Đúng lúc Thẩm Sở Sở đang ngơ ngác, có người đem điện thoại của cô nhặt lên.
"Tiểu cô nương, cô vẫn là người mới hả, vừa vào tổ? Tôi hình như trước đây chưa từng thấy qua cô." Tôn Bích Vân cười nói.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy người trước mặt, ngây ra một giây mới phản ứng lại. Sau khi ổn định lại tinh thần, miễn cưỡng nặn ra một ý cười, nói: "Vâng ạ,
sáng nay vừa mới vào tổ."
Tôn Bích Vân lúc này cũng không có việc gì, vì thế ngồi cạnh Thẩm Sở Sở, cười nói: "Cô không cần phải căng
thẳng, tôi tuy rằng là vợ của Thường đạo diễn của các cô, nhưng tôi dịu
dàng hơn anh ấy nhiều."
Thường đạo diễn hình như nghe thấy tiếng
nói bên này, nhìn về phía này một cái. Thẩm Sở Sở vội vàng cúi đầu, nói: "À, tôi không căng thẳng."
"Không căng thẳng cô cúi đầu làm gì?" Tôn Bích Vân cười nói.
"A? Tôi..." Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên, vô thức nhìn qua phía Thường đạo
diễn, thấy Thường đạo diễn không còn nhìn bên này, Thẩm Sở Sở thở phào.
Sau đó, cô liền nghĩ tới nội dung vừa xem được. Cô nhìn sang người đang
mang theo ý cười trước mắt, âm thầm mở ra hệ thống của cô ấy, thuận thế
tra một chút, so với những người mà bản thân thấy hồi trước chính là y
như nhau, không có xuất hiện mục thời gian tang ngẫu.
Lại nghĩ
tới trong hệ thống nhân duyên của Thường đạo diễn chỉ có một đối tượng
kết hôn, vậy thời gian tang ngẫu xuất hiện hẳn là thời gian chết của Tôn Bích Vân. Nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Sở Sở tim đập nhanh muốn
nhảy ra ngoài.
Tôn Bích Vân thấy sắc mặt Thẩm Sở Sở không được
tốt lắm, đem điện thoại vừa nhặt được trả lại cho cô, nói: "Em đây là
làm sao thế, người có chỗ nào không thoài mái sao?"
Thẩm Sở Sở
nghe thấy lời nói này, hồi lại thần, nói: "Không sao, không sao, tối qua không ngủ ngon." Nói vậy, liền từ trong tay Tôn Bích Vân nhận lại điện
thoại của mình, nhỏ giọng cảm ơn.
Tôn Bích Vân bản thân không
phải là người trong giới giải trí, nhưng bởi vì chồng nên cũng quen
thuộc với mấy chuyện trong giới, cô đối với tâm tư của diễn viên ở trước mắt này cũng có chút hiểu được. Vì vậy, thông cảm mà nói: "Bây giờ áp
lực làm diễn viên rất lớn, phải học được cách điều chỉnh tâm tình của
chính mình. Đừng ép bản thân quá."
Thẩm Sở Sở nghe giọng nói dịu dàng của Tôn Bích Vân, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nói: "Ưm, tôi sau này sẽ chú ý."
"Thường đạo diễn của các cô ấy mà, thực ra là người khá tốt, đối với những
người mới như các cô cũng rất chiếu cố. Chẳng qua là có lúc lời nói
không được dễ nghe. Rất nhiều người đều sợ ông ấy." Tôn Bích Vân nhìn
vào Thường đạo diễn mà nói.
Thẩm Sở Sở vội lắc đầu, nói: "Không
có, tôi cảm thấy Thường đạo diễn là người rất tốt, đối với người mới bọn tôi rất để tâm. Có thể có được đạo diễn như vậy chỉ điểm một chút là
vinh hạnh của chúng tôi. Lần trước ở công ty, sau khi Thường đạo diễn
chỉ điểm cho tôi, đối với tôi có lực kích phát rất mạnh."
Tôn
Bích Vân nghe những lời Thẩm Sở Sở nói, quay đầu, trên mặt đều là biểu
tình hiếu kỳ, hỏi: "Cô là công ty quản lý nào thế, Bit Media?"
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Đúng, tôi và Thường đạo diễn là cùng một công ty ạ."
Tôn Bích Vân nghe được lời này, ý cười trên mặt càng sâu, nói: "Hóa ra là
cùng một công ty với lão Thường, người mới vừa được ký hợp đồng phải
không, tôi hình như trước đây chưa từng thấy cô. Xinh đẹp như cô, nếu
như đã gặp tôi khẳng định sẽ có ấn tượng."
Nghe được một mỹ nữ
đầy khí chất khen bản thân là mỹ nữ, tuy là cô cũng biết đối phương hơn
nửa là khách khí thôi, nhưng trong lòng vẫn là có chút vui vẻ, hơi đỏ
mặt, nói: "A, tôi nửa năm trước vừa tham gia vào Bit Media."
Tiếp đó, hai người lại nói mấy chuyện về công ty và quay phim. Tôn Bích Vân
thấy chồng mình đã làm việc rất lâu rồi mà chưa nghỉ chút nào, liền đi
tới nhắc nhở một chút.
Thẩm Sở Sở giờ mới thở được một hơi. Nói
thật, vừa rồi cô nói chuyện cùng với Tôn Bích Vân là có chút không tập
trung. Dù sao Tôn Bích Vân luôn ngồi trước mặt cô, cô căn bản là không
có thời gian cẩn thận xem hệ thống của cô ấy. Lúc này xung quanh không
có người, Thẩm Sở Sở mới một lần nữa mở ra hệ thống nhân duyên của
Thường đạo diễn.
Cô vừa rồi quá kích động, chỉ nhìn thấy thời
gian tang ngẫu liền bị dọa một hồi, sau đó Tôn Bích Vân tới nói chuyện
với cô, cô cũng không có thời gian xem kỹ.
Ở trong quá trình tơ
hồng, phía sau thực ra nhiều hơn hai mục, cô vừa rồi kích động quá, chưa nhìn rõ xem phía sau còn có một mục [Nguyên ngân tang ngẫu]
[Thời gian tang ngẫu]: Ngày 15 tháng 9 năm 2018
[Nguyên nhân tang ngẫu]: Rơi từ trên cao xuống chết.
Nhìn thấy hai mục này, Thấm Sở Sở lại ngẩng đầu lên nhìn vào Tôn Bích Vân
vừa dịu dàng nói chuyện cùng cô. Người cười đến ôn hòa như vậy, làm sao
lại có thể sớm như vậy liền rời khỏi thế giới này chứ. Hơn nữa còn vì
nguyên nhân đáng sợ đến thế. Xác suất nhỏ như vậy người bình thường chắc sẽ không gặp phải đâu.
Cúi đầu lật mở lịch xem, hôm nay đã là 31 tháng 8 rồi, cách thời gian tử vong của Tôn Bích Vân còn có nửa tháng.
Thẩm Sở Sở nhìn vào Tôn Bích Vân hiền hòa thiên lương, trong lòng âm
thầm thề, nhất định phải cứu cô ấy!
Thời gian tiếp theo, Thẩm Sở
Sở mỗi ngày đều đến phim trường, lúc có cảnh quay thì sẽ quay, lúc không có cảnh liền ngồi cạnh xem người khác diễn, hoặc là, nói chuyện với
Tông Bích Vân.
Tôn Bích Vân cũng cảm thấy được kỳ lạ, cô gái hôm
trước lúc nói chuyện với cô còn mất tập trung mấy ngày này lại không
biết vì sao, mỗi ngày đều ở trước mặt cô, nói chuyện với cô. Thực ra
người như vậy trong giới giải trí có rất nhiều, rất nhiều người đều vì
tìm ông nhà cô quay phim mà đến tiếp cận cô.
Chỉ là, cô đã gặp
rất nhiều người như vậy. Trực giác nói cho cô, Thẩm Sở Sở không phải là
kiểu người đó. Cô cũng không nói được là vì sao, nhưng trong lòng chính
là có cảm giác như vậy.
Hôm nay sau khi Thẩm Sở Sở hạ màn, lại
hướng về phía Tôn Bích Vân đi tới. Cô cũng biết, gần đây trong tổ kịch
có vài người bàn tán riêng nói cô đang tìm cách thân cận với vợ của
Thường đạo diễn, nhưng những người này cũng không dám nói ở trước mặt.
Bởi vì Thẩm Sở Sở và Thường đạo diễn dù sao cũng là cùng một công ty
quản lý, hơn nữa bộ phim này cũng là công ty bọn họ chế tác. Nói riêng
một chút cũng được, thật sự nói ra, người khác sẽ nói họ ngu ngốc.
"Tôn tỷ, chị hôm này cảm giác ra sao, hôm qua nghỉ ngơi có tốt hơn không?"
Tôn Bích Vân cảm giác được sự quan tâm của Thẩm Sở Sở, nói: "À, mấy ngày
nay đều ngủ khá tốt. Chỉ là muỗi ở đây thực là quá nhiều, đốt đến mức
người tôi có chút dị ứng." Nói đến đây, Tôn Bích Vân liền giơ cánh tay
lên cho Thẩm Sở Sở xem.
Thường đạo diễn ở một bên nhìn thấy oán
hận nói: "Bộ phim này chỉ còn một tháng nữa là quay xong rồi, em hay là
về đế đô trước đi. Em hè năm nào tới đây cũng bị dị ứng, anh sớm đã nói
không cho em đến, em lại cứ đến."
Tôn Bích Vân liếc qua chồng
mình, cười nói: "Được rồi, đều là em tự mình tìm tội, cứ muốn đến. Chẳng qua, cái này em quen rồi, bôi chút thuốc dị ứng là được. Dù sao chỉ còn thời gian một tháng, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau trở về."
Thường đạo diễn bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói: "Vậy cũng được, chỉ là em
chịu vất vả rồi. Sau này ở phim trường chú ý hơn một chút, anh bảo trợ
lý đi mua ít thuốc dị ứng."
"Em không có vất vả, anh quay phim mới mệt."
Nhìn thấy đôi vợ chồng ôn hòa trước mặt, Thẩm Sở Sở có chút lo lắng. Ngày
mai chính là thời gian tử vong của Tôn Bích Vân, nhưng cô vẫn chưa biết
Tôn Bích Vân rốt cuộc là chết ở đâu, có phải ở Hoành Điếm không, hay là ở Đế đô? Nếu như là ở Đế đô, cô có thể liều mạng mà giữ cô ấy lại. Nhưng
nếu là ở Hoành Điếm, cô phải khuyên cô ấy rời khỏi.
Sự lo lắng
này của cô, trừ trợ lý Vương Thiến, mới đầu không có ai phát hiện. Chỉ
là, dần dần loại tâm tình này cũng thể hiện ra trong lúc quay phim.
Cảnh này là cảnh quan trọng nhất của Thẩm Sở Sở trong toàn bộ phim, Tiêu
Dung mà cô diễn sẽ cùng anh trai ruột Tiêu Dịch nhận nhau.
Trong
khi đạo diễn đang nói về cảnh này, Thẩm Sở Sở chỉ có thể cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại. Vấn đề ngày mai mới phát sinh, ngày mai cô không có cảnh diễn, cô có thể cả ngày đều bồi Tôn Bích Vân. Cô không ngừng an ủi mình như vậy. Chỉ là, loại chuyện đại sự thế này bày ra trước mặt,
Thẩm Sở Sở vẫn là không có cách nào bình tĩnh được.
Thường đạo diễn vừa hô "Bắt đầu", Thẩm Sở Sở liền phạm một lỗi sai cấp thấp vô cùng nghiêm trọng.
"Sở Sở, nhìn ánh sáng, cô đang đối mặt với ống kính đó, nhớ phải tìm ống kính."
Thẩm Sở Sở nghe xong, mặt hơi đỏ lên, có chút bối rồi nhìn sang Chu Phong ở đối diện, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Chu Phong không có ý trách Thẩm Sở Sở, cười nói: "Không sao đâu, tôi khi
trước lúc mới làm diễn viên cũng sẽ như vậy, quay nhiều vài bộ phim thì
sẽ ổn thôi."
Dù sao thái độ đạo diễn đối với Thẩm Sở Sở luôn rất
tử tế, những lời của diễn viên bọn họ khẳng định không thể đối chọi với
đạo diễn, Thẩm Sở Sở nhìn qua chính là người có hậu đài. Trong giới giải trí, nghìn vạn lần đừng đắc tội người có hậu đài, bởi vì có thể đến lúc đó bản thân tại sao lại chết cũng không biết. Một lần vô tình, liền
không có tài nguyên, bị công chúng quên sau đầu.
Thẩm Sở Sở tội lỗi gật đầu.
Sau khi nghỉ ngơi năm phút, lại bắt đầu quay lại cảnh này. Kết quả, sau đó
lại là các loại không thuận lợi, không phải là Thẩm Sở Sở không nhớ lời
thoại, thì là ánh mắt của cô không đúng, hoặc là nước mắt khóc không ra.
Thẩm Sở Sở càng hấp tấp, càng là quay không tốt. Toàn bộ đều là những lỗi
sai cấp thấp, cô gấp đến sắp khóc rồi. Nhưng phải làm sao đây, cô vẫn là không có cách nào tĩnh tâm. Điều này giống như đang ở trong mơ, bạn gặp một người câm, càng là vội muốn phát ra thanh âm kêu cứu, càng là kêu
không ra. Cho đến khi bản thân tỉnh lại, ác mộng mới có thể tán đi.
Ngắn ngủi một tiếng đồng hồ này, Thẩm Sở Sở đã lãng phí rất nhiều cuộn phim.
Sắc mặt của Thường đạo diễn cũng càng ngày càng khó coi. Ông lúc này giống
như là một ngọn núi lửa đang hoạt động, lập tức sẽ phun ra nham tương.
Nhân viên công tác xung quanh nhìn thấy sắc mặt giăng đầy mây đen của
Thường đạo diễn, toàn bộ đều im lặng không dám nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT