Nửa người trên Diệp Lam mặc một cái áo sơmi màu trắng có dính một chút vết nhơ, cổ áo đeo ruy băng màu đen thắt thành nơ con bướm, nửa người dưới mặc quần dài màu đen bọc lấy hai chân thon dài,đôi môi cô vẫn đỏ mộng như trước,móng tay và kiểu tóc quăn trên đầu tân thời lại cá tính nếu đi chung với váy áo liền thì có thể sẽ không hợp nhau.
Cô leo núi, trên chân mang một đôi giày cao gót, cho dù là chân rất đau, gót chân tróc da, đi một đoạn đường thì muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng định không thay giày vải.
Có lẽ loại giày vải này từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Diệp Lam lấy mũ có mạng che mặt trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt rõ ràng.
Khi nhóm khách hành hương xuống núi đi ngang qua, đều sẽ không hẹn mà liếc mắt biểu lộ ra hoặc là khinh thường, hoặc hâm mộ, hoặc hiếu kỳ, hoặc là ánh mắt nhìn cái đẹp.
Không thể nghi ngờ, Diệp Lam là mỹ nhân.
Cô chẳng những là mỹ nhân mà còn là kiểu xinh đẹp phô trương rực sáng, không hề kín đáo ngọt ngào.
Một hoàn cảnh có thể ảnh hưởng tính cách,nhận thức và thái độ của một người và chuyện, Diệp Lam du học nhiều năm,ngoại hình cô cũng chưa bao giờ khác nhau với những người phụ nữ ở đây nhưng bên trong cô đã không còn tồn tại bảo thủ,mê mang hay phong kiến gì nữa rồi.
Điều Diệp Lam theo đuổi là tùy tâm sở dục*.
*tùy tâm sở dục: làm theo ý mình,không theo bất cứ ai hết.
Những người khác ở đây còn lâu mới tiếp nhận cách sống như thế này.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy Diệp Lam ở trước mặt nhiều người cởi giày cao gót lộ ra hai cái chân đều trừng mắt lớn,đầy mặt bài xích, giống như vừa thấy thứ gì bẩn lắm,sau đó hướng mặt đất mắng một cái, mắng cô thấp hèn không biết xấu hổ.
Diệp Lam làm như không thấy,cô đem chân đặt ở trên tảng đá, cúi đầu kiểm tra đầu ngón chân và gót chân.
Thình lình nghe được có người kêu mình, Diệp Lam sửng sốt một chút rồi quay đầu lại,cùng đối mặt với thanh niên trên thềm đá,cô sửng sốt gọi ra tiếng,“Tống Vọng,sao anh lại ở đây?”
Không bao lâu, Hoàng Đan ngồi bên cạnh Diệp Lam, Lưu Sở không qua mà chỉ đứng ở cách đó không xa,dáng vẻ như không hứng thú tham dự.
Nhìn thấy Hoàng Đan xuất hiện trước mặt mình, Diệp Lam rất bất ngờ.
Cô mở ví da màu trắng trong tay,lấy ra hộp thuốc lá bằng sắt bên trong, đinh một tiếng mở ra,lấy một điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay:“Thời gian qua thật mau,chuyện chúng ta thành thân lần đó,em cũng nhanh đã quên rồi.”
Hoàng Đan còn nhớ rõ một chút dù sao cũng là lần đầu mình mặc hỉ phục,cậu ngửi được một luồng khói thuốc:“Tìm được người chưa?”
“Sao mà dễ dàng như vậy được.’’
Diệp Lam thả một hơi thuốc,bóp bật lửa ở trong tay,cô khẽ cười một tiếng nói:“Em không trông chờ có thể nhanh tìm được người đó,em chỉ hi vọng khi còn sống có thể gặp lại được một lần thôi.”
Hoàng Đan nghiêng đầu,khói thuốc quanh quẩn trên mặt cô gái,nhìn không rõ đang có vẻ mặt gì, cậu nghĩ chắc là mất mát rồi:“Sau khi em rời trấn thì đến huyện thành sao? Trong khoảng thời gian này vẫn ở trong này à?”
Diệp Lam lắc đầu, nói ngày đó sau khi mình chạy trốn thì ở trong một hộ gia đình ở nông thôn tránh thoát một đêm, ngày hôm sau rời khỏi thôn trấn, bắt đầu hỏi thăm tung tích người kia ở xung quanh,mấy ngày trước mới đến huyện thành.
Hoàng Đan nhìn cô gái bên cạnh một chút, gầy đi rất nhiều, trong mắt có ánh sáng,cô nghênh tiếp mà lên kiên cường và dứt khoát, không có một chút nhụt chí và tuyệt vọng nào.
Khuỷu tay Diệp Lam để trên đầu gối, tầm mắt nhìn hoa đỗ quyên đối diện:“Em nghe người ta nói bên trong huyện thành có chùa Bình An, bên trong có một cây hứa nguyện rất linh nghiệm nên mới tới đây hứa nguyện, anh thì sao? Cũng vậy à?”
Hoàng Đan:“Ừ.”
Diệp Lam khẽ nhếch môi đỏ mọng, phun ra một làn sương khói,“Sao anh lại ở cùng Lưu bộ đầu?”
Hoàng Đan nói:“Anh ta dẫn anh đến đây.”
Diệp Lam nhẹ nhàng cười nói:“Nghe vào tai,cảm thấy Lưu bộ đầu là người rất tốt nha, còn dẫn anh lên núi thắp hương bái phật nữa chứ.”
Ánh mắt cô quét về phía người đàn ông:“Nhưng mà, Lưu bộ đầu thật sự là người tốt, lúc trước nếu không phải anh ta tìm thấy em ở trong núi, hiện tại em cũng không ngồi đây để nói chuyện phiếm với anh.”
Hoàng Đan vừa nói, một bên quan sát cảm xúc thay đổi của Diệp Lam:“Lưu bộ đầu áp giải bà hai Thái về huyện thành,anh cũng đi theo là để ngắm thử phong cảnh trong huyện thành này.”
Diệp Lam ngạc nhiên:“Cái gì?”
Hoàng Đan nói:“ Bà hai Thái phạm tội giết người.”
Cậu đem toàn bộ sự tình chân tướng nói hết Diệp Lam nghe, không sót một chi tiết nào.
Diệp Lam nghe xong tất cả, khó có thể tin lắc đầu:’’Em vẫn cho rằng, người đàn bà đó chỉ là có nhiều tâm tư một chút,lòng tham không đáy, lại rất giỏi diễn trò dối trá làm người ta buồn nôn, không nghĩ tới bà ta còn thủ đoạn lợi hại như vậy, sau lưng đã yêu đương vụng trộm, lại còn có thủ đoạn giết người nữa chứ.”
“Bà ta có kết cục này là tự làm tự chịu,không đáng để đồng tình.”
Khi Hoàng Đan chưa mở miệng, Diệp Lam ha ha cười rộ lên:“Tống Vọng,anh cũng biết em chưa từng che giấu chuyện mình chán ghét người đàn bà đó, trở về được mấy tháng lại nhiều lần xảy ra tranh chấp với bà ta vậy mà cũng không bị bà ta giết chết, thật sự là phúc lớn mạng lớn mà.”
Hoàng Đan nói:“Bà hai Thái bị nhốt trong đại lao, lần này khó thoát được cái chết,em muốn đi gặp bà ta không?”
Diệp Lam không chút do dự:“Không đi.”
“Người đàn bà đó sống hay chết có liên quan gì đến em.” Cô biểu tình lạnh lùng:“Nếu em có thời gian thà đi lại trên huyện thành còn hay hơn.”
Hoàng Đan ngưng không nói về đề tài này,cũng không thăm dò nữa
Điếu thuốc lá của Diệp Lam cũng chậm chậm cháy hết,cô đem tàn thuốc ấn xuống, nhét hai chân đang bị thương vào giày cao gót,hai chân ở tại chổ cử động một chút:“Nghe nói ném giấy đỏ càng cao, hứa nguyện vọng được ông trời nhìn thấy tỷ lệ sẽ càng lớn,em muốn ném lên đỉnh cây nhưng thử rất nhiều lần đều không ném lên được,nếu sớm gặp anh một chút thì nhờ anh ném giùm em rồi.”
Hoàng Đan nói:“Bản thân tự ném mới có thành ý.”
Diệp Lam cười nói:“Cũng vậy thôi.”
Cô thấy người đàn ông đi đến hướng này liền lên tiếng chào hỏi:“Lưu bộ đầu, đã lâu không gặp.”
Lưu Sở chắp tay ngang sau đó nhìn thanh niên trên tảng đá:“Trò chuyện xong chưa?”
Hoàng Đan đứng dậy:“Đi thôi.”
Thế giới hai người biến thành ba người cùng đi.
Diệp Lam đi phía trước, Hoàng Đan và Lưu Sở đi phía sau,người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ rất kỳ quái, không giống như là tam giác tình yêu, cũng không phải là ba người bạn là một loại bất ngờ nào đó rất không hiểu được.
Khắp núi đồi đều trải dài hoa đổ quyên, phóng xa tầm mắt có thể nhìn thấy vài hoa nhỏ muôn tía nghìn hồng rực rỡ tươi đẹp đến chói mắt.
Có rất nhiều cô gái nhỏ nhịn không được chạy vào trong bụi hoa, cũng có chàng trai kiềm nén không được, bọn họ chọn một cành hoa đẹp, bên này một cành bên kia một cành sau đó cầm được cả một bó to trong tay nhưng vẫn không thỏa mãn, bao giờ cũng cảm thấy hoa trong tay mình không phải là đẹp nhất.
Diệp Lam từ trong ví lấy ra máy ảnh,kêu Hoàng Đan chụp ảnh cho cô.
Hoàng Đan không biết dùng máy ảnh của thời đại này,cậu tìm tòi ký ức nguyên chủ cũng tìm được cách sử dụng, lúc này mới không bị lộ sơ hở.
Đứng trong bụi hoa, Diệp Lam kéo khóa ví nhỏ, khóe miệng nhoẻn lên,đột nhiên cô nói Hoàng Đan chờ một chút sau đó đội mũ có mạng che mặt lên đầu,che khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, hoa đẹp,người càng đẹp.
Hoàng Đan hơi cong eo lưng, điều chỉnh góc độ.
Lưu Sở hừ hừ.
Hoàng Đan nói:“Hừ cái gì,anh có phải là heo đâu.”
Lưu Sở tiếp tục hừ, khó chịu.
Hoàng Đan không phản ứng,chụp cho Diệp Lam thêm vài tấm sau đó trả máy ảnh cho cô.
Diệp Lam đề nghị nói chụp cho Lưu Sở và Hoàng Đan một tấm:“Khó đến được một chuyến,phong cảnh bên này cũng không tồi, có thể chụp ảnh giữ lại làm kỷ niệm.”
Lưu Sở cười nhạo:“Hai chúng tôi già rồi có gì để chụp chứ.”
Hoàng Đan nói:“Đúng vậy.”
Mí mắt Lưu Sở đột nhiên nhảy dựng, không tốt,đại thiếu gia của hắn tức giận rồi:“Tôi cẩn thận nghĩ lại thấy Diệp tiểu thư nói có lý, Tống thiếu gia nếu không ghét bỏ thì hai ta chụp một tấm đi?”
Hoàng Đan nói:“Được.”
Diệp Lam lần thứ tư buông máy ảnh xuống, hơi có chút không biết nói gì:“Tôi nói nè, Lưu bộ đầu, Tống Vọng ở giữa hai người còn có thể đứng thêm được vài người nữa đó,xích vào một chút đi!”
Hoàng Đan không nhúc nhích.
Lưu Sở di chuyển vài bước đến bên cạnh thanh niên, đem tay khoát lên trên bờ vai của cậu, khoảng cách và tư thế giống với những người đàn ông bình thường, không có cái gì để người khác phải suy nghĩ nhiều.
Diệp Lam ra giấu ‘’OK’’.
Sau khi ba người xuống núi vừa đói vừa nóng, cũng không chọn lựa mà đi đến quán mỳ nhỏ dưới chân núi,mỗi người đều kêu một tô mỳ sợi.
Diệp Lam bới móc cầm đũa gẫy gẫy bát mỳ,sau đó đẩy bát về phía trước:“Trên mặt có nhiều váng dầu quá,em không ăn đâu,em ra ngoài hút điếu thuốc đây.”
Trên bàn thiếu đi một người không khí lập tức thay đổi.
Lưu Sở gắp thịt vào trong bát Hoàng Đan:“Đừng nhìn mặt cô ta nữa, nhìn tôi nhiều một chút.”
Hoàng Đan nói:“Anh không đẹp bằng cô ấy.”
Sắc mặt Lưu Sở trầm xuống,tay cầm chặt đũa:“Lặp lại lần nữa.”
Hoàng Đan nói:“Nhưng tôi không thích cô ấy,chỉ thích anh thôi.”
Nghe đến câu này, Lưu Sở nhất thời từ băng tuyết ngập chuyển thành cảnh xuân tươi đẹp, còn thưởng cho cậu thêm một cái trứng ốp la nữa.
Hoàng Đan ăn thịt xong thì ăn trứng ốp la:“Diệp Lam đang tìm một người.”
Lưu Sở ăn mì:“Phải không?”
Hoàng Đan trước ăn lòng đỏ trứng sau lại ăn lòng trắng trứng,ừ nói,“Mười bốn năm trước, Diệp Lam chơi dưới một ban công,lầu đó đột nhiên sụp đổ,theo như lời cô ấy nói, lúc đó cô ấy không kịp phản ứng,có một người cõng cô ấy từ bên trong chạy ra nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy cái bóng lưng của người đó thôi.”
Từ trong lỗ mũi Lưu Sở phát ra một thanh âm, cảm thấy rất hoang đường:“Làm sao có thể.”
“Đại thiếu gia của tôi ơi, em và Diệp tiểu thư uống nước Tây Dương nhiều năm, uống đến đầu bị hỏng đi rồi sao, lầu bị sụp đổ đó là chuyện trong nháy mắt,mặc kệ là ai ở bên trong, đều sẽ bị đè chết tươi, nên không có khả năng sẽ có người chạy vào sau đó vác một người chạy ra lại như vậy.”
Hoàng Đan hỏi:“Anh cũng không thể sao?”
Lưu Sở nhếch miệng:“Em đoán đi.”
Mặt Hoàng Đan có đôi chút thoáng co lại:“Không muốn đoán.”
“Em lười chết đi được” Lưu Sở uống nước mỳ:“Tôi sẽ đi, phân nhân ra,nếu em ở bên trong,tôi khẳng định không chút nghĩ ngợi sẽ chạy đi vào, thế nhưng khẳng định không chạy ra được.”
Hoàng Đan nói:“Vậy là chúng ta cùng chết ở bên trong luôn.”
Lưu Sở cười cười“Cũng không sai, không thể sinh cùng ngày, có thể chết cùng ngày.”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm người đàn ông vài giây,cậu cúi đầu ăn lòng trắng trứng, giọng nói mơ hồ:“Tôi không muốn chết cùng ngày với anh, không thích như vậy.”
Lưu Sở ngưng mắt nhìn thanh niên, nửa ngày nói:“Được thôi,em không thích, chúng ta sẽ không ở cùng một nơi,sau này già đi,em đi trước tôi.”
Hoàng Đan ngẩn người.
Lưu Sở lắc đầu thở dài:“Thiếu gia, mặc kệ là thời điểm gì, người ở lại sẽ rất khó chịu,bộ dạng em thích khóc như vậy, tôi thật sự không yên lòng, nếu em thật sự đi trên đường Hoàng Tuyền thì em cũng sẽ đi cẩn thận từng bước, như vậy tôi thà ở lại cố gắng chấp nhận thôi.”
Hoàng Đan nhíu mi:“Anh cũng sẽ khó chịu.”
Lưu Sở liếc nhìn cậu một cái:“Tôi mạnh hơn em rất nhiều, tôi sợ tôi đi trước,em sẽ ôm thi thể tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng khóc đến chết luôn.”
Hoàng Đan ngẩng đầu hỏi:“Anh sẽ không sao?”
Lưu Sở nói:“Sẽ không.”
Hắn chớp chớp môi:“Tôi sẽ khổ sở, sẽ luyến tiếc, cũng sẽ rất đau khổ, thế nhưng tôi sẽ không làm ra chuyện gì cả, tôi sẽ tiếp tục sống cùng hồi ức chúng ta, sống đến phút cuối cùng đến khi xuống dưới gặp lại em.”
Hoàng Đan nói:“Tôi sẽ tin tưởng, không cho phép đổi ý.”
Lưu Sở gặp thanh niên nghiêm túc như vậy, hắn có chút bất đắc dĩ:“Phải phải phải,tôi đồng ý với em, không đổi ý đâu.”
Hoàng Đan mím môi:“Được rồi,vậy tôi sẽ đi trước.”
Giây phút lặng im ngắn ngủi qua đi, Lưu Sở hùng hùng hổ hổ:“Cái gì đi hay không, ăn mì thôi mà sao nói chuyện nặng nề như vậy?”
Hoàng Đan nói:“Là anh bắt đầu trước.”
Lưu Sở đen mặt khó chịu tiếp tục ăn mì.
Hoàng Đan quay trở về đề tài lúc nãy:“Diệp Lam nhìn thấy bóng lưng đó có thể không phải là người?”
Lưu Sở nghiêng mắt,“Em nghi ngờ người cứu Diệp Lam là yêu quái biến thành?”
Hoàng Đan nói:“Tôi cảm thấy là vậy, nếu là người thì nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó, thế nhưng Diệp Lam vẫn đang tìm cũng không có một chút tin tức nào”
Lưu Sở gõ trán cậu một chút:“Đại thiếu gia, đừng nghĩ nữa,ăn mì trước mặt em đi.”
Hoàng Đan ăn hai ngụm mì:“Tôi ăn không hết,chia cho anh một nữa được không?”
Lưu Sở ghét bỏ chậc chậc:“Bát mì của em lộn xộn tùng phèo,lòng đỏ trứng đều vỡ bên trong mì,tôi không thèm ăn.”
Ngoài miệng hắn như vậy nói, vẫn cầm đũa kẹp mì trong bát Hoàng Đan.
Sau khi hai người ăn uống no đủ đi ra ngoài, điếu thuốc của Diệp Lam còn chưa cháy hết,cô nhìn không khí ngẩn người, gò má dưới ánh chiều tà càng trở nên gầy yếu.
Lưu Sở thấp giọng hỏi thanh niên bên cạnh:“Em ở nước ngoài có hút thuốc không?”
Nghe được tiếng bước chân, Diệp Lam hoàn hồn dụi tắt thuốc,nhìn Hoàng Đan và Lưu Sở nâng cằm hỏi:“Các anh ở khách sạn nào?”
Hoàng Đan nói:“Anh ở chổ Lưu bộ đầu.”
Diệp Lam sửng sốt một chút nhìn Lưu Sở cười:“Lưu bộ đầu, không biết chỗ của anh còn phòng trống không?.”
Lưu Sở giật nhẹ khóe miệng:“Ngại quá,Diệp tiểu thư,chổ của tôi chỉ còn một gian phòng trống,hiện tại đã dành cho Tống thiếu gia rồi.”
Hoàng Đan biết chỗ của người đàn ông còn mấy gian phòng trống thế nhưng cậu không nói gì.
Phàm là người đến, nhìn thấy bên trong rừng sâu núi thẩm như vậy cũng có thể rất kinh sợ đấy.
Nếu không có người đàn ông ôm cậu ngủ,cậu nhất định sẽ mất ngủ.
Nghe Lưu Sở nói như vậy,Diệp Lam ngược lại cũng không cảm thấy đáng tiếc, cô giống như chỉ là thuận miệng hỏi thôi:“Vậy à,Lưu bộ đầu có thể giới thiệu một khách sạn tốt cho tôi không?”
Lưu Sở nói hai nhà:“Diệp tiểu thư có thể đi xem một chút,chọn nơi mà mình hài lòng.”
Diệp Lam ngồi trên xe kéo, cáo từ bọn họ.
Hoàng Đan bò lên núi một ngày,bàn chân đau,cậu không muốn đi nữa,liền kéo Lưu Sở trở về ngọn núi.
Làm ngựa cũng không dễ dàng, một ngày chạy hai chuyến, mệt nằm thẳng cẳng xuống đất thở, ngửi được mùi cỏ xanh thì nửa chết nửa sống quay đầu lại gặm.
Lưu Sở vào phòng bếp nấu một nồi nước ấm, lấy muôi múc vào bên trong thùng gỗ thêm chút nước lạnh pha lại sau đó bưng thùng gỗ vào trong phòng:“Đại thiếu gia,đến rửa chân.”
Trên giường Hoàng Đan ngủ,cậu dụi dụi mắt,ngồi ở đầu giường:“Có nấu cơm chưa?”
Mặt Lưu Sở run rẩy, đem khăn vải ném vào bên trong thùng gỗ:“Tôi vừa trở về đã gánh nước đốn củi nấu nước cho em rửa chân, một chút cũng chưa ngừng.”
Hoàng Đan nói:“Đợi một lát tôi giúp anh.”
“Coi như xong, em thử nước có nóng không, nóng bị phỏng đừng nói tôi.”
Lưu Sở ngồi xổm trên mặt đất, xắn tay áo lên,tưới một miếng nước lên chân thanh niên:“Có nóng không?”
Hoàng Đan nói,“Không nóng, vừa tốt.”
Một tay Lưu Sở nâng chân thanh niên, một bàn tay hắn ấn nguyệt trên lòng bàn chân:“Trừ em ra,trên đời này tôi chưa hầu hạ ai đến vậy đâu.”
Hoàng Đan nhìn đỉnh đầu người đàn ông:“Tôi biết mà.”
Lưu Sở nghiêm túc ấn chân, sau đó đổi chân khác:“Nhớ kỹ tôi là tốt nhất.”
Hoàng Đan nói:“Tôi nhớ kỹ mà.”
Lưu Sở yêu thích thanh niên nghiêm túc:“Có thể nhớ bao lâu?”
Hoàng Đan nói,“Tôi sẽ liên tục nhớ kỹ.”
Lưu Sở hài lòng nhếch môi cười:“Xem như em có lương tâm.”
Hoàng Đan ngâm chân xong rồi, chuẩn bị tự mình lấy khăn lau chân thì bị Lưu Sở ngăn cản.
“Tay em đang khô đừng làm ướt,để tôi làm cho.”
Lưu Sở đem khăn vải vắt khô, cầm lấy chân Hoàng Đan lau lên, hắn cẩn thận lau từng đầu ngón chân:“Ngủ một một lát đi, tỉnh lại thì có thể ăn cơm tối.”
Hoàng Đan nói ngủ không được,“Anh không cho tôi giúp thì tôi bên cạnh nhìn.”
Lưu Sở sờ sờ bàn chân bóng loáng cậu:“Tùy em.”
Không bao lâu, Hoàng Đan bị mùi khói phòng bếp làm sặc ra,cậu che mũi miệng:“Bỏ ít ớt thôi!”
Lưu Sở không kiên nhẫn, nói biết rồi.
Kết quả vẫn bỏ nhiều ớt.
Hoàng Đan vừa ăn vừa chảy nước mắt,cổ họng bị bốc hỏa,cậu khóc nói,“Sau này đừng bỏ nhiều ớt như vậy nữa.”
Lưu Sở chột dạ,ừ hai tiếng, lau nước mắt trên mặt cậu
Ăn xong bữa cơm mà dạ dày như bị thiêu đốt, Hoàng Đan nằm ở trên giường, hô hấp đều mang vị cay.
Lưu Sở không biết đi đâu mang đến một ly trà, bên trong có rất nhiều cánh hoa không biết tên đang trôi:“Uống đi,hạ hỏa đó.”
Hoàng Đan nhìn trà một chút, một bông hoa cũng không nhận ra được,cậu đem lại gần miệng, ùng ục uống xuống hơn một nửa:“Còn lại anh uống đi, lửa của anh còn lớn hơn tôi nhiều.”
Lưu Sở cười lưu manh:’’Lửa của tôi, uống trà gì cũng vô dụng,nếu em muốn có thể đến dập lửa cho tôi không?”
Hoàng Đan nói:“Hôm nay mệt mỏi quá, không thể dập lửa cho anh được.”
“Em nói giống như dập lửa cho tôi là làm việc gì cực khổ mệt nhọc lắm vậy.”
Lưu Sở kêu cậu uống hết trà trong ly:“Mỗi lần em đều tự tìm tư thế thoải mái hay tư thế nằm sấp cũng được đó.”
Hoàng Đan nhìn hắn, không nói lời nào.
Thái dương Lưu Sở nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng dỗ nói:“Tôi sai rồi, công lao của em là lớn nhất.”
“Tha thứ cho anh.”
Hoàng Đan không cẩn thận uống bông hoa nhỏ vào trong miệng:“Thả nhiều hoa như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Em không nhìn được hàng tốt à, đây đều bảo bối, người khác tám đời muốn mà không có được đâu.”
Lưu Sở thúc giục:“Uống nhanh đi,không được để thừa một giọt nào.”
Hoàng Đan uống cạn trà trong ly:”Uống có thể thành tiên sao?”
Lưu Sở sờ sờ đầu cậu:“Trà này thật sự là thứ tốt, thành tiên thì không được thế nhưng còn có thể sung sướng nữa đó”
Hoàng Đan:“……”
Cậu ôm gối:“Tôi không ngủ với anh.”
Lưu Sở khoanh tay, cười xấu xa:“Nơi này rừng sâu núi thẳm rất hoang vắng, trời vừa tối, sẽ có rất nhiều thứ xuất hiện,em thật không ngủ cùng tôi sao?”
Hoàng Đan không quay đầu đi thẳng ra bên ngoài.
Lưu Sở đem người kéo về.
Không biết hoa đó là hoa gì,sau khi Hoàng Đan uống trà xong,trong cơ thể không còn khô nóng nữa,cậu lúc này mới hiểu được,người đàn ông không bỏ thứ gì khác bên trong cả mà chỉ là cố ý hù dọa cậu thôi.
Sau lần đầu tiên, Hoàng Đan đau đến hôn mê,khi thấy cảnh tường đó, trong lòng Lưu Sở rất cẩn thận tận lực nhịn xuống, cho nên hắn cũng không dám tàn độc bỏ thuốc như vậy.
Lưu Sở lật qua lật lại ở trên giường, không khống chế được mà nghiêng người sau đó đem mặt chôn trong cổ thanh niên.
Trong rừng trúc phát ra đôi chút tiếng vang, lá trúc dưới đất nhộn nhịp bay lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Ở chỗ gần cửa viện có một cây trúc sào, một đầu nhẹ nhàng hơi cắm xuống một cái hố đất nhỏ,nó bị gió xung quanh thổi đung đưa qua lại, chậm rãi từ từ, tùy lúc sẽ ngã vào một bên rồi lại theo cơn gió lắc lư sau đó hướng xuống một chút vào trong đất.
Ngày hôm sau, Hoàng Đan nhìn thấy Diệp Lam ở trong thành,cô đã thay đổi chủ ý, nói muốn gặp Bạch Oanh.
Hoàng Đan cũng không lộ ra vẻ mặt sửng sốt,trong sự dự liệu của cậu, từ ngày hôm qua nói chuyện ở ngọn núi,cậu đã chú ý tới hai giây khác thường của Diệp Lam.
Diệp Lam nói:“Người đàn bà đó là tử tù,em có thể gặp được không?”
Hoàng Đan không lập tức trả lời,e là cho Lưu Sở thêm phiền phức rồi,cậu chỉ nói không biết:“Để anh hỏi Lưu bộ đầu một chút.”
Diệp Lam nói:“Em đi với anh.’’
Ước chừng khoảng một nén nhang, Lưu Sở đã đến chỗ Huyện lão gia để trưng cầu ý kiến,ông ta đồng ý cho Diệp Lam đi vào đại lao, Hoàng Đan cũng cùng đi.
Trong đại lao này nhà tù không thiếu, căn cứ vào mức độ phạm tội nghiêm mà giam giữ, tử tù cũng phân chia ba khu,dựa theo trình tự xử phạt mà nhốt lại
Hoàng Đan và Lưu Sở chờ ở cửa,một mình Diệp Lam đi vào.
Hai bên hành lang đều là nhà tù, phạm nhân bên trong không bởi vì có cô gái xinh đẹp xuất hiện mà sôi trào, đều là người sắp chết bị sợ hãi và cái chết bao phủ, ai cũng không có tâm trạng đó.
Diệp Lam đi vào bên trong, dừng ở phía trước một nhà tù.
Bạch Oanh nằm trên mặt cỏ khô, mắt nhắm chặt, tay đặt ở bụng, đột nhiên nghe được một giọng nói,bà ta mở choàng mắt,nhìn thấy rõ người tới là ai bà ta gần như là lảo đảo nhào qua.
Hai ngày không ăn một hột cơm nào vào bụng nên thân thể Bạch Oanh rất yếu, hai chân nhũn ra,vì bà ta bổ nhào quá nhanh nên trực tiếp quỳ trên đất
Cách lan can, Diệp Lam nhìn xuống người phụ nữ quỳ xuống trước mặt mình:“Dì hai à,tôi cảm giác chắc là bà rất muốn gặp tôi lắm, cho nên tôi mới đến đây.”
Giọng bà hai thét vô cùng chói tay.
Khóe mắt Bạch Oanh giật giật,bà ta bắt lan can đứng lên:“Lam Lam, tôi rất muốn gặp cô, hiện tại cô đến rồi thì tôi chết cũng nhắm mắt.”
Diệp Lam nói:“Phải không?”
Tóc tai Bạch Oanh bù xù, trên người tản ra mùi thối:“Tôi bị trừng phạt đúng tội nhưng Tiểu Bảo là vô tội, nó không biết mẹ mình đã làm những việc này, có báo ứng gì tôi đều sẽ một mình gánh vác, Lam Lam, cầu xin cô hãy coi nó chung một họ Diệp mà về sau đừng gây khó dễ gì cho nó.”
Diệp Lam châm biếm:“Tôi không quen con trai bà.”
Bạch Oanh cảm xúc kích động:“Tiểu Bảo là em trai ruột của cô!”
Diệp Lam lạnh lùng nói:“Tôi không có em trai.”
Bạch Oanh thò tay đến bên ngoài lan can, cầm chặt tay Diệp Lam:“Lam Lam,cô không thể như vậy,trong thân thể Tiểu Bảo chảy là huyết mạch của Diệp gia,nó là hương khói của Diệp gia,là con ruột của cha cô……”
Diệp Lam đánh gãy:“Có liên quan gì đến tôi?”
Cô dùng sức tách mở từng ngón tay người đàn bà, lấy khăn lau vết bẩn trên cổ tay:“Dì hai,bà lén lúc kêu người đốt một ngọn lửa thêu sống mẹ tôi ở trong phòng,việc này chắc bà không quên chứ?”
Mọi cảm xúc trên mặt Bạch Oanh tại cứng lại trong một khoảnh khắc.
Diệp Lam đem vứt bỏ chiếc khăn, không nhanh không chậm nói,“Ngày tôi nhìn thấy người ở chổ tiệm may cũng là do bà sắp xếp.”
Vẻ mặt Bạch Oanh cứng đờ.
“Ngày hôn lễ đó,tôi có thể thuận lợi chạy trốn, cũng là do bà làm việc tốt.”
Diệp Lam ghé sát vào chút:“Bà biết tôi đang tìm người đó nên ở sau lưng đẩy tôi một cái,chỉ mong tôi điên rồi sau đó rời đi, vĩnh viễn không quay về nữa thì toàn bộ Diệp gia chính là của bà và con trai bà,tôi nói đúng không?”
Thanh âm Bạch Oanh kẹt lại trong cổ họng, một câu đều nói không ra được.
Diệp Lam híp mắt cười:“Bà tính toán rất tốt,dì hai,tôi nhớ rõ trong nhà bà là người giết heo,không nghĩ tới bà còn có mưu kế này,tôi thật sự là quá coi thường bà rồi.”
Bạch Oanh đẩy ra bên gò má dính sợi tóc hỗn độn, nói ra hết toàn bộ mọi chuyện, bà ta cũng không cần giả bộ thêm nữa:“Lão gia một lòng vì cô suy nghĩ, chưa bao giờ đặt mẹ con chúng tôi vào trong mắt,tôi cũng chỉ là muốn vì tương lai của con mình mà tính toán.”
“Mấy năm nay lão gia dạy tôi một đạo lý, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình,cô xem thường, khinh bỉ tôi, làm sao cũng được, hi vọng cô đối xử tử tế Tiểu Bảo.”
Diệp Lam vỗ tay:“Tôi như đang nghe một truyện cười rất buồn cười vậy.”
“Vụng trộm, giết người, tính toán âm mưu,bà lấy cớ đó để làm mấy chuyện này chắc cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho mình rồi,dì hai, tôi không thể không nói một câu,báo ứng của bà đến cũng không tính là muộn lắm đâu.”
Bạch Oanh mặt không đổi sắc:’’Thời điểm khi tôi bị lão gia vứt bỏ cũng đã đi lên một con đường không lối về rồi.”
Bà ta duy nhất không yên lòng chính là con trai của mình:“Lam Lam, mặc kệ cô nghĩ tôi như thế nào,cũng đừng đem lửa giận trút lên người Tiểu Bảo.”
“Chính xác,người lớn phạm tội không liên quan gì đến đứa bé.”
Diệp Lam nhìn người đàn bà bằng ánh mắt khinh bỉ:“Dì hai,tôi gần đây mới nhớ đến một chuyện,ban công năm đó sụp đổ, bà cũng ở gần đó, nếu bà nói cho tôi biết người cõng tôi ra là ai thì tôi có thể suy nghĩ lại một chút.”
Ánh mắt Bạch Oanh trốn tránh:“Chuyện mười mấy năm trước làm sao tôi nhớ rõ được.”
Diệp Lam nói,“Không nhớ rõ à,vậy tôi đi đây.”
Cô không đi đến mười bước, sau lưng truyền đến giọng của Bạch Oanh: “Đợi đã!”
Diệp Lam xoay người đi trở về trước mặt người đàn bà:“Dì hai,bà đã nhớ ra rồi sao?”
Một hồi lâu Bạch Oanh nói ra hai chữ,giọng nói áp cực nhẹ,như kiêng dè cái gì:“Điền gia.”
Diệp Lam lập tức không kịp phản ứng:“Cái gì?”
Bạch Oanh hít sâu:“Tôi nhìn thấy người đàn ông đi vào cứu cô,cậu ta là người Điền gia.”
Diệp Lam ngây dại, cả người vẫn không nhúc nhích.
Bạch Oanh nhẹ giọng nói:“Những chuyện tôi biết tôi đã nói hết rồi, Lam Lam,xin cô đừng gây khó dễ cho Tiểu Bảo.”
Diệp Lam bỗng nhiên kêu to, nổi điên thò tay vào trong can bên trong,dùng lực kéo cổ áo Bạch Oanh:“Không có khả năng,bà nhất định là nhìn lầm, người đó không có khả năng là người Điền gia,dì hai,bà nói cho tôi biết, là bà đang gạt tôi đúng không?”
Bạch Oanh cổ áo bị kéo lên, sau gáy bà ta đau nhức:“Điều tôi nói là sự thật.”
Diệp Lam thất thanh la hét:“Vậy tại sao mấy năm qua bà không nói với tôi?Bà muốn tôi suy sụp thì trực tiếp nói chuyện này cho tôi biết là được rồi?
Cô nghĩ tới cái gì:“Nếu bà trực tiếp nói cho tôi biết chân tướng, tôi sẽ rất khó chịu, thế nhưng tôi cũng sẽ nhận rõ hiện thực, từ trong đau thương đi ra, nhưng nếu bà không nói cho tôi biết,tôi chỉ biết điên cuồng tìm kiếm một đời như vậy, đối với bà mà nói,về sau càng tốt!”
Bạch Oanh không nói chuyện, tương đương cam chịu.
Diệp Lam nâng móng tay màu đỏ lên, dùng lực cào Bạch Oanh.
Mặt Bạch Oanh bị cào ra máu,bà ta đau la to:“Có ai không–”
Bên ngoài Hoàng Đan và Lưu Sở đều có thể nghe được đoạn đối thoại của hai người phụ nữ,khi nghe thấy tiếng kêu Bạch Oanh,bọn họ lập tức chạy vào đi.
Bạch Oanh hoàn toàn thay đổi.
Diệp Lam bị Lưu Sở cưỡng ép kéo ra, đồng tử cô mở to ra, cả người đều bị vây bởi một trạng thái kinh hoảng.
Hoàng Đan chú ý tới móng tay màu đỏ của Diệp Lam,cảm giác làm cho người ta sợ hãi, không biết là nguyên nhân do sơn móng tay màu đỏ hay là da thịt trong móng tay cô đang nhỏ máu xuống.
Cậu đem tầm mắt hướng lên trên dừng ở trên mặt Diệp Lam,cô không khóc.
Thế nhưng cô đã sụp đỗ.
Diệp Lam trước mắt so với lần trước hoàn toàn khác nhau,trong mắt không có ánh sáng, toàn thế giới đều biến thành màu đen,niềm tin chống đỡ của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi trở về, Diệp Lam nhốt mình trong phòng khách sạn.
Hoàng Đan và Lưu Sở tại Diệp Lam ở đối diện, sợ cô nghĩ quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ.
Ban đêm, Hoàng Đan nghe được một tiếng thét tê tâm liệt phế, sau là âm thanh gào khóc, làm cho người ta cảm thấy rất bi thương.
Tuy rằng Hoàng Đan không nghe rõ câu chuyện Diệp Lam và Bạch Oanh nói,nhưng cậu cũng biết một tin tức, người mà Diệp Lam khổ tâm tìm kiếm nhiều năm đã chết rồi.
Điền gia là một manh mối.
Hoàng Đan từ ký ức nguyên chủ không xem ra được đoạn ký ức nào,cậu hỏi Lưu Sở:“ Điền gia trên trấn lúc trước, về sau đã xảy ra chuyện gì.?’’
Lưu Sở nói không rõ lắm:“Khi tôi đến trấn trên chỉ có một số nhà giàu như nhà em và nhà họ Diệp,ngoài ra thêm mấy nhà khác ông chủ Trương mở tiệm bán thuốc,bà chủ đới Đới của tửu lâu đều làm ăn rất lớn, không có Điền gia nào cả.”
Ngày Bạch Oanh chém đầu bị nhét đầy thức ăn vào trong miệng, còn không ít người vây quanh xem.
Loại tình cảnh máu tanh này, đối những người đó mà nói giống như cảnh giết gà không khác nhau lắm, đều là một đao đi xuống đầu rời khỏi cổ.
Hơn nữa,toàn bộ quá trình chém đầu diễn ra rất lưu loát,không cần phải chịu tội nhiều.
Diệp Lam đứng trong đám người,đầu đội mũ sa, lộ ra cái vót nhọn bên ngoài tản ra một hơi thở xám trắng.
Hoàng Đan kéo tay hắn xuống, nhìn thấy tay quái tử đã cầm đầu người đàn bà,trên đất đầy máu tươi.
Bạch Oanh chết.
Sau khi ba người rời đi thì đến một tiệm nhỏ ăn mì tiết vịt.
Trong dạ dày Hoàng Đan có chút khó chịu, Diệp Lam vớt mì ăn, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng gì thế nhưng trên mặt cô không còn một giọt máu.
Lưu Sở giống như người bình thường không có việc gì cả.
Ăn chưa được một lúc, Diệp Lam ném xuống bát đũa chạy ra, ngồi xổm ở ven đường nôn mửa.
Hoàng Đan không rõ:“Cô ấy khó chịu như vậy tại sao còn muốn đi xem?”
Lưu Sở ăn từng miếng tiết vịt:“Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, rất đáng sợ.”
Hoàng Đan nói:“Đúng vậy đó.”
Lưu Sở nói:“Em hiểu rõ tôi hơn thì biết trong lòng tôi đã có một mình em.’’
Hoàng Đan:“……”
Buổi chiều hôm đó, có hai người đàn ông lạ đến khách sạn, trong đó còn có một người ôm một đứa bé đang ngủ say.
Hoàng Đan nhận ra đó là Tiểu Bảo con trai Bạch Oanh.
Diệp Lam gọi người đến trên trấn để nhận lại đứa bé.
Đứa bé nhỏ như vậy không hiểu được thế sự, cũng không biết mẹ mình vì giết người đã không còn trên đời nữa.
Hoàng Đan mơ hồ biết cách nghĩ của Diệp Lam,cậu không hỏi, chờ đối phương chủ động nói.
Diệp Lam đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên bụng nó:“Tống Vọng,em phải đi.”
Hoàng Đan không có hỏi đi nơi nào, cũng không nói gì khác, chỉ nói:“Thuận buồm xuôi gió.”
Diệp Lam đối với người bạn tâm giao duy nhất này có vài phần không nỡ:“Về sau có duyên,chúng ta sẽ gặp lại, không phải bên trong thôn trấn mà là ở nơi khác.”
Tiểu Bảo đá rơi chăn xuống, Diệp Lam đắp lại một lần nữa.
Hoàng Đan mày động động, nguyên chủ thích người này,rất tốt.
Khi đi tới cửa, Hoàng Đan quay đầu“Anh nghe bà hai Thái nói người em muốn tìm là người Điền gia,năm đó……”
Không đợi cậu nói tiếp, Diệp Lam đã đánh gãy:“Tống Vọng, có những chuyện anh không biết thì tốt hơn.” Biết đến càng nhiều sẽ càng chán ghét cuộc sống của mình ở nơi đó mà thôi.
Hai ngày sau, Hoàng Đan đưa Diệp Lam đến bến tàu.
Diệp Lam ôm Tiểu Bảo đi ở phía trước, phía sau có hai hạ nhân, trong tay xách rương hành lý nhỏ.
Sau khi lên thuyền, Diệp Lam nói bên tai Tiểu Bảo gì đó, Tiểu Bảo hướng về phía Hoàng Đan không ngừng vẫy tay.
Hoàng Đan đứng ở bến tàu, có chút bùi ngùi.
Lưu Sở nhíu mày:“Thuyền sắp đi rồi, còn có gì để xem?”
Hoàng Đan nói:“Cha Diệp sẽ rất thương tâm.”
Diệp Lam tình nguyện sắp xếp đem thằng bé đi, lại còn không cho ông được bao nhiêu ấm áp, bản thân cũng không muốn trở về nơi đó, cô hoàn toàn đã căm ghét đến cực điểm,không muốn bước vào thôn trấn kia nửa bước.
Trên thuyền bỗng nhiên có một người chạy xuống, là Diệp Lam.
Hoàng Đan nhìn cô chạy đến trước mặt mình, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói:“Tống Vọng, thôn trấn là một ngôi mộ lớn, sẽ biến người thành không giống người, anh đừng trở về, nên cùng Lưu Sở sống qua ngày đi ở huyện thành này đi.”
Hoàng Đan sửng sốt.
Diệp Lam lại nói,“Lưu Sở đối với anh rất tốt, chúc anh hạnh phúc.”
Thuyền rời đi, Hoàng Đan mới hoàn lại hồn.
Lưu Sở để thân mình cho thanh niên dựa vào, đầy mặt hiếu kỳ:“Cô ấy nói nhỏ với em cái gì vậy?”
Hoàng Đan nói:“Anh đều nghe thấy,còn hỏi cái gì.”
Lưu Sở sờ sờ mũi.
Đưa Diệp Lam đi, Hoàng Đan và Lưu Sở đến hiệu chụp hình.
Sư phụ vừa nghe tên Hoàng Đan thì đem túi giấy to của Diệp Lam giao cho cậu.
Bên trong giấy gói to để hai tấm ảnh chụp đen trắng, là ngày đó Diệp Lam chụp cho Hoàng Đan và Lưu Sở.
Tấm thứ nhất là Hoàng Đan và Lưu Sở sóng vai đứng chung một chỗ, Lưu Sở choàng tay qua bờ vai của cậu, một bên khóe miệng nhếch lên, giữa mi mắt có vài phần vô lại.
Một tấm khác là ảnh Diệp Lam vô tình chụp được.
Hoàng Đan bị vấp dây leo, Lưu Sở kéo lấy cánh tay cậu, động tác hai người cũng không mờ ám, nhưng hình ảnh dừng trong nháy mắt có thể thấy rõ sự căng thẳng trong mắt Lưu Sở.
Loại căng thẳng để lộ tình cảm đều có thể nhận ra từ trong bức ảnh, tuyệt đối không thuộc về giữa bạn bè và huynh đệ.
Tấm ảnh chụp này đã làm bại lộ quan hệ của bọn họ.
Khó trách Diệp Lam lại nói hai câu cuối cùng kia.
Hoàng Đan muốn đem ảnh chụp đặt về bên trong gói to thì bị một bàn tay lớn lấy đi:“Thì ra tôi nhìn rất anh tuấn nha.’’
“……”
Lưu Sở nhìn thanh niên trong ảnh chụp:“Chúng ta có tướng phu thê.”
Hoàng Đan đem đầu lại gần:“Có sao?”
Lưu Sở nói có:“Em xem,em có hai con mắt một cái mũi thêm một miệng nữa,tôi cũng vậy, rất có tướng phu thê đúng không, vừa nhìn đã biết là một đôi trời định rồi.”
Hoàng Đan:“……”
Lưu Sở coi tấm ảnh như bảo bối để vào bên trong túi giấy,lại coi như túi giấy như bảo bối để vào trong lòng:“Không thể tin được kỹ thuật chụp ảnh Diệp tiểu thư lại tốt như vậy,thật hối hận không để cô ấy chụp thêm mấy tấm nữa.”
Hoàng Đan nói:“Có hai tấm là đủ rồi.”
Lưu Sở nhướn mày cười:“Nói cũng đúng, ở đó không có em khỏe mạnh đứng trước mặt tôi,người sống còn có thể sờ,tôi nhìn ảnh chụp làm gì, sờ lên đều lạnh,.”
Hoàng Đan nói:“Nhỏ chút,sư phụ nhìn qua bên đây nhiều lần rồi.”
Lưu Sở thở dài:“Vẫn là về ngọn núi của tôi đi,tôi đùa em thế nào, gọi em bao nhiêu cũng không ai nghe thấy.”
Hoàng Đan cùng hắn vào núi,cũng không thể xuống giường được nữa.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, Hoàng Đan ở trong huyện thành mấy ngày,cậu không thể không trở về.
Lưu Sở về cùng với cậu.
Mấy người Tứ Mao xuất hiện ở nhà họ còn dẫn theo cha mẹ, thân mật ăn uống một bữa sau đó mọi người cùng nhau lên đường.
Nửa đường trở về trấn, Hoàng Đan gặp thư sinh.
Thư sinh nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng từ xe ngựa trước mặt nhảy xuống,chạy đến chổ cậu:“Đại thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.”
Hoàng Đan mí mắt giật giật:“Cậu nói đi.”
Thư sinh nói Tống gia xảy ra nội đấu, tộc trưởng chết, còn nói lão phu nhân ngã bệnh, lão sư bị đánh trọng thương.
Mí mắt Hoàng Đan giật còn dữ dội hơn.
Sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Cậu nhìn về xe ngựa phía sau:“Lão sư ở bên trong sao?”
Thư sinh gật gật đầu:“Tôi đưa lão sư về nhà dưỡng thương.”
Hoàng Đan đi đến chỗ xe ngựa, vén mành lên xem, lão sư dựa vào vách xe, trán quấn vải thưa,tinh thần rất không tốt,so với lúc cậu gặp kém hơn rất nhiều.
“Lão sư.”
Triệu lão sư chậm rãi mở to mắt:“A Vọng, là cậu à,cậu trở lại rồi à?”
Hoàng Đan nói không phải:“Là lão sư ông rời khỏi.”
Triệu lão sư mơ mơ màng màng,do bị thương lão nên trong giọng nó có chút đục ngầu:“Rời đi? Tôi rời đi chỗ nào?”
Hoàng Đan nhíu mi tâm:’’Lão sư, nơi này là Bát Nguyệt Loan,đã rời trấn rất xa rồi.”
Cậu kỳ quái,nhìn phản ứng lão sư,hình như không biết mình bị thư sinh mang đi,giống như khi cậu gọi thì đối phương mới vừa tỉnh lại thôi.
Triệu lão sư nói lên một hơi, kêu thư sinh đến.
Hai thầy trò ở bên đường cãi nhau.
Hoàng Đan nghe một lát, nghe ra là do thư sinh tự chủ trương.
Cậu có thể hiểu được.
Nếu lúc Triệu lão sư tỉnh táo, mặc kệ là ai,cũng sẽ chỉ thẳng nói toạc ra,lão sẽ không rời thôn trấn,không rời xa lão bà bà.
Thư sinh là vì muốn lão sư mình qua được một kiếp này.
Triệu lão sư có thương tích, rất nhanh không nói không nổi nữa, trong lòng lão biết biết học sinh mình làm như vậy là muốn tốt cho mình nhưng vẫn tức giận.
Thư sinh đỡ lão sư vào trong xe, đi ra nhìn Hoàng Đan nói:“Đại thiếu gia,anh mau trở về đi, có lẽ còn có thể nhìn thấy mặt lão phu nhân lần cuối.”
Lời này Lưu Sở cũng nghe được.
Hắn sải bước đến, đứng ở giữa Hoàng Đan và thư sinh:“Được rồi, lời đừng nói lời vô nghĩa nữa, Tống thiếu gia, nhanh chóng đi.”
Hoàng Đan nói:“Tôi có vài lời muốn hỏi lão sư.”
Triệu lão sư khí sắc càng kém:“A Vọng, cậu đưa lão sư trở về đi.”
Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại:“Lão sư, nội dung ghi lại trong sách cổ là thật hay giả?”
Triệu lão sư ngẩng cao đầu:“Tin là có, không tin là không có.”
Hoàng Đan nói:“Ông vẫn không có nói cho con biết đáp án.”
Triệu lão sư nói,“Lão sư nói cho cậu đó chính là đáp án, tự cậu cân nhắc đi.”
Lão than một tiếng,“Lại nói, lão sư cũng nghiên cứu hơn nửa đời người mới có thể xem được cổ văn bên trong đó, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể làm đến được một bước này.”
Hoàng Đan tâm nói, đó là cậu tìm hệ thống tiên sinh, dùng tích phân đổi lấy bản phiên dịch thôi.
“Trong sách cổ ghi lại, yêu quái có thể đổ máu, thế nhưng không thể rơi nước mắt, rơi một giọt nước mắt thì sẽ bị giảm bớt một trăm năm tu vi, một khi tu vi hao hết, sẽ biến mất trong trời đất, hoặc biến lại nguyên hình, lão sư tin sao?”
Triệu lão sư nói,“Lão sư tin hay không, đều không được thay đổi được cái gì.”
Hoàng Đan nhìn lão sư giống như thật sự không rõ lắm,cũng không giấu diếm cái gì,thì không hỏi chuyện sách cổ nữa hỏi:“Lão sư, mười mấy năm trước, trấn trên có phải có một Điền gia hay không?”
Ngày đó cậu ở trong lao nghe được Điền gia thì có một loại ảo giác cổ quái,cảm giác nguồn góc của tất cả các bí ẩn đều ở trong này.
Giống như chỉ cần cởi bỏ bí ẩn, mọi chuyện đều sẽ rõ ràng,yêu quái cũng có thể tìm được.
Triệu lão sư suy yếu nói,“Thằng bé ngốc, khi đó lão sư còn chưa đến trấn thì làm sao biết được?”
Hoàng Đan nói:“Lão sư chắc là có nghe qua?”
Triệu lão sư khép lại mí mắt:“Không bằng cậu trở về hỏi bà nội cậu một chút đi, có lẽ bà ấy sẽ kể cho cậu nghe một chút chuyện cũ nào đó.”
Trong câu nói này có hàm ý khác,cất giấu một cái gì đó.
Hoàng Đan biết mình không hỏi ra được cái gì,khi chuẩn bị buông xuống mành,cậu nghe được thanh âm lão sư:“Mau trở về đi, bà nội cậu đang chờ cậu đó.”
Hoàng Đan lập tức cáo từ thư sinh.
Thư sinh đứng ở tại chỗ, ánh mắt chậm chạp không thu hồi.
Đoàn người Hoàng Đan ra roi thúc ngựa, chạy về trên thị trấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT