Kiều lão gia đuối lý, bị Kiều phu nhân đuổi đi thư phòng, mấy ngày đã không gặp được mặt Kiều phu nhân. Kiều đại thiếu gia còn nhỏ tuổi, vừa là con trai vừa là người được lợi trong tình huống Kiều lão gia không hợp đạo lý này, nếu bản thân nó đi cầu xin thì Kiều phu nhân nhất định tức giận hơn.

Vì vậy đến cùng cũng chỉ có thể là Kiều Nhu ra mặt.

Chuyện này nói ra thật là vô cùng mất thể diện, càng bẽ mặt Kiều gia hơn. Trong chốc lát Kiều Nhu thật sự vừa tức vừa vội, dĩ nhiên không phải là tức Kiều phu nhân, nhưng nghĩ tới cha mình như thế cũng là một mảnh dụng tâm của cha hiền, nên cảm thấy cơn tức này không biết nên tính ở đâu.

Tính tới tính lui, tính lên trên đầu nàng, còn cả trên đầu đệ đệ nhà mình. Nếu không phải dính dáng đến hai tỷ đệ nàng…

Ma ma ở bên cạnh ấm ức cho lão gia nhà mình: “Lúc ấy phu nhân cửa nhỏ nhà nghèo, nếu phông phải vì chăm sóc cô nãi nãi cùng đại thiếu gia, lão gia việc gì uất ức bản thân mình mà đi cưới con gái của một tú tài nghèo túng?”

Kiều Nhu nhịn không được đỡ trán, thở dài: “Ngươi chờ trước đã, ta đi nói một tiếng với lão thái thái, không thể trễ nãi, hôm nay có thể quay về xem sao.”

Ma ma vội đáp một tiếng, Kiều Nhu đỡ bụng đi tìm lão thái thái. Đây là tai tiếng, đương nhiên Kiều Nhu sẽ không nói rõ ràng, chỉ nói Kiều phu nhân bên kia xảy ra ít chuyện, phụ thân của mình sức đầu mẻ trán, đúng lúc Sở Dao bên này thân thể vừa khoẻ lại, không cần lúc nào cũng phải chiếu cố, nàng tính về nhà mẹ đẻ xem một chút.

Lão thái thái còn thật quan tâm: “Kiều phu nhân ngã bệnh à? Từ đại phu y thuật rất tốt, bằng không để Từ đại phu đi theo xem?”

“Không cần ạ, có lẽ là phu nhân tích tụ trong lòng, trong nhà phụ thân và tiểu đệ đệ đều là nam nhân, không biết khuyên bảo…” Kiều Nhu vội từ chối, dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng mà mệt nhọc mẫu thân, việc bếp núc này xin mẫu thân hãy tiếp tục trông coi.”

Lão thái thái thở dài đồng ý, để ra vẻ khách sáo vẫn kêu phòng kho chuẩn bị chút quà biếu để Kiều Nhu mang về.

Vừa lúc với quà biếu trung thu, Kiều Nhu cũng không chối từ.

Kiều phu nhân vốn không mấy muốn gặp Kiều Nhu, nghe nói người trở về thì lấy cớ thân thể mình khó chịu, không có để Kiều Nhu vào cửa. Nhưng Kiều Nhu không nói gì, có lẽ là trọng sinh nên da mặt này đã mọc thêm một lớp, dầy hơn người bình thường.

Nàng không giận gì, chỉ đứng ở cửa thỉnh an Kiều phu nhân: “Vốn nên trở về từ sớm, nhưng vì thân thể đại cô nương Hầu phủ không khoẻ nên giờ mới trễ nãi, xin mẫu thân thứ lỗi. Lâu rồi không gặp, thật là nhớ trà xanh trong phòng mẫu thân, xin mẫu thân thương tình mà thưởng cho ta một ly trà uống.”

Kiều phu nhân mất kiên nhẫn, không thể làm gì khác hơn là mở cửa phòng. Thần sắc nàng ta quả thật không tốt lắm, rõ là trong lòng tích tụ, vừa giận vừa hận, cả người gầy đi trông thấy.

Kiều Nhu vốn chuẩn bị đủ loại lời khuyên nhưng khi nhìn thấy Kiều phu nhân thì có chút không mở miệng được, thật sự là chột dạ.

“Mẫu thân, ta biết chuyện này là người bị uất ức.” Ngồi xuống một chốc, cuối cùng Kiều Nhu tìm được chủ đề câu chuyện, nàng đưa tay kéo tay Kiều phu nhân, phủ lên bụng của mình: “Mẫu thân cảm nhận một chút, nữ tử mang thai chính là cảm giác như vầy.”

Đầu tiên là Kiều phu nhân sửng sốt một chút, lập tức hơi nổi giận: “Ngươi đây là ý gì? Châm chọc ta?”

“Ta chỉ muốn hỏi mẫu thân, ngài muốn hoà ly với phụ thân là vì cái gì? Là bởi vì bị lừa gạt nên phẫn hận không cam lòng, hay là muốn chọn phu quân khác, bắt đầu lại một đoạn hôn nhân mới?” Kiều Nhu ỷ vào mình là thai phụ sẽ không bị Kiều phu nhân đánh, hỏi thẳng ra: “Nếu là điều trước, vậy sau khi nổi giận xong thì sao? Nếu là điều sau, làm sao ngài biết được ngài sẽ gặp phải phu quân như thế nào?”

“Ít ra cha ta bây giờ đã biết mình sai rồi, cũng bằng lòng sửa sai. Ta thề là ngoại trừ chuyện này, ông ấy sẽ không giấu diếm chuyện gì nữa. Với lại, mẫu thân thử nghĩ xem, ông ấy có được coi là người đáng giá không?”

“Người đã từng lừa dối, ai biết lần sau họ có thể lừa dối nữa hay không?” Kiều phu nhân cười khẩy, vô cùng khinh thường: “Ta thà rằng đời này không lập gia đình nữa, cũng không muốn sống với một kẻ lường gạt như phụ thân ngươi. Mỗi khi nhớ tới hắn lừa ta uống thuốc tránh thai như thế nào ta liền rét run trong lòng, ta sợ, ngươi hiểu ý ta không?”

Không đợi Kiều Nhu trả lời, Kiều phu nhân nói tiếp: “Ta sợ đến lúc nào đó hắn cảm thấy ta chướng ngại mà sẽ lừa ta uống thuốc đoạn trường!”

Trong phút chốc Kiều Nhu không nói gì, trên mặt cháy bỏng, chuyện này thật sự là… Nếu Kiều lão gia không phải là cha ruột của nàng, nàng thật không muốn đến chuyến này. Nhưng nghĩ tới đệ đệ nhà mình vẫn chưa kết hôn, nếu thật sự làm lớn chuyện này, hậu quả Kiều gia thật không gánh nổi, Kiều Nhu lại cảm thấy mình không đến là không được.

“Mẫu thân, tuy rằng mấy năm nay ngài và ta không thân cận, nhưng ngài nói, ta và đệ đệ từng có chuyện gì có lỗi với ngài không?” Không cách nào phân rõ phải trái, đạo lý đều ở phía Kiều phu nhân, Kiều Nhu chỉ có thể giả bộ đáng thương: “Nếu như hoà ly, ngài đi thẳng một mạch, không nói đến cha ta, từ trước đến nay ông ấy hễ có phần cơm là có thể sống, nhưng đối với ta và đệ đệ thì làm sao bây giờ? Chúng ta không thể rời được ngài ạ.”

Kiều phu nhân cười nhạt: “Nói cái gì không thể rời được. Không có ta chăm sóc, những năm qua các người, ngươi thì lập gia đình mang thai, đệ đệ ngươi cũng học hiểu chuyện mà. Hai người các ngươi có thể có ngày hôm nay toàn bộ dựa vào phụ thân các ngươi, không liên quan gì tới ta cả, ta không kể công.”

“Mẫu thân đừng nóng giận.” Kiều Nhu vội trấn an: “Nhưng có mẫu thân cùng không có mẫu thân là hai chuyện khác nhau mà. Mẫu thân thử nghĩ xem, nếu không có người, Hầu phủ có thể nhìn trúng ta sao? Trưởng nữ có tang mẫu, Hầu phủ không thể nào vừa ý người như vậy. Nếu không có mẫu thân, trong phủ này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài làm sao sẽ thoả đáng đây? Ngày lễ ngày tết là ai giúp đỡ đáp lễ, khiến ta có thể diện ở Hầu phủ? Là ai chuẩn bị đồ mới để đệ đệ được thoải mái ở học viện? Quần áo mũ mão mỗi ngày vào triều của phụ thân là ai chuẩn bị vô cùng chu đáo? Xảy ra bất trắc, cả nhà già trẻ cũng đều phải mất mát.”

“Nếu nói Kiều gia bây giờ sống vô cùng tốt, vậy ít nhất có tám phần là do ngài mang tới.” Kiều Nhu gắng hết sức khen: “Tuy ta không thân cận với mẫu thân, nhưng cũng không thể nói là ta không thích mẫu thân, không biết sự vất vả cực nhọc bên trong của mẫu thân. Trời sinh tính ta như vậy, bình thường không liên hệ quá nhiều, cho dù là với phụ thân và đệ đệ.”

Vào thời gian này ở kiếp trước, nàng và Kiều phủ thật sự là không liên hệ nhiều. Không phải là không thân cận, mà bởi vì quá mức coi trọng tỷ đệ Sở Dao, sau đó hao tổn quá nhiều tâm tư ở bên kia mà thôi.

Con người đều như vậy, hễ gặp phải lựa chọn, đa số là sẽ uất ức người thân của mình.

“Mẫu thân đại ân đại đức, ta cũng sẽ không sơ sót nữa.” Vừa nói Kiều Nhu vừa đứng dậy, đỡ bụng quỳ xuống với Kiều phu nhân. Dù sao thì Kiều phu nhân là bậc bề trên, nàng còn phải gọi một tiếng mẫu thân, dập đầu một cái không coi là thua thiệt.

Trái lại, Kiều phu nhân hơi bị doạ. Trong ấn tượng của nàng ta, Kiều Nhu luôn rất thanh cao, ngay cả Kiều lão gia cũng không được Kiều Nhu dập đầu mấy lần. À, ngoại trừ lễ tết.

Kiều phu nhân có phần ăn mềm không ăn cứng.

“Nếu mẫu thân rời đi, trước tiên không nói chi xa, chỉ nói gần, những ngày sắp tới ta sinh con, ở đâu ra người chăm sóc tín nhiệm? Nếu đến lúc đó khó sinh, Hầu phủ chỉ muốn nhỏ bỏ lớn thì làm sao bây giờ?” Kiều Nhu nhíu mày, gương mặt khổ sở: “Đến lúc tiệc tắm ba ngày và gì gì đó, mẫu thân nghĩ phụ thân và đệ đệ có thể đặt mua được quà tặng ra dạng gì?”

“Còn có đệ đệ, sang năm phải tham gia thi hương đấy, nếu không có mẫu thân chăm sóc, tới lúc đó nó chuẩn bị không thoả đáng, đến trường thi lại bị bệnh thì làm sao bây giờ? Ăn không ngon mặc không tốt.”

“Còn có phụ thân, à, đừng nói tới ông ấy, mẫu thân thật sự tức giận thì lạnh nhạt ông ấy năm ba năm. Để ông ấy ngày ngày lôi thôi ra cửa, không thể ăn cơm nóng mặc áo ấm, dạy dỗ ông ấy vài năm, ngài cũng có thể xả giận. Đến lúc đó ta và đệ đệ nhất định sẽ không nói giúp phụ thân nửa câu cầu xin nào.”

Đây là không thể nào, phải chuẩn bị len lén tiếp tế.

Bất kể nói thế nào, trước hết phải nói vòng qua chuyện hoà ly, giữ lại người cho được, bấy giờ mới lo chuyện phía sau. Bằng không, người đi mất thì Kiều gia liền đi tong, còn nói chuyện phía sau gì nữa.

“Chẳng phải mẫu thân lo lắng sau này lại bị lừa ư? Như vầy đi, ta đi tìm phụ thân, chúng ta thương lượng một hiệp nghị trước. Nếu tương lai mẫu thân sinh con gái, chúng ta cần phải chuẩn bị đồ cưới gì. Nếu mẫu thân sinh con trai, vậy trong phủ này phải ở riêng như thế nào. Mọi điều khoản viết rõ ràng, sau đó mẫu thân kêu nhà ngoại, bên ta sẽ cầu xin Hầu gia làm người trong cuộc, thực hành hiệp nghị này. Có phải ngài cảm thấy an tâm chút không?”

Kiều phu nhân hận nhất là người bên gối lừa dối, khủng hoảng lớn nhất là lòng không có cảm giác an toàn, chuyện sợ nhất là sau này bơ vơ không chỗ nương tựa. Kiều Nhu đem những điều này bổ sung từng cái một, nói thêm nhiều lời hay, bán thêm nhiều cảm thông, nhưng không có một hữu dụng thực tế nào.

Kiều Nhu không nói chỗ xấu của hoà ly, nhưng nhất định bản thân Kiều phu nhân có thể nghĩ tới, cho dù nàng ấy không nghĩ tới, người nhà mẹ đẻ nàng ấy cũng có thể nghĩ tới.

Tính tình Kiều phu nhân mạnh mẽ, bằng không cũng sẽ không vào lúc Kiều Nhu mang thai lại lập tức nói ra lời “để coi sau này”. Nhưng tính tình mạnh mẽ cũng là mềm lòng nhất, Kiều Nhu hai bút cùng vẽ.

Để thuyết phục Kiều phu nhân, nàng dứt khoát ở lại Kiều gia, mỗi ngày lôi kéo đệ đệ bán thê thảm. Bởi vì Kiều phu nhân hạ quyết tâm muốn hoà ly, chuyện trong phủ đã lâu không hề quản. Cho nên đổi mùa, quần áo cho mùa thu cũng chưa chuẩn bị, thân thể bị lạnh đông cứng. Rõ ràng phòng bếp làm đồ ăn cẩu thả không vừa miệng, ăn không trôi dạ dày xót đến muốn ói.

Lại lén dặn dò Kiều lão gia. Mấy ngày ngắn ngủi mà Kiều lão gia gầy hốc hác đi, râu ria xồm xoàm, quần áo tuỳ tiện, nhìn thật đúng là chật vật vô cùng. Nếu lúc trước là quan lão gia tuấn tú thong dong, bây giờ lại là kẻ lang thang cơm ăn không đủ no.

Biện pháp rất vô sỉ, mỗi khi Kiều Nhu gặp Kiều phu nhân thì cảm thấy chột dạ hổ thẹn. Vì làm cho mình tốt chút, nàng còn bảo Cố ma ma đi lấy kho riêng của nàng ở Hầu phủ, cho bạc thì quá thô bỉ, nàng liền tìm kiếm dược liệu vải vóc cùng đồ trang sức đưa hết cho Kiều phu nhân làm bồi thường.

Tuy nhiên, nàng quản gia ở Hầu phủ chỉ thời gian ngắn, nàng cũng không phải là kẻ tham tiền, chút đồ này không phải lão thái thái cho thì là Hầu gia cho, đưa cho Kiều phu nhân hai ba lần bản thân nàng cũng có chút giật gấu vá vai. Bộ dạng buồn rầu phát sầu nhìn ở trong mắt Kiều phu nhân đúng là có chút đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play