Đúng vậy, ngoại trừ lục lạc vàng không có bất kỳ thay đổi gì thì tai mèo, móng vuốt mèo, đuôi mèo và nguyên bộ nội … đều biến thành màu trắng. Tiết Tiểu Tần trợn tròn mắt, cô còn tưởng trò chơi đã chấm dứt rồi, hóa ra là không phải.

Trong lúc cô đang thừ người, Hoắc Lương từ phòng tắm đi ra: “Bé Mèo lười thức dậy rồi à?”

Tiết Tiểu Tần quan sát anh từ trên xuống dưới, thấy anh chỉ mặc áo choàng ngủ. Cô không biết mình có thể mở miệng nói chuyện hay không, buộc lòng thử meo một tiếng, tay xoa xoa bụng tỏ vẻ… Em đói bụng rồi. >__<

Một ngày đói đến mười tám lần, nếu cuộc đời của Tiết Tiểu Tần chia làm hai phần thì việc ăn uống đã bị chiếm lấy phân nửa.

Giống như bình thường, Hoắc Lương giúp cô đánh răng rửa mặt, chăm sóc làn da… rồi ôm cô đến phòng bếp cho ăn. Toàn bộ quá trình y hệt ngày hôm qua, không có gì sai biệt.

Cứ như vậy qua ba ngày, Tiết Tiểu Tần lần lượt biến đổi thành mèo xám, mèo hồng phấn, mèo tam thể… Sáng ngày thứ tư, sau khi Tiết Tiểu Tần thức dậy, cô kêu meo meo vài tiếng theo thói quen. Kết quả, nghênh đón cô là vẻ mặt còn ngái ngủ và giọng nói khó hiểu của Hoắc Lương: “…Tiểu Tần?”

Tiết Tiểu Tần ngẩng đầu, không nghe âm thanh đinh đang của lục lạc vàng, cô mới biết lần vọng tưởng thứ hai của anh đã kết thúc. Cô… vẫn chưa quen với chuyện thay đổi này. Trời ạ! Cô sắm vai con mèo đến nghiện rồi!!! Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiết Tiểu Tần thay đổi lúc trắng lúc xanh. Hoắc Lương nhìn mà lo lắng: “Em làm sao vậy? Có phải cảm thấy trong người khó chịu hay không? Sao sắc mặt em khó coi như vậy?”

Anh còn dám hỏi em… Tiết Tiểu Tần vừa nghĩ đã cảm thấy ngứa răng, rất muốn cắn Hoắc tiên sinh cho hả giận. Nhưng sau cùng cô vẫn nhịn xuống: “Anh… quên hết rồi à?”

“Không có.” Hoắc Lương trả lời rất nhanh, còn cầm di động của anh đưa cho cô xem. Tiết Tiểu Tần nhìn di động, giật mình phát hiện trong năm ngày bản thân đóng vai con mèo, cô chưa từng động đến máy vi tính và di động. Mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, không thì nằm phơi nắng hoặc là chơi đùa với Hoắc Lương. Thế kỉ hai mươi mốt, cô cư nhiên có thể rời xa thiết bị điện tử tròn năm ngày? Hơn nữa, chính cô cũng không phát hiện??

Hoắc Lương nhất định là độc dược khiến người ta bị nghiện.

Hoắc Lương cầm di động đưa cho Tiết Tiểu Tần là vì anh muốn cô xem hình nền khóa màn hình. Đó là ảnh chụp Tiết Tiểu Tần đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong gối đầu mềm mại. Dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu, trên đầu là đôi tai mèo mũm mĩm cực kì dễ thương. Chỉ là ảnh chân dung, không để thừa ra thêm một tấc da thịt nào.

Tiết Tiểu Tần nhận lấy di động từ tay Hoắc Lương, ngắm nghía một hồi lâu. Ngay lúc Hoắc Lương nghĩ rằng cô sẽ giận, Tiết Tiểu Tần lại tặc lưỡi tấm tắc: “Ây da! Cục cung thật xinh đẹp! Chụp hình thật là ăn ảnh.” Dứt lời, cô hỏi Hoắc Lương: “Anh nói phải không?”

Hoắc Lương liền há mồm: “Người thật còn đẹp hơn.”

Tiết Tiểu Tần vui vẻ ôm Hoắc Lương hôn một cái. Cái hôn này liền dẫn đến gay go, bởi vì không có người chủ nào làm ‘chuyện đó’ với mèo cưng, như thế rất biến thái! Cho nên năm ngày này, Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần thuần khiết như nước trong. Hiện tại, anh đã thoát khỏi thân phận chủ nhân của mèo con, tự nhiên dục vọng sẽ bộc lộ.

Thật ra thì… Tần Ngốc cũng có chút đói khát, nhưng thân là con gái cô phải rụt rè một tí, không được biểu hiện ra ngoài. Hoắc Lương ôm hôn Tiết Tiểu Tần mãnh liệt, cô ưm một tiếng, cơ thể ngoan ngoãn nở rộ dưới người anh.

Sau đó, Tiết Tiểu Tần bỏ luôn bữa sáng.

Nghiêm khắc mà nói, thân thể Tiết Tiểu Tần rất khỏe mạnh, Hoắc Lương biết cô không thích vận động nhưng một người không thích vận động lại muốn giữ vững thể lực khỏe mạnh là điều rất khó. Vì vậy, Hoắc Lương thường dụ dỗ Tiết Tiểu Tần cùng nhau vận động. Lúc anh chạy bộ hoặc là tập hít đất, Tiết Tiểu Tần sẽ tập yoga ở bên cạnh. Bây giờ, Tiết Tiểu Tần lập tức bộc lộ ưu thế của mình. Cơ thể của cô rất mềm, mức độ dẻo dai cực kì kinh người, anh biết rõ cô chưa từng học xoạc thẳng chân nhưng mỗi lần Hoắc Lương ấn Tiết Tiểu Tần lên giường, bày bất kì tư thế gì cô cũng làm hết sức dễ dàng.

Cái giá mà anh phải trả là phải cho Tiết Tiểu Tần sờ cơ ngực năm phút đồng hồ, hoặc là mười phút nói những câu thổ lộ tình cảm không được trùng nhau. Anh cam tâm tình nguyện, Tiết Tiểu Tần dễ dàng bị mắc câu, mọi người đều vui mừng.

Đến khi Tiết Tiểu Tần phát hiện mấy ngày nay cô ăn nhiều nhưng không béo, ngược lại người còn nhẹ đi nửa cân. Cô lập tức vui vẻ nhào vào lòng Hoắc Lương, hôn chụt chụt lên môi anh: “Chồng à, anh quá tuyệt vời rồi!”

Đáy mắt Hoắc Lương lộ ý cười, gương mặt đẹp trai của anh trừ lúc làm | tình và vọng tưởng, lúc nào cũng co quắp. Tiết Tiểu Tần tê liệt ngã vào lòng anh, cái đầu nhỏ liên tục cọ cọ vào vòm ngực anh giống như hồ dính. Áo sơ mi của Hoắc Lương cũng bị cô vò nát nhưng anh không hề tức giận, trái lại còn thấy thích thú hơn.

Tiết Tiểu Tần chưa từng thấy lại những bộ trang phục từng mặc. Lần đầu tiên hóa trang để sắm vai, Hoắc Lương nói tất cả trang phục đều đặt trong phòng giữ quần áo. Về sau, Tiết Tiểu Tần vì tò mò nên lật tung từng ngóc ngách, cố gắng tìm trang phục khác để suy đoán vọng tưởng kế tiếp của Hoắc Lương nhưng cô phải thất vọng. Tiết Tiểu Tần lục lọi cả ngày trời cũng không tìm ra bộ trang phục nào khác thường.

Lần này cũng vậy, trang phục nữ miêu vừa mặc xong liền biến mất, Tiết Tiểu Tần chưa từng thấy lại lần nào, chẳng biết Hoắc Lương đem giấu ở đâu. Căn nhà này quá lớn, nếu thỉnh thoảng chơi trò tìm châu báu thì tạm được, chứ chơi lâu dài Tiết Tiểu Tần cô chịu không nổi.

Cô rất tin tưởng vào Hoắc Lương, quyết định của anh cũng chính là quyết định của cô. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần không cảm thấy có gì không đúng. Nếu cô biết Hoắc Lương đem những trang phục đó bỏ vào két sắt trong phòng sách và khóa lại như cất giấu báu vật, cô nhất định sẽ mắng anh… BỆNH! THẦN! KINH!

Quần áo đã từng mặc qua có cái gì hay mà giấu?

Thật ra trước kia rất lâu, Hoắc Lương sống một mình ở nước ngoài không thể nào gặp Tiết Tiểu Tần. Anh đành dựa vào những thứ bị Tiết Tiểu Tần vứt đi, ví dụ như khăn quàng cổ, vở, bút bi… tóm lại là các đồ vật được cô chạm qua để ảo tưởng cô ở ngay bên cạnh anh. Hoắc Lương nhờ vào chúng mà vượt qua những ngày tháng cô độc, dùng chúng xây dựng thành một mối liên hệ với cô, cho phép bản thân tự an ủi tâm hồn.

Bằng không thì sẽ không có Hoắc Lương của ngày hôm nay.

Nếu không có Tiết Tiểu Tần, anh nhất định biến thành người cực kì nguy hiểm và máu lạnh. Có một khoảng thời gian, Hoắc Lương nghiên cứu về sát thủ liên hoàn. Bởi rằng từ sâu trong xương tủy của anh có tiềm chất như thế. Sau này, anh vô cùng xác định, ví như mười lăm tuổi năm đó anh không gặp Tiết Tiểu Tần, hiện tại anh tuyệt đối không sống yên tâm thoải mái như thế này đâu.

Dù có rất nhiều chuyện anh không thích, dù có rất nhiều khuôn mẫu gò bó anh, dù có lúc anh cảm thấy cô tịch và trống rỗng…

Thế nhưng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện được hô hấp cùng một bầu không khí, cùng tồn tại dưới một bầu trời với Tiết Tiểu Tần, nghĩ đến nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của cô.… Hoắc Lương lập tức cảm thấy không có gì có thể đánh gục anh.

Anh không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho nên anh luôn né tránh những chỗ đông người. Anh biết bản thân và người bình thường không chỉ khác nhau về chỉ số thông mình và năng lực, mà còn có tình cảm. Cho đến tận bây giờ, Hoắc Lương vẫn nhớ rõ nét mặt của mẹ khi dẫn anh nhốt vào nhà vệ sinh nữ. Đó là vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng càng giống như được giải thoát hơn.

Nhắc tới cũng kì lạ, đối với ba, anh không hề có cảm giác sợ ông, cùng lắm chỉ là thờ ơ và lạnh nhạt. Ký ức tuổi thơ khiến anh thiếu hụt những cung bậc cảm xúc, nhưng ba mẹ ở trong lòng anh không hề lưu lại một chút gợn sóng nào. Khi bọn họ còn sống, Hoắc Lương không có cảm xúc gì. Sau khi bọn họ chết, anh cũng chưa từng cảm thấy bi thương hay vui sướng.

Đại khái chính là tất cả mọi người đều phải chết, chết sớm hoặc chết muộn, nguyên nhân chết… thực ra không khác nhau bao nhiêu.

Hoắc Lương cũng rất bất ngờ khi bản thân trở thành bác sĩ cứu người. Chỉ có thể nói hết thảy đều là ý trời, nếu mười ba năm trước Tiết Tiểu Tần không gặp anh, không cho anh thiện ý, không khuấy động trái tim vô tình của anh… Hoắc Lương thật sự không biết hiện tại bản thân anh sẽ là dạng gì.

Tiết Tiểu Tần khẽ cựa mình, mở mắt nhìn anh, sóng mắt cô mềm mại lại ấm áp. Hoắc Lương dịu dàng nhìn cô: “Em làm sao vậy?”

“Ưm… Eo hơi mỏi.” Tiết Tiểu Tần làm nũng, kéo tay Hoắc Lương đặt lên eo mình. May là độ dẻo của cơ thể cô vô cùng tốt, bằng không ai mà chịu được mấy tư thế có độ khó cao như thế!?

Hoắc Lương ngoan ngoãn mát-xa eo cho Tiết Tiểu Tần, độ lực vừa phải khiến cô nàng khe khẽ rên rỉ, âm thanh này làm cho đôi mắt Hoắc Lương dần tối đi. Thế nhưng, Hoắc Lương lo lắng cho sức khỏe của Tiết Tiểu Tần, vì thế anh phải kiềm chế dục vọng của mình. Dần dần, Tiết Tiểu Tần nằm trong ngực anh ngủ thiếp đi, Hoắc Lương cũng không dừng động tác xoa bóp.

Bọn họ sẽ cùng nhau chào đón một ngày mới.

Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần kết hôn gần một năm, một năm này anh thay đổi rất nhiều, nhưng điều khiến người ta cảm thấy bi thương chính là anh chỉ thay đổi khi ở cùng Tiết Tiểu Tần mà thôi. Lúc đối mặt với người ngoài, Hoắc Lương vẫn là Hoắc Lương trước kia, vẫn không chút thân thiện.

Đặc biệt là anh có thể trò chuyện vài câu với y tá trưởng. Y tá trưởng là bà chị trung niên, ngày thường bà rất thích lải nhải. Ngày trước, bà nói một trăm câu mới đổi về một câu của Hoắc Lương; bây giờ mỗi lần bà bắt đầu dông dài, ít nhất trong một trăm câu thì Hoắc Lương sẽ trả lời hai, ba câu. Nói đơn giản chính là sự tiến bộ chưa từng có!

Con người đến độ tuổi nào đó sẽ thích lo nghĩ vớ vẩn, tựa như y tá trưởng rất hay quan tâm đến việc Hoắc Lương hai mươi tám tuổi mà chưa có con. Thỉnh thoảng, bà sẽ nói bóng nói gió một chút. Có đôi khi Tiết Tiểu Tần đến bệnh viện ‘dò xét, kiểm tra’ Hoắc Lương, y tá trưởng cũng sẽ nhắc nhở khéo léo một hai câu.

Về nhà mẹ càng khỏi phải nói, mẹ Tiết nhìn Lâm San San nhà người ta mang thai thứ hai, còn con gái nhà mình đã một năm mà vẫn không có tin tức, người làm mẹ như bà gấp muốn chết. Bà cố ý mua đồ bổ về cho Hoắc Lương uống, mặt ngoài nói là quan tâm con rể, kỳ thực bà lo lắng cho ‘trái thận có vấn đề’ của Hoắc Lương. Một lần nói dối dẫn đến vô số lời nói dối khác để che đậy, lần nào Tiết Tiểu Tần cũng phải vắt hết óc ứng phó với một đống câu hỏi của mẹ Tiết. Cô rất là mệt mỏi.

Tiết Tiểu Tần chưa muốn có con vì cô cảm thấy mình còn rất trẻ con. Con cái đại biểu cho trách nhiệm, cô không biết cách dạy dỗ đứa trẻ đâu! Còn Hoắc Lương thì khỏi phải nói, tính chiếm hữu của anh đối với cô quá mạnh mẽ. Hiện tại, cô và anh hưởng thụ thế giới hai người nhưng cũng có lúc cô mải mê lo vẽ mà bỏ quên anh, nếu có thêm em bé —— Hình ảnh kia thật đẹp, Tiết Tiểu Tần thật sự không dám nhìn!

Tháng tám, cuốn sách mới của Tiết Tiểu Tần được xuất bản. Bởi vì sự nổi tiếng của cô nên biên tập bàn bạc với cô một chút, hỏi cô có thể đến ký tặng sách trên toàn quốc hay không. Đồng thời, có mấy họa sĩ khác cũng ra sách mới, biên tập đề nghị bỏ phiếu để xem độc giả hi vọng đại thần nào xuất hiện trong buổi ký tặng lưu động nhất?

Nhất Tần Nhất Tiếu chiếm 80% tỷ suất ủng hộ, vượt xa những họa sĩ khác. Không ít người hâm mộ gửi tin nhắn riêng cho cô, bọn họ mời cô nhất định phải đến thành phố của bọn họ một chuyến.

Tiết Tiểu Tần rất muốn đi, thời gian này cô ở nhà làm trạch nữ khá lâu, lâu đến nỗi xương cốt trong người sắp gỉ sắt luôn rồi. Tất nhiên cô muốn mượn cơ hội này ra ngoài thư giãn, đồng thời gặp mặt mấy bạn có quan hệ khá tốt thường nói chuyện trên weibo với cô.

Nhưng nghĩ tới Hoắc Lương, cô rất lo lắng cho anh. Đại khái việc ký bán sách phải mất một tháng mới xong, còn phải chạy tới chạy lui trên toàn quốc, làm sao cô yên lòng để Hoắc Lương ở nhà một mình? Ngộ nhỡ anh lại giống lần trước tự làm hại bản thân thì sao?

Tuy hiện giờ nhìn anh có vẻ tốt lên rất nhiều, cách trị liệu thỏa mãn vọng tưởng cũng có hiệu quả nhưng Tiết Tiểu Tần không dám đánh cuộc! Khi bạn thật lòng yêu một người, bạn sẽ không dám liều lĩnh để người đó gặp một chút nguy hiểm nào!

Cho nên Tiết Tiểu Tần phát weibo bày tỏ tiếc nuối, cô nói sợ là mình không thể tham gia hội ký bán vì lí do riêng. Nếu lần sau có cơ hội, cô nhất định tham gia.

Phía dưới weibo vừa đăng chính là tiếng kêu than dậy trời đất của người hâm mộ. Tất cả mọi người đều muốn biết Tần Ngốc xinh đẹp ra sao?

Phàm là biên tập hoặc những người từng gặp Tần Ngốc đều bình luận chọc ghẹo bọn họ rằng chờ đến lúc đó sẽ biết!

Bởi vậy, nhóm người hâm mộ khao khát được nhìn thấy Tần Ngốc bằng da bằng thịt lập tức vọt qua weibo của Hoắc tiên sinh, cầu xin Hoắc tiên sinh cho Tần Ngốc tham gia hội ký bán để đền bù cho việc hai người diễn ân ái chọc mù mắt nhóm độc thân cẩu bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play