Tính người sao? Đương nhiên không có. Mặc dù có cũng không dùng trên người cô ta. Hoắc Lương thờ ơ nói: “Người chờ thay thận không phải chỉ có một mình cô, yêu cầu này của các người cần phải kiên nhẫn chờ đợi mới được. Triệu nữ sĩ, bà đã quên rồi sao? Bởi vì tất cả những chuyện bà làm cộng thêm miệng đầy lời nói dối cho nên bà đã bị kéo vào sổ đen của bệnh viện. Hiện tại đang có một quả thận, miễn cưỡng có thể cho con gái bà sử dụng một thời gian, nhưng đáng tiếc trước cô ta còn có một người đàn ông trung niên chờ ghép thận. Nếu tôi giúp các người cướp quả thận này, con gái các người được sống, người đàn ông kia sẽ chết.”

Hoắc Lương nói: “Đều là một sống một chết, đối với tôi cũng không có gì khác biệt.”

Triệu nữ sĩ nói: “Tại sao không khác biệt? Tiểu Phàm là em gái ruột của con! Hai con đều do mẹ sinh ra, tại sao con có thể nói không khác biệt?”

Hoắc Lương lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, quyết định không thèm để ý nữa. Xoay người nắm tay Tiết Tiểu Tần rời khỏi bệnh viện. Triệu nữ sĩ cố gắng đuổi theo nhưng bị bác sĩ điều trị ngăn lại, nói muốn thảo luận vấn đề trị liệu tiếp đó. Triệu nữ sĩ không nỡ bỏ con gái, cho nên có thể sống được ngày nào hay ngày đó, bà vĩnh viễn không bỏ cuộc.

Thật vất vả mới về đến nhà, Tiết Tiểu Tần mới hoàn toàn yên tâm. Cô vùi đầu ở trong lòng Hoắc Lương không chịu chuyển động, một hồi sau mới hỏi anh: “Có phải anh đã biết trước thận của hai người không thích hợp đúng không?”

Hoắc Lương vuốt ve đầu tóc mềm mượt của cô, hôn một cái: “Khi biết mục đích của bà ta, anh liền nhờ người làm xét nghiệm.”

“Cái gì?” Tiết Tiểu Tần lập tức dựng cờ khởi nghĩa hỏi: “Anh lặp lại một lần nữa cho em!”

“Cũng không phải phải cho thận.” Hoắc Lương vội ôm cô trở lại, nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ là muốn biết mà thôi. Kết quả cuối cùng không thích hợp.”

“Vậy nếu thích hợp thì sao? Anh có cho thận hay không?” Tiết Tiểu Tần không dễ bị lừa, híp mắt nhìn chằm chằm anh. Thấy Hoắc Lương im lặng không nói, cô há to miệng: “Ôi, không nhìn ra nhé Hoắc Lương! Không ngờ anh còn là thánh phụ hiền lành! Đầu óc anh bị lừa đá hỏng hả? Thế mà lại có ý nghĩ cho thận?”

“Không phải vì cứu cô ta.”

Tiết Tiểu Tần không tin: “Vậy anh vì cái gì?”

“Như vậy, anh mới có thể nói bản thân mình là người tốt, phải không?” Hoắc Lương có chút hoang mang hỏi thăm.

Tiết Tiểu Tần sửng sốt.

Anh tiếp tục nói: “Anh vẫn luôn không hiểu rõ định nghĩa người tốt và người xấu. Không thể nghi ngờ, nhân cách rối loạn chống xã hội và chứng vọng tưởng của anh đều biểu thị anh sẽ trở thành sát thủ liên hoàn máu lạnh hung tàn. Kỳ diệu là anh chẳng những không trở thành sát thủ, ngược lại trở thành bác sĩ ngoại khoa cứu người. Tuy rằng như vậy anh không nghĩ rằng bản thân là người tốt, nhưng Tiểu Tần, anh cảm thấy nếu anh hi sinh bản thân cứu người, có thể tính là người tốt hay không?”

“Như vậy anh mới có cảm thấy mình xứng đôi với em.”

Giống như viên đạn lạc đánh trúng nơi mềm mại nhất trái tim, Tiết Tiểu Tần chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, không kiềm được ôm Hoắc Lương, đánh anh: “Ngốc về nhà thôi! Suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Nếu anh thật sự làm như vậy, em sẽ giận đó, giận đến nỗi không tha thư cho anh. Anh làm sao không xứng với em chứ!”

Cô thật sự không hiểu tại sao Hoắc Lương lại tự ti khi ở trước mặt cô. Vì vậy cô ôm mặt anh: “Anh không tốt ở chỗ nào? Anh có bề ngoài đẹp trai, có năng lực kiếm tiền, năng lực logic mạnh, chỉ số thông minh cao hơn em gấp mấy chục lần. Anh dịu dàng lại thâm tình, chăm sóc cho em từng li từng tí, mọi thứ đều lấy sở thích của em làm chuẩn, đối với em luôn cầu gì được nấy. Anh tốt như vậy, em rất muốn giấu anh đi không cho người khác biết. Làm sao anh lại nghĩ bản thân không xứng với em? Lại nói, thật ra là em không xứng với anh mới đúng. Ngoại trừ bộ dạng xinh đẹp và biết vẽ tranh em chẳng có ưu điểm gì khác. Em tính tình không tốt, thích khóc lại hay làm nũng, thường gây sự vô lý, hơi một tí là rơi nước mắt. Là anh bao dung em, Hoắc Lương, anh là người đàn ông tốt nhất thế giới này.”

Hoắc Lương nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dịu dàng quyến luyến: “Anh cũng thích em.”

Tiết Tiểu Tần: “… Em không phải đang thổ lộ với anh.”

“Anh hiểu ý em muốn nói.” Hoắc Lương chớp mắt: “Em nói nhiều như vậy chính là em yêu anh.”

Tiết Tiểu Tần đỏ mặt: “Em là thích anh.” Sau đó cô hít sâu một hơi: “Rất thích anh, cho nên anh đừng khiến cho bản thân chịu bất kỳ tổn thương gì. Từ Phàm còn rất trẻ, nếu có thể em cũng hi vọng cô ta có thể sống. Tuy nhiên, em không muốn vì cô ta được sống khỏe mạnh mà anh phải trả giá lớn.

Cô chính là không muốn.

Một chút cũng không muốn.

Cô thích Hoắc Lương, thích đến không nỡ để anh gặp bất kỳ đau đớn gì, gió táp mưa sa cô đều đau lòng, huống chi là cho một quả thận? Bạn cho rằng là quyên tiền sao? Viết con số lên tờ chi phiếu, xé một cái là đi lãnh tiền?

Hoắc Lương hôn lên mắt Tiết Tiểu Tần, vừa thành kính lại thật lòng. Anh tiếp tục nói với cô: “Anh nghĩ cứu Từ Phàm, việc này không liên quan gì đến Triệu nữ sĩ, cũng không liên quan đến việc lúc anh còn nhỏ. Chẳng qua… là một bác sĩ, anh không thể nhìn bệnh nhân chết đi, chỉ thế thôi.”

“Đó là lí do anh vẫn giúp cô ta tìm kiếm thận thích hợp?” Tiết Tiểu Tần đều bị chọc cười, Hoắc tiên sinh nhà cô giống người tốt hơn cô thế nhỉ?

Hoắc Lương không dám gật đầu, cũng chính là thầm chấp nhận. Anh chỉ có thể làm trong phạm vi khả năng cho phép, nhưng cuối cùng đều không thành công. Có lẽ ông trời cũng đứng về phía anh, chăm sóc anh: “Anh nghĩ cố gắng làm người tốt. Người tốt nên làm như vậy, bác sĩ cũng nên làm như vậy.” Anh thành thật nói cho Tiết Tiểu Tần biết rõ suy nghĩ của mình: “Trên thực tế, anh muốn bọn họ đi tìm chết đi, đừng tới làm phiền anh nữa.”

Anh nghiêm túc nguyền rủa, Tiết Tiểu Tần lại cảm thấy buồn cười, ở trong lòng anh cười đến run rẩy. Hoắc Lương không hiểu tại sao Tiết Tiểu Tần cười, anh nói cái gì đó buồn cười lắm à?

Tiết Tiểu Tần cười không ngừng, anh cũng không hỏi, yên lặng nhìn cô cười. Nhìn Tiết Tiểu Tần cười, tâm trạng của anh cũng sẽ tốt lên. Hoắc Lương không nhịn được hôn bàn tay cô, hôn trán cô, hôn đôi má cô, hôn cái miệng nhỏ của cô, nói chung chính là hôn không ngừng, một giây cũng không muốn rời xa cô.

Nụ hôn tiếp nối nụ hôn… liền tạo thành củi khô bốc lửa, không thể cứu vãn.

Hình ảnh quá nóng bỏng, tác giả không dám nhìn.

“Bọn họ sẽ không đến gây rắc rối cho chúng ta nữa chứ?” Tiết Tiểu Tần thở hồng hộc nằm trên ngực Hoắc Lương, thân thể dây dưa cùng một chỗ, mồ hôi đầm đìa. Nếu là bình thường cô đã sớm đòi đi tắm, nhưng lần này không có, bởi vì cô không muốn rời khỏi anh, chỉ muốn ôm anh như vậy.

Hoắc Lương yêu thích sạch sẽ ở trên người Tiết Tiểu Tần đều thành không. Anh ăn cơm thừa của cô, tắm nước nhuộm máu dì cả của cô, lấy ráy tai giúp cô, cắt móng tay giúp cô, nhặt tóc rụng khi cô chải đầu lắp kín cống thoát nước… Nhiều vô số kể, mồ hôi thì tính là cái gì.

Tiết Tiểu Tần sợ hãi suốt mười mấy tiếng đồng hồ, đầu tiên là bị trói, sau đó ù ù cạc cạc trốn trở về, tới bệnh viện, về nhà, làm tình, vì vậy hiện tại cô chỉ muốn ngủ. Đầu nhỏ cọ cọ trên ngực Hoắc Lương, lầm bầm: “Em muốn ngủ, anh không được làm ầm ĩ đến em, cũng không được dậy trước em.”

“Được.” Mặc kệ yêu cầu vô lý cỡ nào, Hoắc Lương luôn vì cô làm được.

Tinh thần căng thẳng một ngày, thân thể cô cũng tới mức cực điểm. Tiết Tiểu Tần thật sự rất mệt mỏi, đã thế còn bị Hoắc Lương đè trên giường vận động lâu như vậy, mệt đến hai mí mắt không chống đỡ nổi. Tính toán tỉ mỉ chính là từ hơn chín giờ bị Từ Ngao bắt đi đến lúc này… Tiết Tiểu Tần vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, trời cũng sắp sáng rồi!

Tiết Tiểu Tần nhanh chóng chìm vào giấc mộng, còn là mộng đẹp. Trong mộng, Hoắc Lương ôm cô xoay vòng vòng giữa một biển hoa, anh cười rất xán lạn. Bởi vì cảnh trong mơ quá mức tốt đẹp nên Tiết Tiểu Tần cũng không nhịn được cười rộ lên. Đáng sợ nhất là lúc bọn họ chuẩn bị hôn môi, đột nhiên mỗi một đóa hoa nở rộ đều biến thành gương mặt của Triệu nữ sĩ, vô số âm thanh cằn nhằn lải nhải hợp thành một câu nói: “Quyên thận! Quyên thận! Quyên thận!”

Tiết Tiểu Tần bị dọa mở choàng mắt, ta f**k, cái này không phải mộng đẹp, là ác mộng mới đúng! Cô thật sự sắp hộc máu, kết quả có người lập tức vỗ nhè nhẹ lưng cô, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Hoắc tiên sinh luôn thức dậy sớm hơn cô.

“Em mơ thấy cái gì?” Hoắc Lương dịu dàng hỏi: “Đừng khóc.”

Tiết Tiểu Tần nghe vậy mới biết bản thân đang khóc, cô làm bộ lơ đãng lau nước mắt: “Không có gì, chỉ là mơ thấy anh không cần em nữa.”

Hoắc Lương nghiêm túc: “Không có khả năng.”

Tiết Tiểu Tần ôm lấy tay anh làm nũng: “Em biết anh sẽ không như thế, nhưng em rất yêu anh, rất sợ anh không cần em. Vì vậy chỉ cần nghĩ như vậy em liền sợ, nên mới khóc.”

Lỗ tai Hoắc Lương dần dần đỏ lên bởi vì Tiết Tiểu Tần không chút vòng vo nói lời yêu. Anh cũng học bộ dáng của cô: “Anh cũng vậy, vừa nghĩ đến em anh liền vui vẻ muốn cười.”

Tiết Tiểu Tần: “...” Gạt người ta, anh rõ ràng không biết cười.

Mũi hai người âu yếm nhau một hồi, bụng Tiết Tiểu Tần kêu ùng ục. Cô xấu hổ nở nụ cười, lại đói bụng… Cô thường xuyên cảm thấy đói bụng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play