"Mộ Mai, cùng ăn tối nào!" Vưu Lăng Vân đứng trước mặt Mộ Mai, ánh đèn thủy tinh soi lên người ông. Từng nếp nhăn theo nụ cười trên gương mặt đều mang vẻ ôn hòa tự nhiên.

Cô bất chợt nhớ đến từng có một thương nhân kinh doanh thất bại phẫn nộ nói với phóng viên rằng, đừng bao giờ bị nụ cười thân thiệt của Vưu Lăng Vân mê hoặc. Sáng sớm hôm sau, người đó đã uống thuốc độc tự sát chết tại nhà mình, và ba giờ sau tập đoàn của Vưu Lăng Vân tuyên bó hoàn thành cuộc thu mua tốt đẹp.

Mộ Mai run lên, rút tay lại theo phản xạ, nhìn thẳng vào Vưu Lăng Vân. Ông ta vẫn cư xử thân thiết với cô, dẫn cô đến vị trí bên trái thường dành cho Tống Thư Duyệt.

Sau đó trở về vị trí của mình, giơ tay ra hiệu. Người đàn ông gầy gò mở lồng inox sáng bóng ra, hương thức ăn và rượu vang thơm ngát lan tỏa, mê hoặc lòng người.

Bày trí bữa ăn xong, ông ấy liền lùi về vị trí ban đầu của mình.

Trước khi dùng cơm, Vưu Lăng Vân chợt nhớ ra gì đó, lại giơ tay lên. Người đàn ông lớn tuổi hiểu ý đưa điều khiển từ xa đến tay ông ta, ông ta ấn nút, nhạc vang lên du dương.

Vẻ mặt Vưu Lăng Vân vô cùng ung dung, dao nĩa vung vẫy theo điệu nhạc trong khoảng không: "Rượu vang, mỹ thực, nhạc nhẹ, Mộ Mai, dùng bữa vui vẻ!"

Dùng bữa vui vẻ á? Làm sao có thể vui vẻ cho được cơ chứ? Một loạt hành động giả tạo này của Vưu Lăng Vân chẳng qua là đoạn dạo đầu trước khi giống bão ập tới thôi. Ông ta rõ ràng đang nhắn nhủ một thông điệp với cô: Lâm Mộ Mai, bây giờ cô chỉ là một chiếc thuyền cô độc, cô sẽ biết thế nào là sợ hãi trước khi giông bão kéo đến, biết khuất phục trước thiên nhiên.

Bữa cơm kết thúc trong vòng ba mươi phút, người đàn ông lớn tuổi và hai nữ giúp việc đều rời đi. Cả không gian mấy trăm mét vuông chỉ còn lại Mộ Mai, Vưu Lăng Vân và hai ly rượu vang trên bàn.

Ông ta xoay ly rượu trong tay, thờ ơ nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại bức tranh to lớn treo trên tường, thong dong giải thích: "Hai ngày trước, nơi này còn thuộc về cô ta. Nhìn kỹ thần thái của cô gái này thật sự có chút giống Mộ Mai đấy, bề ngoài thanh thuần nhưng nội tâm lại khác biệt."

Ánh mắt Vưu Lăng Vân hứng thú đảo giữa cô và cô gái trong tranh: "Căn nhà này là của bạn tôi, nghe nói cha chú anh ta mua nó từ một tay quân phiệt thời dân quốc. Căn nhà này được tay quân phiệt đó dùng để nuôi người tình, trùng hợp sao, công dụng của căn nhà này đến giờ vẫn như vậy. Mấy ngày trước, tôi nói với bạn mình muốn ở Bắc Kinh ít hôm, thế là anh ta nhường nơi này cho tôi, dẫn cô tình nhân bé bỏng của mình rời đi."

Nhấp một ngụm rượu, Mộ Mai yên lặng lắng nghe giọng nói đầy truyền cảm của Vưu tước gia.

"Tối qua vừa đến đây, quả thật tôi đã cảm thấy nơi này đúng là thích hợp để làm "kim ốc tàng kiều"." Vưu Lăng Vân buông ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh Mộ Mai, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng xoa nắn, nghiêng người kề môi đến tai cô, giọng nhuốm vị rượu vang, "Mộ Mai, cô nói xem, tôi có nên nuôi một người tình ở đây không."

Ông ta kéo tay cô chỉ vào cô gái trong tranh: "Một người tình giống như cô ta vậy."

Mộ Mai rút tay mình lại, đứng dậy khỏi ghế, kéo giãn khoảng cách với Vưu Lăng Vân.

Tay ông ta khựng giữa không trung, ánh mắt ra vẻ lưu luyến trên người cô gái đang gần trong gang tấc. Trong bộ sườn xám của vợ mình, cô hầu học của con trai ông mặt mũi thanh tú như tranh vẽ, hoa văn thêu tinh xảo đã tôn lên nét thuần khiết như vầng trăng sáng trong đáy lòng của bất cứ gã đàn ông nào. Lâm Mộ Mai đúng là có vốn liếng khiến đám đàn ông si mê thật.

"Biết tại sao tôi cho cô mặc sườn xám của Tiểu Duyệt không?" Vưu Lăng Vân lại dịch người đến gần, gần đến mức chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào thân thể cô.

"Không, tôi không muốn biết." Mộ Mai lắc đầu, cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người mình, "Đối với tôi, đây chỉ là một bộ trang phục mà thôi."

"Nhưng mà bộ trang phục này lại có ý nghĩa đặc biệt với tôi lắm. Tôi từng tưởng tượng nhiều lần dáng vẻ Tiểu Duyệt mặc trên người chiếc sườn xám này thế nào. Trên áo có mười sáu viên nút cực khó cởi, tôi phải cần bao nhiêu thời gian mới mở được hết chúng ra, một viên sẽ tốn một phút hay hai ba phút?" Dứt lời ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào viên nút trên xương quai xanh cô, gằn giọng, "Nhưng bây giờ Tiểu Duyệt đã mất. Lâm Mộ Mai, là bởi vì cô nên cô ấy mới không có cơ hội mặc chiếc áo này, đây là điều tôi sẽ khiến cô ân hận cho đến tận ngày cô xuống mồ."

Kiểu nút sườn xám đúng là vô cùng rắc rối, giữa là viên trân châu to cài vào móc vải, xung quanh còn chia ra sáu nút vải nho nhỏ khác, thiết kế theo trận Bắc Đẩu Thất Tinh.

Vưu Lăng Vân chau mày, ông phát hiện hóa ra mình còn có nhã hứng nghĩ xem nên xuống tay từ vị trí nào để tiết kiệm thời gian nhất.

Ừm... Nên bắt đầu cởi từ viên nút này đi!

Mộ Mai những tưởng có vô số con rắn độc đang bò trên người mình, chúng ngọ nguậy trườn dài, thân thể mềm mại lướt qua từng tấc da thịt cô. Da chúng ma sát với da cô, chiếc lưỡi thè đến những nơi không ngờ đến, từng lỗ chân lông cô đều lạnh toát run rẩy.

"Mộ Mai, cô nghĩ tôi sẽ tốn bao nhiêu thời gian để cởi ra hết mười sáu chiếc nút này?" Một tay ông nâng cằm cô lên, nghiêng đầu hỏi lại.

"Không biết." Mộ Mai vô cảm trả lời.

"Cô đúng là chẳng thú vị gì cả, hệt như khúc gỗ ấy." Giọng Vưu Lăng Vân ra chiều tiếc nuối, sờ cằm nói tiếp, "Đúng rồi, tôi đã nghĩ ra một cách."

Vưu Lăng Vân quay sang lấy thanh kiếm ngắn của võ sĩ đạo Nhật Bản trên tường xuống, vung tay lên, lưỡi kiếm gác trên cổ Mộ Mai. Thân kiếm vừa chuyển, nút áo trên cùng của sườn xám đứt rời, viên trân châu rơi xuống đất leng keng, bật vài cái rồi lăn xa.

"Mộ Mai, giờ cô hẳn đoán được tôi muốn làm gì rồi chứ?" Vưu Lăng Vân hỏi cô lần nữa.

Vưu tước gia nhiều vấn đề thật! Mộ Mai vẫn lựa chọn im lặng không đáp.

Thanh kiếm lại dời xuống một tấc, viên nút áo thứ hai lại rơi ra, ông hứng thú nhìn cô: "Tối qua tôi còn lo cô có gợi được hứng thú ngắn ngủi nơi tôi không. Vì muốn có được hứng thú, tôi đã dành ra chút tâm tư, ví dụ như cho cô mặc vào bộ trang phục vốn thuộc về Tiểu Duyệt này. Thật tốt, sau khi mặc nó vào cô lại giống hệt cô ấy. Cô gái yêu quý, xem như đây đã thành công một nửa rồi."

Viên nút thứ ba được mũi kiếm tách ra, dòng khí lưu theo lưỡi kiếm bồi hồi ở xương quai xanh Mộ Mai. Cô nắm chặt quả đấm, ánh mắt hờ hững nhìn những ngọn nến đang cháy lập lòe.

Vưu tước gia biết tự chơi tự vui thì cô cũng biết vậy!

"Hơi nuối tiếc là nếu cô biết quyến rũ đôi chút thì hay hơn. Nhưng không sao cả, tôi cũng không thích mấy cô ả suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông." Vưu Lăng Vân cắt đứt viên nút thứ tư.

Mũi kiếm dời xuống tiếp, lần này là đến viên thứ năm.

Nhưng dường như Lâm Mộ Mai lại không biết vâng lời, ít nhất cũng phải thể hiện chút biểu cảm gì đó mới phải, nếu không thì sẽ chán chết! Ông nhàm chán quay lưỡi kiếm lại, đưa về phía gương mặt từ đầu đến cuối đều lãnh đạm kia, đặt dưới cằm cô điều khiển cô quay mặt lại đối mặt với ông ta. Thế nhưng cô chỉ khẽ nhíu mày, ra vẻ khó chịu mà không hề có hoảng sợ.

Vưu Lăng Vân cũng cau mày, mũi kiếm đặt ở cằm cô chốc lát rồi lại dời xuống viên nút thứ năm, ông ta nhếch môi: "Lâm Mộ Mai, bây giờ tôi cũng có chút nôn nao muốn biết thân thể đã mê hoặc con trai thần hồn điên đảo thế nào rồi đấy."

Gương mặt tươi cười gần trong gang tấc thốt ra âm điệu du dương, nhưng lại nói ra lời hết sức vô sỉ: "Lâm Mộ Mai, tôi còn muốn ngủ với cô nữa. Tôi muốn cho cô biết thứ tình yêu mà đám trẻ bọn cô thường tôn sùng nó mỏng manh cỡ nào. Khi thân thể khiến chàng trai mê luyến lại trở thành một thứ cộng hưởng, mà người cộng hưởng thân thể đó còn là cha của mình, tin chắc trên đời này không có bất cứ cậu thanh niên nào có thể chịu được sỉ nhục như vậy. Sau đó nó sẽ bài xích với thân thể đó, nảy sinh chán ghét, và rồi tìm kiếm mục tiêu khác giải tỏa. Đúng vậy, có thể trái tim nó vẫn còn yêu cô, nhưng thân thể nó thì không thể yêu cô nữa rồi. Đặc biệt là Liên Thành của tôi còn mắc chứng sạch sẽ thái quá cực kỳ nghiêm trọng."

Trong lúc Vưu Lăng Vân nói chuyện, viên nút thứ năm đã bị cắt đứt, viên trân châu lăn trên đất, nằm bên chân Mộ Mai.

"Đến lúc đó cô sẽ như thế nào? Ngay cả tư cách làm người tình cho con trai tôi cũng không có đâu." Vưu Lăng Vân cho hay.

Theo viên nút thứ năm rơi ra, một bên sườn xám trượt xuống khỏi vai cô, để lộ dây áo lót.

Người đàn bà thiết kế sườn xám đã chọn áo lót màu trắng có viền ren và dây đeo mảnh khảnh cho cô. Kiểu áo lót này vô cùng khiêu khích dục vọng của cánh đàn ông. Chắc hẳn bà ấy cũng vì chuẩn bị tỉ mỉ cho giây phút này đây mà.

Mộ Mai thẳng lưng để dáng vẻ mình hiên ngang hơn. Giống như hồi bé khi bị tất cả mọi người khinh thường, cô vẫn cố thẳng người kiên cường không để cho những ánh mắt dè bĩu ấy đè sụp lưng mình.

Cô không thể phản kháng. Kikudo đã dạy khi rơi vào hoàn cảnh xấu, sự phán kháng của phụ nữ chính là liều thuốc kích thích cho đàn ông, thứ có thể giúp cô chỉ có đầu óc của cô, càng tỉnh táo thì càng có thể chiếm ưu thế.

Nhưng người đàn ông trước mặt này không hề là đám con trai mới lớn chưa hiểu sự đời, không thể nào dựa vào chút thủ đoạn vặt vãnh là có thể khiến ông ngoan ngoãn thuận theo ý cô.

Người đàn ông này là Vưu Lăng Vân, một người mang tính cách nham hiểm như rắn, gian xảo như cáo và ác liệt như ưng.

Khi thanh kiếm dời đến viên nút thứ sáu, lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt qua da thịt lõa lồ của Mộ Mai, người cô run run.

Sao Liên Thành vẫn chưa đến? Liên Thành xin anh hãy mau đến đây, đến dẫn em rời khỏi nơi này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play