Hoàng Đan để ý thấy người đàn ông đang run lên không ngừng,trên mặt chảy mồ hôi đầm đìa, tình trạng rất không tốt.
Thoạt nhìn giống như mới bị dọa sợ hãi.
Vừa rồi thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông nên khiến cho người qua đường vây lại xem,bây giờ người đến đây càng nhiều thêm một chút.
Bóng đêm phủ xuống,bên đường Nghê Hồng sáng lên, không khí khô nóng đến kịch liệt.
Mồ hôi trán của Giang Hoài đang chảy xuống từng giọt làm ướt hết lớp bụi trên mặt,bên trong thế giới của hắn như đang đổ mưa gió lớn thổi rất mạnh.
Hoàng Đan nói:”Muốn tôi đỡ anh qua tiệm miếng phổi vợ chồng ngồi một lát không?”
Cậu đưa một bàn tay qua muốn kéo người đàn ông ngồi dưới đất lên nhưng lại bị một sức mạnh vung ra.
Không phòng bị nên thân thể Hoàng Đan bị sức mạnh đó làm nghiêng đi vài phần,khuỷu tay đụng vào cột đèn đường,thần kinh đau đớn bỗng chốc bị kéo căng đến tận cùng,trong nháy mắt liền khóc.
Dưới màn đêm, tầm mắt không sáng nên người qua đường chỉ nhìn thấy thêm một người trẻ tuổi ngồi xổm xuống, vẫn chưa nhìn thấy trên mặt cậu còn có nước mắt.
Có tiếng đè nén nghẹn ngào ở giữa tiếng động cơ trong ô tô, Giang Hoài nâng nâng mi mắt ướt mồ hôi, phát hiện thanh niên đang nức nở,khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, làm cái gì vậy?
Lại diễn à?
Tiếng Giang Hoài khàn thở:”Nhóc con,đang ở trên đường cái,cậu không biết xấu hổ nhưng tôi không muốn mất mặt đâu.”
Hoàng Đan đem kính mắt tháo xuống, nước mắt khống chế không được chảy xuống:” Khuỷu tay tay của tôi bị đập trúng cột đèn, rất đau.”
Giang Hoài nghe tiếng khóc, sắc mặt chìm xuống, hắn cười lạnh:”Đừng nói với tôi là tôi làm cậu bị đau nha.”
Hoàng Đan đau đến mặt mũi trắng bệch:”Là anh làm.”
Trong mắt Giang Hoài hiện lên một tia trào phúng:”Nhóc con,tuổi cậu không lớn mà thủ đoạn nói dối ngược lại……”
Phần sau trong miệng hắn ngưng bặt.
Hoàng Đan giương gương mặt phủ đầy nước mắt lên, đôi mắt đang khóc nhìn qua, môi run rẩy nói:”Không nói dối, tôi chỉ sợ đau.”
Cánh tay Giang Hoài khoát lên đầu gối:”Cậu đi hỏi người trên đường một chút đi,có ai không sợ đau không?”
Hoàng Đan đau quá, không muốn nói.
Giang Hoài nhìn thấy bả vai thanh niên run rẩy,lông mày ngọn núi của hắn từ từ nhướn lên:”Thật mẹ nó yếu ớt.”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm người đàn ông, thanh âm oa oa:”Vừa rồi anh nói tôi cái gì?”
Giang Hoài từng từ:”Tôi nói cậu yếu ớt.”
Cánh tay hắn vung lên,dùng lực không nhỏ đánh vào cột đèn,cả cột đèn đều lung lay:”Chỉ với mức độ như vậy đã đau đến khóc lên?Cậu xem mình là búp bê sứ đó hả?”
Nửa ngày, Hoàng Đan buông xuống mí mắt:”Búp bê sứ sẽ vỡ, tôi sẽ không,tôi chỉ đau thôi.”
Giang Hoài nói:”Không biết mạng thiếu gia này từ đâu đến đây.”
Hoàng Đan lại một lần ngẩng đầu.
Giang Hoài không thích thanh niên nhìn mình như vậy,ánh mắt rất quái lạ, nhìn không thấu, hắn lại càng cảm thấy kỳ quái:”Nhìn cái gì vậy,tin tôi đánh cậu không?”
Hoàng Đan nói là phải, nước mắt theo má trượt xuống, nước mũi cũng có dấu hiệu chảy ra,cậu khịt khịt mũi.
Giang Hoài ghét bỏ, nhất thời buông tay ra.
Xe một chiếc rồi lại một chiếc chạy qua, một chiếc rồi lại một chiếc từ bên phải chạy đến đây, chúng nó bèo nước gặp nhau bỏ lại người đi bộ trên vỉa hè chạy càng lúc càng xa.
Mùi khí thải khó ngửi của ô tô tràn ngập trong không khí,tiếng xe chạy một chút cũng không yên tĩnh,nó như muốn ép chết người qua đường thì mới chịu được.
Trái tim đau nhức của Giang Hoài đã bớt được một chút nhưng chân vẫn mềm, khó chịu chỉ tăng chứ không giảm, hắn chống cột đèn chầm chậm đứng lên nhìn dòng xe đang qua lại.
Dòng xe cộ đã đến giờ cao điểm.
Không cần biết xe xịn trăm vạn gì,xe sang trọng số lượng có hạn ra sao,lúc này chúng chỉ như đại chúng bình thường biến thành ốc sên chầm chậm di chuyển,tiếng kèn đang thể hiện sự không kiêng nhẫn của chủ xe.
Giang Hoài chờ đèn xanh, hắn quay đầu nhìn thấy bóng dáng còn đang ngồi, không có ý muốn đứng lên.
Hoàng Đan còn đang chịu đựng chờ cảm giác đau đớn hạ xuống.
Sau cổ đột nhiên bị xách lên,cậu bị kéo đứng lên, bên tai giọng người đàn ông:”Còn ngồi không đi à,cậu muốn ở ven đường này khóc suốt đêm sao? Khóc cái gì mà khóc,người ta nhìn còn tưởng tôi đánh cậu đó.”
Sau một rống này của Giang Hoài liền có người ném lại ánh mắt cảnh giác đến cho hắn.
“……”
Cổ Hoàng Đan bị xách đi đến đầu đường,cậu lau tròng kính sau đó đeo lại, trong giọng nói còn có chút khóc nức nở:”Nếu không phải anh kéo tôi một cái, tôi đã bị xe đụng rồi.”
Giang Hoài không phản ứng, cũng không biết có nghe thấy được hay là không nghe thấy.
Hai bên đầu đường đều có tiểu thương dựng cột bán quần áo, treo bảng ghi giá hầu như đều là 20,30,cuộc sống cũng không tệ,xung quanh có bán hồ lô đường,xiên thịt dê nướng, dứa dưa hấu các loại hoa quả linh tinh.
Qua đường cái đến đây mua đồ,còn cái gì cũng không mặc kệ thì chỉ là thuần túy là đi dạo, tất cả mấy nam nữ già trẻ đều xen lẫn cùng nhau, rất ồn ào.
Giọng Hoàng Đan lẫn ở bên trong:”Chuyện vừa rồi, cám ơn anh.”
Đèn xanh sáng,bước chân Giang Hoài không ngừng:”Một câu cám ơn đã muốn đền ơn cứu mạng?”
Hoàng Đan lướt qua người đi đường, theo sau nói:”Mời khách không thành vấn đề nhưng mà lúc tôi đi ra ngoài không mang theo nhiều mang tiền.”
Giang Hoài cũng không quay đầu lại.
“……”
Hoàng Đan giữ chặt cánh tay hắn:”Anh đợi đã.”
Không bao lâu, hai người ngồi ở trong tiệm mì gần đó.
Nhân viên cửa hàng bưng cái khay đến,để hai bát mỳ Dương Xuân lên trên bàn.
Hoàng Đan đem một bát mì trong đó đẩy đến trước mặt người đàn ông:”Sinh nhật nên ăn mì.”
Mí mắt Giang Hoài không nâng:”Sinh nhật cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Hôm nay là sinh nhật anh mà.”
Giọng nói Giang Hoài bình tĩnh:”A Ngọc nói với cậu sao?”
Hoàng Đan nói:”Ừ.”
Giang Hoài từ trong lỗ mũi phát ra một thanh âm, nghe không rõ có ý nghĩa gì:”Tôi chưa bao giờ có sinh nhật.”
Hoàng Đan hỏi:”Vì sao?”
Giang Hoài cầm ra hộp thuốc lá, nghĩ đến đây là trong tiệm mì nên đem hộp thuốc lá nhét về túi:”Không có ý nghĩa gì.”
Hoàng Đan không lại hỏi nhiều,cậu đem kính mắt đặt một bên, cúi đầu vớt một đũa mì thổi thổi đưa vào trong miệng.
Trên bàn không có tiếng nói chuyện,chỉ có tiếng ăn mì.
Đây là lần thứ ba Hoàng Đan xuyên việt,bất luận là nông thôn,trấn nhỏ hay là đô thị phồn hoa,cậu có một thói quen thủy chung không đổi chính là khi ăn cái gì đều sẽ nhai kỹ nuốt chậm.
Đối diện Giang Hoài ăn với tốc độ vô cùng mau, rào rào mà vớt.
Hoàng Đan ăn xong một phần nhỏ,bát mì của Giang Hoài chỉ còn dư một chút nước lèo và mấy lát hành, hắn lấy giấy ăn lau miệng, nheo mắt nhìn chiếc xe trên lối đi bộ bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đợi sau khi Giang Hoài xuất thần trở về, thanh niên đối diện vẫn còn ăn:”Bát mì của cậu vẫn chưa đến đáy sao?”
Hoàng Đan nói:”Tôi ăn cái gì cũng có chút chậm cả.”
Giang Hoài cong tay gõ gõ trên mặt bàn:”Tôi không có thời gian ngồi đây với cậu, một mình cậu từ từ ăn đi.”
Hoàng Đan ngồi ở trên ghế, cậu dùng tốc độ ban đầu ăn hết mì còn lại rồi mới đi.
Đêm nay có gió, giống như đôi môi mềm mại của tình nhân,mạnh mẽ cà sát qua hai gò má người đi đường, chẳng những không khiến người ta lạnh thêm một chút nào, ngược lại càng nóng,cả người khó chịu như trong lòng có một ngọn lửa đang cháy vậy.
Hoàng Đan từ tiệm mì có điều hòa đi ra, nhiệt độ chênh lệch quá lớn khiến cậu trở tay không kịp, không khí oi bức phà thẳng vào mặt cậu lấp kín hết tất cả lỗ chân lông, trên người nhất thời liền xuất hiện một tầng mồ hôi.
Cậu không đi về hướng cư xa mà đi một chỗ khác.
Giang Hoài đem tay che ở bên môi, khom lưng ấn bật lửa,sau lạch cạch một tiếng thì có một đám ánh lửa nhỏ bốc lên, hoàn thành sứ mệnh của mình thì tắt.
“Sao anh còn ở đây, không trở về à?”
Sau lưng thình lình vang lên một giọng nói, Giang Hoài bị dọa nhảy dựng, hắn quay đầu, sắc mặt xanh mét:”Mẹ kiếp, dọa người rất thú vị sao?”
Hoàng Đan nói:”Lá gan nhỏ như vậy.”
Giang Hoài cúi đầu tới gần:”Cậu nói cái gì?”
Hoàng Đan đưa gói hồng nhạt to trong tay:”Cho anh.”
Giang Hoài nhìn thấy bên trong gói to là gì thì biểu cảm trên mặt hắn lập tức thay đổi.
Hoàng Đan không bắt được, đây là cậu đến tiệm bánh ngọt mua,dùng hết số tiền cuối cùng trong túi mua một cái bánh nhỏ:”Sinh nhật nên ăn.”
Hoàng Đan phát giác được người đàn ông khác thường, bánh ngọt này có khả năng khiến hắn nhớ tới người nào hoặc là chuyện gì đó:”Anh đã cứu tôi.”
Giang Hoài cười quái dị:”Nếu là cho tôi thì tôi xử lý thế nào cũng được rồi.”
Hoàng Đan có cảm giác không lành.
Ngay sau đó,dự cảm của cậu đã được chứng thực,người đàn ông cầm hộp bánh trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Hoàng Đan chạy đến chỗ thùng rác,cậu lấy gói ra, từ bên trong bưng ra cái bánh nhỏ,khi quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng người đàn ông.
“Hệ thống tiên sinh,tuổi thơ của Giang Hoài có chuyện gì hay sao?”
Hệ thống:”Tại hạ giúp ngài tra xét,tin tức này cần đổi 100 tích phân.”
Hoàng Đan nói:”Được rồi,mi trực tiếp trừ đi.”
Chỉ chốc lát sau,trong đầu cậu xuất hiện mấy đoạn ngắn.
Hoàng Đan từ trong mấy đoạn ngắn nhìn thấy tuổi thơ của Giang Hoài, từ lúc gương mặt hắn nhỏ dúm dó được quấn bên trong chăn vải bông màu đỏ cho đến ngũ quan chậm rãi nẩy nở, đầu tiên là biết khóc biết cười rồi sẽ ồn ào,sẽ lật người,sẽ ngồi, sẽ bò, sau đó là sẽ đi……
Từng cái đoạn ngắn đều rất rõ ràng, phảng phất như thằng bé trai đó đang ở trước mắt Hoàng Đan vui vẻ nhảy nhót, lông mi cong cong cười rộ lên.
Hoàng Đan xem một đoạn ngắn cảm thấy tuổi thơ của Giang Hoài rất hạnh phúc,cậu rất hâm mộ.
Lần đầu tiên cậu biết, một gia đình là như thế nào.
Quản gia cũng không đối với Hoàng Đan giống như vậy.
Hoàng Đan không có tâm tư đặt cảm xúc của bản thân mình lên đó,cậu hoàn hồn tiếp tục xem đoạn ngắn.
Lúc sáu tuổi hạnh phúc tốt đẹp của Giang Hoài bị đánh vỡ, hắn mặc quần yếm cùng cha mẹ ra ngoài sau đó bản thân kinh hoảng bất lực đứng ở đầu đường khóc gọi ba mẹ.
Ngày đó ngày sinh nhật của Giang Hoài, cha mẹ nói muốn dẫn hắn đi mua bánh ngọt,cũng là một đoạn ngắn cuối cùng.
A Ngọc đoán không sai, Giang Hoài bị lạc cha mẹ.
Hoàng Đan nhớ tới khi mình xém chút bị đụng xe,người đàn ông bị dọa đến nhũn chân,cậu buông mắt như có đăm chiêu.
Có mấy học sinh cấp hai đeo túi sách chạy qua,chúng nó dựa vào tuổi thanh xuân phơi phới của mình mà chạy thẳng một đường không cần nhìn lại, Hoàng Đan bị đụng một chút, suy nghĩ bởi vậy mà bị cắt ngang không nghĩ tiếp nữa.
Cậu tháo kính mắt xuống ấn ấn mi tâm:”Hệ thống tiên sinh, xin hỏi Giang Hoài làm công việc gì?”
Hệ thống:”Tại hạ vẫn chưa điều tra đến tin tức này.”
Hoàng Đan nhíu mi, xem ra là liên quan đến nhiệm vụ của cậu rồi.
“Hệ thống tiên sinh, có chuyện này vẫn luôn chưa nói với mi.”
Hoàng Đan tạm dừng một chút,ngay lập tức:”Mỗi lần tôi xuyên việt đến một thế giới có phải sẽ gặp một người như vậy không?Anh ta cùng tồn tại với tôi sao?”
Hệ thống,”Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Câu trả lời này nằm bên trong dự kiến Hoàng Đan nhưng cậu vẫn muốn hỏi:”Nếu hệ thống tiên sinh không có quyền hạn, vậy tôi đành phải tự mình đi tìm đáp án vậy.”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, tại hạ làm người giám hộ của ngài, không thể không nhắc nhở ngài một câu không cần thiết phải vì nhỏ mà mất lớn đâu.”
Hoàng Đan ngẩn người,nhỏ là cái gì, lớn lại đang chỉ là cái gì?
Cậu không thích phân chia như vậy, rất không thích.
Hoàng Đan trở về cư xá, ở trong hành lang ngửi thấy được một mùi khói nhàn nhạt,cậu leo cầu thang một tầng rồi lại một tầng,đến tầng sáu thì nhìn thấy người đàn ông.
Giang Hoài xoạc chân ngồi trên bậc thang, điếu thuốc bên miệng đã đốt tới mông rồi.
Hoàng Đan dừng lại thở.
Trời hè nắng,leo lên tới tầng sáu là đã đổ mồ hôi toàn thân rồi.
Đầu lưỡi Giang Hoài đảo qua đầu mẩu thuốc lá bị nước bọt thấm ướt, hắn nâng mí mắt,lấy đầu thuốc từ môi xuống, gấp khúc ngón tay bắn ra xa.
Đầu thuốc vẽ ra một đường cong không thể nào đẹp ở giữa không trung,từ trên bậc thang rớt xuống lật một cái té nhào xuống, lại té ngã thêm một cái rồi nằm lăn xuống đất, chờ ngày mai dì vệ sinh đến quét nó đi.
Tầm mắt Hoàng Đan từ đầu thuốc thu hồi lại, lấy chìa khóa mở cửa.
Bên trong nhà thuê chung không có ai, mọi người đều đã đi ra ngoài chơi.
Giang Hoài không mang chìa khóa.
Hoàng Đan mở ra cửa phòng, đối mặt với người đàn ông nói:”Anh đến phòng tôi ngồi một lát đi.”
Người không lên tiếng,chân đã bước vào.
Hoàng Đan mỗi ngày đều quét dọn phòng, cẩn thận sắp xếp lại, cũng đã sớm dọn đồ hết đồ dùng không cần thiết trong nhà nhưng vẫn không thể so với phòng ngủ phụ được.
Giang Hoài cao lớn cường tráng,hắn vừa vào bên trong đứng thì phòng có vẻ càng nhỏ thêm.
Hoàng Đan cởi giày để ngoài ban công gió thổi,để vớ thối vào bên trong thau,cậu thay dép xỏ ngón:”Anh thích ăn dưa chuột không?”
Giang Hoài đứng tại chỗ:”Dưa chuột?”
Hoàng Đan nói:”Ừ, dưa chuột.”
Giang Hoài lấy ngón cái mở hộp thuốc lá, phát hiện bên trong trống không, hắn khó chịu đem hộp thuốc lá bóp bẹp:”Không thích!”
Hoàng Đan nói:”Vậy tôi rửa cho tôi thôi.”
Mười mấy giây sau, Giang Hoài mở miệng:”Cho tôi đến một trái.”
Hoàng Đan vừa đóng cửa tủ lạnh,cậu nhìn về phía người đàn ông trong phòng:”Anh không phải không vui sao?”
Giang Hoài nói:”Miệng khô.”
Trong mùa hè tủ lạnh rất được vạn người mê, ai cũng đều thích.
Cho dù đem một ly nước bỏ vào ướp lạnh, qua một hồi lấy ra uống đều sẽ cảm thấy nó là mỹ vị, càng đừng nói đến trái cây.
Giang Hoài rửa hai trái dưa chuột xanh biết mới mua buổi sáng, một đầu còn hoa nhỏ màu vàng, hắn đem hoa ngắt xuống sau đó rửa dưới vòi nước vài lần.
Dưa chuột ăn giòn, sờ lên không mịn, còn nhiều mụt nhỏ, Hoàng Đan lấy cái bào gọt hết vỏ dưa.
Giang Hoài dùng vẻ mặt đau khổ như gặp kẻ thù lớn cắn dưa chuột, hắn ở trong phòng đi qua đi lại, rõ ràng nghẹn đến phát hoảng, tìm đề tài nói:”Sao màu sắc dưa chuột của cậu không giống dưa chuột của tôi?”
Hoàng Đan nói:”Ừ, dưa của anh già một chút, vỏ cũng xù xì nhiều.”
Giang Hoài cầm hai quả so sánh nhìn xem, nhìn xong hắn mới phát giác hành vi của mình rất ngây thơ, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Trong phòng yên tĩnh.
Hoàng Đan nhìn thấy người đàn ông chưa ăn xong đã ném dưa chuột vào trong giỏ rác,cậu ngăn cản không được:”Anh không ăn thì để tôi ăn, một trái dưa chuột đến 7,8 đồng tiền lận đó.”
Giang Hoài cho hắn một xu:”Không cần thối.”
Hoàng Đan bỏ vào ống tiết kiệm.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, có người trở về, là chị Trương.
Hoàng Đan gọi lại người đàn ông chuẩn bị ra ngoài:”Chị Trương có chìa khóa phòng chúng ta?”
Giang Hoài gãi vài cái lên tóc ướt mồ hôi:”Nói nhảm,chủ nhà trực tiếp giao nhà ở cho cò nhà,cò nhà từ sửa đổi cho đến phụ trách đương nhiên bọn họ phải có chìa khóa.”
Hoàng Đan nói:”Như vậy chẳng phải không tốt lắm sao?”
Giang Hoài không thèm để:”Có cái gì không tốt, không sẽ có chuyện gì ai mở cửa để vào nhìn lén à?”
Hoàng Đan nói:”Lỡ như thì sao?”
Giang Hoài hừ lạnh:”Người khác tôi không biết,nhưng tôi có thể xác định,người thích nhìn lén như cậu thì không thể làm chủ nhà được đâu.”
Hoàng Đan quay đầu, lười cùng người đàn ông này nói chuyện.
Giang Hoài nói:”Cậu không nhìn thấy ổ khóa các phòng điều đổi hết rồi sao?”
Hoàng Đan không phát hiện.
Giang Hoài dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn cậu:”Trừ cậu và tôi,những người khác sau khi chuyển vào đều đổi khóa cửa.”
Hoàng Đan nhíu mày.
Nguyên chủ vì sao không đổi?Cậu hỏi nguyên nhân sao người đàn ông không đổi.
“Phiền phức, lại không có cái gì đáng giá.”
Giang Hoài đi theo chị Trương chào hỏi, lấy chìa khóa mở cửa phòng mình.
Hoàng Đan đem bánh ngọt treo trên khóa cửa người đàn ông, khi cậu đi ra từ WC trên khóa cửa đã không còn thấy hộp bánh.
Chín giờ hơn, trừ A Ngọc đang đi làm, những người khác đều lục tục trở về.
Hoàng Đan muốn đi tắm rửa ngủ, cầm áo ngủ mới nghĩ đến còn có chuyện lớn chưa làm.
Ở giữa tủ áo và vách tường có khe hở, ba ngày trước Hoàng Đan đem dụng cụ bắt gián để vào bên trong, hiện tại trong đó có mấy chục con gián, đều là loại không lớn không nhỏ, có chết có sống,cũng có nửa chết nửa sống.
Hoàng Đan rất bất ngờ.
Cậu đoán trước nhiều lắm chỉ có mười con, không nghĩ tới lần đầu tiên lại có thu hoạch lớn như vậy nên rất vui cũng lại rất khiếp sợ.
Bên trong phong thuê này có một vương quốc con gián.
Hoàng Đan có thể khẳng định, con gián là sẽ xuyên qua cửa, trong phòng cậu có gián thì khả năng nhà Trần Thanh Thanh cũng có, A Ngọc, Triệu Phúc Tường cũng có.
Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ thì phải chờ xác định.
Hoàng Đan đem dụng cụ bắt gián nhét vào trong giỏ rác ngoài cửa.
Trần Thanh Thanh tò mò nhìn sang,sau khi nhìn thấy mấy con gián,cô ta rất sửng sốt:”Lâm Ất,cái này mua trên mạng hả?”
Hoàng Đan đem miệng túi rác cột chặt:”Ừ.”
Trần Thanh Thanh cười nói:”Chỗ cậu còn không? Cho tôi dùng thử nếu hiệu quả tốt tôi cũng lên mạng mua mấy cái.”
Hoàng Đan về phòng cầm cho cô ta một cái.
Trần Thanh Thanh nói lời cảm ơn, không bao lâu gọi Vương Hải mang cho Hoàng Đan nửa trái dưa hấu.
Đây là tình cảm đối với dụng cụ bắt gián.
Còn có một ý nghĩa khác, chính là tỏ vẻ một chút,được lợi không phải tôi mà là cậu, một dụng cụ đuổi gián đổi nửa trái dưa hấu,cậu lời hơn rồi.
Đó cũng coi như là sự biến tướng của lòng hư vinh.
Đây là một cách cư xử đối nhân xử thế của Trần Thanh Thanh,trước kia cô ta đi làm ở thẩm mỹ viện, trong tay có không ít sản phẩm dưỡng da, không có việc gì cũng gửi cho bạn bạn bè dùng thử.
Nếu bạn bè cô ta không gửi lại cái gì, trong lòng Trần Thanh Thanh sẽ không vui nhưng cô ta không nói,chỉ lải nhải ở trước mặt Vương Hải mà thôi.
Trần Thanh Thanh lải nhải nhiều lần, Vương Hải sẽ phiền nên hai người cãi nhau.
Lần sau vẫn cứ như vậy.
Hoàng Đan không hiểu suy nghĩ sâu xa của Trần Thanh Thanh,cậu ngồi ở máy tính xem [ Chú dê vui vẻ cùng Hôi Thái Lang ],ăn nửa trái dưa hấu đó.
Thứ hai là một ngày đau khổ nhất trong tuần.
Dân đi làm đều thoát khỏi trạng thái sự biếng nhác của cuối tuần, cuộc sống khó khăn,tâm hồn manh manh sẽ tổn thương vì tình yêu buồn, cũng sẽ suy nghĩ sâu xa, hoài nghi về ý nghĩa cuộc sống này.
Vì sao lúc nào cũng có chuyện phải làm lại không biết bao giờ sẽ làm xong nên họ sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng.
Khi Hoàng Đan vẽ lại bộ trang bị chiến sĩ [ Bích Hải sinh đào trang ]cấp 60, chính là tâm lý đó.
Các đồng nghiệp cũng không tỏ vẻ thông cảm, bọn họ đều từng trải qua, biết vào thời điểm này dù người khác có an ủi cũng không làm được gì.
Một lần hai lần bị hành,số lần tăng lên cũng thành thói quen.
Mỗi người đều phải trải qua một quá trình bị ngược đãi,bản thân bị hành đủ sau này mới có cơ hội đi hành người khác.
Thảm nhất là lại có người cả đời điều bị hành như thế.
Hoàng Đan mệt thành chó chết,trở về nằm xuống là ngủ, ngày hôm sau gượng dậy mơ mơ màng màng đi làm.
Sức lực con người có hạn, Hoàng Đan bị chủ mỹ bắt sửa sửa sửa sắp phiền đến không chịu được, cậu không còn thừa sức lực giống lúc trước, chống đỡ chờ A Ngọc nửa đêm trở về, càng không có sức lực bốn năm giờ sáng thức dậy quan sát nghe lén, manh mối vì thế mà cứ dặm chân tại chổ.
Cách ngày phát tiền lương của Hoàng Đan hai ngày, Giang Hoài đến tìm cậu.
Trên mắt Hoàng Đan đều có quầng thâm,cậu dụi dụi mắt,ngáp ỉu xìu.
Dáng vẻ bình thường của Giang Hoài chính là chất lượng giấc ngủ rất kém,nếu không phải do khuôn mặt và dáng người vững vàng,nhất định sẽ thành dáng vẻ bệnh tật,so với Hoàng Đan hiện tại càng nghiêm trọng hơn.
“Buổi tối mấy ngày nay cậu đi bắt cá à?”
“Đều tăng ca.”
Hoàng Đan ngáp một tiếp một cái,cậu xóa bỏ nước mắt, lại ngáp một cái:”Anh đợi tôi thêm hai ngày nữa đi.”
Giang Hoài khoanh tay:”Có mấy người làm văn phòng bị đột tử, tôi thấy cậu cũng sắp luôn rồi đó.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài không nói lời vô nghĩa:”Đưa di động của tôi đây.”
Hoàng Đan dừng động tác ngáp lại, từ trong ngăn kéo cầm di động đưa qua:”Màn hình đã thay,chức năng bên trong không có vấn đề gì, ba ngàn có phải……”
Giang Hoài lật phái sau mở máy sau đó lắp thẻ vào bên trong,một bên trả lại máy Nokia, còn nói hắn có việc gấp muốn dùng di động, lần này tính vậy đi:”Về sau đừng theo tôi nói vụ này nữa, bằng không ngày nào đó tôi nhớ đến,chuyện ba ngàn này sẽ lật lại.”
Hoàng Đan lập tức ngậm miệng.
Người đàn ông đột nhiên thay đổi chủ ý,cậu tiết kiệm được một chút tiền áp lực trên người vì vậy mà nhỏ lại một chút.
Giang Hoài mở cửa đi ra ngoài:”Một tháng cậu lấy bốn ngàn mà liều mạng như vậy,mạng của cậu thật không đáng giá chút nào.”
Hoàng Đan xoa trán:”Đúng vậy.”
Còn có thể làm thế nào chứ,cậu làm công sở cùng bao nhiêu người trong nhóm,tất cả đều phải tăng ca có đôi khi bận rộn phải đến rất muộn mới được về nhà.
Cửa đóng lại lại mở ra, Giang Hoài hỏi:”Bánh ngọt mua ở tiệm nào vậy?”
Hoàng Đan nói địa chỉ:”Sao vậy?”
Giang Hoài cứng rắn nói:”Rất khó ăn, về sau đổi tiệm khác đi.”
Cửa đóng lại, Hoàng Đan mới kịp phản ứng,cậu không nói gì, cũng không hỏi một chút nào,cậu sẽ đặt bánh sinh nhật hàng năm ở đây.
Khi Hoàng Đan rửa mặt trở về, đem thẻ điện thoại bỏ vào trong khe thẻ Nokia, ấn nút khởi động máy, di động kết nối không bao lâu thì có một cuộc điện thoại đến.
Cậu xem dãy số một chút,đầu số là 0556,là số máy trong nhà nguyên chủ.
Mẹ Lâm vừa đánh mạt chược xong trở về:”Con trai, mấy ngày trước sao mẹ không gọi được cho con vậy?”
Hoàng Đan nói di động xảy ra vấn đề.
Lâm mẫu nói:”Nokia của ba con không xài được nữa,chờ đến quốc khánh này con về mẹ sẽ đổi cái di động samsung cho con còn xài tốt lắm,chồng của dì nhỏ con mới xài được hai năm thôi,còn mới lắm.”
Mẹ Lâm nói:”Quán ven đường nguội lạnh lại không vệ sinh,lần trước mẹ còn nhìn thấy một cô gái bỏ luôn dầu ớt có ruồi vào trong nồi nấu.”
Hoàng Đan đang uống nước liền bị sặc.
Lâm mẫu nghe tiếng con trai ho khan:”Đi làm có mệt không,tiền kiếm cũng không hết, thân thể mới là quan trọng, buổi tối phải ngủ trước mười giờ,nhất định không thể thức đêm.”
Tâm Hoàng Đan nói, mười giờ cậu còn trên xe công cộng vẫn chưa đến nhà.
Mẹ Lâm lải nhải:”Bên chổ con rất nóng,nấu chút chè đậu xanh uống, nhớ bỏ thêm chút đường phèn, một lần nấu nhiều một chút để tủ lạnh,tan làm trở về uống.”
Hoàng Đan nó:,”Được ạ.”
Mẹ Lâm lải nhải một đống lớn, đều là làm nền:”À,em họ con muốn đến thành phố S chơi vài ngày,con cho nó ở chổ con đi.”
Hoàng Đan nheo mắt:”Em họ không đi học sao?”
Mẹ Lâm nói:”Nghỉ.”
Hoàng Đan chống đầu,đã đến lúc học sinh nghỉ hè rồi sao?Sao nhanh vậy?”Mẹ,chổ con là nhà thuê chung, người nhiều, hoàn cảnh lại không tốt.”
Mẹ Lâm nói không có việc gì:”Em họ con là con trai,cậu mợ con nói muốn cho nó nếm vị đắng một chút.”
Hoàng Đan không còn lời nào để nói.
Mẹ Lâm thở dài:”Mẹ đã đồng ý với mợ con rồi,việc này nếu lại từ chối thì không tốt,con trai à,vật giá ở thành phố S cao như vậy, ở một đêm nhà khách rất mắc,nên phải tiết kiệm tiền một chút,con nói đúng không.”
Hoàng Đan trực tiếp hỏi:”Đến mấy ngày?”
Mẹ Lâm nói,”Khoản ba đến năm ngày,cho là một tuần đi.”
Hoàng Đan co khóe miệng, cho nên như vậy là vài ngày?”Mỗi ngày con điều tăng ca, không thời gian dẫn nó ra ngoài chơi đâu.”
Mẹ Lâm nói:”Mẹ nói con nghe, em họ con đã lớn rồi,có thể tự mình chơi,con yên tâm đi.”
Hoàng Đan yên tâm được rồi.
Hơn mười giờ sáng cuối tuần, Hoàng Đan nhận tin nhắn đến:Anh họ,em sắp đến rồi.
Hoàng Đan trả lời lại cho đối phương, nội dung là giao thông công cộng và tàu điện ngầm từ nhà ga đến cư xá.
Em họ:Anh tới đón em đi.
Hoàng Đan nằm trên giường một lát,thay áo ngủ đi ra ngoài.
Vóc dáng em họ cao đến vai Hoàng Đan,lớn lên có chút đáng yêu, cười rộ lên có hai cái răng nanh nhìn rất dễ chịu.
Dọc đường đi cậu ta rất lanh lợi,đến nhà thuê chung thì bắt đầu cả kinh:”Trời ơi, anh họ,anh ở chổ này sao?”
Hoàng Đan đem đồ mua được bỏ bên trong tủ lạnh:”Ừ.”
Em họ đột nhiên thét lên,cậu ta trừng lòng bàn chân mới đạp trúng một con gián.
Hoàng Đan nói:”Con gián chết rồi.”
Em họ muốn khóc:”Chết thì nó cũng con gián đó.”
Cậu ta nhanh chóng cởi chiếc giày Nike mới mua,xin Hoàng Đan làm rớt xác con con gián xuống.
Em họ vừa đến liền hấp dẫn sự chú ý của mấy người thuê chung nhà,cậu ta rất lễ phép, thấy ai cũng gọi.
Chị Trương khen em họ trước mặt Hoàng Đan,sau khi biết cậu ta học trường điểm thì trực tiếp khen cậu ta lên tận trời:”Lâm tiên sinh, người trong nhà các cậu học đều rất lợi hại nha.”
Chị ta bưng lấy một dĩa blueberry ăn, không riêng gì mình ăn, còn ném cho chó Tiểu Hắc cẩu ăn:”Không giống với chúng tôi chỉ là những người thiếu văn hóa thôi.”
Hoàng Đan ngay cả cà chua nhỏ còn không dám mua,cậu quên blueberry có vị gì luôn rồi:”Xã hội hiện tại này,bằng cấp không còn vạn năng nữa,có bản lĩnh mới thật sự quan trọng nhất.”
Chị Trương nói:”Không đi học thì lấy đâu ra bản lĩnh chứ.”
“Cậu đừng nhìn chúng tôi có mấy căn nhà cho thuê tốt,có thể đến tay không còn lại bao nhiêu tiền,cả ngày còn bận rộn chân đánh tới gáy.”Chị ta ăn blueberry, cười nên mấy tầng mở trên bụng đều rung:”Lâm tiên sinh cậu lại khác,đọc sách tốt,làm việc trong văn phòng lại là thành phần lao động tri thức,so với chúng tôi mạnh hơn rất nhiều.”
Hoàng Đan không nói lời nào.
Trong phòng truyền ra tiếng em họ gào thét rớt mạng rồi.
Bên trong nhà cho thuê này vốn chỉ có một thiếu nữ Trần Thanh Thanh nghiện internet, hiện tại thêm một thiếu niên nghiện internet, hai người chơi cùng một trò chơi, làm không tốt vẫn còn phe cánh của mình.
Em họ phát điên:”Mạng gì vậy chứ,chỉ là đồ rác rưởi.”
Giọng nói Trần Thanh Thanh bén nhọn gần như đồng thời vang:”Làm cái gì vậy!Từ buổi sáng tôi đã sắp xếp vất vả lăm mới vào được một đội, còn chưa phóng kỹ năng thì đã bị rớt mạng là sao chứ!”
Hoàng Đan dựa vào cửa, thấy Vương Hải đi ra, bị Trần Thanh Thanh sai đi rút dây mạng của người khác.
Vương Hải nhìn thấy Hoàng Đan,anh ta xoay xoay mặt,ngồi xổm xuống chỗ modem, bày ra một bộ dáng kỳ quái:”Mạng vẫn bình thường,sao lại rớt mạng vậy chứ?”
“Tốc độ mạng quá kém thôi.”
Hoàng Đan nói:”Lúc nào mọi người cùng nhau gom tiền,kêu chủ nhà đổi thành cái mười triệu đi.”
Vương Hải nói không nên lời.
Hoàng Đan nói:”…… không còn cách nào khác đâu.”
Em họ ngủ ngáy, nghiến răng lại còn thích nói mớ,giọng rất lớn.
Một đêm Hoàng Đan bị đánh thức nhiều lần,giấc ngủ cậu không đủ,đến công ty đi vệ sinh cũng có thể ngủ.
Ban ngày em họ cùng đi chơi với bạn bè, buổi tối trở về sớm hơn Hoàng Đan một chút, cho nên chìa khóa để ở chổ cậu ta.
Tan tầm Hoàng Đan trở về,em họ vừa đánh xong một vòng, tuổi trẻ thật là tốt, dù có đi chơi một ngày cũng không mệt mỏi gì,lúc nói chuyện còn nhảy nhót, còn có thể xuống lầu chạy được mười vòng chứ chẳng chơi.
Em họ thấy Hoàng Đan đang để đồ vào tủ lạnh nên đi lại gần:”Anh họ,Wahaha bên trong túi to là của ai vậy? Em có thể uống một chai không?”
Hoàng Đan bỏ dưa chuột vào trong,cậu cũng cầm một trái dưa chuột ăn:”Không thể.”
Em họ ghé vào vai sau của cậu,nhìn vào bên trong tủ lạnh:”Ngày mai em sẽ mua hai chai về tự uống.”
Giang Hoài trở về, nhìn thấy chính là một màn này.
Từ góc độ của hắn nhìn lại, hai người đang ôm nhau.
Một tiếng ‘Phanh’ vang lên làm Hoàng Đan và em họ giật mình,bọn họ quay đầu nhìn thấy người đàn ông đi qua,gương mặt rõ ràng không có biểu cảm gì.
Em họ cuốn lấy cánh tay Hoàng Đan, kinh hoảng nói:”Anh họ, ông chú đó là xã hội đen hả.”
Hoàng Đan nói:”Không phải.”
Em họ nuốt nước miếng:”Chắc chắn đúng rồi,em nói anh nghe,trên người xã hội đen điều có sát khí,em cảm giác được mà.”
Hoàng Đan rửa ba trái dưa chuột,em họ một trái,cậu một trái, một trái khác thì cầm cho Giang Hoài.
Giang Hoài chưa ăn:”Thằng quỷ nhỏ đó là ai?”
Hoàng Đan nói:”Em họ tôi.”
Giang Hoài hỏi:”Em ruột hay sao?”
Hoàng Đan nói:”Em họ có ruột thịt à?”
Giang Hoài:”……”
Vài ngày kế tiếp, người trong nhà thuê chung chỉ cần không đi ra ngoài thì có thể nghe được một giọng nói kêu:”Anh họ,em quên lấy khăn tắm rồi””Anh họ, lấy giấy vệ sinh giùm em””Anh họ,em muốn ăn kem””Anh họ……”
Những người khác đều không có ý kiến gì, trừ Giang Hoài.
Hắn gọi Hoàng Đan đến ban công, chỉ quay quay huyệt thái dương nói:”Em họ cậu có phải có vấn đề chỗ này không?”
Hoàng Đan nói:”Cậu ấy học trường điểm cấp ba.”
Giang Hoài xuy một tiếng:”Người lớn như vậy,chuyện gì cũng trông cậy vào cậu, sinh hoạt không thể tự lo liệu được sao?”
Hoàng Đan nói:”Em họ tôi rất tốt.”
Giang Hoài quay đầu đi.
Hoàng Đan xem xem chó Tiểu Hắc:”Anh ta đang tức giận hả?”
Chó Tiểu Hắc đang cắn bóng cao su, không rảnh phản ứng.
Đêm hôm đó, Hoàng Đan bị em họ đá xuống giường,cậu ngồi dưới đất chầm chậm lau nước mắt trên mặt sau đó đi phòng ngủ phụ gõ cửa:”Anh có thể cho tôi ngủ nhờ hai ba ngày không?”
Giang Hoài quần áo chỉnh tề, còn chưa ngủ:”Cái gì?”
Sau tròng kinh mắt Hoàng Đan vẫn đỏ, mới đau khóc qua:”Tướng ngủ em họ tôi không tốt,tôi không ngủ được một giấc nào tốt thì sẽ chết đó.”
Giang Hoài dựa cửa:”Cậu không phải nói em họ cậu rất tốt sao?”
Hoàng Đan nói: “Cậu ấy không tốt.”
Giang Hoài xoay người trở về phòng:”Tự đem gối và chăn đến đi, không tắm rửa không được lên giường,sau khi lên giường không được ăn cái gì, không được phát ra âm thanh, không được lộn xộn lăn qua lăn lại, còn có,trước khi ngủ phải đánh răng.”
Hoàng Đan mím môi:”Hiểu rồi.”
Bên trong truyền đến giọng Giang Hoài:”Đêm nay cũng đừng ở lại đây, ngày mai lại đến.”
Hoàng Đan khổ sở về phòng.
Buổi tối ngày hôm sau, Hoàng Đan tan tầm liền nhanh nhẹn rửa mặt sau đó đi đến chổ của Giang Hoài,cửa vẫn mở nhưng không thấy người.
Hoàng Đan nhìn quét phòng, đem tầm mắt đặt ở chổ máy tính bàn, có hai ngăn kéo,có nên xem không?
Cậu đi qua, tay nâng dừng ở giữa không trung, lại buông xuống đến, không được sự cho phép của người ta mà đụng đồ người ta như vậy,cũng không tốt lắm.
Nhưng không làm như vậy, manh mối phải tra như thế nào đây?
Hoàng Đan do dự không quyết, cậu ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm ngăn kéo,thấm thoát đến 1h rạng sáng.
Giang Hoài còn chưa trở về.
Hoàng Đan ý thức được không thích hợp, căn cứ vào quan sát của cậu trong khoảng thời gian này, thời gian mỗi ngày Giang Hoài trở về muộn nhất không vượt qua mười một giờ.
Cậu mở cửa lớn nhà thuê chung ra,một làn khói thuốc ập vào trong mặt
Sương khói tràn ngập,người đàn ông dựa vào vách tường nuốt sương, dưới đất còn rơi vài tàn thuốc.
Hoàng Đan nói:”Có phải tại tôi ở phòng anh nên anh mới không vào?”
Giang Hoài hút một hơi thuốc, không lên tiếng.
Hoàng Đan nói:”Để tôi về phòng mình ngủ.”
Giang Hoài đem thuốc ấn xuống:”Muốn cậu ngủ là ngủ,nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Một lát sau, hai người nằm ở trên giường đôi.
Hoàng Đan quá mệt mỏi,cậu đổ xuống giường liền ngủ, không có em họ chế tạo tạp âm,một giấc đến thẳng hừng đông.
Trên giường chỉ còn lại mình Hoàng Đan, trong phòng cũng không thấy bóng dáng người đàn ông, sớm đi ra ngoài rồi sao.
Cậu gãi gãi đầu, mò đến kính mắt bên gối đeo lên, tầm mắt lại một lần bay tới chỗ ngăn kéo:”Hệ thống tiên sinh, Giang Hoài dậy lúc nào?”
Hệ thống:”Giang Hoài vẫn luôn tỉnh.”
Hoàng Đan nghe vậy liền không cẩn thận đá trúng ghế dựa,cậu ngây ngẩn cả người, một đêm đều không ngủ sao?
Ngoài cửa có tiếng chị Trương, sau đó là tiếng đập cửa.
Hoàng Đan không phát ra tiếng vang.
Chị Trương nói:”Lão Lý,không phải ông nói người chưa ra ngoài sao?”
Giọng nói Lý Ái Quốc buồn bực:”Tôi vừa rồi còn nghe được tiếng ghế dựa mà, có người ở trong đó.”
“Còn có người ở đây, nếu có người sao gõ cửa không ai phản ứng hết vậy?”
Chị Trương không kiên nhẫn:”Được rồi được rồi,chờ buổi tối cậu ta về rồi tính.”
Lý Ái Quốc nói:”Tiểu ca sẽ đồng ý sao?”
Chị Trương cất cao âm lượng:”Lão Lý,tôi nói chuyện với người như ông thật là tốn sức quá đi, tối hôm qua tôi không phải đã nói rõ với ông rồi sao? Trước thương lượng với cậu ta một chút, hỏi cậu ta có xem TV hay không, nếu cậu ta thường xuyên xem,thì nghĩ cách khác thôi.”
Chị ta vừa nói xong,phòng Trần Thanh Thanh truyền ra tiếng hô,”Chủ nhà, các người có thể nói nhỏ tiếng một chút không?”
Lý Ái Quốc lập tức nói:”Xin lỗi nha tiểu muội.”
Chị Trương nhìn mặt đất nát một cái:”Tuổi còn trẻ,không lo đi làm chỉ ở trong phòng,cũng không sợ nhàn chết à.”
Lý Ái Quốc nói:”Cô gái chơi game,xem phim, ca hát khiêu vũ, một ngày còn có nhiều chuyện để làm như vậy,sao lại nhàn rỗi chứ.”
Chị Trương cười nhạo:”Những cái kia điều dùng rắm xài à, cái gì cũng dựa vào chồng, sớm muộn gì cũng có ngày hối hận.”
Trong phòng Hoàng Đan vẫn để ý bên ngoài,cậu nhớ tới lần trước Lý Ái Quốc tiếp điện thoại, tám phần là TV của nữ khách thuê không sửa được,nên mới đồng ý đổi cái khác.
Lý Ái Quốc nói mấy chuyện kia là biết Trần Thanh Thanh mỗi ngày làm gì.
Hoàng Đan đem này tin tức thu hảo.
Buổi tối ngủ tốt,ban ngày Hoàng Đan đến công ty hiệu suất làm việc bắt đầu khôi phục, còn có tinh lực cùng tán gẫu cùng đồng nghiệp.
Có đồng sự muốn từ chức sau đó cùng mấy người bạn đại học mở phòng làm việc, chủ yếu nhận đặt ở bên ngoài,3d,vẽ thiết kế ban đầu đều tiếp.
Những người khác đều nói ngày nào đó lăn lộn ở công ty không nổi nữa thì sẽ tìm anh ta nương tựa.
Hoàng Đan cũng thuận thế phụ họa một câu.
Ngày mai còn chưa tới đến, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Buổi tôi thứ hai, Hoàng Đan không buồn ngủ,cậu phát hiện người đàn ông càng không có, mặc dù đang quay lưng lại phía cậu, nhìn không thấy mặt, thế nhưng có thể nghe được tiếng hít thở.
Hơn nửa giờ sau, Hoàng Đan nói:”Mở [ Võ lâm ngoại truyện ] đi, nghe cái đó có thể trợ giúp giấc ngủ.”
Người đàn ông không đáp lại.
Hoàng Đan nói:”Đừng giả vờ nữa,tôi biết anh không ngủ.”
Người đàn ông vẫn không đáp lại.
Hoàng Đan xoay người, lấy một ngón tay chọc thắt lưng hắn một cái.
Giang Hoài như bị điện giật nhảy bật lên, thở phì phò rống:”Cậu muốn chết à?”
Hoàng Đan nói:”Có phải anh bị mất ngủ thời gian dài rồi đúng không?”
Thân thể Giang Hoài chấn động,khóe môi hắn nhếch cùng một chỗ, không nói một tiếng.
Hoàng Đan suy nghĩ chắc là có liên quan đến chuyện thời thơ ấu,có thể năm đó sau khi bị lạc cha mẹ thì gặp bọn buôn người trải qua không ít chuyện thương tổn.
Không khí trong phòng áp lực.
Hoàng Đan đi bật máy tính, không ai ngăn cản,nhạc đầu phim [ Võ lâm ngoại truyện ] vang lên.
Giang Hoài tựa vào đầu giường,hắn khép nửa mí mắt, như là ngủ, thình lình phát ra âm thanh:”Thằng cha họ Bạch không phải chạy một đường sao? Còn dùng tay điểm huyệt hoa hướng dương?”
Hoàng Đan nói:Anh nói Bạch Triển Đường à,ông ta còn có thân phận là đạo thánh*.”
*Đạo thánh:là thánh trộm
Giang Hoài:”……”
Hoàng Đan nói:”Anh mới xem nên không biết thôi, xem hơn hai lần sẽ biết cái đức hạnh đó thôi.”
Giang Hoài đem mí mắt khép lại:”Lãng phí thời gian.”
[ Võ lâm ngoại truyện ] vẫn mở,một đoạn đến hết thì sẽ tự động phát đoạn tiếp theo.
Trên giường Giang Hoài mở choàng mắt, ánh sáng chổ cửa sổ khiến hắn sửng sốt, trời đã sáng.
Vai bên trái có chút trầm, Giang Hoài nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện một cái đầu màu đen đang tựa vào, vài giây sau hắn liền đi thò tay đẩy ra.
Hoàng Đan tỉnh.
Cậu ngáp:”Anh đẩy tôi làm gì?”
Sắc mặt Giang Hoài lạnh lẽo:”Tôi còn chưa hỏi cậu,cậu dựa vào vai tôi làm gì?”
Hoàng Đan chớp chớp mắt:”Có sao? Tôi không nhớ rõ.”
Giang Hoài nhìn thấy gì đó, hắn ghét bỏ từ trên giường đi xuống:”Cậu mau lau ghèn trên mắt đi.”
Hoàng Đan nói:”Anh cũng có.”
Giang Hoài lập tức nghiêng đầu sờ:”Lừa anh thôi.”
Vì thế Hoàng Đan bị nhấc tới ngoài cửa.
Giang Hoài kéo bức màn ra, mặt hướng ánh nắng sáng sớm, hắn theo bản năng cảm giác thì ra ngoại truyện gì đó tối hôm qua lại có tác dụng.
Trước khi em họ về, Hoàng Đan dẫn cậu ta đến quán gần cư xá ăn lẩu, Giang Hoài và A Ngọc cũng đi.
Chín mươi tám đồng tiền một nồi lẩu gà thuốc bắc,thêm một số thứ lộn xộn ở bên trong.
Nước canh gà trong nồi rất thơm, mặt trên trôi mấy viên táo hồng, mấy người đều múc một chút vào trong bát.
Em họ thích ăn đùi gà, Hoàng Đan cũng thích.
Giang Hoài kêu em họ đi hỏi một chút đồ ăn lúc nào lên.
Em họ vừa đi, đùi gà còn lại vào trong miệng Hoàng Đan.
Rất nhanh,đồ ăn bọn họ kêu đã đưa lên.
Em họ nói ngọt,nhìn A Ngọc gọi là chị,nhìn đến Giang Hoài thì lại gọi là chú.
Toàn bộ quá trình sắc mặt Giang Hoài rất đen,lúc cùng Hoàng Đan đi toilet nói:”Em họ cậu không biết nhìn người hả?Tôi nhìn già đến vậy sao?”
Hoàng Đan nói:”Em họ so với người mất di động lần trước còn nhỏ hơn,lúc đó anh còn kêu cô ấy gọi anh là chú mà.”
Mặt Giang Hoài run rẩy.
Hoàng Đan nói:”Xưng hô không quan trọng,anh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, đừng nản chí.”
Mặt Giang Hoài càng run rẩy.
Một bữa lẩu ăn thật ngon, trừ Giang Hoài, hắn nghe từng tiếng chú là chỉ muốn lật luôn cái bàn.
Rời quán lẩu, mấy người đều chưa lập tức về cư xá,đến phố đối diện lắc lư.
Trên sạp có bán ví tiền nam mới,tất cả điều mười lăm đồng tiền,em họ mua một, Giang Hoài cũng mua một, đều là Hoàng Đan trả tiền.
Em họ có ý kiến:”Anh họ,sao anh lại trả tiền cho chú đó?”
Hoàng Đan nói chuyện điện thoải.
Em họ không có ý kiến gì,cậu ta khó có thể tin:”Nhìn không ra,ông chú lại hào phóng như vậy.”
Hoàng Đan nói:”Anh ta rất tốt.”
Bên kia, Giang Hoài và A Ngọc đứng chung một chỗ:”Nhìn thằng nhóc đó thế nào cũng không thuận mắt.”
A Ngọc nói:”Không tồi mà.”
Giang Hoài không có được ủng hộ,cũng không nói câu kế tiếp.
Buổi tối so với ban ngày thì náo nhiệt hơn,còn có nhiều chổ để tiêu tiền hơn.
Có một chiếc xe tải dừng ở ven đường, trên xe đều là quýt,dựng một bảng giá, mặt trên viết mười đồng năm cân, không ít người vây quanh ở nơi đó mua.
Hoàng Đan đi cầm gói to, tính toán mua một chút cho em họ mang theo đến trên xe ăn, chính cậu cũng muốn ăn.
Giọng Giang Hoài từ phía sau truyền đến:”Chọn quả xấu mà mua, sờ lên không mịn là ngọt.”
Em họ nhỏ giọng nói:”Anh họ,anh đừng nghe chú đó,em nhìn mẹ em mỗi lần mua đều là quả xinh đẹp,sờ lên cũng rất……”
Lời cậu ta chưa nói xong,thì nhìn thấy anh họ mình cầm một trái xấu xí bỏ vào bên trong túi to.
Em họ:”……”
Giang Hoài nhìn thấy,hừ một tiếng cười.
A Ngọc không biết lúc nào tới gần:”Lâm Ất nghe lời anh nói.”
Độ cong bên môi Giang Hoài biến mất:”Tôi không cảm thấy.”
A Ngọc cầm quýt, như có suy nghĩ.
Hoàng Đan mua năm cân quýt,khi trở về thì gặp Trần Thanh Thanh và Vương Hải, hai người họ cũng xách quýt,dáng vẻ rất thân mật.
Vương Hải không biết nói gì đó,khiến cho Trần Thanh Thanh cười to một trận, hai người bọn họ xoay cổ hôn môi.
Mấy người Hoàng Đan xem như cái gì cũng không thấy.
Trong lúc vô tình Trần Thanh Thanh thoáng nhìn thấy bọn họ, mặt đều đỏ lên,cô ta dùng khuỷu tay đụng đụng Vương Hải.
Vương Hải hắng giọng, hướng về phía đồng hương nói:”Cậu cũng mua quýt hả?”
Hoàng Đan nói:”Ừ, thuận tiện.”
Một hỏi một đáp hóa giải bầu không khí xấu hổ, đoàn người cười cười nói nói trở về cư xá.
Buổi chiều 4h hơn,ngày đó em họ ăn cơm trưa sau đó chơi game một lát rồi thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên nói:”Anh họ,không biết có phải ảo giác hay không,em cảm thấy trong nhà thuê chung này có chút kỳ quái.”
Hoàng Đan hỏi:”Kỳ quái cái gì?”
Em họ ghé vào bên tai cậu:”Em luôn cảm thấy có người ở phía sau nhìn em.”
Hoàng Đan nói:”Cậu chơi game nhiều quá rồi đó.”
Em họ chà xát cánh tay, nói không có khả năng:”Thật quỷ dị quá.”
Mặt cậu ta có chút trắng:”Tối hôm qua em ngủ một giấc,lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người đứng bên giường,em tỉnh lại sau đó cũng không dám ngủ nữa.”
Hoàng Đan hỏi:”Không đóng cửa ban công lại sao?”
Em họ nói:”Em sợ nóng nên không đóng.”
Hoàng Đan ấn ấn bờ vai của cậu ta, sờ sờ tóc của cậu ta,”Đừng nghĩ nhiều, hôm nay cậu về nhà rồi.”
“Em về nhà,chỉ còn mình anh họ ở đây thôi.”Em họ uống miếng nước:”Dì cả nói tiền lương anh rất cao,đến một vạn luôn,anh nên đổi chỗ ở đi,đừng ở nơi này nữa.”
Hoàng Đan không nói rõ mấy con số kia.
Tiền lương cậu rõ ràng chỉ có bốn ngàn,mẹ nguyên chủ cũng biết, bốn bỏ năm lên mà nói nhiều lắm cũng chỉ là năm ngàn,ở đâu ra một vạn chưa?
Em họ lại nói:”Còn có chuyện này.”
Hoàng Đan nói:”Cái gì?”
Em họ khóa kéo balo lên:”Ông chú đó thật đáng sợ,ổng luôn có thái độ thù địch thủ địch với em”
Hoàng Đan nói:”Anh ta đối ai cũng như vậy cả.”
Em họ ra sức nói hù người:”Anh họ,anh đừng ở lại đây nữa, nơi này trừ chị A Ngọc thì những người khác đều có vấn đề.”
“Em thường xuyên cùng mẹ em xem kênh pháp luật, Vương Hải như vậy chính là nhân vật chính bên trong đó,một khi phát động điên lên có thể giết rất nhiều người, thật đó,anh coi chừng một chút, còn có hai vợ chồng chủ nhà,em tới nơi này có một tuần, gặp được hai lần, bọn họ cứ ở trong phòng bô bô, không biết là đang làm cái gì nữa.”
Giọng em họ càng ngày càng thấp:”Ông chú lại càng không cần nói,anh nhìn ổng thể trạng cường tráng,hai anh em chúng ta liên thủ cộng thêm Vương Hải cùng chủ nhà cũng không thể đánh được ổng, nếu anh và ổng xung đột đến đánh nhau,nhất định là sẽ bị đánh chết tươi luôn đó.”
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Em họ bĩu môi:”Biết rồi.”
Hoàng Đan đưa em họ đến nhà ga sau đó gọi cho mẹ của nguyên chủ báo cáo kết quả.
Gió êm biển lặng chừng một tuần.
Hoàng Đan tăng ca trở về,cậu vừa mở cửa,thì thấy một thứ bay tới chỗ của mình, là máy mp4 bị đập đến trên tường,lại rơi xuống đất, màn hình vỡ thành hoa.
Trần Thanh Thanh và Vương Hải cãi nhau, hai người ồn ào rất kịch liệt đến cửa cũng không đóng.
Hoàng Đan đi đến cửa phòng mình, không lấy chìa khóa mở cửa, đứng nghe một lát,thì ra chuyện Vương Hải tìm cô gái đã bị Trần Thanh Thanh biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT