Hôm nay Vưu Liên Thành gọi cho Ngô Phương Phi không biết bao nhiêu lần, tiếc là không liên lạc được, thuê bao của Ngô Phương Phi đã ngoài vùng phủ sóng. Kể từ hôm lỡ hẹn, Ngô Phương Phỉ như thể bốc hơi khỏi nhân gian, di động tắt máy, đến công ty thì được cho hay cô đã nghỉ phép, đến tận nhà cũng không gặp.
Chuyện này làm Vưu Liên Thành khá đau đầu. Vào tháng Mười Một rối loạn, Ngô Phương Phỉ đứng trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt tha thiết, thời điểm anh nói rằng người ở với anh đêm đó là Vinh Ái, cô lập tức bảo "em tin anh".
Có đôi khi, một câu "em tin anh" còn hơn cả muôn câu vạn chữ khác. Nếu nói khi đó anh không cảm động thì là giả, trên thực tế việc nhận lời để Ngô Phương Phỉ làm bạn gái mình ba tháng vốn có động cơ không trong sáng. Thế nhưng lúc ấy Ngô Phương Phỉ đã nói một câu khiến anh xấu hổ không thôi, cô vừa khóc vừa bảo: "Liên Thành, anh là người đầu tiên em thích, là mối tình đầu của em. Có thể tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau hoặc không, nhưng bất kể thế nào, em đều hi vọng đến khi tóc em trắng xóa, hồi tưởng lại cuộc tình này vẫn là tươi đẹp. Cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo, xin anh đừng để cho hồi ức của em phải xóa nhòa lấm bẩn."
Vưu Liên Thành cho rằng đây là một hợp đồng đôi bên cùng có lợi, và anh phải có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng của mình. Anh cố gắng hẹn hò với Ngô Phương Phỉ, coi như cho cô ta một ký ức tốt đẹp về mối tình đầu, một mặt khác anh có thể lợi dụng điều này đè lại làn sóng dư luận, tránh khỏi Chu Á Luân nghi ngờ, tránh để...
Nhưng hậu quả của hành động đó lại khiến Lâm Mộ Mai đau khổ. Đó là việc Vưu Liên Thành không muốn nhất, không biết đây có phải gọi khéo hóa thành vụng không?
Anh cố gắng tìm được số điện thoại của mẹ Ngô Phương Phỉ, hỏi thăm vài câu.
Sau khi Vinh Nhung cúp máy, bà đã đến gõ cửa phòng con gái mình. Hồi lâu sau Ngô Phương Phỉ mới mở cửa ra, tóc tai rối bù, quần áo nhăn nhúm, cười rất miễn cưỡng.
"Con đang trốn tránh cậu ta à." Vinh Nhung vuốt lại mái tóc cho con gái.
Từ bé đến lớn Phương Phỉ chưa từng khiến bà lo lắng, cô luôn độc lập, thuần khiết và lạc quan theo kiểu "Cho dù ngày tận thế cũng phải ăn uống thỏa thuê". Có điều lần này còn chưa đến tận thế, con gái bà đã để mình chịu đói, mỗi bữa cơm chỉ ăn qua quýt chút ít. Chắc hẳn là do Vưu Liên Thành nên mới vậy đây mà.
"Không sao cả, Phương Phỉ." Vinh Ái nâng mặt cô lên, vuốt ve gương mặt xinh xắn ấy, "Mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh con."
Mũi Ngô Phương Phỉ cay cay, bước đến tựa đầu vào vai mẹ mình, vòng tay qua ôm eo bà: "Mẹ, anh ấy chọc con giận, anh ấy bỏ con ở nhà hàng tận bốn giờ, cho nên con thấy phải cho anh ấy một bài học."
"Đúng vậy." Vinh Nhung gật đầu đồng ý, "Phải cho cậu ta một bài học, dám để Phương Phỉ xinh đẹp ở nhà hàng một mình những mấy giờ là sai quá."
Quả nhiên, không ai thương yêu mình bằng mẹ.
"Mẹ, con đẹp thật hả?" Ngô Phương Phỉ làm nũng với mẹ mình.
"Đương nhiên." Vinh Nhung quyết định sốc lại tinh thần cho con mình, "Phương Phỉ nhà chúng ta là đẹp nhất. Phương Phỉ nhà chúng ta không chỉ tính cách sáng sủa còn rất đáng yêu, không chỉ đáng yêu còn rất dịu dàng, không chỉ dịu dàng còn có gia giáo. Con nhìn lại mình đi, con có được tất cả những thứ tốt đẹp mà cô gái khác đều khái khao ấy."
"Mẹ thấy con trai có thích kiểu con gái như con không?" Ngô Phương Phỉ lại hỏi tiếp.
"Hiển nhiên, Ngô Phương Phỉ đẹp từ bề ngoài đến tâm hồn mà." Vinh Nhung thiếu điều vỗ ngực cam đoan.
Ngô Phương Phỉ gục trên vai bà cười nhạt: "Mẹ, ví dụ thế này nhé. Có một mối quan hệ tay ba, B là bạn trai của A, C là bạn thân của A, một ngày A muốn giới thiệu B cho C biết, bởi vì hai người họ đều quan trọng với A. Sau đó lại xảy ra tình tiết thường thấy, dưới tình huống A không biết, B và C có quan hệ mờ ám với nhau. Nhưng A rất thích bạn trai mình, vậy A phải làm sao? Mẹ, cô ấy rất căm hận. Tại sao bạn thân của cô ấy lại có thể chen chân vào tình yêu của cô ấy. Cô ấy không muốn tha thứ, cô ấy cũng không muốn mất bạn trai."
Vinh Nhung ôm chặt con gái, con bà vẫn chưa khôn lớn, vốn chỉ có con gái mới lớn mới khóc lóc vì con trai thôi.
"Tiểu Phỉ, mẹ cho là nếu một người muốn có tư tưởng độc lập thì phải biết tự suy xét mọi việc." Vinh Nhung trả lời, "Cứ làm theo lòng mình, nếu cô A kia không muốn tha thứ thì đừng tha thứ, nếu không muốn mất đi bạn trai thì hãy níu kéo. Nhưng quan trọng là, cô ấy phải tự nghĩ xem mình có khả năng gánh chịu kết quả tồi tệ không? Nếu có khả năng thì cứ làm."
Vinh Nhung không biết mình nói đúng hay không, bà chỉ có ý nghĩ duy nhất là không muốn con gái mình chịu ấm ức.
"Mẹ, mẹ nghĩ cô A kia có thể giành lại được trái tim bạn trai mình không?" Ngô Phương Phỉ nín thở.
"Mẹ muốn biết, vậy cô A có thể tha thứ cho việc bạn trai mình lạc lối không?" Vinh Nhung nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
"Anh ấy chỉ bị say nắng thôi mẹ." Ngô Phương Phỉ lẩm bẩm, "Anh ấy chỉ là hiếu kỳ với C, bởi vì C là kiểu con gái hoàn toàn khác với A, cô ta chín chắn, quyến rũ. Mẹ, nói không chừng là C chủ động dụ dỗ anh ấy, không chừng là vậy..."
Vinh Nhung thầm thở dài, con gái một khi yêu thường sẽ xem ảo mộng của mình thành sự thật. Nghe nói ai còn trẻ cũng một lần ngu dại, coi như con gái của bà đang giả ngốc đi thôi. Vinh Nhung tin rằng khi Phương Phỉ vượt qua được chuyện này sẽ trở nên lột xác, đến lúc đó cô mới hiểu cái gì gọi là tình yêu đích thực.
"Vậy thì cứ nghe theo trái tim mình đi." Vinh Nhung vỗ về lưng Ngô Phương Phỉ.
***
Khi Vưu Liên Thành cho rằng quan hệ của mình và Lâm Mộ Mai sẽ cải thiện tốt đẹp thì lại không ngờ lại nghênh đón kỷ băng hà. Ngày thứ tư, ngày thứ năm, Vưu Liên Thành không hề gặp được cô ở nhà họ Triệu, anh đến thì cô về phòng, anh đi cô mới xuất hiện. Tình huống như thế khiến Vưu Liên Thành bó tay hết cách, cô chẳng hề cho anh lấy một cơ hội. Trước mặt người họ Triệu anh không tiện nổi nóng, chỉ dõi mắt trông mong nhìn đến cầu thang uốn lượn, đi theo cầu thang này về phía hành lang bên trái, căn phòng cuối cùng là của Lâm Mộ Mai.
Ngày thứ sáu mưa to tầm tã, người nhà họ Triệu đều đi dự đám cưới, trong nhà chỉ còn dì giúp việc và Đậu Đỏ. Vưu Liên Thành biết đây là cơ hội hiếm có, nếu như Lâm Mộ Mai vẫn không thèm đếm xỉa đến anh, anh sẽ mặt dày quấn lấy cô, không được thì hôn cô, ép cô.
Dưới sự nội ứng ngoại hợp của Đậu Đỏ, Vưu Liên Thành mở được cửa phòng Lâm Mộ Mai ra.
Theo cánh cửa mở rộng từng chút, hết thảy trong phòng bắt đầu hiện ra trước mắt. Cô đang ngồi nghiêng người bó gối bên cạnh sô pha, bàn chân nhỏ nhắn ẩn hiện dưới ống quần culottes, tóc dài buông xõa bên vai che đi một nửa gương mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao cao, cằm đặt trên đầu gối, vô cùng yên tĩnh.
Anh rón rén đi vào mới biết cô đang đeo tai nghe, thảo nào anh đến mà cô không hề có phản ứng. Vưu Liên Thành mỉm cười, nhìn hai xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu cô.
Song lại như thể có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt hơi thở của anh, anh lùi về sau theo bản năng. Đập vào mắt anh là đôi mắt cô ngấn lệ, trông vừa giống nước mắt vừa giống như hơi nước bao phủ. Đây là một khuôn mặt u buồn, u buồn từ lông mày đến khóe mắt, khiến Vưu Liên Thành không sao đành lòng nhìn tiếp nữa.
Hóa ra cô thật sự không hạnh phúc, không phải đang làm nũng hay giận dỗi với anh, là không hạnh phúc thật.
Vưu Liên Thành lùi lại từng bước, ra khỏi phòng. Anh không cách nào dùng cái cớ do cô đang nghe nhạc buồn nên mới thế để tự lừa dối bản thân. Thời điểm cửa phòng được đóng lại lần nữa, cô vẫn ngồi ở tư thế kia như vị tăng già ngồi thiền.
Anh đứng ở cửa ngơ ngác nhìn trời mưa mù mịt. Tình yêu không phải khiến người ta hạnh phúc hay sao? Tình yêu không phải là điều muôn người ca tụng hay sao?
Mẹ anh từng nói: Tình yêu là giống như ta đi trên con đường mòn về quê, dù chỉ một mình cũng muốn ca hát nghêu ngao. Tình yêu là khi nhìn đến đối phương, ánh mắt sẽ vô thức đong đầy nét cười.
Để anh hồi tưởng lại xem, rốt cuộc kể từ khi nào cô lại bắt đầu mang vẻ lạc lõng thế này. Đúng rồi, là lúc hai mươi tám tuổi, Lâm Mộ Mai hai mươi tám tuổi không giống với những người bạn cùng lứa. Vận mệnh và kỳ ngộ quái gở kia đã định trước Lâm Mộ Mai sẽ khác biệt với mọi người.
Đúng vậy, Lâm Mộ Mai quả thật cần một người đàn ông giống như Triệu Cẩm Thư chung sống. Nhưng anh yêu cô, yêu đến mức không nỡ nhường cô cho kẻ khác, cho dù kẻ khác kia có là Triệu Cẩm Thư tốt nhất thế gian đi chăng nữa.
Nếu yêu một người thì hãy để cho họ được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không có ta. Không, không, anh không đồng ý với cái chân lý sến sẩm này. Không, không, không người đàn ông nào có thể có được cô, cô chỉ có thể là của anh thôi.
***
Khi Triệu Cẩm Thư về đến đã nhìn thấy Vưu Liên Thành đang đứng tựa vào cửa nhà mình với ánh mắt xa xăm. Nước mưa đã xối ướt ống quần màu trắng của cậu, vài sợi tóc dính bết trên trán. Dáng vẻ này khác một trời một vực với Vưu thiếu gia hống hách ở London khi xưa.
Triệu Lệ Thư nói, hình tượng của Vưu Liên Thành bây giờ giống hệt như con trai của thượng đế bị giáng xuống phàm trần, nên loài người chúng ta phải nhất định giúp đỡ cậu ta.
Giúp cậu ta á? Mơ đi! Triệu Cẩm Thư không thèm nhìn đến Vưu Liên Thành nữa, quyết định đi thẳng vào nhà.
"Triệu Cẩm Thư." Vưu Liên Thành gọi anh với giọng ôn hòa chưa từng có.
Triệu Cẩm Thư phớt lờ tiếp tục bước đi.
"Triệu Cẩm Thư, anh giúp tôi đi." Không ngờ Vưu Liên Thành lại nói như vậy.
Buồn cười, Triệu Cẩm Thư dừng bước lại, rảo bước quay về đi đến trước mặt Vưu Liên Thành, tóm lấy cổ áo anh: "Vưu thiếu gia, có phải cậu uống nhầm thuốc hay đầu bị chập mạch rồi không? Bảo tôi giúp cậu ư? Tôi có nghe lầm không vậy. Mẹ nó cậu đúng là dám ăn dám nói, có tin tôi đánh cậu một trận cho cậu hết nói được không? Bảo tôi giúp cậu, dựa vào cái gì?"
Với khoảng cách gần trong gang tấc, Vưu Liên Thành chỉ lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt đen láy trong suốt như lớp băng ở Alaska.
"Triệu Cẩm Thư, anh phải giúp tôi, vì trên thế gian này, chỉ có tôi mới có thể chân chính khiến cô ấy không cô đơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT