Chương 77 Dịch: Fuyu Chen Biên tập: Hàn Vũ Phi (2) Mộ Mai cũng muốn biết rốt cuộc là bí mật gì mà khiến bà Tống Thư Duyệt lúc gần đất xa trời còn ép con trai mình lập lời thề độc như vậy. Chu Á Luân hé môi, như thể giây tiếp theo sẽ bật thốt ra bí mật ấy. Sẽ là chuyện gì nhỉ? Mộ Mai hồi hộp chờ đợi. Chu Á Luân ngẩn người, đờ đẫn nhìn Lâm Mộ Mai. Vẻ mặt của cô tĩnh lặng tựa như cô bè ngồi bên bờ ruộng, ánh mắt trong veo, lông mi run run như cánh bướm mỏng manh sẽ bay mất theo cơn gió nhẹ. Và sau đó, cô bé ấy cũng sẽ tan biến thành cát bụi. Hết thảy mọi thứ trong căn Tứ Hợp viện này, bao gồm cả người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh đều khó đoán. Trong đầu Chu Á Luân mờ dần, đêm mưa nhuốm màu bi kịch kia ở London như được thời gian mang về ngôi nhà cổ. “Á Luân, bọn trẻ là người vô tội nhất trong chuyện này. Dì xin con, hãy để con bé được được sống yên bình trên đời. Dì sẽ cầu nguyện Thượng đế bảo vệ con bé tránh xa mọi đau khổ.” Đêm mưa ấy, Tống Thư Duyệt đã nói với anh bằng hơi tàn cuối cùng thế đấy Bảo vệ con bé tránh xa mọi đau khổ! Chu Á Luân lại nhích người rời xa Lâm Mộ Mai thêm một chút. Cô vẫn yên tĩnh chờ anh nói ra bí mật kia. Kiểu yên tĩnh khiến hốc mắt người ta cay cay, khiến cho người ta muốn làm tất cả mọi thứ! “Chu Á Luân, tôi mới chính là con trai của bà, điều này anh phải nhớ kỹ.” Lúc ấy, Vưu Liên Thành cũng đã nhấn mạnh như vậy. Đúng thế, nguyện vọng của người mẹ nào trên đời cũng muốn con mình sống hạnh phúc an khang. Với tay chạm vào cốc trà Lâm Mộ Mai pha, nước trà màu đỏ thẫm, hương thơm ngan ngát, Chu Á Luân nhấp một ngụm, bấy giờ anh đã nếm được vị trà, đó chính là hồng trà Đài Loan. Đặt cốc trà xuống bàn trở lại, Chu Á Luân nhướn mày nhìn Lâm Mộ Mai, học theo cách của Vưu Liên Thành trước kia hay bắt nạt anh, búng ngón tay vào trán cô. Trán lập tức đỏ bừng, Chu Á Luân ra chiều nghiêm túc. “ Ha ha, bị dọa đến ngây người rồi à cô hầu học?” Chu Á Luân thở dài, “ Cô đúng cô gái ngốc nghếch. Không biết đàn ông một khi ghen tuông thì sẽ luôn làm những việc ngu ngốc mà không có lý do sao?” “ Ghen tuông? Chu Á Luân, anh…..anh…..” Miệng Lâm Mộ Mai như thể bị tọng vào chiếc bánh pudding đậu, dinh dính líu lưỡi,“ Không phải anh thích tôi đấy chứ?” Chu Á Luân bỗng muốn chửi thề như có lần anh và Vưu Liên Thành ngồi trên khán đài xem bóng đá khi đội bạn cướp được bóng vậy.. Hiển nhiên bây giờ là anh đang tự đập đá vào chân mình. Tự chuốc lấy mất mặt!. Mẹ kiếp, cái vận cứt chó gì không biết! “Phải đấy Lâm Mộ Mai, cô cứ đắc ý đi, cứ đắc ý thỏa thích vì được người như tôi thương thầm đi.” Anh buộc mình phải dối lòng thốt ra câu tởm lợm này. Thế nhưng đáng thương thay, ngay lúc ấy “anh người yêu” của Lâm Mộ Mai đi vào, tóm ngay lấy cổ áo Chu Á Luân, tung cú đấm với lực sát thương cực cao. Mắt Chu Á Luân nổi đom đóm ngã xuống sô-pha. Vưu Liên Thành lo sợ nhìn Lâm Mộ Mai ngồi ngây ra như phỗng bên cạnh. Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Lâm Mộ Mai đau đầu. Vưu thiếu gia nhà cô lại nổi cơn ghen tuông vô cớ, hại cốc hồng trà đổ ra tấm khăn trải bàn màu trắng vừa mới thay đỏ lòm. Cô quyết định nhắm mắt lại, không thấy để đỡ phiền đầu. Yên lặng, xung quanh yên lặng đến lạ! Mộ Mai ngạc nhiên mở mắt ra, ngay tức thì khuôn mặt phóng đại của Vưu Liên Thành hiện ngay trước mặt, cô lập tức giơ tay ra đẩy theo bản năng. Vưu Liên Thành hét lên thảm thiết ngã phịch xuống đất. Mộ Mai có chút không dám tin vào ngón tay yếu ớt của mình. Sao hôm nay Vưu Liên Thành giống như người giấy vậy nhỉ? Khi nãy vừa bước vào nhà, mặt mày anh đã trắng bệch. Thế nhưng bây giờ Mộ Mai không rảnh nghĩ đến những việc này. Hiện tại tình cảnh trong phòng khách nhà cô hệt như vở hài kịch, Vưu Liên Thành đang đè lên người Chu Á Luân, còn Chu Á Luân thì nằm ngửa bên dưới, giống hệt tư thế mà Vưu thiếu gia thích nhất. Hai người đàn ông nằm với tư thế này thì… bất nhã quá… Trông thế nào cũng quái gở. Song khi quay sang chiếc khăn trải bàn được làm bằng thủ công mà cô phải tốn rất nhiều tiền mới mua được bẩn thê thảm, Mộ Mai liền nổi cơn thịnh nộ: “Hai người cút ra ngoài cho tôi!” *** Vẫn trong công viên hôm đó, vẫn xung quanh không một bóng người, vẫn sắc trời âm u ảm đạm. Chỉ có điều rõ ràng là Chu Á Luân đã nằm ở vị thế vô cùng bất lợi. Lúc này, anh đang bị Vưu Liên Thành áp chế, chĩa họng súng ruger super redhawk revolvers vào huyệt thái dương. Lần này là đồ thật, chắc chắn không phải hàng fake made in China nữa. Tuy nhiênhiện giờ sống lưng của Chu Á Luân không toát mồ hôi lạnh, cũng không nhìn thấy hình ảnh tử thần cao lớn sừng sững. “Ông bạn thân mến, hôm nay anh nên vui mừng vì đã không ở nói hươu nói vượn trước mặt Lâm Mộ Mai.” Giọng Vưu Liên Thành lạnh lẽo như cắt: “Nhưng tôi không thể nào đảm bảo được một ngày nào đó, liệu anh có còn hứng lên chạy đến trước mặt cô ấy nói nhăng nói cuội hay không. Vì vậy, Chu Á Luân, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy quan tài để đổ lệ. Chu Nhã Tĩnh, chắc là anh đã nghe cái tên này rồi đúng không?” Chu Á Luân chấn động, gần như có thể đoán được những lời tiếp theo của Vưu Liên Thành. Quả nhiên Vưu thiếu gia nói tiếp: “Chu Nhã Tĩnh, nữ, ba mươi tám tuổi, nghề nghiệp giáo viên, mẹ là Tăng Thu. Vào những năm 70, bà Tăng Thu kết hôn với một người mỹ gốc Hoa tên Chu Diệu tại Quảng Châu. Chu Á LuânChu Diệu còn một cái tên khác nữa đấy?” Có những chuyện trong lòng hiểu rõ là được, nhưng khi bị vạch trần thì chẳng khác nào bị hằng hà mũi tên đâm xuyên tim.. “Người đàn ông tên Chu Diệu còn có một thân phận khác, đó chính là ba của Chu Á Luân. Và bà Tăng Thu kia mới chính là người vợ từ thuở hàn vi của ông ấy.Nếu tôi không nhầm, cuộc hôn nhân của Tăng Thu và Chu Diệu vẫn được pháp luật nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa bảo vệ. Vì thế, bố của anh đã vi phạm điều luật trùng hôn.” Vưu Liên Thành nhếch môi, giọng nói biến thành lưỡi dao sắc ben đâm vào mắc xích yếu ớt nhất: “ Anh Chu, anh nghĩ bây giờ tôi có nên bất bình ra tay nghĩa hiệp, đưa vị Chu Diệu tiên sinh kia vào tù để lấy lại công đạo cho hai mẹ con ở Quảng Châu không? Hay là….” Vưu Liên Thành ra chiều ngập ngừng, “ Hay là, gọi một cuộc điện thoại đến San Francisco, nói với quý bà rất thích vừa uống trà chiều vừa chia sẻ cuộc sống hạnh phúc của bản thân với bạn bè rằng, người chồng yêu dấu của bà thật sự chỉ cưới bà vì sự nghiệp mà thôi, trên thực tế chồng bà đã có một gia đình khác ở phía bên kia đại dương. Lúc này, ông ta thậm chí đã lên chức ông ngoại. Chu Á Luân, anh nói xem, tôi nên chọn cái nào nhỉ?” Họng súng của Vưu Liên Thành đè ép huyệt thái dương Chu Á Luân: “Hay là gọi điện thoại nhé? Anh nghĩ nhanh lên đi, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi đâu.” Lòng dần nặng trĩu, đan xen đủ mọi cảm xúc phức tạp như buồn tủi, tức giận, bị phản bội, hoảng loạn và xấu hổ. Chu Á Luân gằn giọng: “Vưu Liên Thành, cậu muốn gì?” Thốt ra câu này xong, Chu Á Luân cảm thấy mình đúng là ngốc. “Vưu Liên Thành, như cậu mong muốn, tôi sẽ để bí mật kia rửa nát trong bụng mình.” Cuối cùng, anh ta đành thỏa hiệp. Nói xong câu này, trái lại Chu Á Luân thực sự cảm thấy vui sướng, vui sướng đến nỗi muốn chạy nhảy, đứng trên đỉnh núi cao gào thét rằng anh đã được giải thoát rồi, cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi! Rời khỏi công viên, Chu Á Luân hướng về phía bầu trời âm u, thầm nói: “Dì à, đành vậy thôi, dì cũng thấy rồi đó, cháu đã cố gắng hết sức.” Sau đó, anh ta lại tự hỏi mình, nếu có cơ hội, anh có tiết lộ bí mật đó cho Lâm Mộ Mai biết không. Không, chắc chắn sẽ không! *** Mộ Mai giặt chiếc khăn trải bàn sạch sẽ, phơi dưới mái hiên. Nhìn tấm khăn đã trở về với màu trắng nguyên vẹn thuở ban đầu, lòng cô mới thoải mái một chút. Bất chợt nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, vừa quay đầu lại đã thấy Vưu Liên Thành đứng sau lưng cô tự khi nào không biết. Mắt anh sáng ngời phấn chấn. Mộ Mai cau mày, chỉ mới nửa tiểng ngắn ngủi trôi qua, làm thế nào mà tâm trạng Vưu thiếu gia lại trở nên vui thế? Sau khi nghe được Chu Á Luân tỏ tình với cô mà tâm trạng anh còn phơi phới được vây ư? Mộ Mai lắc đầu, điều này không hợp với phong cách của Vưu thiếu gia chút nào! “Sao lại cau mày rồi” Vưu Liên Thành đưa tay vuốt thẳng hay đầu mày cô. “Liên Thành, Chu Á Luân không sao chứ?” Mộ Mai không kiềm được hỏi. “Tất nhiên rồi, ngày mai anh ta phải về Brazil, có cả núi công việc đang chờ anh ta giải quyết kia kìa.” Giọng điệu Vưu Liên Thành vô cùng hiển nhiên. “Liên Thành, khi nãy Chu Á Luân bảo thích em đấy.” Mộ Mai chưa từ bỏ ý định, cô thấy xa lạ với một Vưu thiếu gia chín chắn không hề ghen tuông bậy bạ, vì vậy thêm mắm dặm muối: “ Anh ấy nói anh ấy thích em, thích thầm em lâu lắm rồi!” Gì cơ? Chu Á Luân thích Lâm Mộ Mai á? Không phải anh ta thích Ngô Phương Phỉ sao? Cái kiểu quan tâm ra mặt kia ai mà không biết! Vưu thiếu gia thầm mắng Chu Á Luân hàng vạn lần vì dám nói thích Lâm Mộ Mai của mình, nhưng vẻ mặt lại hết sức dửng dưng: “Lâm Mộ Mai, có phải em rất tự hào về điều đó không?” “Đương nhiên, con người Chu Á Luân rất tốt, kiểu của anh ấy rất được đám đàn bà con gái yêu thích, bây giờ phái nam mang nét thanh tú đang là mốt mà.” Mộ Mai khẽ chỉ Vưu Liên Thành: “Còn tuýp con trai xinh đẹp tựa thiên thần như anh thì đã hết thời rồi.” Vưu Liên Thành không sao chấp nhận việc bị người yêu mình chê bai, thế là không tiếc lời nói xấu bạn bè: “Chu Á Luân vẫn còn là trai tân đấy, Nhất định phương diện kia không lý tưởng cho lắm đâu!” “Trai……tân á?” Lâm Mộ Mai há hốc miệng như thể bị nhét cả quả táo. Oh my god! Chu Á Luân là trai tân kia á! Thật không thể tin được mà! |