Mộ Mai nắm tay Vưu Liên Thành rời khỏi ban công, tay họ đều lạnh buốt như nhau. Đứng giữa đại sảnh, ánh mắt cô dần lướt từ bờ vai cậu rồi đến gương mặt tuấn tú, làn da vốn trắng nõn nhưng hiện giờ đang dần xanh mét kia.

Cô nhẹ nhàng buông tay Liên Thành ra, vẻ mặt mệt mỏi, bây giờ ý nghĩ duy nhất của cô chính là thoát khỏi đây, tránh xa cậu. Cô chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, một nơi chỉ có mình cô thôi. Lúc này cô không muốn nghĩ gì cả, càng nghĩ sẽ chỉ càng khiến trái tim cô nặng trĩu thêm thôi.

Lúc cô buông tay ra, Vưu Liên Thành liền hỏi: "Hôm sinh nhật anh, em đã nói chúng ta đã gặp nhau hồi anh bốn tuổi, khi ấy có một người dẫn em đến xem anh, người đó chính là mẹ Xuân sao?"

"Ừ."

"Anh có thể coi việc này như một gợi ý, cũng giống như khi em tham gia gameshow trên truyền hình, người dẫn chương trình sẽ tốt bụng cho em một gợi ý loại trừ một đáp án sai chẳng hạn được không?"

Mộ Mai cười nhàn nhạt theo kiểu rất riêng: "Không phải, Liên Thành, khi đó tôi chỉ thử nghiệm cậu có bao nhiêu si mê tôi thôi, còn về phần kết quả thì tôi rất hài lòng. Vưu thiếu gia có thể nói một hiểu mười mà, tình yêu vĩ đại đã khiến cậu biến thành khờ khạo rồi."

Không nên nhìn cô, không nên nhìn nụ cười như lưỡi dao của Mộ Mai! Vưu Liên Thành tự nhủ với lòng, quyết tâm quay mặt đi: "Như vậy, em giải thích thế nào khi em đổi ý không muốn cho mẹ anh trở về Anh?"

Cậu muốn tin cô, Vưu Liên Thành muốn cố gắng tin Lâm Mộ Mai bị ép phải làm vậy, muốn cho cô một lối thoát, muốn cho cô một cơ hội chạy đến ôm cậu, nói với cậu rằng cô đã sai lầm, nói với cậu rằng tuy động cơ ban đầu không thuần khiết nhưng sau này cô đã thật lòng yêu cậu rồi.

Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua... Cô cười lên, giọng cười vô cùng đắc ý.

"Vưu Liên Thành, giờ khắc này cậu không những khờ khạo mà còn ngây thơ nữa. Có phải muốn nghe được từ chính miệng tôi nói ra tôi đã phim giả tình thật với cậu không? Cậu cho rằng chúng ta đang đóng phim sao? Còn về câu hỏi của cậu, chị có thể nói cho cậu biết, trong hí khúc Trung Quốc có một kiểu biểu diễn rất nổi tiếng gọi là Song Hoàng, cậu đã nghe nói rồi chứ? Mẹ Chu từng kể cho chúng ta mà, một nghệ sĩ mặt đen đóng vai phản diện, một nghệ sĩ mặt trắng đóng vai chính nghĩa, đó chính là kiểu Song Hoàng. Kết quả là cậu ngu ngốc sập bẫy. Thôi được rồi, để tôi nói rõ với cậu từ đầu đến cuối một lần, nghe xong cậu đừng làm phiền tôi nữa." Giọng điệu Mộ Mai không kiên nhẫn, "Lần đầu tiên biết cậu là lúc tôi bốn tuổi, khi đó cậu còn trong bụng mẹ, khoảng mười ngày nữa sẽ chào đời. Bắt đầu từ ngày đó Lâm Mộ Mai có một nhiệm vụ, đó là tiếp cận Vưu Liên Thành, khiến cậu ta yêu mình, khiến cậu ta đau khổ, khiến cậu ta không thiết sống trên cõi đời này nữa. Tôi đã thi hành nhiệm vụ này suốt hai mươi năm, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ? Cậu không làm gì sai cả, điều sai duy nhất chính là ba cậu tên Vưu Lăng Vân và mẹ cậu tên Tống Thư Duyệt. Cho dù như vậy, cậu vẫn hi vọng tôi yêu cậu sao?"

"Im miệng!" Giọng Vưu Liên Thành run run, dù bây giờ cô tàn nhẫn như thế, nhưng cậu vẫn yêu cô, "Lâm Mộ Mai, em im miệng cho tôi."

Cậu hít vào thật sâu, nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn cô nữa. Cậu rất sợ nhìn vào gương mặt ẩn chứa linh hồn Lâm Mộ Mai kia, cậu sợ mình sẽ hèn mọn van xin cô. Cho dù như vậy cũng không sao, chỉ cần cô ở bên cậu, cho dù bây giờ cô không yêu cậu cũng được, chỉ cần cô chịu thử yêu cậu thôi.

"Im miệng á!" Mộ Mai hừ khẩy, "Vưu thiếu gia, cậu đã nói với tôi câu này không biết bao nhiêu lần rồi. Cậu vẫn coi tôi là nô tỳ của cậu và cậu thì vẫn là Vưu thiếu gia vẫn ở tít trên cao quan sát chúng sinh à! Nói thật nhé, vì muốn nắm được trái tim cậu tôi đã tốn không ít tâm tư đấy. Nhưng mà cậu chủ à, cậu cũng đâu có thiệt thòi, không phải chúng ta đã ngủ với nhau sao? Tôi còn cho cậu lần đầu tiên của tôi nữa. Trong khoảng thời gian này chúng ta còn làm không ít..."

"Bốp!" Một tiếng tát vang lên lanh lảnh. Cái tát này mang theo sự tự tôn bất khả xâm phạm của Vưu thiếu gia.

Cơn đau từ đáy lòng lan đến khóe môi, không biết cái tát của Vưu thiếu gia đã dùng bao nhiêu phần sức lực, liệu có đánh gãy răng cô không đây? Mộ Mai đưa lưỡi liếm thử, may mắn răng vẫn còn đầy đủ, Mộ Mai rất ghét răng giả. Cô phun máu tươi trong miệng ra, đưa ống tay áo lên lau miệng. Nhưng vừa mới lau máu đi miệng lại có vị tanh tưởi, đây là một mùi khiến người ta buồn nôn. Mộ Mai cũng lười để ý đến nó, chỉ ngẩng đầu hờ hững nói.

"Được rồi Vưu Liên Thành, một cái tát này xem như tôi trả lại cho cậu. Giờ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, cũng có được kết quả để báo cáo cho mẹ nuôi tôi rồi. Về phần cậu có đau khổ vì tôi, có muốn sống không bằng chết hay không thì tùy cậu. Thôi tạm biệt nhé!"

Mộ Mai quay người, cất bước bỏ đi.

"Đứng lại!" Vưu Liên Thành lạnh lùng cất tiếng, "Lâm Mộ Mai, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Trong từ điển của Vưu Liên Thành không hề chấp nhận được hai từ lừa dối và phản bội, nhưng cô lại có đủ hai thứ đó." Cậu gằn từng chữ, "Vì thế tôi thề, tôi sẽ khiến cô trả giá thật nhiều."

Dường như, hoàng tử bé sống trong lâu đài kia đã quay trở lại rồi. Tay Mộ Mai bị cậu giữ lấy, cô càng giãy ra cậu càng siết chặt, cô cúi đầu định cắn cổ tay cậu nhưng bất chợt thấy được dấu ấn mình để lại kia. Một vết đậm, một vết nhạt lồng chặt vào nhau, cậu từng nói trông chúng hệt như logo của Chanel. Nước mắt cô bắt đầu ngân ngấn.

Mộ Mai cố hết sức nén lại giọt lệ này, cô không thể khóc trước mặt cậu, chỉ cần rơi một giọt thôi cậu sẽ cười nhạo cô ngay: Xem đi, Lâm Mộ Mai, em còn bảo em không phim giả tình thật với tôi à!

Cậu đã nói xưa nay Vưu Liên Thành không chấp nhận được chuyện lừa dối và phản bội, cậu đã nói cậu sẽ khiến cô trả giá thật nhiều. Mà Lâm Mộ Mai là một cô gái vô cùng ích kỷ, cô từng thề không để cho bất cứ kẻ nào xem thường cô, bất cứ kẻ nào tổn thương cô.

Nhưng mà nước mắt lại không nghe theo cô điều khiển, nó vẫn tự động rơi xuống cổ tay cậu. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, càng lúc càng nhiều.

Vưu Liên Thành tự hỏi nước mắt cô rơi trên cổ tay cậu là vì yêu, vì hối hận, hay là vì mình đã đánh đau cô đây? Sao mình lại đánh cô ấy? Sao mình lại có thể đánh cô ấy? Sao mình lại nỡ lòng làm như vậy chứ? Vưu Liên Thành lại thấy hai xoáy tóc nho nhỏ xinh xinh, dính chặt vào nhau trên mái đầu cúi thấp của Mộ Mai. Mấy ngày trước, cậu còn hỏi cô một câu ngu ngốc, "Lâm Mộ Mai, sao trên đầu em lại nhiều hơn người ta một cái xoáy tóc thế?". Cô đã trả lời với cậu, "Bởi vì tạo hóa biết Mộ Mai sợ cô đơn mà!". Ngày đó, Vưu Liên Thành đã thề, từ nay về sau cậu nhất định không để cô phải một mình nữa.

Khi Vưu Liên Thành chậm rãi đưa tay lên, sắp chạm vào hai xoáy tóc kia thì cửa ban công mở tung ra, người đàn bà mặc áo khoác màu đỏ đậm mỉm cười đi đến trước mặt cậu, nói nhẹ tênh: "Xem ra không khí trong lành ở Buenos Aires không hề giúp mẹ cậu khỏe lên được. Cậu nhóc, đi xem mẹ cậu đi, tôi chỉ nói vài câu vu vơ bà ta đã ngất xỉu rồi."

Nói xong, bà còn thở dài thườn thượt ra chiều tiếc nuối.

Vưu Liên Thành lao thẳng ra ban công, ngay sau đó là một chuỗi tiếng gọi "Mẹ, mẹ" xé lòng. Tiếng gọi ấy khiến nước mắt Mộ Mai tuôn trào ào ạt, cô muốn chạy ra ban công kia, muốn an ủi chàng trai ấy rằng, không sao đâu Liên Thành, không sao đâu anh! Mộ Mai còn muốn nói, không sao cả Liên Thành, anh còn có em đây!

"Mộ Mai, chúng ta đi thôi." Lâm Xuân kéo tay con gái nuôi của mình, "Ngay cả chồng của ân nhân còn dám cướp, người đàn bà đó không yếu ớt vậy đâu."

Mộ Mai để mặc Lâm Xuân lôi cô đi như khúc gỗ. Trên con đường nhỏ ra khỏi vườn hoa, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía ban công xa xa, Vưu Liên Thành đang tiến hành cấp cứu cho mẹ mình, trên ban công cũng chi chít người.

Mộ Mai quay đi, giờ phút này cô hi vọng mình được hóa thành không khí siết bao. 

Tất cả, tất cả đều kết thúc rồi.

Một chiếc xe Limousine dài sang trọng đỗ ngoài nhà hàng, gã tài xế mặc đồng phục mở cửa xe cho mẹ con cô. Mộ Mai khẽ nhếch môi, xem ra mẹ Xuân vẫn rất trọng sĩ diện, bày vẽ phô trương đến thế cơ đấy.

Xe chạy dưới hàng cây thẳng tắp, hai mươi phút đầu lên xe, không khí giữa hai mẹ con họ hết sức im ắng. Lâm Xuân không hề nhắc đến chuyện cô lén phản bội như thể chưa hề xảy ra, cô vẫn là đứa con gái nuôi ngoan ngoãn của bà. Thậm chí bà còn lấy một chai rượu đỏ trong tủ đá rót vào ly, dịu dàng hỏi Mộ Mai có muốn nếm hay không nữa.

Mộ Mai không hề đưa tay nhận lấy ly rượu, cũng không nói câu nào, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa kính. 

Chiếc xe đưa họ về căn nhà hai mẹ con đã sống nương tựa với nhau hơn mười năm, cô bước vào nhà như cái xác không hồn, nghe bà nói: "Mộ Mai, bây giờ mẹ sẽ nói cho con biết tất cả."

"Không cần đâu." Mộ Mai đờ đẫn tựa vào tường, "Con biết rồi, con có thấy đôi giày múa ba lê thêu chữ Tang và Xuân. Con đã đoán được chuyện gì rồi, vì vậy mẹ không cần nói cho con biết đâu."

Đôi giày múa kia đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường của mẹ Xuân, có một hôm Mộ Mai vô tình thấy được, sau đó cô đã biết cố nhân mà mẹ Xuân vẫn nhớ mãi không quên chính là vợ trước của Vưu Lăng Vân, là người phụ nữ vì muốn thử lòng chồng mình nên đã kiên cường nhảy xuống từ tầng ba kia, là A Tang mà mẹ Chu đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành.

"Không." Lâm Xuân bật dậy khỏi sô pha, đi đến trước mặt cô, "Mộ Mai, không phải mẹ vô duyên vô cớ bày ra trò báo thù này. Nếu con từng trải qua thời khắc như vậy, mẹ tin rằng con cũng sẽ lựa chọn giống mẹ, chắc chắn như thế."

Câu chuyện đã phủ bụi thời gian khiến Lâm Xuân trở nên kích động.

"Năm đó, vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của mẹ, cô ấy đã chết ngay trong lòng mẹ, cô ấy là người bạn chí thân với mẹ từ hồi mười bảy mười tám tuổi, là người bạn mà mẹ có thể cam tâm tình nguyện chết vì cô ấy. Nhưng mẹ chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy ra đi trước mặt mình, mẹ không thể giúp được gì cho cô ấy cả, cứ thế bất lực nhìn cô ấy đau buồn chậm rãi nhắm mắt lại. Mộ Mai, con hẳn đoán được cô ấy là ai rồi! Đúng vậy, cô ấy chính là A Tang."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play