Trời hôm nay đầy mây, ánh sáng trong phòng không tốt.
Vương Nguyệt Mai nửa nằm:“Sáng sớm,bên ngoài đã ồn ào như vậy, đã xảy ra chuyện gì, Thúy Linh con nói đi.”
Bà ta dường như không biết rõ tình hình, nhưng hình như là có chủ ý khác.
Ngô Thúy Linh nói:“ Buổi sáng Hà Vĩ đã chết.”
Vương Nguyệt Mai hỏi“Chết như thế nào?”
Ngô Thúy Linh lắc đầu.
Vương Nguyệt Mai nhìn cô:“Không biết,hay là không muốn nói?”
Ngô Thúy Linh nói:“Không biết.”
“Phải không?” Vương Nguyệt Mai còn đang nhìn cô:“Sao tôi lại nghe bác cả của cô nhắc đến Đại Quý?Việc Hà Vĩ chết, có quan hệ gì đến cái chết của Đại Quý.
Ngô Thúy Linh nói:“ Tối hôm qua có người đi qua nhà Hà Vĩ nhìn thấy một bóng dáng.”
Cô mím môi, giọng nói có chút phát run:“Bọn họ ở trong vườn trúc phía sau phòng của nhà Hà Vĩ phát hiện …… Phát hiện ……”
Vương Nguyệt Mai không kiên nhẫn nói:“Người con lớn như vậy rồi, nói cũng không nói rõ được sao?”
“Áo khoác ngắn, áo khoác ngắn màu đỏ của Đại Quý.”
Ngô Thúy Linh nắm chặt hai tay, run run môi:“Mọi người đều nói Đại Quý về lấy mạng anh ta.”
Vương Nguyệt Mai nói“Mẹ nhớ rõ, quần áo lúc còn sống của Đại Quý đều đã bị đốt đi hết rồi, con nói cho mẹ biết, áo choàng ngắn là sao như thế?”
Ngô Thúy Linh nói:“Không hiểu được.”
Mắt lạnh Vương Nguyệt Mai đảo qua:“Thúy Linh, nửa người dưới mẹ bị liệt chứ đầu không bị liệt.”
Ngô Thúy Linh cảm xúc có chút kích động:“Mẹ, lúc trước thu xếp đồ đạc cho Đại Quý mẹ cũng ở đó, con thật sự không biết gì cả.
“Buổi sáng con đến bờ ao gánh nước,lúc nghe nói việc này, cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng trở về nhà.”
Vương Nguyệt Mai cầm kim ngân trên đầu ấn vào trong tóc:“Vậy con chột dạ cái gì?”
Ngô Thúy Linh giải thích nói,“Mẹ,con không có chột dạ, con chỉ là nghĩ không ra.”
Vương Nguyệt Mai lại hỏi,“Tối hôm qua sau khi Kim Hoa đi, mẹ kêu con, tại sao con không vào?”
Ngô Thúy Linh nói:“Ban ngày trong ruộng cấy mạ, eo con bị trật, nên đi ngủ sớm.”
Vương Nguyệt Mai còn muốn nói chuyện vẫn chưa mở miệng thì Lý Căn lên tiếng:“Thúy Linh, em đi làm điểm tâm đi, nhìn xem dưới bếp còn lửa không.”
Ngô Thúy Linh xoay người.
Vương Nguyệt Mai liền phát giận:“Ăn cái gì mà ăn, còn chưa rõ nguồn gốc chuyện này, con đi đến phòng cô ta xem đi.”
Lý Căn nhíu mày:“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”
Sắc mặt Vương Nguyệt Mai không tốt:“Em trai con đã ở dưới lòng đất hai năm, bây giờ còn bị người ta lợi dụng, việc này làm sao mà không quan tâm được?”
Lý Căn nói:“Chuyện này còn chưa làm rõ……”
Vương Nguyệt Mai đánh gãy lời con trai:’’Cho nên mẹ mới kêu con đi xem’’
Lý Căn phiền muộn đá một cước vào cửa, đi cùng Ngô Thúy Linh đến phòng của cô.
Ngô Thúy Linh đi theo phía sau, thò tay vén tóc ra sau tai:“Anh cả, anh đừng tức giận với mẹ, trong lòng mẹ cũng không thoải mái.”
Lý Căn nói:“Anh biết.”
Ngô Thúy Linh mặt tái nhợt, muốn nói lại thôi“Anh cả, anh nói, áo khoác ngắn của Đại Quý sao lại……”
Lý Căn chỉ nói:“Người đáng sợ hơn quỷ nhiều.”
Một lát sau, Lý Căn đi báo cáo kết quả,“Mẹ, con xem trong phòng không có đồ vật của Đại Quý.”
Vương Nguyệt Mai nói,“Đương nhiên không có, bởi vì tất cả đều đem đốt rồi”
Lý Căn không thể hiểu,“Vậy mẹ kêu con đi xem làm gì?”
Vương Nguyệt Mai chưa nói nguyên nhân:“Lại đây xoa bóp chân cho mẹ đi’’
Lý Căn ngồi vào bên giường, xoa hai cái đùi không có cảm giác của mẹ mình.
Vương Nguyệt Mai nói:“ Hà Vĩ là bị báo ứng.”
Ánh mắt Lý Căn hỏi thăm.
Vương Nguyệt Mai nhớ lại,nói là trước kia Hà Vĩ và Lý Đại Quý đi thu lông ngỗng khắp nơi để bán cho đoàn làm phim, ở bên ngoài làm cho một cô gái điên có bầu, sau này cô gái điên kia khó sinh, một lớn một nhỏ đều chết.
“Việc này chẳng mấy người biết được.”
Lý Căn thổn thức.
Vương Nguyệt Mai nói,“Con coi nhà họ Hà đi, nhà họ sẽ không tự mình tìm lên cửa đâu.”
“Bên ngoài dù có nói thế nào, thì để bọn họ nói đi, con không cần phải phản ứng.”
Quả nhiên như Vương Nguyệt Mai đoán,nhà họ Hà cũng không lộ ra.
Một là,bọn họ giải thích không được, nguyên nhân con trai mình chết trong phòng, hai là bọn họ không rõ ràng áo khoác ngắn đó là ai đem đến.
Ba là, bọn họ đã làm việc trái với lương tâm.
Nhiệm vụ Hoàng Đan là tra ra hung thủ sát hại Lý Đại Quý, về phần Hà Vĩ là bệnh chết hay bị hù chết,với cậu không có liên quan.
Chẳng qua cái chết Hà Vĩ lại kéo theo Lý Đại Quý, Hoàng Đan muốn lần theo cọng dây này mà kiểm tra một cái.
Hoàng Đan tìm Trương Anh Hùng, nói chuyện phiếm với cậu ta.
Trương Anh Hùng đang quấn hai ống tay áo*lên cặp chân của mình:,“Tuy rằng em không biết Hà Vĩ chết như thế nào, nhưng khẳng định không phải là hồn anh Đại Quý đòi mạng.”
*Ống tay áo:ống tay dùng để đeo lên cánh tay để bảo vệ khi lao động.
Hoàng Đan ngồi xổm xuống,“Sao cậu lại khẳng định như vậy?’’
Trương Anh Hùng nói,“Theo em được biết, Hà Vĩ rất biết nịnh nọt vỗ mông ngựa anh Đại Quý,hai người không có gì đụng chạm cả.”
Hoàng Đan nói,“Phải không? Nhưng anh nghe nói, Hà Vĩ có suy nghĩ kia với chị Thúy Linh đó.”
Trương Anh Hùng đầy mặt khiếp sợ:“Không thể nào?”
Hoàng Đan:”……”
Trương Anh Hùng chậc chậc:”Anh không phải ở bên ngoài làm công sao, sao còn biết nhiều hơn em nữa?”
Tâm Hoàng Đan nói, đó là bởi vì mắt cậu bị mù.
Trương Anh Hùng cúi đầu kéo kéo bao tay,“Nhưng mà,coi như Hà Vĩ thích chị Thúy Linh, với dáng vẻ sợ sệt thế kia thì có làm được gì đâu’’
“Mọi người nói cái chết của anh Đại Quý có liên quan đến Hà Vĩ, thật sự giống đến như vậy, vãi cả trứng luôn đấy.”
Cậu ta chậc lưỡi:”Ngày anh Đại Quý chết, Hà Vĩ và chị Thúy Linh ở đỉnh núi Bò Sài, cho nên anh ta không khả năng giết anh Đại Quý.”
Hoàng Đan nâng mí mắt,“Cậu xác định?”
Trương Anh Hùng nói,“Xác định chứ, em ở phía sau bọn họ mà.”
Hoàng Đan nói:“Lúc trước anh hỏi cậu, sao cậu không nói mấy chuyện này’’
Trương Anh Hùng khụ một tiếng,“Mẹ em không cho em nói ra ngoài’’