Vưu Liên Thành hỏi với giọng tức giận: " Chu Á Luân, anh vẫn không muốn đúng không?"
Điên rồi, Vưu Liên Thành điên rồi! Hiện giờ trong đầu Chu Á Luân chỉ quanh quẩn mỗi câu này. Tất cả hành động của Vưu Liên Thành khiến đầu óc anh ta trống rỗng.
"Tốt thôi, anh cảm thấy tiền cược của tôi còn chưa đủ phải không?" Vưu Liên Thành lại làm ra hành động kinh hồn bạt vía, ngón tay móc vào cò súng khẽ bóp, "Như vậy, cược thêm nhé, phát súng thứ hai của tôi đánh đổi việc anh chôn vùi bí mật kia trong bụng. Chu Á Luân, anh nói xem lần này Thượng đế có đứng về phía tôi nữa không, liệu ngài sẽ sắp xếp ra việc ngoài ý muốn thế nào." Vưu Liên Thành ra vẻ nghiền ngẫm, "Kẹt đạn? Theo thống kê không chính xác, tỷ lệ kẹt đạn của một khẩu súng cực kỳ nhỏ, một trên cả triệu lần, anh nói xem tỷ lệ này có may mắn rơi vào người tôi không?"
"Vưu Liên Thành, bỏ súng xuống. Vưu Liên Thành, tôi xin cậu đấy, bỏ súng xuống đi." Chu Á Luân đứng như trời trồng, chỉ cử động mỗi miệng.
"Không." Vưu Liên Thành làm mặt quỷ với anh, "Tiếp tục lời nói vừa rồi, nếu tỷ lệ kia không rơi vào người tôi, như vậy có nghĩa tôi sẽ "say goodbye" với thế giới này rồi."
Vưu Liên Thành từ từ thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, ngũ quan tinh xảo được chiếc áo khoác đen tôn lên lạnh lùng như pho tượng cẩm thạch vô hồn.
"Chu Á Luân, tôi đếm đến ba, nếu anh ngăn cản tôi trước số ba, tôi sẽ cho rằng anh chấp nhận lời đề nghị của tôi."
Vưu Liên Thành móc tay chặt vào cò súng, đếm thật: "Một... Hai..."
"Ngừng, Vưu Liên Thành, cậu là thằng điên, thằng thần kinh, mẹ nó cậu dừng lại cho tôi..." Bất thình lình đáy lòng Chu Á Luân dấy lửa hừng hực, gào thét khản cả cổ họng.
Giờ khắc này, anh chỉ có thể dựa vào tiếng thét để trút ra cơn thịnh nộ trong thâm tâm mình. Tên thần kinh Vưu Liên Thành trong vòng chưa đến mười phút đã khiến tay chân anh luống cuống như một gã ngốc, cậu ta đã cho anh nếm trải cảm giấc bị kẻ khắc nắm mũi dẫn đi lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm qua.
Chó chết, thật là chó chết!
Sau khi trút giận, Chu Á Luân tóm lấy khẩu súng trong tay Vưu Liên Thành, trở báng súng gõ đầu đối phương, luôn mồm chửi rủa: "Vưu Liên Thành, mẹ kiếp tôi khinh cậu, vậy mà cậu lại đòi sống đòi chết vì một người phụ nữ. Mặt mũi đàn ông bọn tôi đã bị cậu làm mất sạch, hơn nữa, người phụ nữ kìa còn là..."
"Im miệng!" Giọng nói lạnh lẽo ngắt lời Chu Á Luân, "Lời tôi nói vừa rồi anh nghe rõ rồi đấy, anh cũng biết mình nên làm gì chứ! Thật ra tôi có thể dùng cách khác ngăn cản anh, nhưng tôi cảm thấy dùng cách này sẽ khiến lòng anh dễ chịu hơn. Bởi vì anh và cô ấy đều là người đã ở bên tôi suốt trải qua những năm tháng vô tư kia. Đối với tôi, anh không phải là người do ba tôi cử đến để phò trợ cho tôi, anh là đồng bọn, là người bạn đã cùng tôi uống rượu, xem bóng và chửi thề ỏm tỏi trên khán đài, tôi xin lỗi vì đã làm anh khó xử."
Anh cúi đầu, vỗ nhẹ vai ông bạn chí cốt của mình: "Chu Á Luân, vậy đi, coi như anh giúp tôi, không có cô ấy tôi thật sự không sống được, một ngày cũng không được. Hơn nữa khi nãy tôi đã chứng minh với anh, vì cô ấy tôi có thể liều cả cái mạng này."
Vưu Liên Thành cúi đầu thấp hơn, giọng hạ thấp đến mức như tự thì thầm: "Anh yên tâm, mẹ tôi... mẹ tôi sẽ hiểu..."
Chu Á Luân chỉ thấy cổ họng mình khô rát như thể bị lửa thiêu, có muôn câu vạn chữ nhưng chẳng thốt ra được một lời, cả người hoàn toàn bất lực.
Lát sau, giọng Vưu Liên Thành trở về trong trẻo, vẻ mặt vui sướng, tiến lên ôm lấy anh: "Chu Á Luân, cảm ơn anh, tôi phải về đây, cô ấy đang chờ tôi ăn cơm. Hôm nay cô ấy làm món taco của Mexico trông rất đẹp mắt, tôi nghĩ sẽ ngon lắm."
Chu Á Luân ngơ ngác, đến khi bóng dáng Vưu Liên Thành đi khuất, chân anh bủn rủn ngồi phịch xuống đất, tay chạm đến khẩu súng lạnh ngắt, lập tức khiếp đảm rút tay về. Anh vô thức lấy hộp thuốc lá, hút hết điếu này đến điếu khác.
***
Bên này Mộ Mai sốt ruột ngồi trước bàn ăn, lòng cứ bồn chồn, người bảo cô đợi mình về dùng cơm đã đi ra ngoài lâu lắm rồi.
Bỏ món taco vào lò vi sóng, Mộ Mai ngồi trên sofa phòng khách vừa xem tivi vừa chờ Vưu Liên Thành.
Khoảng hai giờ trưa, Vưu Liên Thành trở về, ập vào mắt là cảnh tượng cô đang co cuộn trên sofa, mắt lim dim. Anh rón rén đi đến ngồi xuống cạnh cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa bên gò má, lộ ra đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn và đôi môi đỏ thắm.
Ánh mắt say đắm nhìn vào môi cô chốc lát, anh cúi đầu hôn nhẹ. Song nhiêu đó không đủ thỏa mãn Vưu thiếu gia, tay anh lại bất đầu hư hỏng luồn vào áo cô, cởi khóa áo lót. Có điều khóa vừa mở ra thì cô đã choàng tỉnh dậy.
Trong lúc mơ màng Mộ Mai đã mơ thấy Vưu Liên Thành ôm một chú cún từ đâu về, cô tắm rửa cho nó dưới ánh nắng ban trưa, tắm một hồi lại bị chú cún liếm mặt. Hóa ra chú cún kia là Vưu Liên Thành, cô tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt hơn hớn cầu hoan của anh.
Anh đắc ý giơ chiếc áo lót màu đỏ đô rút ra từ áo cô lên lắc lư, rồi vứt ra phía sau, đúng lúc rơi trên tivi, che đi mặt MC.
Mộ Mai vừa định nổi giận thì đã bị Vưu Liên Thành nhanh chóng che đi hơi thở, cả người bắt đầu như bị châm lửa.
Trong lúc đê mê, cô chợt nhớ ra món taco trong lò vi sóng: "Liên Thành, món..."
"Làm xong rồi ăn." Vưu Liên Thành quyết không khoan nhượng, "Bảo bối, gọi lại câu lúc sáng em gọi anh đi!"
"Gì cơ... em... em không nhớ..."
"Không nhớ á?"
"... Nhớ... nhớ..."
"Vậy gọi đi!"
"Gia... gia... gia..."
***
Khác với khung cảnh nồng nàn ở tứ hợp viện, trong phòng bắn súng tại câu lạc bộ Chicago, sau khi Vưu Liên Thành rời đi, nhân viên câu lạc bộ đến kiểm tra máy giám sát. Cho đến khi nhân viên ấy cũng rời đi, Chu Á Luân vẫn còn trầm tư hút thuốc trong phòng, số lượng thuốc anh hút hôm nay nhiều hơn cả một tháng qua.
Cuối cùng khi hộp thuốc lá đã bị hút sạch, Chu Á Luân mới nhìn thoáng qua đồng hồ, 2 giờ 20 phút. Chắc hẳn giờ này Vưu Liên Thành đã ở bên cạnh Lâm Mộ Mai, hai người họ đang cùng nhau ăn món taco trông ngon lành đẹp mắt kia. Cái cô Lâm Mộ Mai vụng về ấy mà biết làm món Mexico á? Cô gái Lâm Mộ Mai ngay cả chiên trứng còn không xong mà lại biết làm bánh taco cơ đấy!
Sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại, có thể biến gỗ mục thành tảng đá thần kỳ! Hãy nhìn xem, cô Tess ngày xưa chỉ có thể đáng thương theo đuôi cậu chủ của mình giờ đây là trở thành nữ hoàng hiên ngang rồi.
Lâm Mộ Mai, cô hay lắm! Hãy xem Vưu thiếu gia xưa nay kiêu căng hợm hĩnh, thông minh lý trí đã làm gì vì cô kìa?
"Lâm Mộ Mai, cô xem cậu ta đã làm gì vì cô đi!" Chu Á Luân gào to với căn phòng không một bóng người, căm phẫn nhặt khẩu súng lên.
Trong mấy giờ ngắn ngủi vừa qua đã khiến anh cực kỳ uất ức, cầm lấy khẩu súng lục trong tay, nhắm vào bia bắn hình con báo. Con vật này cực kỳ giống Vưu Liên Thành, luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng ngự.
Chu Á Luân bóp cò. Bây giờ trong ổ súng vẫn còn năm viên đạn, tôi sẽ thưởng cho cậu hết đây Vưu thiếu gia!
Ấy thế mà bất ngờ là tiếng súng chát chúa trong dự liệu không hề vang lên. Lẽ nào thật kẹt đạn như Vưu Liên Thành đã nói sao? Chu Á Luân bóp cò lần nữa, lần khẩu súng đã có phản ứng, có điều là... chỉ có một dòng nước phun ra từ nòng súng.
Anh giật mình giở báng súng lên xem, thấy được dòng chữ “Made in China”. Khẩu sung được chế tạo tinh xảo ngần này chỉ là khẩu súng nước đồ chơi thôi á!
"Ha ha ha ha!" Chu Á Luân cười như điên dại. Vưu Liên Thành lại dùng khẩu súng đồ chơi lừa anh. Đầu tiên Vưu thiếu gia khiến thần kinh anh căng ra như dây đàn, kéo theo logic sẽ hỗn loạn. Một khi lý trí hỗn độn, suy nghĩ rối tung thì hiển nhiên tất cả mọi việc sẽ vận hành theo quỹ tích cậu ta mong muốn.
Nếu Chu Á Luân đoán không sai, khẩu súng ban đầu Vưu Liên Thành dùng chính là đồ thật, chẳng qua khi dùng lời nói quấy rối thần kinh anh, Vưu thiếu gia đã dùng trò ảo thuật tráo đổi nó đi.
Vưu Liên Thành từng vì nhất thời hứng thú mà đi học ảo thuật, không ngờ thằng nhóc chết giẫm này lại dùng mánh khóe ấy để lừa bịp anh.
Quá ghê tởm! Vưu Liên Thành là tên biến thái, tên hèn hạ, tên thần kinh, đúng là rắn chuột một ổ, trời sinh một đôi với cô ả lừa bịp Lâm Mộ Mai kia.
Khốn kiếp! Chu Á Luân ném phăng khẩu súng nước vào tường, âm thanh phẫn nộ và bất lực vang vọng cả phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT