Thành phố J có một cái không được người ta yêu thích, mùa xuân mưa rất nhiều,làm cho người ta luôn cảm thấy trên người mình có một mùi nấm mốc, muốn lột da phơi nắng, mùa thu thì khô muốn chết, tay sờ da trên mặt đều tróc ra, mà hai mùa hạ đông lại là hai mùa vô cùng khô rang.
Mùa đông lạnh khiến người thở ra một hơi cũng đều là đứt quãng,đông lạnh đến xương cốt phát đau, mùa hè nóng đến người ta không chổ để đi,gần như muốn bò đến trên vách tường để đi.
Khi Trương Dao đến công ty, mặt phơi nắng đến đỏ lên,cô cầm ra bao khăn giấy ướt trong cái bọc trắng nhỏ mang trước người, rút một cái lau mồ hôi trên mặt, lỗ chân lông mở ra liều mạng hấp thu cảm giác mát lạnh ẩm ướt nhè nhẹ từ chiếc khăn.
Dễ chịu chút, Trương Dao quay đầu tìm giỏ rác bỏ khăn giấy, phát hiện người đàn ông còn ở đó,cô ngốc ngốc: “Thích đại ca, không phải anh nói có chuyện muốn làm sao?”
Thích Phong động động môi,thuốc cháy tới mông run lên một chút,giọng nói hắn mơ hồ:”Không vội.”
Trương Dao không hỏi nhiều, cô đã đến công ty nên biết văn phòng anh cô ở chổ nào, vì thế ngựa quen đường cũ đi lên tầng hai.
Sớm nửa giờ trước đã tan tầm, mấy gian cửa phòng làm việc đều đóng, toàn bộ hành lang vô cùng yên tĩnh.
Trương Dao đi văn phòng thứ hai bên trái,cô gõ cửa:”Anh,em là Tiểu Dao, anh có ở bên trong không?”
Bên trong cửa không có truyền ra bất cứ tiếng đáp lại nào, cũng không thấy có tiếng vang gì.
Bên trong không ai.
Đây là sau khi Trương Dao gọi vài tiếng mới xác định chuyện đó, nếu có người, cho dù là ngủ,cô cố ý cất cao giọng cũng không đến mức không nghe được như vậy.
Thích Phong rút điếu thuốc ra khỏi miệng, giọng so bình thường càng thêm khàn khàn:”Anh em có phải đến căn tin rồi không?”
Trương Dao nói:”Không thể nào,anh em không thích thức ăn căn tin.”
Cô nghĩ tới cái gì,liền nhanh chóng cầm di động gọi điện thoại, cách một cánh cửa có tiếng chuông truyền ra.
Âm thanh khiến mày Thích Phong ngoài cửa nhíu chặt,người không ở, di động lại ở vào bên trong, hắn dập tắt thuốc, trầm giọng nói:”Chúng ta chia nhau tìm đi.”
Trương Dao cũng hiểu ý:”Thích đại ca,nếu anh tìm thấy anh em thì gọi điện thoại cho em nha.”
Thích Phong:”Ừ.”
Trương Dao xuống lầu rồi đi tìm ở nơi khác, Thích Phong còn đứng tại chỗ, hắn nhìn hành lang trước mắt, cảm giác yên lặng quá mức.
Ngay sau đó, Thích Phong nâng lên một chân dùng lực đạp cửa trước mặt,sức mạnh kia ôm một chỗ với khung cửa hung hăng mở ra,cửa không chịu được khống chế đụng lên vách tường, rớt xuống một tầng vôi.
Thích Phong cất bước đi vào, hắn quét mắt văn phòng, đi đến trước một bàn làm việc, cầm điện thoại huawei màu đen lên.
Di động có nhiều cuộc gọi nhỡ,gần như đều là Thích Phong gọi,nhật ký ghi lại cuộc gọi cuối cùng là dãy số không lưu tên, hắn gọi qua hỏi mới biết được là chuyển phát nhanh Hối Thông.
Thích Phong từ trong miệng nhân viên chuyển phát nhanh biết được,anh ta gọi điện thoại cho thanh niên, nói đang chờ ở cửa công ty, kết quả không thấy người tới.
Bởi vì bưu kiện là một gói hàng lớn, là hàng đến trả tiền, cho nên nhân viên chuyển phát nhanh không thể đặt ở chỗ cửa bảo vệ nên đành phải đem bưu kiện trở lại xe rời khỏi,khi anh ta nói đến việc này, trong lời còn có bực dọc.
“Trương tiên sinh buổi chiều có ở đó hay không?Để mất công tôi lại đến một chuyến.”
“Ngày mai lại giao đến đi.”
Thích Phong biết rõ chuyện gì xảy ra nên cúp điện thoại, hơn nữa còn xóa nhật ký cuộc gọi, người còn chưa tìm được,nhận với hàng cái gì.
Theo lý thuyết, một người xem di động người khác là một loại hành vi rất không lễ phép, Thích Phong tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện như vậy,từ trước đến giờ hắn cũng không có hứng thú nên không cần thiết, lúc này cũng không biết làm sao nữa,cứ vậy mà không hiểu lý do bấm mở đi vào.
Lần đầu Thích Phong làm việc này, tim đập rất nhanh, thật sự nhiều năm rồi không có cảm giác này, giống như trong nháy mắt mình trở về thời tuổi trẻ bồng bột, xúc động, lỗ mãng, bất chấp hậu quả vậy.
Hắn dựa vào cạnh bàn trượt màn hình di động, trước xem danh bạ người liên hệ, mở ra nhóm liên hệ, có công việc, bạn bè, người nhà, phía dưới còn có một nhóm, bên trong chỉ có một dãy số, không cần nghĩ cũng biết là người đặc biệt rồi.
Vốn Thích Phong đã rời khỏi danh bạ điện thoại rồi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bấm vào nhóm cuối cùng kia,nhập dãy số vào điện thoại của mình, thời điểm dãy số hiển thị thuộc thành phố H, hắn lập tức ấn tắt.
Thích Phong lại đi xem tên trong nhóm, là một chuỗi ngày, có lẽ đó là ngày thanh niên và mối tình đầu quen biết nhau, quả thật có ý nghĩa kỷ niệm.
“Cô gái kia đã kết hôn,cậu còn không chịu chết tâm đi, tuổi không lớn lại học người ta làm thánh tình.”
Chậc chậc hai tiếng, Thích Phong lúc này mới thật rời khỏi danh bạ, hắn đi xem hình ảnh, phát hiện đại đa số đều là ảnh chụp thanh niên ở thành phố H, tràn ngập vết tích của cuộc sống, có rất nhiều tấm ảnh có một người phụ nữ bên trong,trưởng thành nhỏ xinh, gương mặt dịu dàng.
Nhớ tới thanh niên nhiều lần nhấn mạnh mình không phải đồng tính luyến, Thích Phong môi mỏng vừa mím, khóe môi giương lên một độ cong, không có ý nghĩa gì:”Vật nhỏ,chú tin cậu không phải đồng tính luyến,cậu chỉ là ngu ngốc thôi.”
Lười biếng trượt xuống xem ảnh chụp chút nữa, lòng bàn tay Thích Phong bị ủ nóng để di động lại trên bàn,ánh mắt hắn thoáng nhìn, phát hiện máy tính đang mở nên kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy con chuột kích, màn hình từ tối đen biến thành màu lam.
Di động không mang, máy tính không tắt, mặt trên có một mục chưa làm xong, đây là có cái gì việc gấp, vội vàng đi ra ngoài sao?
Lông mày Thích Phong nhíu lại trầm tư, di động trong túi đột nhiên vang,mắt hắn nhìn hiển thị trên điện thoại, là Trương Dao gọi tới,khi kịp phản ứng đã bắt máy:”Alo.”
Giọng nói Trương Dao rất nôn nóng, còn có chút thở gấp:”Thích đại ca,ba em vừa gọi cho em nói anh em vẫn chưa trở về,em cũng không tìm được người, làm thế nào bây giờ,anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thích Phong đứng lên ra đi ra ngoài đi:”Trước hết đừng hoảng hốt, anh em không phải con nít, cậu ta đã là người trưởng thành rồi.”
Trương Dao nói,”Không phải em tự mình dọa mình, mỗi ngày trong tin tức đưa tin,người gặp trưởng thành gặp chuyện không may so với con nít còn nhiều hơn……”
Thích Phong đánh gãy cô:”Được rồi,để anh tìm phía bên này rồi gọi lại cho em.”
Trở tay đóng cửa, Thích Phong tìm khắp các tầng lầu một lần,hơi thở của hắn không hề vững vàng, bắt đầu rối loạn, thái dương cũng chảy ra mồ hôi, tóc mai ẩm ướt.
“Chạy đi đâu rồi?”
Thích Phong lau mặt,cơ thịt trên mặt đều rung động đôi chút, hắn cởi bỏ mấy nút trên áo sơmi để thở sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi cao ốc, vòng quanh tìm kiếm bên ngoài công ty.
Không biết qua bao lâu, miệng Thích Phong khô lưỡi khô,thời điểm khi sợi dây trong đầu đã nhanh đứt đoạn, hắn dừng bước chân tìm kiếm.
Trong bụi cỏ có một người đang nằm sấp, trên lưng có hai con kiến đang chậm rãi từ từ bò sát.
Thích Phong vuốt vuốt ướt mồ hôi trên ngọn tóc,hắn ồ ồ mở miệng, mồ hôi chảy trên mặt,”Cậu nằm sấp ở nơi này làm gì? Phơi nắng à?”
Người nằm sấp vẫn không nhúc nhích, không đáp lại cái gì.
Thích Phong hô hấp không khỏi ngừng lại, thần kinh ngón tay run run, hắn bước nhanh qua ngồi xổm xuống,đưa tay lật thanh niên qua hướng với mình.
Người bên trong khuỷu tay còn đang nhíu mi lại, trên mặt dính mấy cọng cỏ, bên môi có bụi đất xen lẫn một chút máu,chắc là do ngã thẳng xuống, cho nên mới bị rách miệng.
Thích Phong nhìn lồng ngực thanh niên vẫn còn hô hấp phập phồng lên xuống, hắn ngồi bệt xuống đất, biết người không có việc gì thì chụp má đối phương:”Tỉnh tỉnh!”
Vẫn không phản ứng.
Hô hấp Thích Phong bị kiềm hãm, hắn dùng sức ấn nhân trung* của thanh niên, ánh mắt dừng ở hai mảnh bẩn đục trên môi:”Bẩn chết.”
*Nhân trung:là đường rãnh ở phía dưới mũi và phía trên bờ môi.
Một lát sau, Thích Phong nắm má thanh niên,làm cậu hơi hơi há miệng,vị rỉ sắt nhàn nhạt bổ nhào vào trong xoang mũi:”Mẹ, trong miệng cậu làm gì mà nhiều máu vậy chứ.”
Có con kiến không biết sống chết lại trèo lên, bị Thích Phong búng bay ra thật xa, hắn nhìn vết rách trên miệng thanh niên,ma quỷ quỷ khiến thế nào lại cúi lưng chậm rãi chạm vào.
Đúng lúc này, Hoàng Đan tỉnh,cậu mở to mắt nhìn người đàn ông.
Thích Phong ngẩn ra,giây tiếp theo mặt liền căng thẳng, giống như tay đang cầm củ khoai bỏng ném người trên tay quăng xuống đất.
Hoàng Đan ném trong bụi cỏ, đỉnh đầu cậu mãnh liệt,đầu ngay lúc này có chút choáng váng, không thể không lấy tay che trước mắt,”Sao anh lại ở đây?”
Thích Phong khôi phục lười nhác bình thường:”Lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.”
Hoàng Đan ngồi dậy:”Không biết.”
Lúc ấy cậu đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, trong lúc vô tình thấy được Chu Dương,người không nên xuất hiện ở công ty nên một đường đi theo sau cậu ta.
Chu Dương không đi cửa chính công ty, mà là đi cửa phía nam, Hoàng Đan vẫn đi cùng nhưng lại bị mất dấu, đang lúc cậu chuẩn bị đi xung quanh xem xem thì sau gáy đột nhiên đau xót,bản thân bất tỉnh nhân sự.
Sau lưng Hoàng Đan không có mắt, không biết ai ra tay với cậu, trong lòng cậu hỏi,”Hệ thống tiên sinh, là ai tập kích tôi?”
Hệ thống:”Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Hoàng Đan đối với này trả lời bình thường không có thất vọng lớn, xem ra là có liên quan đến nhiệm vụ,có thể là Chu Dương sao? Đối phương phát hiện ra cậu nên mới ra tay,vì cảnh cáo nên kêu cậu biết điều một chút?
Lý trí nói cho Hoàng Đan, bây giờ không thể nói chuyện gặp được và theo dõi Chu Dương cho Thích Phong biết được, thời cơ chưa đến.
Căn cứ ký ức nguyên chủ, còn có sau khi Hoàng Đan xuyên việt đến quan sát, quan hệ Thích Phong và Chu Dương không tệ,hắn chăm sóc cậu ta nhiều hơn so với các công nhân khác.
Có lẽ vì tuổi Chu Dương là nhỏ nhất.
Hoàng Đan sắp xếp suy nghĩ, cúi đầu phủi bụi đất trên người. Mặc kệ như thế nào, Chu Dương vẫn còn là người hiềm nghi ở vị trí thứ nhất, vẫn chưa có người khác nhảy ra chiếm lấy.
Sau Chu Dương là Hạ Bằng và Vương Đông Cường, trừ này ba người, Hoàng Đan vẫn chưa bắt được khác thường ở những người khác.
Thích Phong biết thanh niên tại cố ý giấu diếm, hắn xuy một tiếng, thầm mắng mình xen vào việc của người khác, không nói một lời rời khỏi bụi cỏ.
Hoàng Đan cảm giác cổ ngứa, trên lưng cũng vậy,cậu gãi gãi vẫn ngứa,dứt khoát cởi áo ra luôn:,”Anh có thể xem giúp tôi một chút hay không?”
“Xem cái gì……”
Thích Phong quay đầu,tiếng nói trong cổ họng bị ngăn chặn, hắn trừng thanh niên đột nhiên cởi quần áo:”Cậu làm cái gì đó?”
Công trường có nhà tắm công cộng rất lớn,bất luận là xuân hạ thu đông, mọi người đều cùng nhau tắm rửa,anh có tôi cũng có, tôi không có,anh cũng không có, cho nên giữa đàn ông và đàn ông không có gì để xem cả,phản ứng của Thích Phong lúc này có chút lớn, rất không hợp với lẽ thường.
Hoàng Đan như không phát giác,cậu xoay người,”Trên lưng của tôi có phải có côn trùng hay không?”
Thích Phong không thấy được côn trùng nào, chỉ có lưng thanh niên gầy teo trắng trắng, hắn kéo động khóe miệng,giữa trưa nằm vào trong bụi cỏ, trên người không ngứa mới là lạ, không bị thứ linh tinh cắn đã là may lắm rồi.
Không đợi người đàn ông lên tiếng, Hoàng Đan lại đi bắt.
Thích Phong nhìn lưng thanh niên trắng trắng có thêm vài dấu, hắn nhíu mày,”Cậu xem trên áo thử xem.”
Hoàng Đan vừa cúi đầu nhìn, phát hiện trên quân áo có mấy con kiến, khóe miệng của cậu run rẩy, thò tay nắm lấy ném vào trong bụi cỏ,”Vừa rồi anh muốn hôn tôi sao?”
Hoàng Đan mặc áo,cậu không nói lời nào, chỉ nhìn người đàn ông, ở trong lòng nói,sẽ nhanh thôi.
Sắc mặt Thích Phong trầm xuống,”Cậu dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì?”
Không chọc thủng tâm tư người đàn ông nữa, Hoàng Đan mím chặt miệng, miệng vết thương bị ép chảy máu, thần kinh đau đớn bị kéo mạnh ra, mi tâm cậu vặn chặt, lập tức khóc đi ra.
Thích Phong:”……”
Kế tiếp chính là Hoàng Đan che miệng lại rơi nước mắt, tay Thích Phong đút túi nhìn khuôn mặt nước mắt mơ hồ của cậu.
Một hồi lâu, tiếng khóc đè nén bên tai mới yên tĩnh lại, Thích Phong lấy tay từ trong túi ra, tìm điếu thuốc hút:”Sao nào? Lại nghĩ tới mối tình đầu của cậu à?”
Vị rỉ sắt trong miệng Hoàng Đan càng đậm, rất không dễ chịu:”Không có.”
Thích Phong nhìn mắt thanh niên mới khóc qua, giống bé thỏ con:”Hôm qua còn không phải khóc muốn chết muốn sống sao.”
Hoàng Đan nói:”Không liên quan đến cô ấy, tôi chỉ sợ đau thôi.”
Thích Phong cho rằng cậu ngại thừa nhận, hút điếu thuốc cười cười:”Sợ đau? Tôi thấy là do cậu yếu ớt mới đúng.”
Hoàng Đan sửng sốt một chút.
Thích Phong vung vung mí mắt,hình như thanh niên đang đắm chìm trong hồi ức nào đó,đường nét trên mặt đều dịu dàng, nhất định là nhớ tới mối tình đầu kia.
Hắn nhấc chân đi về phía trước, bước chân lớn, rất nhanh đã đến ven đường.
Trong bụi cỏ Hoàng Đan bĩu môi một chút, nhỏ giọng than thở:”Lần nào cũng nói em yếu ớt.”
Thích Phong rời bụi cỏ chừa đường lui nên đi chậm lại, nghe tiếng bước chân phía sau, hắn thốt ra:”Cái kia, chuyển phát nhanh của cậu ngày mai sẽ đưa đến công ty.”
Nói xong liền muốn đập bản thân mình tại chỗ, đây không phải là vội vàng lòi đuôi sao? Thích Phong ơi Thích Phong, đầu óc mày bị phơi nắng đến hỏng rồi hả?
Hoàng Đan giương mắt:”Anh xem điện thoại của tôi, gọi điện thoại lại cho chuyển phát nhanh hử.”
Mặt Thích Phong lóe qua một tia ngạc nhiên, người này không tức giận?
Hoàng Đan nhìn ra suy nghĩ của người đàn ông,cậu lau mồ hôi trán,”Đúng, tôi không tức giận.”
Thích Phong nheo đôi mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Hoàng Đan liếm liếm môi nóng, bình tĩnh lại nghiêm túc nói:”Có thể xem, đồ của tôi anh đều có thể xem.”
Hoàng Đan lấy đi điếu thuốc bên môi người đàn ông:”Hút ít một chút.”
Thích Phong nửa ngày mới kịp phản ứng, hắn sải bước đuổi theo thanh niên, vẻ giận dữ trong mắt chưa phát ra thì đã bị giọng nói của đối phương ngăn lại:”Trong miệng của tôi bị rách vài chỗ, răng bị mẻ rồi, đau quá.”
Hiện tại Hoàng Đan chỉ muốn về súc miệng thôi:”Trở về thôi.”
Cơn tức giận của Thích Phong rẽ cái ngoặt,dĩ nhiên cứ vậy mà bay đi hết,mẹ nó, hắn chửi nhỏ một tiếng, lấy di động gọi cho Trương Dao:”Tìm được anh em rồi,ừ, hiện tại trở về, không có việc gì, rất tốt.”
Sau hai người đều trầm mặc đi dưới ánh mặt trời.
Thích Phong chân dài, bước chân lớn, chậm rãi bỏ xa Hoàng Đan,chờ đến hắn đứng ở tiệm tạp hóa thì đối phương còn đang lắc lư ven đường,với tốc độ đó giống như đang đi tản bộ ngắm trăng vậy.
Hoàng Đan vừa đói vừa khát, nóng đến mồ hôi ướt đẫm,cậu càng đi càng chậm, cuối cùng là dùng ý niệm chống đỡ.
Trương Dao trở về sớm hơn một chút, cô đi đến bên cạnh Thích Phong, vừa định hỏi anh trai cô đâu thì lại phát hiện mục tiêu ở ven đường cách đó không xa.
Hoàng Đan đi tới được Trương Dao đỡ lấy cánh tay,cậu bị kéo đi về phía trước, bên tai tiếng vội vàng lo lắng hỏi rõ:”Anh,em nghe Thích đại ca nói anh ở bên ngoài, trời nóng như vậy, anh ở bên ngoài làm cái gì chứ?”
“Buổi sáng không có chuyện gì,anh muốn ra ngoài chụp ảnh, kết quả lại nằm trong bụi cỏ ngủ luôn.”
Việc ở công ty nguyên chủ rất nhẹ nhàng,anh ta lại thích chụp ảnh, thường xuyên vào lúc sáng sớm chụp mặt trời mọc, tan tầm lái xe đi chụp hoa cỏ, Hoàng Đan nói như vậy, sẽ không có vẻ nói dối.
Trương Dao tin:”Vậy sao anh không mang di động?”
Hoàng Đan nói:”Quên cầm.”
Trương Dao aiiii một tiếng:”Anh, anh không biết, em và Thích đại ca đi tìm anh trên xuống dưới, đều bị dọa cả, còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì chứ.”
Cô nghiêm mặt, nghiêm túc nói,”Về sau nhớ phải mang di động, biết không?”
Hoàng Đan nói,”Ừ.”
Đến tiệm tạp hóa, mặt trời lớn mới bị che đậy, Hoàng Đan chống đầu gối thở, một giọt mồ hôi từ trên lông mi trượt xuống,cậu dụi dụi mắt,bắt khung cửa vào nhà rồi đi thẳng đến bồn nước nhà bếp rửa mặt.
Mẹ Trương thích nấu đồ ăn cay, nhất là cá chưng, Hoàng Đan nhìn kia một mảng ớt đỏ trên mặt, cậu chưa ăn cũng có thể cảm giác vị cay bay vào trong lỗ mũi, cổ họng đau.
Bàn không lớn, đồ ăn đặt đầy, có cá có thịt,chay mặn phối hợp, còn có một tô canh xương bí đao lớn.
Trước kia hai cái hút thuốc uống rượu ba Trương không bỏ cái nào, về sau mua xe thì uống rượu ít lại, gần vài năm càng có thể không uống thì không uống, hôm nay có khách đến,ông cũng cầm ly uống rượu cho mình.
Trước mặt Thích Phong cũng có một ly, rượu mãnh liệt, số độ cao, hắn một ly thấy đáy, mặt không đỏ tâm không nhảy.
Ba Trương cầm bình rượu,”Tiểu Thích,tôi lại rót cho cậu một ly này.”
Thích Phong lấy ly rượu ra:”Ông chủ Trương, tôi chỉ có thể uống như vậy thôi, hết mức rồi.”
Ba Trương uống rượu lên mặt,miệng đầy mùi rượu:”Ở nơi này của tôi cậu ngoằn ngoèo làm gì, tôi biết tửu lượng của cậu không chỉ có như vậy đâu.”
Thích Phong nhướn mày, đem ly rượu để trở về.
Ba Trương rót đầy ly cho hắn:”Tiểu Thích, ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Ông ăn hai đũa đồ ăn,ngẩng đầu nói,”Chí Thành, con cũng đi lấy ly uống một ly đi.”
Hoàng Đan lắc đầu nói:”Con không uống.”
Mắt ba Trương trừng, mắt thấy ông muốn nổi giận,mẹ Trương cả giận:”Tết năm trước đầu tháng ba, ông kêu Chí Thành kính rượu cho đám anh cả, Chí Thành cũng uống đến vào bệnh viện, ông còn muốn nó uống sao?”
Bà đẩy đẩy dĩa cá lớn đến trước mặt con trai:”Chí Thành,con đừng nghe ba con,bên dưới có cá trích lớn lắm con gắp vào trong bát ăn đi.”
Thích Phong không cần nghĩ ngợi nhảy ra một câu:”Miệng của cậu ấy bị rách, không thể ăn cay.”
Hoàng Đan liếc qua.
Khuôn mặt kia của người đàn ông hiện tại vô cùng đặc sắc, có kinh ngạc, hoang mang lại phiền muộn…bao gồm rất nhiều cảm xúc, hô hấp hắn nặng nhọc, nhìn như có thể sẽ buông đũa bỏ đi bất cứ lúc nào, nhưng không hắn vẫn cứ ngồi chắc ở trên ghế như thế.
Không khí cổ quái không duy trì liên tục bao lâu thì đã bị người tiến vào mua đồ phá vỡ.
Thích Phong một ngụm khó chịu, ba Trương lại đổ đầy cho hắn.
Trương Dao nhìn không được:”Ba, buổi chiều Thích đại ca còn phải đến công trường đó.”
Ba Trương rất cố chấp,hoàn toàn không xem ra gì, ông đổ đầy ly rượu cho Thích Phong, nói đùa lên:”Tiểu Thích à,con gái tôi chưa bao giờ quan tâm tôi như vậy đâu.”
Vẻ mặt Trương Dao tràn đầy lúng túng,cô gắp thức ăn một chén đầy rồi đi ra bên ngoài ăn.
Ba Trương càng nói càng thoải mái,cái miệng cũng bắt đầu chém gió,cái này tiếp theo cái kia, ở giữa cũng không tạm dừng để suy nghĩ,bản lĩnh này đã luyện được về đến nhà luôn rồi.
Nửa đời người qua đi,mẹ Trương nghe bạn già chém gió, vẫn khó có thể tin, ngay cả bà cũng cảm thấy khó xử, thật không biết bạn già mình sao lại không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng như vậy,bà dứt khoát xem như không nghe thấy, tự mình ăn của mình thôi.
Thích Phong ngược lại vẫn treo nụ cười, ngẫu nhiên còn đáp lại một hai câu.
Hoàng Đan uống hết chén canh lạnh trên bàn, cậu đứng lên nói:”Con ăn no rồi.”
Trên bàn mất đi người, Thích Phong không còn khẩu vị, hắn đốt điếu thuốc hút một hơi, nghe ba Trương chém gió mà tâm tư đã sớm bay đi xa.
Ba Trương uống nhiều, nói càng nhiều, thời điểm ông dừng lại đã là hơn nửa giờ sau:”Tiểu Thích, lúc này còn phải nhờ cậu nhắc nhở tôi, bằng không đồn công an sẽ không nhanh đến công trường điều tra như vậy, mà, hơn nữa……”
Với dáng vẻ say rượu,ba Trương tiếp tục nói:”Lại còn đổi người, tôi thấy so với hai người trước đó còn lợi hại hơn rất nhiều.”
Thích Phong gảy thuốc lên trên bàn:”Ông chủ Trương, nếu người đồn công an điều tra không có tin tức,ông có thể thử liên hệ đài truyền hình.”
Ba Trương liên tục nói vài từ được, cảm xúc rất kích động, xem ra thật rất muốn bắt đến ăn trộm,lấy lại hết đồ bị trộm.
Thích Phong cáo từ ba Trương,trước lúc hắn rời đi mắt còn nhìn thanh niên chỗ quầy một cái.
Hoàng Đan đang sắp xếp tiền mặt trong ngăn kéo, đem tờ một trăm để vào trong ngăn kéo khác, không quan tâm quăng lại ánh mắt.
Trên bàn chỉ còn lại một mình mẹ Trương,mỗi bữa bà đều ăn sạch thức ăn trong dĩa và nước canh trong mâm đồ ăn,trộn vào chung một tô lớn, thể trọng một trăm bảy tám mươi cân chính là đến như vậy.
Trương Dao cơm nước xong trở về:”Mẹ,chừa chút canh trứng cà chua cho Bánh Đậu nha, nó thích uống……”
Lời của cô ngưng bặt, khổ sở gục đầu thở dài:”Con quên, Bánh Đậu đã không còn ở đây, mẹ,hay mình lại nuôi thêm một con đi.”
Mẹ Trương lắc đầu nói không nuôi:,”Nuôi thứ đó làm gì, bẩn muốn chết.”
“Lại nói, mỗi ngày người ra ra vào vào rất nhiều, nếu chó cắn ai thì còn phải bồi thường một khoản tiền nữa.”
Tính tình Bánh Đậu hoang dã, có một lần đánh nhau với một con chó lớn ở trong thôn,con chó lớn kia cắn nó,mẹ Trương vội vàng chạy qua che chở, chân bị cắn một vết rất sâu nên tâm lý bị ảnh hưởng.
Bà sợ, cho rằng không thể nuôi chó nữa, bởi vì một khi nuôi thì không nhẫn tâm mà mặc kệ được.
Trương Dao cũng biết chuyện đó,cô a một tiếng:”Hay là nuôi mèo đi, mẹ, trong nhà nuôi thêm con chó con mèo, có thể cùng đi theo ba với mẹ luôn.”
Mẹ Trương vẫy tay:”Cái gì cũng không nuôi, một mình anh con đủ khiến mẹ con phiền lòng rồi.”
Trương Dao thu bát đũa, đổi đề tài:”Mấy biên lai và sổ sách của ba để đâu,sao không tìm thấy được?”
Mẹ Trương ăn đồ ăn:”Con hỏi cái này để làm gì?”
Trương Dao nói tùy tiện hỏi hỏi:”Ngày hôm qua không phải nghe mẹ nói sao, con lập tức phải về trường học rồi, trước khi đi muốn xem giùm cho ba mấy thứ kia, còn có thể chỉnh lý lại một chút.”
Mẹ Trương nói:”Coi như hết đi, ba con không cho đụng, hỏi cũng không thể hỏi,mẹ vừa hỏi liền bị trừng mắt, Tiểu Dao,mẹ với ba con hiện tại càng ngày càng khó ở chung, có đôi khi nói có hai câu mà ông ta đã chê mẹ phiền rồi.”
Trương Dao không thể không dùng lại lời an ủi đã sử dụng rất nhiều lần trước đó.
Ở chổ quầy Hoàng Đan nghe hai mẹ con trước bàn nói chuyện,cậu biết mình không có cơ hội tiếp xúc sổ sách biên lai rồi.
Ba của nguyên chủ nhất định đem đồ cất đi, trong thời gian ngắn cũng sẽ không lấy ra.
Hoàng Đan suy nghĩ, phải tìm một cơ hội, thừa dịp ba mẹ nguyên chủ không ở nhà,lúc tiệm tạp hóa cũng không ai mua đồ, cẩn thận vào buồng trong tìm kiếm mới được.
Bên kia, Thích Phong trở về ký túc xá.
Mười mấy công nhân ở bên trong, giường là giường tầng,mùi chân thối trộn lẫn với mùi mồ hôi,trôi nổi lung tung trong không khí, người lần đầu đến sẽ cảm thấy khó thở, ở lại một khắc đều là dày vò,ở nơi này lại không cảm giác,như thói quen.
Thích Phong cởi giày đổi thành dép xỏ ngón, từ trên cái giá lấy thau đi đổ nước rửa mặt trở về, hắn đối diện với nhiều người trên giường.
Mọi người đều ngủ trưa,người trên giường tinh thần phấn chân,mắt đen bóng, hình như rất vui vẻ.
Thích Phong đem khăn lông ướt khoát lên trên đầu xoa xoa:”Cậu làm gì đó?”
giày trên chân Chu Dương còn chưa cởi, người vừa trở về,cậu ta không đáp, chỉ ném điếu thuốc qua:”Thích đại ca, cho nè.
“
Thích Phong tiếp được,mắt nhìn lên, phát hiện Chungwa bao mềm:”Đây là từ nơi nào có?”
Chu Dương hắc hắc cười, thần thần bí bí:”Anh đừng quan tâm, hút đi,hút xong em vẫn còn nè.”
Cậu ta híp mắt,dáng vẻ bên trong tất cả đều là hưởng thụ:”Thuốc tốt đúng là không giống nhau,hút lên xương cốt cả người đều thoải mái, giống như cùng chị gái nhỏ ngủ một giấc vậy.”
Mặt Thích Phong run rẩy, không hút thuốc, ném ở trên tấm ván gỗ đầu giường.
Trong miệng Chu Dương ngâm nga bài hát, tâm tình tốt đến bay lên:”Chu đại ca, anh nói làm người như thế nào mới ý nghĩa đây? Muốn tôi nói,phải làm kẻ có tiền, có tiền mới ý nghĩa được chứ.”
Thích Phong ngủ giường dưới, hắn nằm ngã vào trên giường, nghe được câu nói thì lại ngồi dậy, quay đầu nhìn Chu Dương đang tựa lưng vào vách tường.
Chu Dương bị nhìn không được tự nhiên:”Thích đại ca,anh nhìn em làm gì?”
Thích Phong hỏi:”Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy?”
Chu Dương cười tủm tỉm, ánh mắt thành hai đường trăng non:”Không nói mê sảng đâu,em nói đều là thật,cuộc sống kẻ có tiền không nhất định sẽ ý nghĩa, nhưng mà không có tiền, nhất định là không ý nghĩa rồi.”
Cậu ta nhún nhún vai,”Kẻ nghèo hèn mỗi ngày đều chỉ lo làm thế nào để kiếm tiền, tiết kiệm tiền, tích góp tiền,làm gì còn có thời gian để suy nghĩ một chút về ý nghĩa đó chứ,anh nói đúng không, Thích đại ca.”
Thích Phong cầm điếu thuốc Chungwa mềm trên ván giường, mí mắt nửa đắp:”Nhóc con từ chổ nào mà cậu có nhiều ngụy biện đến vậy.”
Chu Dương lại gần đốt thuốc cho hắn:”Chân lý, hoàn toàn là chân lý.”
Thích Phong hút một hơi thuốc,”Không hút ngon bằng Nam Kinh.”
Chu Dương cười rung bả vai:”Thích đại ca, anh chọc em rồi, giá một bao Chungwa mềm bằng bốn bao Nam Kinh, làm sao có thể không ngon bằng Nam Kinh chứ?”
Thích Phong nhíu mày tay rút ra điếu Chungwa mềm, đầy mặt ghét bỏ:”Mắc không nhất định sẽ tốt,chỉ cần phù hợp với bản thân là được.”
Vẻ mặt Chu Dương lộ ra nghiêm túc tự hỏi,cậu ta chớp chớp mắt:”Em không hiểu.”
Thích Phong đưa qua một cánh tay, vỗ vỗ bả vai Chu Dương:”Nhóc con ngốc, chờ cậu đến tuổi tôi thì có thể sẽ hiểu.”
Chu Dương nói:”Còn đến hai mươi năm nữa lận.”
Thích Phong:”……”
Chu Dương duy trì tư thế không thay đổi ngồi ở trên giường,vui thích hút thuốc Chungwa mềm, đặc biệt hưởng thụ.
Thích Phong cởi quần để sang một bên, ngón tay chạm đến thứ gì, hai mắt hắn lập tức mở ra, lúc này mới nghĩ đến di động thanh niên còn ở chổ hắn, lúc ấy đi ra khỏi văn phòng quên đặt về chỗ cũ.
Được rồi, qua một lát còn phải đi gặp mặt.
Thích Phong duỗi thẳng chân, một tay gối sau đầu, một tay cầm cái di động kia vuốt vuốt,hắn bất giác ngủ, còn nằm mơ nữa.
Ở trong mơ, trong lòng Thích Phong có người, hắn ôm rất nhanh, cánh tay nhiều lần buộc chặt, người đó không thành thật, chẳng những cắn ngực hắn, còn bất chấp cắn không buông ra.
Thích Phong phá lệ dỗ dành hai câu, hắn kéo người ra một chút,vừa cúi đầu nhìn thấy đã trực tiếp bị hù cho tỉnh lại.
Một hồi lâu, Thích Phong đều trong trạng thái thở nặng nhọc, sao lại mơ thấy vật nhỏ kia chứ? Còn cắn…… Hắn lật người, phát hiện di động bị mình đặt dưới thân, ngực đau là do bị cấn.
Thật ra thì cái này cũng tàm tạm,nhưng thật sự, tình hình hiện tại mới gọi là nghiệm trọng đây.
Thích Phong nằm bất động, bởi vì hắn có súng trong chăn, bên trong ký túc xá có người tỉnh,nếu tùy tiện lấy súng ra sẽ dẫn đến người khác vây xem.
Dần dần, bên trong ký túc xá làm ầm ĩ lên, mọi người ngáp liên thiên mặc quần áo, bước chân uể oải đi lấy nước lạnh rửa mặt
Thích Phong còn nằm,mắt cũng nhắm, hắn đang giả bộ ngủ.
Có người đi qua đến, kỳ quái gọi tiếng:”Sao Lão Đại còn ngủ nhỉ?”
Người khác cũng hiểu được không bình thường, kêu vài tiếng thấy không phản ứng thì lo đi bận rộn chuyện của mình, rửa mặt lau người ngồi xổm nã pháo,vô cùng nhiều chuyện làm.
Đợi đến khi cửa ký túc xá đóng lại, xung quanh yên tĩnh lại, Thích Phong mới mở to mắt, chuyện thứ nhất là thay quần, chuyện thứ hai là vận dụng ngũ chỉ cô nương* của hắn.
*Ngũ chỉ cô nương: năm ngón tay
Sau khi xong việc, Thích Phong quỷ dị nhìn chằm chằm chỗ có một mảng màu sắc biến thâm trên chiếu,nửa ngày hắn nặng nề chà xát mặt, thời tiết khô nóng, tám phần là phát hỏa rồi, xem ra phải tìm cách giải nhiệt mới được.
Thích Phong đá một cước văng thùng plastic bên cạnh,cái cớ này thật đứng không vững chân, hắn cũng không phải lần đầu qua ngày hè,năm nào mà chẳng nóng như vậy chứ.
Biết vấn đề ở nơi nào,nhưng mà không thể thừa nhận,nếu không sẽ là chuyện xấu.
Thích Phong ngồi ở đầu giường,cơn nghiện thuốc lá lại lên, xông thẳng sâu vào sọ não, hắn lấy ra điếu thuốc ngậm trong miệng, ấn bật lửa vài lần cũng chưa ấn ra được lửa,hắn tức giận ném bật lửa đi ra ngoài.
Không bình thường, rất không bình thường rồi.
Hoàng Đan cách một lát lại hỏi Trương Dao một chút,cậu muốn đi làm,người đàn ông còn chưa xuất hiện.
Lại đợi một lát, Hoàng Đan cũng không đợi được người,cậu đành phải đi đến công ty trước,dặn dò Trương Dao nói đối phương sẽ lại đây trả di động.
Ba Trương uống nhiều ngủ say hô hô trên giường, mẹ Trương đi đến đất trồng rau cắt cỏ.
Trương Dao một bên xem TV một bên trông tiệm tạp hóa, nếu không xem cái gì,cô thật sự không chống đỡ được sâu gây mê nhiều lần công kích, nghe được tiếng bước chân,cô cũng không quay đầu.
“Di động để ở đây.”
Giọng bên tai khiến Trương Dao giật nảy mình,cô vội vàng đem tầm mắt từ TV xê dịch đến trước quầy:”Aiiii Thích đại ca, này……”
Nói còn chưa dứt lời,người đàn ông cũng đã đi.
Trương Dao sửng sốt, không biết có phải ảo giác hay không,cô cảm thấy dáng vẻ người đàn ông rất tối tăm, cảm xúc trong giọng nói cũng không cao, giống như đã gặp chuyện phải hoang mang, không có cách nào hiểu rõ được.
Buổi chiều Hoàng Đan ngủ một giấc văn phòng,cậu không thể không nói, công việc này của nguyên chủ nhàn rỗi đến mức nhàm chán luôn rồi.
Chủ nhiệm lại đây nói:”Tiểu Trương, cậu đem văn kiện này phân ra sao chép một chút.”
Mắt Hoàng Đan sáng lên, lập tức đi sao chép.
Chủ nhiệm không hiểu ra sao:”Sao lại tích cực như vậy? Thoạt nhìn còn rất vui mừng.”
Hoàng Đan thật rất vui mừng,muốn có chuyện làm rất không dễ dàng,cậu sao chép tốt từng trang, thoáng nhìn nội dung một tờ giấy trong đó là tiền lương bề ngoài của công nhân viên, không có giá trị gì, mặt sau tờ tiền lương bề ngoài kia ngược lại còn có chút tác dụng.
Đó là một phần tư liệu phát triển của các khu xung quanh, Hoàng Đan nghĩ đến Trương Dao đã từng đề cập những lời này, nói chính phủ có công trình cái gì,ba nguyên chủ muốn nhận nhưng lại không có tiền.
Tiệm tạp hóa bị trộm,ba nguyên chủ dị thường,có thể có liên quan đến đồ vật không muốn người ta biết hay không?
Chủ nhiệm kêu một tiếng, Hoàng Đan hoàn hồn, đưa văn kiện qua.
Sau đó Hoàng Đan lại không có việc gì làm,cậu không muốn ngủ tiếp, sợ ban ngày ngủ nhiều buổi tối ngủ không được nên tìm phim xem.
Không yên lòng xem xong một bộ phim, Hoàng Đan tan tầm.
Khi Chạng vạng, Trương Dao đi phía sau nhận nửa thùng nước nóng trở về, sau khi pha nước ấm thì ngồi xổm bên cạnh bồn nước gội đầu,tóc cô uốn quăn, tóc không dài, đến vị trí bả vai nên gọi cũng không cần tốn nhiều sức.
Trương Dao lấy muôi múc nước xả lên tóc ướt nhẹp,cô thò tay với lên trên bàn gỗ lấy dầu gội đầu, đụng tới một bàn tay liền hoảng sợ ngay tại chổ.
Hạ Bằng cười ha hả:”Gội đầu à.”
Trương Dao giống như ăn trúng ruồi bọ,cô từ trong tay Hạ Bằng kéo dầu gội đầu ra,bôi một chút lên trên tóc.
Bọt màu trắng xà bông gội đầu trộn lẫn với nước trôi xuống cống ngầm ở ngay tấm lưới sắt, phát ra tiếng vang sùm sụp.
Hạ Bằng dựa bàn gỗ, tầm mắt lưu luyến trên eo mông cô gái:”Em gái, nghe nói em học đại học nông nghiệp, học thiết kế lâm viên, rất giỏi nha.”
Dáng vẻ của hắn cả người lẫn vật đều vô hại, thái độ rất thân thiện:” Thiết kế lâm viên là cái gì? Trồng hoa cỏ sao?”
Trương Dao đổ dầu gội đầu lên hết, lười phản ứng.
Hạ Bằng cũng không để ý, đứng một bên nhìn chằm chằm, trong miệng còn phát ra tiếng cười.
Trương Dao nhanh chóng xoa nhẹ chất dưỡng tóc sạch sẽ, lấy khăn mặt đem tóc ướt một bao lại, đứng dậy đi.
Hạ Bằng hừ lạnh một tiếng,”Chạy cái gì, tôi cũng chưa ăn cô đâu.”
Gã vào tiệm tạp hóa mua bao Phù Dung Vương, nghe buồng trong truyền ra tiếng hô hô, biết cô gái đang sấy tóc:”Em gái cậu rất dễ thương.”
Hoàng Đan đem một trăm quét hai lần, cúi đầu tìm tiền lẻ, chưa một câu đáp lại.
Hạ Bằng tức giận:”Tôi nói, các người không hổ là anh em,tôi đến nơi này cũng không lễ phép giống nhau như vậy,nếu đổi lại là Thích Phong đến đây thì sẽ thay đổi gương mặt khác đúng không? Làm sao, chẳng lẽ tôi xấu hơn anh ta à?”
Hoàng Đan đem tiền lẻ để lên trên mặt tủ, nghiêm túc đánh giá.
Hạ Bằng đứng thẳng thân mình, chờ thanh niên nói chút gì, kết quả đối phương đánh giá vài lần lại tiếp tục xem TV.
Gã bóp hộp thuốc lá Phù Dung Hoa trong tay,”Giữa trưa ba cậu giữ Thích lại Phong ăn cơm sao?”
Hoàng Đan nói,”Còn muốn mua gì sao?”
Hạ Bằng âm dương quái khí hừ hừ,người không đi, tìm ghế ngồi xuống xem TV.
Hoàng Đan trong lòng là hi vọng người này ở lại, có thể quan sát từ từ.
Ba Trương tỉnh ngủ đi ra thì nói chuyện phiếm câu được câu không với Hạ Bằng, không phải trò chuyện công trình, là TV đang phát ra, hai người đều cảm khái xe hàng là sát thủ của đường cái,đụng tới sẽ bị nó làm đi trước, còn nhiều sự cố giao thông lắm,động một chút là chết một người một xe.
Hoàng Đan muốn nghe không phải mấy nội dung này,cậu rất thất vọng,”Hệ thống tiên sinh,nhiệm vụ lần này của tôi còn chưa có đầu mối nữa.”
Hệ thống,”Không cần vội, tại hạ tin tưởng Hoàng tiên sinh sẽ không có vấn đề.”
Hoàng Đan bóp ngón tay:”Tôi vô cùng cần anh ấy giúp.”
Hệ thống không có hỏi là ai:”Tại hạ cho rằng, Hoàng tiên sinh nên lấy được sự tin tưởng của đối phương trước đã.”
Hoàng Đan nói:”Tôi hiểu được.”
Suy nghĩ của cậu bị cha Trương gọi trở về:”Chí Thành,con lấy bình Kim Tửu lại đây.”
Bình Kim Tửu từ trong tay Hoàng Đan chuyển tới trong tay cha Trương, cuối cùng đến túi Hạ Bằng, không trả tiền.
Tuy rằng rượu chỉ có mười đồng tiền một bình nhưng mà Hoàng Đan lại cảm thấy không hiểu,giữa ba Trương và Hạ Bằng có chuyện đó là lạ.
Buổi tối sau khi đám công nhân đến căn tin và tiệm cơm ăn cơm tối thì chậm rãi lại đây mua đồ, hơn phân nửa là thuốc và nước, còn có sẽ mua một bình rượu về uống.
Chu Dương thanh toán sổ của tháng trước,lúc trước cậu ta còn giả ngu không thừa nhận, lúc này ngược lại rất sảng khoái,cậu ta mua bình rượu, lại mua mấy bao thuốc lá Chungwa mềm.
Có người trêu ghẹo, có người ngạc nhiên, nói Chu Dương nhặt được tiền,nếu không sao lại không tiếc tiền mua thuốc hút chứ, một ngày đều thấy được vài lần.
Chu Dương rất hào phóng chia hết một bao cho những người khác, về phần ai đem lời cậu ta nói cho người đồn công an,hình như cậu ta đã quên đi rồi, lại cùng các đồng hương hòa thành một đám.
Tâm tư Thích Phong không ở đây,chỉ ở trên người thanh niên đang tính tiền.
Hoàng Đan chỉ cần ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt người đàn ông sẽ dời đi,vòng vèo cũng đều như vậy,cậu thở dài bất đắc dĩ.
Khi rời đi, Chu Dương gọi Thích Phong.
Bước chân Thích Phong đi tới cửa dừng một chút, không quay đầu.
Chu Dương còn chưa đi đến ký túc xá đã mở rượu ra,cậu ta uống một ngụm rồi chậc lưỡi:”Đã ghiền!”
Chu Dương lau miệng,”Không sao, mấy tuổi em đã bắt đầu uống rượu, là ba em cầm đũa dính rượu nhét vào trong miệng em, một hồi sinh hai hồi thục*,em uống uống, tửu lượng cũng vì vậy mà lên.”
*Một hồi sinh hai hồi thục:tập luyện cho quen thuộc.
Chu Dương hắc hắc:”Ba em làm sao biết cái đó, nói như này,ba em giống một dạng với ông chủ Trương, thời điểm người nhiều thích khoe khoang nhất ……”
Thích Phong kéo cánh tay cậu ta vào ký túc xá.
Chu Dương và người khác cùng nhau đánh bài, Thích Phong không tham dự, hắn xách thùng nước đi nhà tắm.
Nói là nhà tắm, thực ra là một gian phòng, sở dĩ cung cấp chổ này, để không đến mức phải cởi quần áo ở bên ngoài, bên trong không có nước ấm, đám công nhân đều múc nước lạnh vào mà tắm.
Mùa đông chỉ một thùng nước, trên người vẫn lạnh, mùa hè thì không sao.
Thích Phong chào hỏi mấy người bên trong, xách thùng nước đến một bên múc, hắn rửa lấy rửa để, trong đầu tự nhiên xuất hiện một bóng người, sau đó hắn mẹ nó cứng lên.
Có người nhìn thấy:”Thích đốc công, hỏa khí này của anh thật sự rất lớn nha.”
Câu nói này vừa ra ngoài,mấy người khác đều nhìn qua, cũng cùng ồn ào, nói mấy ngày này còn có trời mưa, có thể đến trấn tìm cô gái được rồi.
Đáy mắt Thích Phong xẹt qua một tia kinh sợ,giống như nhìn thấy quỷ trừng mắt một cái, hắn đem thùng nước ấm xối xuống từ đầu đến chân, vẫn không được.
“Người so với người thật đúng là có thể tức chết người, xem xem Thích đốc công,cái đó mới là mạnh đó.”
Người nói chuyện giơ ngón tay cái lên, tầm mắt nhìn chằm chằm không dời đi, hâm mộ ghen tị trong ánh mắt đều nhanh chạy đến, hận không thể lôi từ trên người Thích Phong xuống ấn vào trên người mình.
“Vợ tương lai của Thích đốc công thật may mắn.”
Thích Phong miễn cưỡng cười,”Không có cách nào, tôi đây là thiên phú dị bẩm rồi.”
“Vợ hay là thôi đi, tôi quen một mình cũng không muốn có người trông coi mình.”
Tiếng vang bên trong nhà tắm rất nhỏ, mấy người đều bận việc trong thế giới mình.
Thích Phong không gia nhập vào, hắn đem khăn mặt vắt khô ném bên trong thùng,sau đó mặc T shirt và quần đùi đi ra ngoài.
Đứng ở bên ngoài nhà tắm, độ cong Thích Phong bên môi không thấy, hắn xoa thái dương:”Ông bạn già,mày đây là muốn hại chết tao à……”
Hạ Bằng trước mặt đi tới, trong tay xách một thùng nước, đến tắm rửa,gã đi qua bên cạnh Thích Phong, huýt sáo nói:”Không nhìn đi ra,bản lĩnh giở trò lưu manh của Thích đốc công còn mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Thích Phong mắt điếc tai ngơ, hắn tìm nơi vắng vẻ để ngồi thoải mái rồi về ký túc xá,mấy người Chu Dương chơi rất cao hứng
Đến mười một giờ,âm thanh ồn ào mới dừng lại, nếu không phải ngày mai còn phải bắt đầu làm việc, bọn họ e rằng sẽ chơi luôn cả đêm.
Công trường trừ nhà tắm công cộng, còn có nhà vệ sinh công cộng, bên trong có bốn cách gian,từ trái sang phải có hai hàng bồn tiểu, có đôi khi đứng không theo số,người lại vội nên đại tiểu tiện trong WC rất bẩn.
Ban đêm một công nhân xách thắt lưng quần đi đến WC,anh ta nghe được bên trong gian kia có giọng nói, trong bóng đêm thử hỏi:”Dương Dương? Là cậu sao?”
Chu Dương uống rất nhiều rượu, say khướt, đầu lưỡi lớn cậu ta đáp lại,”Ừ.”
Công nhân tiêu chảy, bùm bùm thả một pháo, phát ra tiếng thở dài thoải mái,”Cậu gần đây không phải hút thuốc tốt thì là rượu tốt,có phải đang phát hay không?”
Chu Dương than thở câu gì, lại giống như văng tục, nghe không rõ lắm,cậu ta uống nhiều lắm.
“Nếu phát cần phải mang theo anh của cậu đó, chậc chậc,Chungwa hút rất ngon, cũng không biết lúc nào tôi có thể muốn hút cái gì thì hút cái đó,lúc đó nhất định sẽ thích chết.”
Người nọ nghe được bên trong gian truyền đến tiếng rào rào xả nước,lộn xộn tiếng ma sát quần áo, Chu Dương hình như là đang mặc lại quần,tiếng vang giằng co một lát,hình như mặc quần không quá suôn sẻ
Anh ta vừa muốn nói chuyện tiếp thì nghe cách gian cửa mở, tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại càng ngày càng xa, thẳng đến khi triệt để biến mất.
“Thằng nhóc thối, không chờ tôi.”
Trong WC đột nhiên yên tĩnh,xung quanh lại tối như mực, người nọ không khỏi có chút sợ hãi,ông ta cũng bỏ đi ý niệm ngồi 20′ trong đầu, lau mông rời đi.
Ngày hôm sau xảy ra chuyện.
Buổi sáng có người đi WC, phát hiện trong cách gian cuối cùng có một bộ thi thể, tròng mắt lồi ra ngoài, trên cổ có dấu vết một vòng siết xanh tím.
Chu Dương chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT