định. Đối tượng của tôi
đều ngoài cỡ C. (xấu hổ, xấu hổ)
[Hà Điền Điền]: Tất cả im đi!
[Hàm Quang]: Yên tâm, tôi không chê cô.
[Hà Điền Điền]: Tôi ghét anh, đi đi!
[Hàm Quang]: Khẩu thị tâm phi.
[Phương Hướng Bắc]: Tôi xin các người cho tôi nghỉ một chút được không, mắt tôi mù đến nơi rồi!
[Hà Điền Điền]: Đột nhiên tôi nghĩ ra một ý này hay lắm.
[Phương Hướng Bắc]: Là gì?
[Hà Điền Điền]: Nếu người khác không tin anh theo đuổi tôi vậy còn Hàm
Quang thì sao? Nghe đồn anh nam nữ ăn tất, mua người máy đều mua người
máy nam, mấy tờ báo đều viết thế. Vậy cứ nói anh muốn tán tỉnh người máy của tôi là tin được mà.
[Phương Hướng Bắc]: …
[Phương Hướng Bắc]: Xin bái phục bộ não của cô.
[Phương Hướng Bắc]: Điền Điền, cô thích tác giả nào nhất?