Trong khoảng thời gian vui vẻ của hai người, không hề có việc cậu lên giường với anh ấy - Câu nói này giống như cái tát đau đớn đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời của Ngô Phương Phỉ. Cảm xúc xấu hổ, phẫn nộ, đau khổ thậm chí là tự rước lấy nhục đan xen cuồn cuộn trong lòng.

Sau vài phút dừng lại ngắn ngủi, giai điệu du dương của bài hát Dòng sông Danube xanh đầy lãng mạn vang lên. Mộ Mai lập tức nắm lấy tay Ngô Phương Phỉ, hai người lả lướt theo điệu vũ, phối hợp vẫn vô cùng ăn ý.

Mộ Mai vừa dạo bước theo tiếng nhạc vừa kể: "Năm mười sáu tuổi mình nhận được một công việc, đó là trở thành hầu học cho Vưu Liên Thành. Năm hai mươi bốn tuổi mình rời khỏi anh ấy, năm hai mươi bảy tuổi bọn mình gặp lại nhau. Mình nghĩ cậu hẳn đoán được quỹ tích của câu chuyện đúng không. Cho nên mình dám khẳng định, anh ấy không hề nhất thời mê muội vì mình, bọn mình đã ở bên nhau trước cậu rất lâu rồi."

Chỉ vài câu nhẹ tênh, song lại khiến bước chân Ngô Phương Phỉ nặng như tưới chì. Trước đây có vô vàn câu hỏi xoay vần trong đầu cô. Rốt cuộc Lâm Mộ Mai đã dùng cách gì quyến rũ Vưu Liên Thành trong thời gian ngắn? Thể xác, gương mặt, trò vờ tha để bắt hay là bùa ngải? Nhưng mà Ngô Phương Phỉ chưa bao giờ nghĩ đến lý do sẽ là thế.

Đôi hoa tai hình hoa mai màu lam không ngừng đung đưa trước mặt làm đầu óc Ngô Phương Phỉ choáng váng. Lâm Mộ Mai đang đeo bảo bối của Vưu thiếu gia, ngay cả Chu Á Luân cũng lừa cô bảo rằng nó thuộc về mẹ Vưu thiếu gia. Đi một vòng lớn, cuối cùng cô chỉ là cầu nối làm mai cho người khác mà thôi.

Ngô Phương Phỉ nhắm mắt lại, cảm giác mình giống như một tên hề. Cô không thể chịu được, cảm thấy mình nên cho Lâm Mộ Mai một cái tát thật đau, một cái tát đủ để đánh bật gương mặt dối trá của cô ta. Bọn họ đã lừa cô thật thê thảm, bọn họ khiến tình yêu của cô rơi vào kết quả thê lương.

"Phương Phỉ, mình không nói rõ với cậu từ đầu là lỗi của mình, mình xin lỗi cậu."

Xin lỗi á? Ngô Phương Phỉ thầm cười lạnh, bây giờ người không có tư cách nói lời đạo mạo này với cô nhất chính là Lâm Mộ Mai. Trên đời này có một câu rất kinh điển rằng, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Ngô Phương Phỉ siết bàn tay lại.

"Phương Phỉ, hôm nay mình đến đây để mang anh ấy đi."

Chúa ơi, nghe thử con điên này đang nói gì kìa? Đây là lời nói cuồng vọng nhất xưa nay Ngô Phương Phỉ từng nghe, cô buông bàn tay ra, vung lên, thật sự muốn thưởng một cái tát cho cô gái ngông cuồng này. Ả từng là người bạn thân thiết nhất chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với cô đấy, bởi vì cô luôn nói những lời ngốc nghếch với ả nên hôm nay nhận lấy kết cuộc ngu si này.

Cái tát này là được ăn cả ngã về không. Nếu đổi lại là thương nhân khôn khéo thì họ sẽ làm gì trong trường hợp muôn người chú ý này? Chọn làm ngọc nát hay ngói lành?

Thế nhưng bàn tay Ngô Phương Phỉ không hề toại nguyện tát vào mặt Lâm Mộ Mai, cũng không hề có âm thanh vang dội chấn động toàn hội trường, nó đã bị một bàn tay khác giữ lại trong không trung. Bàn tay kia không hề nể nang, thậm chí Ngô Phương Phỉ nghi ngờ chủ nhân bàn tay ấy đang muốn bóp nát xương cốt mình nữa cơ.

Dòng lệ ngân ngấn trong hốc mắt rốt cuộc rơi xuống, thế giới trở về rõ ràng. Ánh mắt toàn hội trường đang đổ dồn vào cô, không, phải nói là dồn vào ba người họ mới đúng. 

Ngô Phương Phỉ, mày đã thất bại thảm hại rồi!

Vưu Liên Thành xưa nay đều đặt lợi ích lên hàng đầu lại không hề kiêng dè ở trường hợp công cộng, tất cả điều này không cần phải nói cũng hiểu được ý nghĩa của nó. Ngô Phương Phỉ cho rằng có lẽ Vưu Liên Thành sẽ trơ mắt nhìn cô tát vào mặt người anh yêu, giống như những người giàu có khác luôn đặt lý trí và lợi ích trên tình cảm.

Nhưng không hề, Vưu thiếu gia đã nộp bài thi thất bại.

Anh thả tay Ngô Phương Phỉ ra, cánh tay cô bất lực rủ xuống, đau khổ nhìn Vưu Liên Thành đang che chắn trước người Lâm Mộ Mai. Sắc mặt Vưu thiếu gia rất tệ, thật sự rất tệ. Ngô Phương Phỉ nghĩ, nếu lúc nãy cô tát vào mặt Lâm Mộ Mai thành công, thì giờ đây Vưu thiếu gia sẽ nổi cơn thịnh nộ đấm gãy răng cô cho xem. Nhìn dáng vẻ anh khẩn trương che chở Lâm Mộ Mai ở phía sau thật nực cười, cô đâu phải là yêu quái ăn thịt người.

Âm nhạc vẫn trầm bỗng ngân dài, chỉ mới được nửa bài thôi, nói cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong nửa bài nhạc. Khách khứa do chú ý thể diện cho chủ nhân bữa tiệc nên làm như không nhìn thấy cảnh này, nhóm thiên kim danh viện vẫn vui vẻ khiêu vũ.

Dung Nhã kéo tay Ngô Phương Phỉ đang mặt mày trắng bệch mặt, nhưng đối phương chẳng mảy may di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào chàng trai một phút trước còn là bạn trai mình. 

Tuy nhiên, Vưu Liên Thành không hề chú ý đến cô ta, anh nghiêng mặt qua, lạnh giọng nói với Mộ Mai ở phía sau: "Em mặc thứ quái quỷ này đến đây làm gì?"

Người phía sau không trả lời anh, chỉ ló đầu ra khỏi sau lưng anh, nhìn chăm chăm Ngô Phương Phỉ.

"Đi thôi, Tiểu Phỉ." Dung Nhã kéo tay Ngô Phương Phỉ lần nữa.

"Không, chú Tiểu Nhã." Ngô Phương Phỉ chằm chằm nhìn Lâm Mộ Mai, nhìn dáng vẻ mèo khóc chuột kia, gằn từng chữ, "Cháu muốn xem thử tình yêu này rốt cuộc vĩ đại đến cỡ nào."  Nó có thể vĩ đại đến mức khiến cô ta hết hi vọng không? 

Mộ Mai dời mắt đi, không nhìn Ngô Phương Phỉ nữa.

"Lâm Mộ Mai, anh hỏi em đi với người đàn ông khác đến đây làm gì?" Vưu Liên Thành mất hết kiên nhẫn.

Anh không hề biết mấy phút vừa rồi mình đã làm gì, điều duy nhất biết được là anh vừa phát hiện ra thêm một thế mạnh của mình nữa. Nếu bắt anh tham gia cuộc thi chạy điền kinh trăm mét, anh nhất định sẽ đạt giải nhất cho xem. Nếu không thì anh làm sao có thể vượt qua đám người đang khiêu vũ một cách chớp nhoáng, chạy đến chặn lại bàn tay Ngô Phương Phỉ sắp tát vào mặt Lâm Mộ Mai.

Đến khi lý trí quay lại thì tất cả đã quá muộn. Anh thừa biết giây lát sau thôi, mọi hành động của anh tối nay sẽ đón lấy một trận phong ba kinh khủng. Nhưng mà anh có thể làm gì? Anh không thể để bất cứ ai trên đời này tát cô, cho dù là Thủ tướng hay Tổng thống cũng không được. Anh đã nói, nếu ai nói xấu cô, anh sẽ giết người đó, mà hành động tát cô này thì còn tồi tệ hơn việc nói xấu gấp trăm nghìn lần.

Mộ Mai cúi đầu tỉ mỉ nhìn bàn tay Vưu Liên Thành, lát nữa đây cô sẽ nắm bàn tay này trước mặt vô số người để khẳng định chủ quyền. Thế là cô kéo tay anh, mười ngón đan xen thật chặt, ngẩng đầu mỉm cười, cất tiếng nói trong giai điệu ngân nga: "Liên Thành, chúng ta về nhà thôi."

Trở về căn nhà tứ hợp viện kia sao? Lúc này Vưu Liên Thành lại nhớ đến nỗi ngột ngạt của mình trước đó. Lâm Mộ Mai đang nói đùa à? Tại sao hễ cô kêu thì anh phải đến, hễ cô đuổi là anh phải đi? Mười mấy giờ trước anh đã tuyên bố đường ai nấy đi với cô rồi kia mà.

Tạm thời không bàn đến chuyện sĩ diện, Vưu Liên Thành nhìn lướt mấy trăm vị khách mời và các nhà truyền thông nổi tiếng trong hội trường, họ sẽ là những ngọn nguyền truyền bá, đặc biệt là đám truyền thông Anh luôn thích tọc mạch vào đời tư của người khác.

Trước khi sự việc phát triển theo chiều hướng tồi tệ hơn, anh nên buông tay cô ra, như vậy tất cả những việc xảy ra nơi này sẽ không còn bị phóng đại nữa, và anh sẽ giải thích với mọi người rằng hành động này là hành động ga-lăng như một quý ông người Anh chân chính..

Thế là Vưu Liên Thành chuyển bước, anh nghĩ chuyện chính xác nhất mình nên làm lúc này là rời khỏi sàn nhảy, gia nhập với mấy vị khách đang giả mù sa mưa cầm lấy ly rượu chân cao trò chuyện rôm rả với vẻ mặt tự nhiên, giọng nói bình thản. 

Ấy vậy mà khi anh vừa cất bước, bản nhạc Dòng sông Danube xanh lại vừa khéo kết thúc, Mộ Mai đã chọn đúng vào thời khắc ngắn ngủi ấy, cất lời: "Liên Thành, em không sợ gì nữa cả."

Cả hội trường cực kỳ an tĩnh, ánh mắt mọi người dồn về phía họ, nhóm phóng viên được cho vào hội trường gần như chẳng dám thở mạnh. Hồng Tiểu Hiền đứng bật dậy, cô biết sẽ xảy ra chuyện mà, biết ngay mà!

Vưu Liên Thành dừng bước.  Chết tiệt! Lần này dù anh có ba đầu sáu tay cũng không cách nào ngăn trở sự việc phát triển. Nhưng trong lòng như có hàng trăm nghìn tiếng ca cùng thanh hợp xướng cất lên giai điệu tuyệt vời như thể đưa anh đến tận thiên đường.

Lâm Mộ Mai nói không sợ gì nữa cả, cô gái nhát gan như cô ấy đã nói không sợ thì chính là không sợ thật rồi.

Lúc này,  ngoại trừ Vưu Liên Thành, tất cả mọi người đều nhìn Mộ Mai, điều này khiến cô hơi khó chịu, bọn họ nhìn cô làm gì, cô chỉ cần mỗi anh nhìn cô thôi.

"Vưu Liên Thành, em đã nói em không sợ gì nữa cả." Mộ Mai cất cao giọng nhắc lại. Vưu thiếu gia kiêu ngạo kia, nếu anh không quay đầu lại nắm tay em, em sẽ bất chấp hình tượng nhảy lên lưng anh, cắn lỗ tai anh, đá vào mông anh đấy. Và mọi người trong hội trường đều sẽ trở thành khán giả cho màn kịch khôi hài của hai người đấy. 

Hồng Tiểu Hiền ở đằng xa cũng thầm cầu khẩn Vưu thiếu gia mau quay đầu lại, đừng để Lâm Mộ Mai xấu hổ, dù sao người ta cũng là phụ nữ mà..

Như nghe được lời trong lòng của cả hai cô gái, cuối cùng Vưu Liên Thành quay đầu lại, tiếp theo vội vàng đi đến trước mặt Lâm Mộ Mai, gấp rút kéo tay cô cấp tốc đi ra cửa hội trường. Giữa chừng do mang giày khá cao, Mộ Mai đánh rơi một chiếc, Vưu thiếu gia sốt ruột đành bế thốc Mộ Mai lên.

Mấy nhân viên lễ tân bị cảnh tượng này hù dọa ngây ngốc mở rộng cửa cho họ. 

Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh này, trong đầu Hồng Tiểu Hiền đều hiện lên cảnh Vưu thiếu gia với gương mặt sắt nét, tóc chải bóng mượt, mặc vest trắng bế Lâm Mộ Mai bằng cái ôm công chúa, để mặc vạt váy voan mỏng kéo lê trên sàn như cặp đôi thần tiên. Cả hội trường đều lặng im phăng phắc tô điểm cho hình ảnh sống động duy nhất là họ.

Họ rời đi, âm nhạc lại cất lên, cả nhóm người thượng lưu như mới thoát khỏi trận ma thuật, vội thể hiện sự gia giáo tốt đẹp của mình, xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tiếp tục thân thiết trò chuyện với chủ tiệc.

Hóa ra Vưu Liên Thành lại có đức hạnh như thế. Hành động khi nãy của anh phải hình dung bằng từ gì nhỉ? Giống như một con khỉ đực cuống cuồng, còn Lâm Mộ Mai đương nhiên là con khỉ cái. Ngô Phương Phỉ ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, cánh cửa khép kín đã đưa hai người họ rời đi. Có phải mọi thứ đã kết thúc rồi không? Phải vậy không?

Mãi cho đến khi có một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay Ngô Phương Phỉ, mẹ cô dịu dàng nói bên tai: "Phương Phỉ, mẹ con mình nhảy một bài nào."

Ngô Phương Phỉ tựa đầu vào vai mẹ mình: "Mẹ, con làm mẹ bẽ mặt rồi."

"Không, không hề."

"Mẹ, mẹ thấy con có buồn cười không?"

"Không, không hề."

"Mẹ, thật ra thì cô ta đã quen với anh ấy trước cả con."

"Bảo bối nhà chúng ta chỉ thua ở thời gian thôi."

Bảo bối nhà chúng ta chỉ thua ở thời gian thôi! Bà Vinh Nhung đúng là người mẹ thông minh. Khi Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành đang quấn quýt ở dinh thự nhà họ Vưu trồng đầy dây thường xuân kia, Ngô Phương Phỉ đang làm gì? Chắc hẳn đang đi học, được thầy cô khen ngợi, được bạn bè quý mến, cũng như hưởng mọi điều ưu ái do gia cảnh mang đến. Trong hai mươi ba năm xuôi chèo mát mái của Ngô Phương Phỉ, gặp phải Vưu Liên Thành chính là thất bại nặng nề nhất.

Bỗng chốc Ngô Phương Phỉ nhớ lại cô gái tên Đông Tiểu Quỳ ở nước Anh kia. Mùa giáng sinh năm đó, cô ta đã nói với cô: "Ngô Phương Phỉ, hoan nghênh cô gia nhập câu lạc bộ những kẻ ngu ngốc. Mọi thành viên trong câu lạc bộ này đều là kẻ vô tri, đều đơn phương tình nguyện, đều từng làm chuyện ngốc nghếch vì Vưu Liên Thành. 

Đơn cử là năm 2008 thôi. Đầu năm 2008, một phóng viên người Pháp đã chụp được ảnh Vưu Liên Thành đi chơi với một người bạn đồng tính vào cuối tuần, sau đó phao tin giật tít rằng Vưu thiếu gia là người lưỡng tính. Ngày thứ ba tin tức được đăng lên, có một cô gái tên là Jenny đã tự sát trước cửa tòa soạn báo kia, dùng việc này kháng nghị chuyện tòa báo đã bôi nhọ anh ấy. Vưu Liên Thành đến tham dự tang lễ của Jenny với những đóa hoa hồng tươi đẹp và bài điếu văn vô cùng thương tiếc, bàu điếu văn kia đã lấy hết nước mắt của người đến viếng. Mấy giờ sau, bài điếu văn đó được công khai chia sẻ khắp trên mạng, tiếp theo hacker nước Anh đã tấn công mạng giao thông của nước Pháp, dẫn đến đường sắt ngầm rơi vào hỗn loạn. Vì thế, từ cái chết của Jenny đã dẫn đến phong ba chính trị, bộ trưởng bộ thông tin Pháp phải đứng ra công khai xin lỗi, cưỡng chế tòa báo kia đóng cửa. Song, khi đó không ai biết được bài điếu văn đẩy cuộc phong ba này đến cao trào này chỉ vừa được gửi đến tay Vưu Liên Thành năm phút trước khi đến tham gia tang lễ, và người viết bài này cho anh là một chuyên gia soạn thảo các bài phát biểu. Thật ra Vưu thiếu gia chẳng hề nhớ được tên cô gái đã tự sát vì anh nữa kia.

Không lâu sau chuyện này, có một bà tên là Y Lâm đến tìm, đau khổ cầu xin Vưu Liên Thành đến Manchester thăm con gái bà chỉ còn sống được vài tuần nữa vì căn bệnh ảo tưởng, bởi vì anh chính là đối tượng người yêu trong ảo giác của cô ấy.. Nhưng người của dinh thự đã đóng cửa không tiếp bà mẹ đáng thương kia với lý do Vưu thiếu gia không có ở nhà. Nhưng sự thật là khi ấy Vưu Liên Thành đang chơi bài blackjack với bạn của mình trong phòng khách cơ.

Cuối năm 2008, có một cô gái rất đặc biệt với Vưu thiếu gia gặp tai nạn xe cộ và bị thương rất nặng. Nguyên nhân bị thương nặng của cô ấy là do muốn bảo vệ cho Vưu Liên Thành. Ba phút trước khi rơi vào hôn mê, cô gái ấy đã dùng ánh mắt cầu khẩn Vưu Liên Thành nói rằng anh yêu mình dù chỉ là lời nói dối cũng được, vì cô ấy không biết mình có thể còn sống ra khỏi phòng phẫu thuật hay không. Thế nhưng cô ấy chỉ nhận được một lời quả quyết: Em mãi mãi là em gái của tôi, nhưng nếu em chết thì ngay cả tư cách làm em gái cũng không có."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play