Bảy tám giờ, phố xá vô cùng ầm ĩ, mấy âm thanh ồn ào kia huyên náo đến dữ dội, không chịu cô đơn mà đến trêu chọc dây thần kinh uể oải một ngày của mọi người, cũng vì muốn kéo bọn họ, muốn đem hết tất cả sức lực còn lại tiêu hao triệt để trước khi ngủ.
Quán ăn ven đường được đặt từ đầu đường tới cuối phố, mấy người nam để trần, xoạc chân uống rượu vung nấm đấm, có trong miệng ngậm cây tâm tre, để chân lên trên ghế plastic, có phun đàm, ném rác rưởi lung tung, có đứng lên vui chơi giải trí, bọt nước miếng phun một bàn, cũng có cầm chai bia lớn tiếng ồn ào, dùng chiếc đũa gõ bát đĩa, đầy mặt không kiên nhẫn hối thúc mang đồ ăn nhanh lên.
Nhóm ba đến năm cô gái nhỏ ngồi ở một cái bàn, các cô không uống rượu, chỉ ăn một ít thịt dê xiên và mực nướng, tránh mấy người đàn ông ồn ào kia, cười cười nói nói, trao đổi mấy việc nhỏ với nhau.
Một nhà đi ra ngoài, cũng không quá mức gây sự chú ý cho mọi người, gọi bao nhiêu ăn bao nhiêu, ăn xong thì đi dạo, xem náo nhiệt, không gây chuyện.
Người trên đường như nước chảy không ngừng, khí thải ô tô cuốn bụi đất bay vọt lên, tiếng nồi nia xoong chảo tiếng va chạm liên tiếp ở bên trong cửa nhỏ, phục vụ bận rộn đến mức chân chạm đến gáy.
Bất tri bất giác, đồ nhắm rượu quấn thêm mùi mồ hôi, xen lẫn các mùi vị khác cùng nhau, bị gió đêm khô nóng thổi đến, bay đến nơi nơi đều có.
Hoàng Đan ngồi xổm ven đường, tầm mắt từ trái sang phải, từ trước đến sau, cậu phát hiện hoàn cảnh gần đó rất bẩn, cũng loạn.
Ở thế giới hiện thực, Hoàng Đan sống mấy chục năm, chưa bao giờ ăn quán cơm ven đường lần nào, cũng không từng thật sự tiếp xúc với những người ở tầng lớp thấp này, sau khi tiếp xúc qua, mới đầu là rất bài xích, rất khó có thể chịu đựng, chậm rãi cũng dần thích nghi được.
Hoàng Đan đúng là đang trưởng thành, nhưng từ trong xương của cậu là một người lạnh nhạt, có thể giống như trước đây thì sẽ hoàn toàn không nhìn đến, còn như bây giờ thì có thể thử quan sát, đi để ý, suy nghĩ cho người khác.
Hơn hết, Hoàng Đan thông qua những lần xuyên việt hiểu rõ được một số chuyện, mỗi người có cuộc sống thuộc về riêng mình, từng người phải tự vươn đến quỷ đạo của cuộc đời, chạy nhanh đến hay bò dưới đất, ngã sấp xuống, thất bại không đứng nổi, cho dù là loại nào, chỉ cần không phạm pháp, không vi phạm đạo đức cùng lương tâm thì chắc chắn sẽ được tôn trọng.
Mấy thứ vi phạm kia, Hoàng Đan cũng chỉ có thể không tôn trọng, không thể yêu cầu người khác cũng giống như mình, tôn trọng hay không tôn trọng không phải do cậu, chỉ thế thôi, cậu không tư cách can thiệp, cũng không có lập trường trong đó, bởi vì đó là sự lựa chọn cuộc sống của mỗi người.
Làm người, quan trọng nhất là được vui vẻ.
Hiện tại Hoàng Đan vui vẻ hơn lúc trước, cậu biết.
Dù cho hành trình xuyên việt không biết lúc nào sẽ kết thúc, cuối cùng sẽ gặp chuyện gì, cục diện và hoàn cảnh đã đối mặt hoặc chưa từng đối mặt, tình thế bức bách, không thể không tìm hiểu lòng người hoặc những điều chưa hiểu được, cậu rất vui vẻ, bởi vì cảm thấy cuộc sống phong phú.
Hơn nữa, không rõ tại sao xuyên việt, khiến cậu cảm nhận được được yêu là như thế nào, cũng yêu người khác, đây là khác nhau rất lớn giữa thế giới hiện thực và thế giới nhiệm vụ.
Hoàng Đan thả lon nước xuống đất, vỗ vỗ trên cánh tay cậu, mấy con muỗi chết sống không chịu bay đi, uống vừa vừa thì có thể, không thể lòng tham không đáy như vậy chứ.
Trên hai cánh tay có rất nhiều vết muỗi cắn, một khúc nhỏ trên mắt cá chân dưới ống quần cũng có, từng cái đều rất lớn rất đỏ, Hoàng Đan nhìn, trong lòng thở dài, thần kinh đau đớn của cậu mà còn, chỉ có thể vừa gãi vừa khóc.
Tôn Tứ Khánh uống nhiều, nói cũng rất nhiều, ông ta nói lộn xộn một trận, nói bản thân từng nở mày nở mặt thế nào, hôm nay khốn cùng thất vọng cỡ nào, cũng nói vật giá tăng, ăn không nổi cái này, ăn không nổi cái kia, dự định bán nhà, làm sao cũng không thể về quê, mất mặt lắm.
Sau khi uống xong rồi ném chai bia cuối cùng xuống đất, Tôn Tứ Khánh ợ hơi một cái, đầu dựa vào cột điện, nhắm mắt, thở một tiếng rồi lại một tiếng.
Hoàng Đan nhìn chai bia ngã trái ngã phải dưới đất một chút, cậu thu một đống đặt ở bên cạnh thùng rác.
Không đến hai phút, có người thu đồng nát kéo túi bạt dứa lại đây, nhanh nhẹn lấy túi chai bia lớn đi, vui tươi hớn hở nói,“Chàng trai, cám ơn cậu.”
Hoàng Đan chỉ quầy hàng quán ăn ven đường,“Bên kia có rất nhiều.”
Thu đồng nát dùng tay đen bẩn bát bát bên trong thùng rác, không bát được cái gì, thất vọng chép miệng,“Người cướp rất nhiều, mắt nhìn sót một cái, chạy chậm một bước, xác định vững chắc là sẽ không kịp.”
Hoàng Đan sửng sốt, thu đồng nát đi cậu mới hồi phục tinh thần lại, cậu đỡ lấy người trung niên sắp ngã xuống đất,“Chú Tôn, trở về không?”
Tôn Tứ Khánh nói không quay về, nhưng người ông ta đã từ cột điện đứng lên.
Hoàng Đan kiểm tra túi, chìa khóa cùng ví tiền đều còn, không mất, cậu nhấc chân đuổi kịp Tôn Tứ Khánh.
Tôn Tứ Khánh lắc lư đi về phía trước, áo khoác ướt mồ hôi hôi khoác trên đầu vai, ông ta lớn đầu lưỡi, miệng đầy mùi rượu,“Tiểu Quý cậu nói một chút, con người tại sao không phải là một món đồ chứ?”
Hoàng Đan nhìn bóng dáng không ổn của người trung niên, hơn bốn mươi tuổi, vợ chạy đi với người khác, tìm không thấy, cũng không trở về, chuyện của bản thân không thành, không đấu tranh, thái độ sống tiêu cực, qua được ngày nào hay ngày đó.
Tôn Tứ Khánh hướng mặt đất mắng một cái, hùng hùng hổ hổ,“Bố mày gặp nạn, một đám toàn mẹ nó gạt sạch quan hệ với bố mày, còn nghĩ cách diễu võ dương oai*, lọt vào dưới khe đá, móa, năm đó lúc bố mày phát đạt, những người đó đều mẹ nó cầu xin muốn làm anh em với bố mày, cũng có khi tranh giành làm cháu trai, hận không thể chui dưới đũng quần bố mày, liếm giày cho bố mày!”
* Diễu võ dương oai: phô trương uy thế hoặc sức mạnh để đe dọa hoặc khoe khoang.
Hoàng Đan nói,“Chú cũng nói là thời điểm phát đạt.”
Lòng người dễ thay đổi, cậu biết đạo lý đó.
Thân hình Tôn Tứ Khánh đằng trước mạnh ngừng lại, ông ta xoay người, trừng qua ánh mắt phủ đầy tơ máu, hung thần ác sát, giống như đã bị chọc trúng chân đau, muốn ăn thịt người.
Sắc mặt Hoàng Đan bình tĩnh, trên đường cái có người qua người lại, cậu không lo lắng.
Mắt Tôn Tứ Khánh ứ máu, gân xanh trên cổ nổi lên, ông ta bắt lấy T-shirt trước ngực Hoàng Đan, ngay sau đó ngã quỵ về phía trước.
Hoàng Đan đỡ Tôn Tứ Khánh về cư xá, lên bậc thang một bậc rồi một bậc kéo đến tầng ba, toàn thân cậu đều nhỏ nước, mệt muốn chết, thở phì phò hỏi,“Chú Tôn, chìa khóa của chú đâu?”
Tôn Tứ Khánh ngồi dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Đan quét mắt nhìn hộ 301 đối diện người chết ông Trương ở, nhớ tới đêm đó Tôn Tứ Khánh đứng đập cửa nói những lời này, hơi nóng trên người nháy mắt giảm xuống rất nhiều, cậu lui về phía sau một bước, cách một khoảng kêu,“Chú Tôn.”
Tôn Tứ Khánh còn nghiêng đầu ngồi ở dưới đất, vẫn không nhúc nhích, không cho có ý định trả lời.
Giọng Hoàng Đan thấp,“Tiểu Kiệt mở cửa cho chú kìa.”
Tôn Tứ Khánh không phản ứng như trước.
Hoàng Đan nhíu nhíu mi, cậu lại nói,“Chú Tôn, chú không đi vào, Tiểu Kiệt sẽ tức giận đó.”
Tôn Tứ Khánh vẫn không có phản ứng.
Hoàng Đan thử không hiệu quả, cậu có chút thất vọng, chỉ có thể tìm kế hoạch khác, cúi lưng không kéo dài nữa, thò tay đi sờ túi Tôn Tứ Khánh.
Đúng lúc này, Tôn Tứ Khánh đột nhiên mở mắt.
Hoàng Đan đối diện ánh mắt người trung niên, tay còn đặt ở trong túi quần ông ta, đã chạm đến được chìa khóa bị nhiệt độ cơ thể ủ nóng.
Một hai giây qua đi, Hoàng Đan suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu cũng không làm cái gì cả.
Tôn Tứ Khánh lại nhắm mắt lại.
Trán Hoàng Đan chảy ra mồ hôi lạnh, cậu lấy chìa khóa từ trong túi người trung niên, mở cửa đỡ đối phương vào nhà.
Không thể ngồi chờ chết, Hoàng Đan nhất định phải chủ động ra trận, hai ngày này lúc nào cậu cũng suy nghĩ, đối với hung thủ mà nói, người bị bản thân đánh chết còn có thể sống lại, rồi bỗng nhiên thân thiện với hàng xóm, còn nói nói cười cười với mình, không bình thường, cũng không thích hợp.
Trực giác nói cho Hoàng Đan biết, hung thủ vì tránh có thêm phiền phức, nhất định sẽ còn ra tay với cậu, rất nhanh thôi, cậu muốn trước đó phải điều tra ra được manh mối.
Cửa chính đóng lại sau người, tiếng vang nặng nề phá vỡ yên tĩnh, suy nghĩ Hoàng Đan cũng một khắc đó trở lại hiện thực.
Bên trong mỗi tầng lầu, không gian sinh hoạt hộ ở giữa nhỏ, không gian sinh hoạt hai hộ bên cạnh giống nhau.
Không gian sinh hoạt nơi này của Tôn Tứ Khánh tuy rằng cùng một kiểu với nhà bà ngoại nguyên chủ, nhưng cho người ta cảm giác rất khác, bất luận là phong cách trang trí, hay là màu sắc chỉnh thể, vật dụng trong gia đình, đều bao trùm yếu tố mốt rõ ràng, còn có một chút mùi vị thổ hào*.
* thổ hào: địa chủ phú hào có quyền thế ở một địa phương.
Hoàng Đan đặt Tôn Tứ Khánh lên trên sô pha có hoa văn da báo, trên tường phía sau treo khung ảnh kết hôn bằng thủy tinh, trong ảnh chụp người đàn ông mặc một bộ vest trắng, người nữ mặc váy trắng cúp ngực, bọn họ nghiêng đầu nhìn lẫn nhau, chóp mũi chạm nhau, rất trẻ tuổi, cũng rất yêu nhau.
Cái loại tốt đẹp này chỉ có thể ngừng lại ở trong ảnh chụp, ném vào trong hiện thực, sớm đã bị gặm nhắm nghiêm trọng.
Hoàng Đan lau mồ hô trên mắt, tầm mắt quét không ngừng.
Trên bàn trà để một bộ bình trà, tầm hơn một ngàn, dưới đất rải rác mấy chai bia, quần áo bẩn, trừ ảnh kết hôn trên tường, còn có một ít tranh sơn dầu hiện đại, phủ đầy tro bụi, góc tường có chậu trúc Phú Quý đã bị chết, thân cây thưa thớt rủ xuống dưới, thực vật khác cũng vậy, không còn chậu nào sống, tản ra hơi thở rữa nát.
Phòng bếp rất loạn, trên gạch men sứ đều có vết dầu vàng màu đen, bát trong bồn không rửa, có con côn trùng đen đang bay trên đó, rác rưởi trong giỏ rác đã chất đầy, không nhét được nên rơi xuống mặt đất……
Xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn Hoàng Đan, là trạng thái sống như bình rượu lâu năm, làm ăn thất bại, hôn nhân thất bại, cuộc sống thất bại mới biến thành như vậy, cũng có thể hiểu được, xem như đó hiện tượng bình thường.
Tôn Tứ Khánh nỉ non gọi một cái tên,“Tuệ Tuệ.”
Hoàng Đan biết, đó là tên vợ Tôn Tứ Khánh, cánh tay cậu bị bắt, xúc cảm ướt át thô ráp khiến cậu ghê tởm một trận, lập tức giẫy ra ngay.
Cậu sớm đã phát hiện, bản thân chỉ thích xúc cảm thô ráp ở lòng bàn tay của người kia mang đến, đổi thành những người khác, sẽ rất không thích.
Mắt Tôn Tứ Khánh nhắm, cánh tay quơ lung tung, trong miệng đầy mùi rượu la hét nói,“Mẹ nó, cô thật không có lương tâm, đồ đàn bà hèn hạ, cô sẽ không được chết tử tế! Tuệ Tuệ, cô trả tiền cho tôi, có tiền, ta có thể trở lại được như ngày xưa rồi ……”
Hoàng Đan nói,“Chú Tôn, con là Qúy Thời Ngọc.”
Tôn Tứ Khánh trợn mắt trên sô pha, mờ mịt nhìn trần nhà một lát mới có lại tiêu cự,“Là cậu à, sao cậu ở trong nhà tôi?”
Hoàng Đan nói,“Chú uống nhiều, con đưa chú trở về.”
Tôn Tứ Khánh chống sô pha ngồi dậy, ông ta lau mặt,“Đứa trẻ ngoan, chờ chú có khoản tiền kia sẽ mời cậu ăn KFC.”
Hoàng Đan nhớ rõ, đây là lần thứ hai của đêm nay, Tôn Tứ Khánh nói chuyện tiền với cậu, có lẽ là nhận chu cấp sinh hoạt hoặc là ai đó thiếu nợ,“Con thích tôm hùm nhỏ hơn.”
Mặt Tôn Tứ Khánh bị mùi rượu làm cho đỏ bừng,“Vậy thì tôm hùm nhỏ, tôm hùm nhỏ được đó……”
Ông ta chưa nói xong, thì không còn tiếng nào nữa.
Tròng mắt Hoàng Đan vừa chuyển,’’Chú Tôn, trên sô pha không thoải mái, con đỡ chú đi vào phòng nghỉ ngơi.”
Người trung niên không phản ứng.
Hoàng Đan lấy một cánh tay người trung niên khoác lên đầu vai mình, cậu kéo người lên, chậm rãi nâng đi vào trong phòng.
Trong phòng cũng treo ảnh kết hôn, đầu giường cuối giường đều có.
Ly hôn, vợ ông ta nuốt một khoản tiền cuối cùng, lén lút chạy trốn với người khác, Tôn Tứ Khánh cũng không lấy ảnh chụp xuống, chất đống trong góc, hoặc vứt bỏ đi, có thể ông ta vẫn còn tình cảm với vợ mình.
Hoàng Đan đi lại như bay ở trong phòng, tìm kiếm manh mối hữu dụng, ví như liên quan đến Tôn Tứ Khánh và ông Trương không muốn bị người ta biết, nếu hai người từng dây mơ rễ má, cậu có thể nắm sợ dây kia đi một đường đến.
Đáng tiếc không có.
Sau lưng Hoàng Đan truyền đến giọng nói,“Đứng lại!”
Cậu nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi quay đầu, phát hiện Tôn Tứ Khánh không phải nhìn vị trí mình đứng thì theo bản năng thả lỏng.
Nhưng giọng điệu đó vừa buông lỏng một chút, tim lại tọt lên cổ họng.
Người Hoàng Đan đứng ở tại chỗ, lý trí kêu cậu mau rời khỏi, thân thể lại không động đậy được, lòng bàn chân như mọc rễ, cậu biết đây là chưa xuất hiện phản ứng bản năng.
Tôn Tứ Khánh chộp lấy ly trà trên tủ đầu giường ném ra, mắt ông ta nhìn góc đối diện, sắc mặt ông ta dữ tợn, trên lồng ngực phập phồng diện rộng,“Đều mẹ nó cút, bố mày không cần các người tội nghiệp, cút, mau cút –”
Tiếp theo giây, Tôn Tứ Khánh liền không hề có hình tượng mà gào khóc.
Hoàng Đan xem mà sửng sốt.
Lúc trước cậu chưa từng tiếp xúc với người say như chết, không biết sẽ làm ra cái gì, chỉ từng nghe nói, đủ loại, đều rất dữ dội, ví như ôm người xa lạ khóc la, trình diễn tiết mục mối thù sâu nặng, rồi ví như giở trò lưu manh trước mặt mọi người, còn có lên tiếng hát cao, hoặc thổ lộ với đối tượng thầm mến, đa dạng rất nhiều.
Đều là một mặt bình thường không biểu hiện ra ngoài, uống say cái gì cũng có thể đi ra.
Hành vi kỳ quái Tôn Tứ Khánh có được coi như là một trong những tình huống sau khi say rượu không? Hoàng Đan mím môi, hi vọng chỉ là mình nghĩ nhiều.
Trong phòng giằng co tiếng khóc một lát, Tôn Tứ Khánh liền mê man, tiếng ngáy rất lớn.
Hoàng Đan thở một hơi dài, khi cậu ra khỏi cửa phòng, không biết do làm sao, lại trở lại đường cũ, mở tủ áo ra, bên trong ngoài quần áo, không có gì khác.
Thần kinh căng thật chặt, nghi thần nghi quỷ.
Hoàng Đan đóng hai cánh cửa tủ áo lại, bước chân không ngừng rời đi, cậu mở một bên tủ giày, nhìn thấy bên trong có mấy đôi dép lê, kiểu dáng khác nhau, cũ mới đều có.
Tôn Tứ Khánh phát hiện số mình có thể mang, ông ta dự định để lại, từ từ mang.
Dừng một chút, Hoàng Đan tùy ý cầm một đôi dép lê mang đi.
Nếu Tôn Tứ Khánh là hung thủ, bên trong nhà ông ta không tìm được hung khí cũng không kỳ quái, dù sao giấu ở trong nhà, sẽ rất không an toàn.
Tôn Tứ Khánh không phải hung thủ, vậy dép lê của ông ta là sao như thế? Còn có một màn quỷ dị đêm đó.
Hoàng Đan vừa đi vừa nghĩ, cái chết ông Trương, cảnh sát không điều tra ra được gì cả, phá không được án, bằng sức lực của bản thân cậu, không có manh mối cũng là bình thường.
Suy nghĩ ngược lại, an ủi kiểu này cũng vô dụng.
Bởi vì trước đó không lâu anh Tam mới thông báo, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành trong vòng một tháng.
Hoàng Đan đột nhiên dừng lại nhìn phía sau, có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, càng ngày càng rõ ràng, mặt Vương Chí xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.
Vương Chí hết hồn,“Móa, Qúy Thời Ngọc, thiếu chút nữa tôi bị cậu hù chết rồi!”
Hoàng Đan giấu dép ở phía sau, ngẫm lại lại đem ra, cố ý lộ ra rõ ràng,“Sao thế?”
Vương Chí bước nhanh mấy bước lên,“ Đèn cảm ứng trong hành lang không tốt, chợt lóe chợt tắt, cậu lại mặc một bộ đồ đen đứng ở trên lầu, có thể không hù người ta sao?”
Hoàng Đan nhìn túi trên lưng cậu ta,“ Không phải anh nói buổi tối làm ăn được, không ra ngoài sao?”
Hoàng Đan cố ý đi chậm, dừng ở phía sau Vương Chí, thấy ba lô cậu ta rất nặng, không biết có gì bên trong,“Anh đeo ba lô ra ngoài làm gì?”
Vương Chí nói đến siêu thị mua đồ,“Túi lớn hai mao một cái, túi lớn hơn phải đến năm mao tiền, lớn thêm chút nữa đến hơn một đồng tiền, móa, sao không đi ăn cướp luôn đi!”
Mắt cậu ta trợn trắng,“Bạn gái cũ của người bạn tôi cũng giống với cậu, vừa tốt nghiệp, gần đây muốn tới bên này tìm công việc, không biết cụ thể ngày nào, có thể là ngày mai, cũng có thể là cuối tuần, nói không chính xác, bảo tôi cho cô ấy ở nhờ vài ngày trước, cô nam quả nữ có nhiều cái bất tiện, người ta không quan trọng, nói không sao, bảo tôi không cần lo lắng, tôi có thể làm thế nào? Không có cách nào, đảm nhiệm đi siêu thị một chuyến, cũng không biết sẽ tổn thất bao nhiêu đây.”
Hoàng Đan nghe không rõ,“Chuyện bạn gái cũ cũng quan tâm sao?”
Vương Chí chậc chậc,“Cậu không biết, mỗi lần người bạn đó của tôi chia tay, đều vẫn sẽ là bạn tốt, có chuyện cần thì sẽ giúp đỡ, bản thân cô đơn, không ai theo, còn có thể tự mình ở nhà mà không cần ai, đạo hạnh đó cao thật.”
Hoàng Đan vẫn chưa rõ,“Vậy tại sao anh phải đồng ý?”
Vương Chí than thở,“Tôi thiếu người bạn đó một ân tình, không trả không được, tôi định việc này vừa xong thì giải tán với cậu ta, cầu về với cầu, trở về đi con đường tình yêu khác.”
Phần sau rõ ràng là giọng điệu nói đùa.
Hoàng Đan cổ quái hỏi,“Vật dụng hàng ngày không phải anh đều có bán sao?”
Vương Chí nói người bạn dặn dò riêng, em gái phải dùng tốt, ăn cũng phải ăn tốt, cậu ta ra tiền, không keo kiệt, quan trọng là mặt mũi.
“Đừng nói tôi nữa, dép lê trong tay cậu ở đâu có vậy? Quê mùa thế!”
Cậu ta “Ý” một tiếng,“Đây không phải là hàng đợt giảm giá nóng tiệm tôi bán trong năm trước sao?”
Mày Hoàng Đan động động,“Trong tiệm anh?”
Vương Chí lấy đến trong tay xem xem,“Đúng vậy, mua vào ba ngàn, bán chín ngàn chín, giá hoạt động đặc biệt mỗi ngày, tôi bán đi gần hai ngàn đôi, năm nay sửa giá, giá mua vào cũng lên, tôi cũng phải điều chỉnh lại, bán không được nên không bán nữa.”
Hoàng Đan nói,“Tôi nhặt trên cỏ .”
Trên ban công phơi này nọ, dễ dàng rớt xuống, không chỉ dưới tình huống gió lớn, không để vị trí tốt cũng có khả năng sẽ rớt xuống.
“Nhặt dép người ta làm gì? Cậu còn định tự mình mang sao? Bẩn lắm đó, ngày mai tới tìm tôi, tôi đổi cho cậu hai đôi chất lượng luôn.’’
Vương Chí phất tay,“Đi đây.”
Hoàng Đan gọi người lại,“Vương Chí, anh thấy dép này là kiểu nam hay là nữ?”
Vương Chí nói,“Số 41, nam nữ đều mang được, Triệu Hiểu mang số đó đó, tôi đi lên nha, ra một thân mồ hôi, khó chịu chết đi được, thật mẹ nó phiền mà.”
Hoàng Đan ngửa đầu, nhìn từ sau lưng, Vương Chí giống như đã vừa lùn lùn gầy, cái túi lại lớn, dây đeo gắt gao siết chặt bả vai T-shirt, nhìn như muốn đè cậu ta nằm sấp xuống luôn vậy.
Vương Chí và Triệu Hiểu đứng chung một chỗ, có chút mùi vị chim nhỏ nép vào người.
Hoàng Đan một đêm không ngủ, trời vừa sáng liền lấy đôi dép lê đi xuống lầu tìm bác trai Lưu, nói dép lê nhặt trên cỏ, lý do này dùng được.
“Bác trai, có phải dép lê nhà bác rơi không ạ?”
Bác trai Lưu đi tìm kính lão viễn thị đeo vào, ông cụ cầm dép lê trong tay xem xem,“Không phải.”
Hoàng Đan hỏi,“Vậy bác có biết nhà ai làm mất không ạ?”
Bác trai Lưu hình như không muốn trò chuyện về chuyện dép lê,“Làm sao tôi biết được, muốn thì cậu đi hỏi nhà khác một chút, còn không có thời gian thì để về chỗ ban đầu đi, nhà ai mất, sẽ đi đến đó tìm thôi.”
Tiếng hô bác gái Lưu truyền từ trong bếp ra, gọi bạn già đến lấy bát ăn cháo.
Bác trai Lưu khách sáo hỏi,“Tiểu Quý, ăn điểm tâm chưa? Vào đây uống bát cháo không?”
Bác gái Lưu bưng cháo để lên bàn, lấy tay lau trên tạp dề,“Đúng vậy Tiểu Quý, ăn cháo, tốt cho dạ dày lắm.”
Hoàng Đan nói,“Con ăn rồi ạ.”
Từ nhà bác trai Lưu đi ra, Hoàng Đan đặt dép lê ở trên cỏ, đến ngồi trên băng ghế cách đó không xa, thuận tiện quan sát.
Bác trai Lưu nói trọng điểm, ai tới nhặt dép, chính là của nhà người đó.
Không qua bao lâu, có mấy đứa trẻ đến bãi cỏ chơi, trong đó một đứa nhỏ thấy dép lê, ‘Đặng đặng đặng’ chạy qua nhặt dép lê lên, rất nghịch ngợm ném đến phía trước, chạy đến nhặt lên rồi lại ném đi, cứ lặp lại như thế.
Hoàng Đan đi qua,“Nói anh nghe, tại sao muốn làm như vậy?”
Đứa bé nói,“Thú vị.”
Hoàng Đan không hiểu được,“Chơi vui chỗ nào?”
Đứa bé ném dép lê về phía trước, nhếch miệng cười, răng cửa còn chưa mọc,“Chính là chơi vui, anh không cảm thấy sao?”
Hoàng Đan nói,“Không cảm thấy.”
Đứa trẻ lão khí hoành thu*,“Anh thật không thú vị gì cả.”
*Lão lệ hoành thu: cách nói chuyện giống người già.
Hoàng Đan,“……”
Cậu giữ chặt đứa trẻ muốn chạy,“Nói anh nghe, có phải em học được của ai không?”
Đứa bé chớp chớp mắt,“Không có nha.”
Hoàng Đan còn muốn hỏi cái gì, đứa bé đã đuổi theo nhóm bạn nhỏ, bóng người rất vui thích, không buồn không lo, tuổi thơ còn lâu mới kết thúc.
Một buổi sáng qua đi, dép lê vẫn còn đang ở đó.
Hoàng Đan bị chiếu đến miệng khô nứt, đầu cậu có chút choáng váng, cầm dép lê về phòng, quyết định nấu cơm trước, trễ một chút tìm thời gian đi gõ cửa Triệu Hiểu cách vách.
Cuối tuần, Triệu Hiểu không đi làm, Hoàng Đan gõ cửa lại không có tiếng động nào, người không ở nhà.
Ngược lại hộ 403 đối diện lại mở cửa, Lý Thuận và Chu Xuân Liên cùng nhau đi ra, dáng vẻ hai người vội vàng, một lấy chìa khóa, một đi giày, vội vàng đến chỗ nào đó.
Hoàng Đan thuận miệng hỏi,“Làm sao vậy?”
Lý Thuận mang giày, nhíu mày nói,“Đứa trẻ bị cảm lạnh, có chút tiêu chảy, chúng tôi mang nó đến bệnh viện xem xem.”
Hoàng Đan nhìn thấy Chu Xuân Liên trở về phòng ôm đứa trẻ ra, thân mình trắng trắng mập được bọc một cái khăn da trời ở bên ngoài, nó không khóc, lông mi rất dài, đôi mắt vừa đen vừa lớn, rất xinh đẹp.
Chu Xuân Liên thúc giục chồng mình,“Nhanh lên.”
Lý Thuận vừa cầm túi vừa nói,“Xuân Liên, buổi chiều bệnh viện vừa mới đi làm, người đăng ký sẽ không nhiều, chúng ta từ từ một chút, coi chừng quên lấy thứ gì.”
Sắc mặt Chu Xuân Liên không tốt,“ Bệnh viện nhi đồng không giống nhau, có một số khoa phải lấy số vào buổi sáng.”
Lý Thuận đóng cửa lại,“Được rồi, em nói đều đúng cả.”
Chu Xuân Liên bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Đan,“Tiểu Quý, cậu biết lái xe không?”
Hoàng Đan sửng sốt,“Biết.”
Chu Xuân Liên nhìn Lý Thuận nói,“Anh đưa chìa khóa cho Tiểu Quý đi.”
Hoàng Đan nói không sao, cậu cùng Lý Thuận đến garage lấy xe, khi lái xe ra, Chu Xuân Liên đã đứng ven đường chờ, mặt đầy lo lắng.
Dọc theo đường đi, không khí trong xe đều rất ngột ngạt, đứa trẻ không khóc một chút nào, đầu nhỏ dán vào trái tim của mẹ, có cảm giác an toàn, nó ngủ rất an ổn.
Chu Xuân Liên thỉnh thoảng ôm chăn, sợ đứa con không thoải mái, tư thế ngồi không đổi một lần, chị ta sắp bốn mươi, là sản phụ cao tuổi, thời gian mang thai sẽ không dễ chịu, hiện tại có con của mình, căng thẳng quá mức cũng có thể hiểu được.
Đến bệnh viện nhi đồng, Hoàng Đan vào đại sảnh hứng điều hòa.
Lý Thuận đóng tiền lấy số, Chu Xuân Liên không cho anh ta đi cùng, một mình tự đi thang máy lên.
Hoàng Đan tắt đi trang web tìm tòi về bệnh trầm cảm sau khi sinh trong điện thoại, rất tùy ý mở một game, làm ra dáng vẻ đang chơi.
Lý Thuận ngồi xuống ở bên cạnh, vỗ vỗ bả vai thanh niên,“Tiểu Quý, lần này nếu không có cậu ở đây, Xuân Liên nhất định sẽ nôn nóng với tôi, một lát còn phải phiền cậu đưa chúng tôi trở về.”
Hoàng Đan không chơi trò chơi, cậu đang xem ký ức nguyên chủ một chút,“Chị Chu tại sao không để anh lái xe?”
Lý Thuận cười khổ,“Giữa trưa tôi uống hai ly rượu nhỏ, cô ấy để ý như vậy đấy.”
Dáng vẻ Hoàng Đan do dự,“Anh Lý, chị Chu có phải bị trầm cảm không?”
Giữa chân mày Lý Thuận treo lên một tia uể oải và hối hận,“Trách tôi, trong lúc cô ấy mang thai, đúng lúc công ty tôi bận rộn, tôi không thời gian chăm sóc cô ấy, việc gì cũng tự cô ấy làm, đến việc đi bệnh viện kiểm tra, tôi cũng không có ở bên cạnh.”
Hoàng Đan nói,“Đó là trước khi sinh, sau khi sinh thì sao?”
Lý Thuận aiii một tiếng,“Cô ấy vốn là sinh tự nhiên, thế nhưng sinh tự nhiên không ra được, phải đi mổ, chịu hết hai phần tội, sau khi sinh xong trái tim toàn đặt trên người đứa trẻ, thân thể mình cũng không chú ý, tôi cố ý để cô ấy chuyển dời lực chú ý nhưng cũng vô dụng.”
Hoàng Đan nói,“Hay là để người già trong nhà đến đây chăm sóc một khoảng thời gian?”
Lý Thuận nói không được,“Cô ấy thích xem sách, lên mạng đi dạo một ít diễn đàn, tự làm mình căng thẳng, không để người khác đụng vào đứa trẻ, có đôi khi ngay cả tôi cũng không đụng được.”
Hoàng Đan nói,“Ban đêm đứa trẻ bao giờ cũng khóc, chị Chu sẽ chịu không nổi đâu.”
Khuỷu tay Lý Thuận để trên đầu gối, tay chống trán,“Đứa bé còn nhỏ, ban đêm muốn ăn mấy lần, cô ấy lại rất căng thẳng, cảm xúc truyền đến cho đứa trẻ.”
Anh ta thở dài,“Kết quả nhỏ khóc, lớn cũng khóc, đã rất lâu rồi tôi không có một giấc ngủ ngon.”
Hoàng Đan phát hiện trên đầu Lý Thuận có mấy chỗ không có tóc, giống tiền xu lớn nhỏ, rất rõ ràng, không biết do vì áp lực công việc, hay là ngủ không đủ giấc, trong lòng hậm hực.
So với Chu Xuân Liên, khuynh hướng trầm cảm Lý Thuận hình như càng nghiêm trọng hơn.
Giọng nói Lý Thuận oa oa,“Trong khoảng thời gian này tuy rằng mọi người không nói gì thêm, ban đêm nhất định cũng bị ảnh hưởng, chúng tôi cũng rất áy náy.”
Hoàng Đan nói không sao,“Chị Chu lần đầu tiên làm mẹ mà, khi đối với đứa nhỏ, khó tránh khỏi tay chân luống cuống, từ từ sẽ tốt thôi.”
Lý Thuận dụi dụi mắt, màu xanh dưới mắt rất đậm, uể oải lại tiều tụy,“Qua một khoảng thời gian nữa chúng tôi chuyển nhà, đổi nơi khác có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Đáy mắt Hoàng Đan chợt lóe, tối hôm qua nghe được trong lời Tôn Tứ Khánh uống rượu có nhắc tới chuyển nhà, sao đôi vợ chồng này cũng muốn dọn đi?
“Tìm được nhà ở rồi sao?”
Lý Thuận nói còn chưa,“Hai ngày trước mới đưa nhà cho mô giới, bán được mới mua mới.”
Hoàng Đan như có suy nghĩ.
Sau khi khám bác sĩ, lấy thuốc xong, trên đường trở về, Chu Xuân Liên đã bình tĩnh lại, thấy đứa trẻ không ngủ thì dùng tay vỗ nhẹ nhàng.
Hoàng Đan đảo qua kính chiếu hậu, khi Chu Xuân Liên nhìn đứa trẻ, trên người sẽ tản ra một loại ánh sáng, là tình thương vĩ đại của người mẹ, cậu nghĩ vậy.
Sau khi trở về chưa đầy một lúc, Lý Thuận gõ cửa nhà Hoàng Đan, cầm một con vịt nướng cho cậu.
“Hơi cay, hương vị không tệ, cậu ăn thử đi.”
Hoàng Đan biết ý Lý Thuận đưa vịt nướng, cậu nhận đến trong tay, nói cám ơn,“Bé Bảo Bảo ngủ chưa? Tiêu chảy nhất định không dễ chịu.”
Lý Thuận thốt ra,“Còn không phải do cô ấy không nghe khuyên sao, nửa đêm nhất định muốn vén thảm đứa trẻ lên, sờ này sờ kia, lúc này mới khiến đứa trẻ bị cảm lạnh.”
Anh ta ý thức được lời nói của mình, nhướn mày, mặt cũng thay đổi một chút, xoay người trở về.
Cửa đối diện đóng lại, tay Hoàng Đan cầm vịt nướng đứng ở cửa, ở trong lòng cậu hỏi,“Anh Tam, phụ nữ sinh con, tính tình sẽ biến thành không bình thường sao?”
Hệ thống,“Anh là anh Tam, chứ không phải chị Tam.”
Hoàng Đan nói,“Cũng đúng, anh cũng không biết.”
Hệ thống,“Cưng có thể biết được tất cả à.”
Hoàng Đan nói,“Từng biết được, nội dung rất phức tạp, tôi không nắm bắt được trọng điểm.”
Hệ thống,“Em trai, diễn đạt trong sách tư liệu, cưng là thủ khoa của các môn khoa học tự nhiên, đề thi phải làm cũng không ít, tại sao không bắt được trọng điểm chứ?”
Hảo hán không đề cập tới gan dạ năm đó, Hoàng Đan nói,“Chuyện nhiều năm trước rồi.”
Hệ thống,“Hay là thử cầu nguyện một chút xem?”
Hoàng Đan,“……”
Hắn chăm chú nói,“Đó đều là gạt con nít.”
Hệ thống im lặng.
Hoàng Đan lấy vịt nướng để lên trên thớt gỗ, cầm lấy dao phay cắt thành từng miếng, đổ tương liêu vào, trong lúc chờ cơm chín, cậu ngồi ở trước bàn ăn luôn mấy miếng vịt nướng.
“Anh Tam, đây là lần đầu tôi ăn được thịt vịt khi đến thế giới này đó.”
Hệ thống,“Thật đáng thương.”
Hoàng Đan gật gật đầu,“Ừ.”
Hệ thống lại im lặng.
Hoàng Đan nói nhầm, không phải lần đầu tiên ăn thịt vịt, là lần đầu tiên ăn được thịt, sau khi tới nơi này, bởi vì đầu bị thương, bị buồn nôn rất nhiều lần, phương diện ăn uống rất tùy ý, bên trong tủ lạnh có cái gì thì ăn cái đó, ăn xong thì đi mua.
Nói đi nói lại, vẫn là Hoàng Đan không nấu được món ăn mặn, mua đồ có sẵn lại mắc, cậu phải tiết kiệm chi phí.
Liên tục vài ngày, Hoàng Đan không gặp được Triệu Hiểu, cũng không thấy được Lục Phỉ trên lầu, hai người giống như một lòng trốn tránh cậu vậy.
Nhưng mà không thể có khả năng này.
Hoàng Đan không có giao tiếp gì với Triệu Hiểu, cũng không oán không thù với Lục Phỉ, hai người bọn họ không xuất hiện ở trước mặt cậu, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đôi dép lê màu lam được Hoàng Đan giặt sạch sẽ, mang trên chân mỗi ngày, có người đến, cậu đi đường sẽ cố ý lề mề, vì muốn thu hút sự chú ý của người khác lên dép lê, định điều tra ra dấu vết để lại.
Quái dị là, hàng xóm láng giềng vậy mà không ai nhìn đến dép lê trên chân Hoàng Đan, không lộ ra bộ dạng nhìn quen mắt hoặc mất tự nhiên nào.
Bao gồm cả Tôn Tứ Khánh.
Đối phương không phát hiện dép lê trong hộp giày thiếu một đôi, càng không phát hiện chân Hoàng Đan đang mang, có thể do không phải của bản thân, cho nên không để trong lòng.
Hoàng Đan còn kiên trì mang đôi dép lê kia, số thích hợp, cậu đi đường không phí sức lực.
Vừa uống bia, Tôn Tứ Khánh và Hoàng Đan lui tới với nhau nhiều, nói là cảm ơn cậu đêm đó đỡ mình về, tuy nhiên, không mời cậu ăn tôm hùm nhỏ, KFC cũng không có, có thể là chưa lấy được tiền.
Hoàng Đan để cập con trai Tiểu Kiệt của ông Trương với Tôn Tứ Khánh.
Thái độ Tôn Tứ Khánh rất không thích, nói mắt thằng nhóc đó dài đến đỉnh đâu, lỗ mũi hướng lên trời, tự cho là đúng, nhìn rất đáng ghét, sớm muộn gì cũng phải chịu khổ.
Hoàng Đan nói chuyện Tiểu Kiệt với Tôn Tứ Khánh, nói có chút nhiều, ông ta liền nổi giận.
Tránh cho xảy ra xung đột với Tôn Tứ Khánh, Hoàng Đan không nhắc lại nữa.
Đầu Hoàng Đan vẫn còn băng bó, vết thương trên đùi cũng gần như vậy, mỗi ngày cậu đều tiếp xúc các hàng xóm, cố gắn hết sức lộ ra nụ cười, khiến những người đó thả lỏng đề phòng.
Mọi người sống rất hiện thực, đều không rảnh rỗi quan tâm chuyện người khác, sợ rước họa vào người.
Đêm đó Lục Phỉ đá cửa, gây ra tiếng động lớn như vậy, cũng không có cái gì tiếp đến sau đó.
Vụ án mạng của ông Trương giống như mọi người bác trai Lưu đoán, cứ như thế, giống như đồ xài trong nhà, một cái khăn lau vậy, dần dần sẽ bị tro bụi bao trùm, không người hỏi thăm đến.
Con của ông ta vẫn không lộ diện.
Hoàng Đan ghé vào bên trên lan can ban công uống nước ngọt, nguyên chủ là cô nhi, tiền tích góp trong thẻ là vừa học vừa làm, bà ngoại chỉ để căn hộ này.
Dù thế nào cũng là đồ bà ngoại để lại cho cháu trai, không thể bán đi được.
Hoàng Đan vừa kiểm tra tiền, còn có 956, không cần đóng tiền thuê nhà, phải phải đóng tiền điện nước, lại thêm tiền sinh hoạt, chi tiêu hằng ngày……
Cậu uống một ngụm nước ngọt, nghĩ, từ ngày mai bắt đầu, chỉ có thể uống nước sôi.
Phiền phức nhất là, nhiệm vụ có giới hạn thời gian.
Hoàng Đan để lại một nửa chai nước ngọt buổi tối uống tiếp, có thể thoải mái một chút.
Bởi vì nhiệt độ không khí đặc biệt cao, buổi tối cũng giống nhau, ở trên chiếu trở mình đều dính ướt, không có cách nào ngủ được
Hoàng Đan xuống lầu dạo, gặp người là chào hỏi, dáng vẻ hiện tại biểu hiện ra, lúc trước có thế nào cũng không tưởng tượng ra được.
“Tiểu Quý, lại đi ra dạo à.”
“Dạ.”
“Vết thương trên đầu đỡ chút nào không? Choáng váng là phải nằm, ngàn vạn lần đừng không để ý, nếu không sau này muốn hối hận cũng không kịp nữa đâu!”
“Con hiểu được.”
“Aiiii Tiểu Quý, giúp tôi nhìn cháu trai một chút, tôi đi lên lấy ly nước.”
“Được ạ.”
Hoàng Đan có thể học nhận thức được cái gì gọi là giúp người làm niềm vui, sống đến già, học đến già, lời này có mấy phần có lý.
Cụ già cầm ly nước lại đây, Hoàng Đan hoàn thành nhiệm vụ trông chừng cháu trai, đạt được nụ cười hiền lành và cảm kích của đối phương.
Hoàng Đan vừa quay đầu thì nhìn thấy Triệu Hiểu trên con đường nhỏ bên trái, cậu đến gần chút, thấy táo rải rác trên mặt đất.
Trong tay Triệu Hiểu xách không ít thứ, giống như mới đi xa trở về, trong đó một túi nilon hồng bị rách, bên trong còn hai trái táo.
Hoàng Đan nhặt trái táo lăn đến bên chân, lại đi nhặt mấy trái chung quanh, đều đưa qua,“Cho cô.”
Triệu Hiểu rất cứng ngắc nói cám ơn.
Cô ta không cười, khuôn mặt lạnh lùng, xương gò má nhô ra, vóc dáng lại cao như vậy, thoạt nhìn rất hung dữ.
Hoàng Đan phát hiện Triệu Hiểu mang giày da, vốn cao hơn một mét bảy, lại thêm hai ba cm, còn cao hơn cậu một chút, miệng cậu co rút lại.
Triệu Hiểu xách túi lớn túi nhỏ đi về phía trước, ai đi qua, khuôn mặt cô ta đều lạnh lùng, không phản ứng.
Hoàng Đan đi ở phía sau, thấy cô gái trẻ tuổi cảnh giác quay đầu, cậu cười cười,“Tôi cũng về nhà.”
Cảm xúc trong mắt Triệu Hiểu có thay đổi, cô ta quay đầu tới phía trước, tiếp tục đi đường.
Hoàng Đan từng nghiêm túc soi gương, gương mặt thân thể này là một gương mặt vô hại đối với người lẫn vật, cười rộ lên có má lúm đồng tiền, không hề có tính công kích gì cả.
Hôm nay là ngày lành.
Lục Phỉ và Triệu Hiểu hoặc là không xuất hiện, hoặc là đều cùng xuất hiện.
Hoàng Đan liếc nhìn thấy được Lục Phỉ, hắn ngồi trên băng ghế ở dưới gốc cây, khoác áo vest và túi công văn ở một bên, vạt dưới áo sơmi trắng trên người bỏ vào bên trong quần tây, mở tùy ý hai nút, cổ tay áo cuộn lên một đoạn, lộ ra đồng hồ và cánh tay tinh lực, cả người biếng nhác lại anh tuấn.
Người đàn ông mặc màu trắng, sẽ giảm bớt tuổi tác, có vẻ sạch sẽ rõ ràng, uy phong và sắc bén trên người cũng sẽ yếu bớt, nhiều thêm mấy phần thân thiện.
Đặt ở trên người Lục Phỉ, hữu hiệu như vậy.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh nắng chiều chiếu vào một bên mặt hắn, khiến hắn thoạt nhìn giống một người mới đầu hai mươi, sinh viên chưa hiểu chuyện đời.
Hoàng Đan biết, người đàn ông không biết tại sao bị đau, đang chờ cảm giác đau đớn bớt xuống.
Cái loại cảm giác này cậu biết.
Cũng chỉ có thể tự mình trải nghiệm, cậu mới hiểu được.
Đừng nhìn chỉ là khuỷu tay bị cạnh bàn đụng, đầu gối bị trầy da linh tinh, xảy ra trong nháy mắt, sẽ đau đến không thể nhúc nhích.
Triệu Hiểu chào hỏi, âm điệu không cao không thấp,“Lục tiên sinh.”
Hoàng Đan cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ tới Triệu Hiểu sẽ quen biết Lục Phỉ, tầm mắt cậu rất bình tĩnh đánh giá qua lại,.
Lục Phỉ híp mi mắt, không nói gì.
Thái độ kia của hắn, sẽ cho người ta một loại cảm giác là một người mang vẻ xa cách vạn năm, xa rời quần chúng.
Mặt nóng hay mông lạnh phải tùy theo người, cũng phải chia trường hợp.
Triệu Hiểu không nói cái gì, nhấc chân lên thềm, rất nhanh đã biến mất ở trong hành lang.
Hoàng Đan vòng qua bãi cỏ, thấy môi mỏng người đàn ông đang nhếch lên, có một tia máu, mi tâm cậu lập tức đứng lên, cũng vặn chặt.
“Ai cắn?”
Giọng Hoàng Đan lạnh băng, mang theo tức giận.
Lục Phỉ nhấc mí mắt, phiền chán nhíu mày,“Sao lại là cậu?”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm miệng vết thương dưới môi người đàn ông, ở bên trong, như là tự hắn cắn, ăn vội sao?
“Anh khóc.”
Mí mắt Lục Phỉ khép lại, lạnh lùng nói,“Chẳng những vẻ ngoài cậu xấu xí, đầu óc bị hỏng, con mắt còn bị mù nữa.”
“……”
Hoàng Đan sờ sờ mặt, xấu chỗ nào trời?
Cậu than nhẹ,“Miệng bị rách, rất đau đúng không?”
Lục Phỉ không mở mắt, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.
Nhìn kỹ mới có thể phát giác, đường cong trên mặt Lục Phỉ đều buộc chặt, xác thật hắn rất đau, đau muốn chết luôn, móa nó.
Hoàng Đan nói,“Đau thì khóc đi, đừng cố chịu đựng.”
Lục Phỉ văng tục,“Mẹ nó, cậu câm miệng đi.”
Hoàng Đan truyền thụ kinh nghiệm,“Khóc ra đi, tốt hơn phải chịu đựng.”
Lục Phỉ cực kỳ không kiên nhẫn, cảm giác giọng nói bên tai còn đáng ghét hơn con muỗi nữa,’’Câm miệng!”
Hoàng Đan ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông:“Yếu ớt.”
Nghe vậy, mí mắt Lục Phỉ bất ngờ vén lên, trong đôi mắt ửng đỏ có tia lạnh xẹt qua, một khắc này biểu cảm trên mặt cũng biến thành khủng bố khác thường, cảm xúc nổi giận đã đến bên cạnh.
Hoàng Đan ngẩng mặt, nhếch khóe miệng lên nhìn người đàn ông, cười rất dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT