Chúc Yểu nghiêng đầu, ánh mắt có vẻ đăm chiêu. Nguyên Trạch quay qua, thấy cô im lặng thì hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Bỗng chạm phải ánh mắt anh, Chúc Yểu hơi bối rối, vô thức nắm chặt bút, trả lời: “Không có gì…”

Nguyên Trạch rất đẹp. Đôi mắt anh luôn trong trẻo, khí chất lúc nào cũng ung dung hờ hững như người ngoài cuộc, không hơn thua với ai, không nhuốm chút bụi trần. Ngày xưa cũng chính khí chất thanh nhã này đã thu hút cô. Cô được ngồi chung bàn với anh, anh nắm tay cô, thỉnh thoảng hôn cô là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy thân mật như thế, cô bỗng cảm thấy không thỏa mãn… hơi ngưỡng mộ, không, rất ngưỡng mộ Tưởng Điềm Nha.

Chúc Yểu không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô giở bộ đề ra, đẩy sang bên cạnh, nói: “Nguyên Trạch, cậu giảng đề này cho mình đi.”

Nguyên Trạch gật đầu, nhoài qua giảng bài cho cô.

Chúc Yểu tập trung lắng nghe, sau đó gọi anh một tiếng: “Nguyên Trạch.”

Ừ. Nguyên Trạch hơi ngước mắt lên, nhìn cô. Khi chạm vào đôi mắt anh, Chúc Yểu khẽ cắn môi: “Không… không có gì. Mình chỉ muốn gọi cậu một tiếng… Cậu tiếp tục giảng đi, bài này lúc nãy mình nghĩ rất lâu mà không ra.”

Nguyên Trạch tiếp tục giảng bài.

Mặt trời ngả về phía tây. Một ngày lại kết thúc. Các bạn lớp 12.9 xách cặp ra về. Chúc Yểu vẫn ngồi tại chỗ sửa sang lại bộ đề cương. Triệu Thiến Đình lê bước tới gần, nhắc: “Chúc Yểu, hôm nay cậu trực bảng đó, đừng quên nha.”

Chúc Yểu dùng kẹp giấy kẹp bộ đề lại, trả lời dõng dạc: “Ừ, mình biết rồi, lát nữa sẽ lau ngay.”

Lúc sửa sang xong, bạn được phân công trực nhật đã quét dọn phòng sạch sẽ, sắp xếp bàn ghế ngay ngắn gọn gàng. Nguyên Trạch giúp cô lau bảng, giặt khăn và thau xong thì trong phòng học chỉ còn hai người họ.

Chúc Yểu và Nguyên Trạch đi đến hành lang mới phát hiện ngoài trời đang mưa lất phất.

Chúc Yểu thấy vậy lập tức nói: “Cậu đợi một tí, mình đi lấy dù.”

Nguyên Trạch còn chưa kịp lên tiếng thì Chúc Yểu đã quay vào trong lấy dù. Trên hành lang sáng đèn, bóng Nguyên Trạch trông cao lớn mà đơn độc. Anh quay lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, sau đó cũng chậm rãi bước theo.

Chúc Yểu quay lại chỗ ngồi, cúi người lấy chiếc dù trong hộc bàn ra, sau đó nhanh chân chạy về phía cửa. Vừa đến cửa thì nhìn thấy Nguyên Trạch đang đứng đó.

Dáng người anh cao lớn thanh thoát, hai chân dài thẳng tắp. Chúc Yểu ôm cây dù, mắt mở to, giọng ngọt ngào. “Cậu cũng quên gì à?”

Nguyên Trạch khoác hờ balo trên một bên vai, sau lưng anh là bóng chiều chập choạng, mưa bay lất phất. Một cơn gió ùa vào cánh cửa đang mở tung, lạnh thấu xương nhưng giọng của anh lại ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân: “Hôm nay cậu không vui à?”

Tay nắm chặt cát dù, Chúc Yểu lắc đầu. “Không có.”

Nguyên Trạch đứng cạnh khung cửa, mấy bạn nữ đi ngang qua đều bước chậm lại để nhìn, thì thầm to nhỏ. Chúc Yểu nhìn họ đi xa dần, không gian trở nên yên tĩnh. Cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

Chúc Yểu cầm dù định ra ngoài nhưng Nguyên Trạch vẫn không nhúc nhích. Lúc cô đi ngang qua, anh bỗng vươn tay kéo cánh tay cô lại. Cánh tay bị níu, Chúc Yểu quay qua nhìn anh.

Nguyên Trạch thuận thế kéo cô vào phòng học.

Sau đó bàn tay kia lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

Gió lạnh bị ngăn bên ngoài, căn phòng vô cùng yên ắng. Lúc Chúc Yểu còn ngơ ngác thì cặp sách trên vai đã bị kéo xuống. Lưng cô dựa sát vào cánh cửa, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của những bạn học sinh đi ngang qua. Còn Nguyên Trạch đứng trước mặt cô, khom người, mắt ngang tầm mắt cô.

Đèn trong phòng học đã tắt, thêm cửa lại đóng nên trong phòng rất tối. Hơi thở của Chúc Yểu nặng dần, cô nói khẽ. “Cậu…”

Nguyên Trạch nhìn cô một lúc lâu, giọng trầm thấp. “Đừng cứ ngưỡng mộ người khác.”

Chúc Yểu đỏ mặt, khẽ cắn môi, chớp đôi mắt long lanh, giọng thỏ thẻ. “Rất… rất dễ thấy sao?”

Nguyên Trạch cong môi cười. “Ừ.”

Chúc Yểu cụp mắt xuống, tay nghịch chiếc dù, rồi lại ngước mắt lên.

Giọng Nguyên Trạch trầm thấp như đang thì thầm bên tai. Anh chậm rãi nói: “Thần và Trình Gia Úy khác nhau. Thần trải nghiệm nhiều hơn cậu ấy. Nghiêm túc mà nói thì tuổi tác cũng lớn hơn cậu ấy. Theo thói quen nhiều năm, trước khi làm gì thần cũng phải cân nhắc kỹ càng, chuyện có liên quan đến công chúa thì càng phải thận trọng. Chuyện nam nữ…”

Anh nhìn đôi mắt đen láy, gương mặt nõn nà kiều diễm như đóa hoa sắp hé nở của cô. Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, hàng mi như cánh quạt chớp chớp. Anh mỉm cười, nói tiếp. “Công chúa còn nhỏ.”

Cô còn rất nhỏ, làm chuyện gì chỉ cần thích là được. Nhưng anh thì không. Anh lớn hơn cô mấy tuổi, luôn phải đắn đo suy nghĩ.

Chúc Yểu vội vàng phản bác. “Mình không còn nhỏ nữa.”

Nguyên Trạch hơi sững sờ. Chúc Yểu mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Nếu ở Đại Ngụy, mình… mình đã có thể xuất giá rồi.” Thiếu nữ Đại Ngụy mười lăm tuổi là có thể xuất giá, cô đã mười bảy, làm mẹ cũng được nữa là.

Cô nói xong, không khí bỗng ngưng đọng trong vài giây. Cô mở to mắt nhìn anh, anh cũng lẳng lặng nhìn cô.

Sau đó…

Nguyên Trạch cúi người, ra sức mà cấu xé cánh môi cô.

Hơi thở trong trẻo của chàng trai lập tức bao phủ.

Người Chúc Yểu run lên, tim dường như đập loạn một nhịp, cây dù trượt khỏi tay và rơi bộp xuống đất. Tay cô nắm lại, dường như có chút ngỡ ngàng, sau đó đầu ngửa ra, tay nhẹ nhàng níu lấy góc áo anh. Lòng trở nên yên ổn.

Trên hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi ngang qua. Chúc Yểu nhắm hai mắt, hàng mi run run, hơi thở dồn dập.

Bờ môi lành lạnh dần trở nên nóng cháy, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng. Hai chân Chúc Yểu nhũn ra, bị anh ép vào cánh cửa bằng cơ thể rắn chắc khỏe mạnh làm cô sắp không thở nổi. Nhưng nụ hôn của anh lại không cưỡng ép chút nào. Chỉ có lúc vừa hôn cô là hơi mạnh, sau đó thì trở nên dịu dàng và kìm nén.

Hôn một lúc, hai người tách ra.

Chúc Yểu khẽ mở mắt, nhìn thấy mắt Nguyên Trạch đang sáng rực. Cô thở hổn hển, thất thần trong giây lát. Sau đó anh lại cúi người xuống, nụ hôn nâng niu khẽ đậu trên trán, trên mũi, sau đó lại nhẹ nhàng cuốn lấy đôi môi cô.

Mặt của cô chắc chắn đang rất đỏ, tim thì đập rất nhanh, không nghĩ ngợi gì được, chỉ cảm thấy ngọt ngào vui sướng. Cô nhẹ nhành nhón chân lên, cánh tay lần theo bấu vào bờ vai anh, thân mật ôm lấy cổ anh làm hai người càng dán sát vào nhau.

Hôn thêm một lát, anh buông cô ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Chúc Yểu cong môi cười. Trong phòng học yên tĩnh, giọng cô mềm nhẹ ngọt ngào hơn thường ngày. “Có… có hôn nữa không?”

“Có.” Giọng Nguyên Trạch khàn khàn. Anh thuận thế nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn học, sau đó đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu, tiếp tục hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play