"Không, nói chính xác hơn, em muốn quan hệ của chúng ta chuyển biến xấu đi, anh sẽ ngày ngày đắm chìm trong nghi ngờ và dần quên mất bản thân yêu em thế nào..." Vưu Liên Thành quay đầu, gằn giọng, "Em muốn cuối cùng chúng ta trở thành như vậy sao?"

"Em không muốn, không muốn chút nào cả, Liên Thành." Mộ Mai lắc đầu quầy quậy, cô biết vừa rồi mình đã gây ra chuyện rất ngu xuẩn, "Liên Thành, em sẽ ghi nhớ lời anh, em biết sai rồi, nhưng mà khi nãy em thật sự không cố ý."

"Anh biết, chẳng qua em không muốn anh đánh hắn ta thôi." Vưu Liên Thành lạnh lùng, "Bởi vì Dung Nhã thích Lâm Mộ Mai, mà tình cảm kia rất chân thành tha thiết, nên em mới muốn bảo vệ hắn." Lâm Mộ Mai rất quý trọng những thứ tình cảm chân thành đấy.

Mộ Mai cúi đầu, mím môi: "Đấy chỉ là một lý do nhỏ thôi, nhỏ đến mức không đáng kể. Có lẽ em nói vậy giống như đang ngụy biện cho lỗi lầm của mình, nhưng Liên Thành à, càng đến gần ngày chúng ta rời khỏi đây, lòng em càng lúc càng bất an, dù chỉ là chuyện cỏn con cũng khiến em thấp thỏm. Giống như khi nãy..."

Mộ Mai bỏ lửng câu.

"Em không tin anh à?" Ngực Vưu Liên Thành nghẹn uất.

Rõ ràng cô đang không tin anh, có phải cô cho rằng anh không có bản lĩnh bảo vệ cô bình an không? Nếu anh không phải Vưu Liên Thành mà là Triệu Cẩm Thư, hay thậm chí là Dung Nhã, liệu cô có thế không?

"Không phải, em tin anh." Mộ Mai nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Liên Thành, "Em hoàn toàn tin tưởng anh có thể mang đến cho em cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng, phụ nữ nào cũng thường lo được lo mất trước thời khắc sắp chạm đến hạnh phúc cả."

Cơn giận trong anh đã dịu xuống không ít, song mặt vẫn lạnh tanh: "Vậy nên em mới cần vòng tay của một người đàn ông khác trấn an à?"

Anh vẫn còn rất giận, tại cô không đúng trước, cô biết rõ Dung Nhã có tình cảm với mình mà vẫn cho hắn ta ôm, còn nói dối vì hắn nữa.

Mộ Mai nhắm chặt hai mắt, cô sợ cô không nhịn được cởi giày mình ra, đập nát gương mặt tuấn tú kia bằng gót giày nhọn mất. Mới rồi anh còn chất vấn cô không tin tưởng mình, vậy mà vừa chớp mắt đã trâng tráo vu oan cho cô. Lúc nào anh cũng ích kỷ không chịu nhìn nhận vấn đề của bản thân hết.

Cô đưa tay mở chốt cửa, thế nhưng một bàn tay khác nhanh chóng ngăn lại, sau đó cửa xe bị khóa chết, Vưu Liên Thành ghìm chặt người cô.

"Sao đây, muốn đuổi theo ông chú Tiểu Nhã kia hả?" Anh cất cao giọng.

"Vưu Liên Thành, anh là đồ ngốc, anh hết thuốc chữa rồi. Anh là một tên cuồng kiểm soát, anh trẻ con, anh vô lý..." Mộ Mai chỉ biết trút ra nỗi phẫn nộ của mình bằng cách chửi ầm lên. Men rượu dần khuếch tán theo cảm xúc kích động của cô.

Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt trở nên mê ly mơ màng, ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Dưới ánh đèn mờ mờ trong xe, Vưu Liên Thành nhìn chiếc áo lót dây mảnh màu đỏ rượu bên dưới lớp áo Mộ Mai, chiếc áo này rất tôn đường cong mê người kia. Vừa nghĩ đến cảnh cô mặc nó đến gặp tên đàn ông khác, cơn bực tức mà anh vừa đè nén lại dấy lên hừng hực. Anh nghiêng người về phía trước, ngăn lại đôi môi đang lải nhải của cô lại.

Mộ Mai rất muốn cắn anh, nhưng lại sợ làm đau anh, càng đẩy anh thì anh càng hưng phấn. Lời anh nói trong ngõ hẻm vẫn còn văng vẳng bên tai, lời thề quyết tâm của Ngô Phương Phỉ vừa rồi cũng còn vang vọng trong đầu. Mộ Mai nhắm mắt lại thầm rủa Vưu Liên Thành chết tiệt. Mộ Mai không muốn hai người làm chuyện đó trước khi anh giải quyết dứt khoát với Ngô Phương Phỉ, cô không muốn như vậy.

Cô giữ lại bàn tay đang càn quấy lần đến áo lót mình: "Vưu Liên Thành, anh dừng tay lại, không phải anh đã nói sẽ chờ đến lúc nói chuyện rõ ràng với cô ấy sao?"

"Bây giờ em có nói gì cũng vô ích thôi." Vưu Liên Thành phản bác, giật tay khỏi tay cô chẳng tốn chút sức lực, lập tức luồn vào trong áo lót, nắm trọn nơi đầy đặn và thở dài đầy thỏa mãn.

Cảm giác này quá tuyệt, nó như đưa anh lên tận đỉnh thiên đường. Chắc chắn Lâm Mộ Mai đã hạ độc anh rồi, khiến anh biết rõ không thể nhưng vẫn cố tình làm. Trong bốn mươi tám giờ xa nhau, không phút giây nào anh không nhớ đến cô, nhớ hương vị ngọt ngào, nhớ giọng nói dịu êm, và càng nhớ đến khoảnh khắc mất hồn cô mang đến, nhớ đến nỗi cuồng hoan chìm ngập trong cơ thể cô.

Bàn tay Liên Thành vội vàng lần đến vạt váy cô. Lâm Mộ Mai đáng chết còn dám mang tất chân màu đen á. Ông chú Dung Nhã trông cấm dục kia chắc chắn từng mơ tưởng khát khao được chạm vào đôi tất chân này lắm đây. Lẽ nào Mộ Mai không biết đàn ông luôn tưởng tượng mấy cảnh kiều diễm với đôi tất phụ nữ hay sao?

Mộ Mai vùng vẫy đẩy Vưu Liên Thành ra: "Liên Thành, anh điên rồi, đây là nơi công cộng. Anh không sợ mất thể diện nhưng em thì có!"

Mấy phút sau, Vưu Liên Thành lôi tọt Lâm Mộ Mai đến một khách sạn tiện nghi gần đó. Phòng khách sạn được thiết kế dưới lòng đất, kín mít tối tăm, đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, cộng thêm cách bày trí khơi gợi cảm hứng khiến người ta sôi máu. Chiếc giường tròn lớn đặt giữa phòng màu hoa hồng đỏ vừa nhìn vào đã làm người ta lập tức ham muốn.

Trong năm phút bị lôi kéo từ hành lang đi vào phòng, tất chân của Mộ Mai đã bị Liên Thành xé toạc, áo khoác bị cởi phăng, chiếc váy hai lớp nhàu nát thê thảm vô cùng... 

Cuối cùng, Mộ Mai bị ném lên giường tròn, bàn tay ban nãy còn vùng vẫy đẩy anh từ từ buông thõng. Cô nắm chặt lấy ra giường, để mặc anh thô bạo tiến vào, đẩy đưa, va chạm. 

Mộ Mai nhìn trần nhà được thiết kế vô cùng nghệ thuật, cả mái trần mông lung như sóng nước dập dờn, huyền ảo, như gần như xa. Cô thấy được hình ảnh mình nằm dưới anh in trên mái trần kia. Chân cô bị chân anh đè chặt, khuôn mặt kề trên bả vai anh không thấy rõ biểu cảm, chỉ thoáng vẻ tái nhợt mơ hồ, đối lập hoàn toàn với chiếc giường đỏ thắm.

Tấm nệm rất mềm, mềm đến mức làm cho Mộ Mai có ảo giác bản thân sẽ lún sâu xuống nệm giường theo một cú thúc sâu nào đó, rồi bị hút vào không gian bên dưới, để anh mãi mãi tìm không được, để anh vĩnh viễn sống trong hối hận không.

Cô của hôm nay thờ ơ lạnh nhạt, khác hẳn với sự nhiệt tình nóng bỏng thường ngày. Vưu Liên Thành càng phiền não càng gia tăng sức lực, hận không thể hòa cô vào thân thể của mình, cùng nhau hóa thành tro bụi.

Anh nhắm mắt lại, đi đến nơi sâu nhất nơi cơ thể cô, lòng gào thét: Cô là của anh, cô là của anh...

Rốt cuộc, tất cả đã yên tĩnh trở lại, tiếc rằng tấm nệm êm ái dưới thân cô không hề mang cô rời khỏi không gian này. Mộ Mai chậm rãi quay đầu nhìn Vưu Liên Thành. Hiện tại tâm trạng cô rất tệ, không tâm trí đâu ngắm nhìn gương mặt tinh xảo đang ửng đỏ vì sóng tình cực hạn của anh. Cuối cùng cô đã biết được cảm giác của những người vợ có chồng bạo lực tình dục là thế nào rồi. Lúc này Vưu Liên Thành rất hợp với nhân vật người chồng đáng sợ như thế.

"Đủ chưa?" Mộ Mai lạnh lùng hỏi.

Đáp lời cô là sự im lặng kéo dài và hơi thở đang cố bình ổn trở lại của anh. Hồi lâu sau, Mộ Mai mới nghe thấy giọng nói còn nhuốm tình triều: "Có phải anh làm em đau không?"

Ha ha ha! Nếu không phải thân thể đã bị anh giày vò chẳng còn chút sức lực, Mộ Mai thật muốn cười điên cuồng vang dội và hất cằm lên mắng anh "Nói thử xem đồ khốn!". Bản thân sung sướng xong mới nhớ đến đối phương ư, Vưu thiếu gia quả nhiên là đứa trẻ bị chiều hư mà.

"Anh xéo ngay cho em!" Mộ Mai bật thốt.

Nhận thấy người dưới thân tràn đầy địch ý với mình, Vưu Liên Thành ngoan ngoãn rút ra khỏi người cô, lật người nằm bên cạnh. Ham muốn đã được thỏa mãn, ghen tuông cũng tiêu tan, đủ mọi bất an khó hiểu cũng vơi mất, rốt cuộc Vưu Liên Thành ý thức được mình đã làm chuyện tổn thương cô thế nào.

Lúc xuống giường chân Mộ Mai run lẩy bẩy, kéo chăn quấn kín cơ thể. Trong mấy mươi bước lê đến phòng vệ sinh, cô những tưởng mình là nạn dân bị bỏ đói trong cuộc chiến tranh ở Trung Đông cơ.

Đứng trước gương, nhìn từng tấc da thịt lộ ra theo vòng chăn buông xuống, vai cô run run. Chuyện này là sao? Rõ ràng cô yêu anh và anh cũng yêu cô kia mà? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Có phải Thượng đế đang muốn dằn mặt cô rằng, “cô bé, hình như cô đã đắc ý quá rồi đấy!” không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play