Kiều Hạ nghe thế quay đầu lại, ánh mắt khó giấu nổi sự kích động, cô suýt
chút nữa không nhịn được hét lên với Lăng Hàn, "Tên chết dẫm nhà anh sao giờ mới đến???"
Lăng Hàn tới cửa hàng Kiều Hạ nói, vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt vui vẻ của
mẹ, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, trong mắt hiện lên sự sững sờ.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của người nào đó, anh không nhịn được bật cười rồi đi đến.
Lục Chi Dung thấy con trai mình đến, rồi nhìn biểu cảm như trút được gánh
nặng của Kiều Hạ thì hiểu cứu binh con dâu tìm đã đến. Bà giả vờ như
không biết, cười với Lăng Hàn, "Hàn Hàn, không phải hôm nay con đi gặp
khách sao? Sao lại đến đây?"
Nhấn mạnh chữ khách, Lăng Hàn liếc nhìn Kiều Hạ, không giải thích sao mình
đến đây chỉ nịnh nọt mẹ một câu, "Gặp khách xong rồi, bây giờ con đến
dạo phố với mẹ."
Lục Chi Dung cười ha ha, "Bình thường không thấy con hiếu thuận như vậy,
thế mà hôm nay lại đến nịnh bợ. Được rồi, mẹ không so đo với con nữa."
Bà quay người nói với Kiều Hạ, "Hạ Hạ, hôm nay bác mệt rồi, chúng ta đi
dạo đến đây thôi, hôm nào chúng ta cùng nhau dạo phố nữa nhé, được
không?"
Kiều Hạ vội vàng gật đầu, "Được, bác gái, khi nào bác muốn thì gọi cháu."
Lục Chi Dung vỗ vỗ tay cô, vui mừng cười, "Đúng là đứa trẻ ngoan."
Bà lại cố ý quay đầu sang phía Lăng Hàn, thay đổi giọng điệu, "Không giống người khác, có con dâu thì quên mẹ, bình thường ngay cả Tết nguyên đán cũng không gọi điện thoại về nhà, bây giờ ngược lại đến còn nhanh hơn
thỏ."
Lăng Hàn: ...
Lúc này Kiều Hạ chỉ có thể cười xấu hổ, ai bảo con thỏ này do cô gọi tới
chứ. Không để ý đến lời từ chối của Kiều Hạ, Lục Chi Dung vẫn mua váy,
bà nhét tất cả quần áo đã mua vào tay cô, "Cái này xem như là quà gặp
mặt bác tặng cháu, cứ nhận đi, đừng ngại."
Bà sờ mặt Kiều Hạ, trong mắt lóe lên ánh sáng, xúc động nói, "Đứa trẻ xinh đẹp, về sau thường xuyên đi mua quần áo cùng bác nhé."
Lăng Hàn kéo Kiều Hạ đến cạnh mình, vẻ mặt u ám, "Mẹ, không phải mẹ mệt nên muốn về sao?"
Sao anh lại không biết suy nghĩ của mẹ mình chứ, lúc nhỏ bà rất thích quần
áo đẹp của bé gái, nhưng bà không mua cho mình mặc, mà muốn nhìn người
khác mặc hơn. Khi còn bé anh không hiểu nên có một lần bị mẹ lừa đi làm
người mẫu, đúng vậy, là người mẫu mặc đồ của nữ giới!
Nhớ tới lịch sử đen tối vô cùng thê thảm khi còn bé, Lăng Hàn muốn nâng
trán, bây giờ xem ra, mẹ muốn chuyển mục tiêu đến Kiều Hạ, anh không thể để Kiều Hạ giẫm lên vết xe đổ được.
Thấy dáng vẻ bảo vệ con dâu của Lăng Hàn, vẻ mặt Lục Chi Dung tràn ngập sự ghét bỏ, "Được rồi được rồi, mẹ đi đây."
Thấy bà Lăng đã đi, lúc này Kiều Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, thoáng nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của Lăng Hàn, cô giơ tay đánh anh một phát, "Còn cười, đều tại anh cả."
Lăng Hàn mặc cô già mồm át lẽ phải, anh khẽ cười, "Ở chung với mẹ anh vui
thật, nhìn mẹ như vậy dường như đã xem em là con gái ruột luôn rồi. Hừ, về sau anh không cần lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu nữa."
Mặt Kiều Hạ đỏ lên, cô hờn dỗi đáp lại, "Cái gì mà vấn đề mẹ chồng nàng dâu, ai nói muốn gả cho anh chứ."
Nghe vậy, Lăng Hàn cúi đầu đến trước mặt cô, hai người đối mặt, khóe miệng
anh khẽ cong lên, trong mắt hiện lên tia trêu chọc, "Gả cho anh, em
không bằng lòng sao?"
Kiều Hạ không nói gì, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh.
Lăng Hàn thấy cô như vậy cũng không thèm để ý. Anh đứng thẳng người, một tay nhận túi đồ trong tay Kiều Hạ, tay kia ôm Kiều Hạ vào ngực, vừa dẫn cô
đi vừa nói, “Nếu em không muốn gả cho anh, anh sẽ gả cho em, đến lúc đó
nhớ đến nhà anh cầu hôn đấy."
Kiều Hạ: ...
Kiều Hạ giữ chặt Lăng Hàn, chỉ chỉ cái túi nói, "Chúng ta trả quần áo lại đi, khiến bác gái tốn kém quá rồi."
Lăng Hàn không hành động chỉ tiếp tục ôm vai cô, "Mẹ muốn tốn kém vì em, em không nhận không phải càng có lỗi với mẹ sao?"
Kiều Hạ do dự gật đầu, hình như là vậy, nhưng cô cũng không thể không biết xấu hổ cứ thế nhận đồ đắt tiền như vậy.
"Vậy anh nói xem bác gái thích gì, lần sau gặp lại em muốn tặng quà cho bác gái."
Lăng Hàn dừng bước, nhướng mày nhìn cô, "Sao thế, nhanh như vậy đã muốn đến nhà anh đưa sính lễ rồi à?"
Kiều Hạ: ...
Không muốn phối hợp với loại người diễn sâu này nữa, Kiều Hạ mặc kệ anh đi
thẳng về phía trước, chưa được hai bước thì bị Lăng Hàn gọi lại. Cô dừng lại, quay đầu thì thấy vẻ mặt nặng nề của anh, tưởng xảy ra chuyện gì,
vội hỏi, "Lăng Hàn, sao vậy?"
Lăng Hàn nhét di động vào túi, vẻ mặt nặng nề lập tức trở nên thoải mái, anh bật cười, "Mẹ anh nói, cho phép em ngày mai đến cầu hôn."
Kiều Hạ: "...Tạm biệt!"
Mặc dù Lăng Hàn có vài phần là nói đùa nhưng bà Lăng quả thật mời Kiều Hạ đến nhà làm khách.
Kiều Hạ gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, Lăng Hàn bảo cô không cần
căng thẳng, nhưng anh làm sao biết được dạo phố cùng mẹ anh và đến nhà
anh hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Nói vậy cũng giống như việc tham
gia cuộc thi cuối kỳ và tham gia kỳ thi Đại Học vậy. Cái đầu tiên nếu
muốn có nhiều kinh nghiệm, lần đầu đi đều khiến người tham gia căng
thẳng không thôi, nhưng đi nhiều lần thì đương nhiên cũng thành thói
quen. Nhưng cái thứ hai không giống vậy, đây chính là quyết định việc
lớn cả đời!
Nghe được sự so sánh của Kiều Hạ, Lăng Hàn không nhịn được bật cười, anh vò
vò tóc Kiều Hạ, "Thật là... sao bạn gái anh lại đáng yêu như vậy."
Bây giờ Kiều Hạ không có tâm trạng đùa giỡn với Lăng Hàn, cô tìm thợ khóa,
làm thêm một chìa nữa để về nhà, còn không cho Lăng Hàn trở về. Quả thực chỉ cần Lăng Hàn liệt kê sở thích và điều kiêng kị của cha mẹ và chị
gái anh ra, cô còn đặc biệt lấy một quyển sổ nhỏ ghi vào đề phòng quên.
Lúc Kiều Hạ chăm chú ghi đủ loại chuyện rườm rà vào quyển sổ nhỏ, Lăng Hàn
lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, dùng ứng dụng chỉnh
sửa ảnh che khuất mặt Kiều Hạ rồi đăng lên weibo, kèm thêm caption.
[Hàn Lâm]: Gặp phụ huynh thật căng thẳng [thương xót], bài học ghi nhớ sở thích của cha mẹ chồng [haha].
Đám Hàm Tu Thảo trên weibo lập tức bùng nổ, nam thần muốn nói đến giai đoạn yêu thương sao? Không không không, sao muốn gặp phụ huynh rồi, đây là
giai đoạn chuẩn bị kết hôn mà!
"Hàn Lâm Đại Đại, anh đừng dọa em chứ! Anh có bạn gái lúc nào thế? [hoảng sợ]"
"Mẹ kiếp, tôi mới nghĩ sao gần đây Hàn Lâm Lâm không có động tĩnh gì, thì ra là đang chuẩn bị chuyện lớn cả đời!"
"Tôi chỉ muốn hỏi @Lưu Thương Đại Đại có biết chuyện này không? [mặt chó]"
"Vội vàng đến nỗi không kịp quăng thức ăn cho chó, cái thế giới này đã dung nạp không ít chó độc thân rồi. [tạm biệt]"
"Không muốn! Hàn Lâm Đại Đại, anh sao có thể kết hôn? Bạn gái của anh không phải chúng em ư? [khóc lớn]"
"Bóng lưng cô gái này nhìn rất quen!"
"Cảm thấy nhìn rất quen +1!"
"Cũng cảm thấy nhìn rất quen! Có phải cô ấy không? #kết nối websites#"
"À à à nhất định sẽ tìm ra tung tích cô gái trong buổi ký bán album của Hàn Lâm Đại Đại!"
"..."
Lăng Hàn vốn chỉ bộc phát xúc động muốn bày tỏ ân ái trên weibo thôi, để đám người trên mạng có thể an ủi anh trong những ngày Kiều Hạ bận say mê
Lục Lễ. Nhưng mà anh đã đánh giá thấp cư dân mạng, càng đánh giá thấp
giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Chưa đầy vài phút lượt bình luận và chia sẻ trên weibo tăng vọt, Lăng Hàn
không ngờ sẽ có người liên tưởng đến chuyện ký bán album, hơn nữa còn
đoán được là cùng một người. Anh vội vàng xóa bài viết, lại đăng một bài khác.
[Hàn Lâm]: Mọi người không được manh động, ngoan nào. :)
Lúc này, Kiều Hạ vừa ghi nhớ mấy thứ phức tạp trong sổ, vừa gọi Lăng Hàn, "Hàn Lâm Đại Đại, còn muốn bổ sung gì không?"
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên weibo, Lăng Hàn vừa nghe đến hai chữ Hàn Lâm thì chột dạ, anh không được tự nhiên ho khụ khụ, "À, cứ như vậy thôi,
anh về trước đây, sáng mai lại đến đón em."
Kiều Hạ không phát hiện anh có gì khác thường, cô gật gật đầu, "Được, ngày mai chúng ta mua quà trước, sau đó đến nhà anh."
Lăng Hàn ừ một tiếng, giả vờ như không có việc gì rời đi, trong đầu điên
cuồng suy nghĩ cách không cho Kiều Hạ biết chuyện trên weibo.
Trên thực tế, anh đã lo xa. Bây giờ Kiều Hạ không có tâm trạng lên weibo, cô chỉ chăm chú học thuộc lòng quyển sổ nhỏ, đến ngày hôm sau lúc đi mua
quà với Lăng Hàn, cô còn chưa biết chuyện "Gió tanh mưa máu" trên weibo.
Sau khi mua xong quà lấy lòng với Lăng Hàn, lúc chuẩn bị đến nhà anh, Kiều
Hạ giữ chặt lấy Lăng Hàn, nghiêm túc hỏi anh, "Em mặc bộ này có quá tùy
tiện không? Bác trai bác gái có cảm thấy em không coi trọng buổi gặp mặt này không? Còn nữa, anh nói xem em nên xõa tóc hay buộc lên? Buộc tóc
lên nhìn năng động hơn, hay em buộc tóc đuôi ngựa nhé?"
Lăng Hàn nhịn cười, "Hạ Hạ, em không cần căng thẳng như vậy, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm với người nhà thôi."
Không nói thì thôi, anh vừa nói đã khiến Kiều Hạ lập tức suy sụp, "Cái gì
cũng chỉ là ăn một bữa cơm với người nhà, đương nhiên anh không căng
thẳng rồi, anh không biết đâu... em... Ôi, em còn căng thẳng hơn khi thi Đại Học nữa!"
Có trời mới biết tối qua cô gần như cả đêm không ngủ, cứ nhắm mắt lại toàn nghĩ đến chuyện phải sang nhà anh ăn cơm, cũng may lúc thức dậy quầng
thâm mắt không rõ lắm, trang điểm một chút là được. Nếu không cô sẽ hủy
hoại ấn tượng đầu tiên về ngoại hình với cha mẹ Lăng Hàn, à không, hôm
qua lúc cô mặc quần áo của Lăng Hàn trước mặc bà Lăng thì đã không có ấn tượng đầu tiên rồi. QAQ
Lăng Hàn thấy cô hoảng loạn đến nỗi lông mày đều nhíu lại thì lên tiếng an
ủi, “Thật ra có một cách có thể khiến em bớt căng thẳng."
Kiều Hạ nghe xong, hai mắt sáng lên, "Cách gì? Nhanh nói cho em biết để em thử xem."
Lúc này Lăng Hàn mới nhắc đến điểm mấu chốt, không nhanh không chậm nói, "Trước tiên em nhắm mắt lại."
Kiều Hạ lập tức nghe theo, rất lâu đối phương vẫn không nói gì, cô đang định mở mắt ra thì trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại. Cô theo
bản năng định lùi lại thì gáy bị Lăng Hàn dùng tay giữ, cứ như vậy bị
anh trêu đùa.
Kiều Hạ bị anh hôn rồi lại hôn rất mãnh liệt, cuối cùng đối phương cũng thỏa mãn, lúc này mới lưu luyến rời môi cô.
Lăng Hàn khẽ cười, anh bày ra bộ dạng tranh công, "Thế nào, sau khi được nam thần hôn có phải em cảm thấy không căng thẳng nữa không?"
Kiều Hạ: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT