Editor: P.N.Phương Thy

Beta: Mạc Y Phi

Lăng Hàn đứng tại chỗ, sững sờ nhìn người trên giường, trong đầu như muốn nổ tung, câu nói đầu tiên được thốt ra từ miệng là: "Em chưa ngủ?"

Kiều Hạ nghe vậy mở to hai mắt bày ra vẻ mặt vô tội, "Vốn em đã ngủ rồi."

Ý của cô chính là bị người nào đó đánh thức.

"Vậy lời anh nói vừa rồi em cũng nghe thấy?"

Mặt Lăng Hàn trầm xuống, môi khẽ nhếch, nếu như Kiều Hạ không thấy đôi tai đang đỏ lên vì xấu hổ của anh thì sẽ cho rằng anh đang tức giận. Kiều Hạ nhìn biểu cảm gượng gạo của Lăng Hàn không nhịn được nảy ra ý nghĩ đùa giỡn anh một chút, "Bạn học Hàn Lâm, bạn có thể chia sẻ về cảm giác bị bại lộ thân phận không? Có phải là rất thoải mái không?"

Thật ra Kiều Hạ đã sớm nghi ngờ Lăng Hàn chính là Hàn Lâm, không chỉ là vì giọng nói mà còn vì đêm sinh nhật hôm đó.

Kiều Hạ từng cảm thấy giọng nói của Lăng Hàn rất quen tai, nhưng cô cũng không thể dựa vào cái đó mà khẳng định anh là Hàn Lâm. Cô từng nghe giọng Hàn Lâm hát, nhưng giọng hát thì sẽ khác nhiều với giọng nói, lại còn có phần xử lý ở hậu kỳ nên giọng trong album với giọng ở ngoài đời thật sự hơi chênh lệch.

Đêm sinh nhật đó, trước khi đánh đàn Lăng Hàn đã làm một hành động nhỏ... sờ phím đàn. Kiều Hạ nhớ rõ, Lưu Thương từng nói trên weibo Lăng Hàn có thói quen sờ vào hai phím đàn ở giữa dương cầm trước khi chơi đàn. Lúc đó, vì Kiều Hạ ngồi ở xa chỉ nhìn thấy tay Lăng Hàn lướt qua phím giữa nhưng không biết anh đang làm gì.

Bây giờ, tất cả những thắc mắc, hoài nghi của Kiều Hạ đều đã được lời nói của anh khẳng định.

Vẻ mặt Kiều Hạ đầy thích thú muốn nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lăng Hàn, nhưng không ngờ đối phương không để chuyện này trong lòng, chỉ nhíu mày, hỏi ngược lại: "Em muốn cho anh cảm giác thoải mái sao?"

Kiều Hạ sửng sốt một lúc đã hiểu ra đối phương cố ý hiểu sai lời nói của mình để đùa giỡn mình, mặt cô đỏ bừng lên, chui vào chăn mắng một tiếng, "Đồ lưu manh."

Lăng Hàn nghe thấy lời của Kiều Hạ thì nở nụ cười thích thú đi tới bên giường, không nói gì.

Kiều Hạ thấy đã lâu không có người trả lời thì cho rằng Lăng Hàn rời đi rồi, cô cẩn thận ló đầu ra khỏi chăn muốn xem, chợt tay bị người nắm lấy.

Lăng Hàn xoay người tiến đến gần Kiều Hạ, mập mờ nói, "Anh cũng chỉ lưu manh với em thôi."

Mặt Kiều Hạ càng đỏ hơn, rõ ràng là sau khi uống thuốc tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng ổn định lại rồi, nhưng tại sao bây giờ cô lại thấy toàn thân đều nóng rực như bị thiêu cháy vậy.

Thấy Lăng Hàn ngày càng tiến sát lại, trong lòng ngượng ngùng lại có chút kích động.

Tình huống này có phải là sắp hôn không? Sau khi tỏ tình đã hôn môi có phải là quá nhanh không? Không, không, vẫn nên nhắm mắt lại đi. Mẹ nó, bây giờ cô phải làm như thế nào?

Kiều Hạ cảm thấy đầu óc của mình rối như tơ vò, những thứ nên nghĩ và không nên nghĩ đều hiện ra trong đầu. Mắt thấy khuôn mặt Lăng Hàn càng lúc càng gần, cô dứt khoát nhắm mắt lại, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho tới. Sau đó...

Trên trán Kiều Hạ truyền đến cảm giác ấm nóng, rất thoải mái... nhưng tại sao lại là ở trán mà không phải môi?

Kiều Hạ thắc mắc mở to mắt ra, nhìn thấy Lăng Hàn chỉ dùng trán chạm vào trán mình rồi lấy ra ngay. Sự kích động của Kiều Hạ vơi đi một nửa, thay vào đó là sự thất vọng không nói nên lời.

Ồ, thì ra chỉ kiểm tra nhiệt độ cơ thể thôi.

Lăng Hàn nhìn thấu tâm tư của Kiều Hạ, anh nở nụ cười xấu xa, biết rõ còn cố hỏi: "Em đang mong chờ điều gì vậy?"

Kiều Hạ thấy được sự đùa giỡn trong mắt anh, biết mình đã bị trêu, vừa thẹn vừa giận quay đầu đi không nhìn Lăng Hàn nữa, "Em không chờ điều gì hết."

"Thật à?"

Đối phương cố ý lên giọng, khiến Kiều Hạ hơi bực, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Em... á..."

Người đàn ông bỗng dưng cúi xuống, nuốt lời lời phản bác của Kiều Hạ vào trong miệng.

Hai mắt Kiều Hạ đang mở to dần dần nhắm lại, tùy ý để môi anh giày vò môi cô, dẫn dắt cô phối hợp.

Môi lưỡi triền miên hồi lâu, mặt Kiều Hạ đỏ ửng lên, có lẽ là vì thiếu dưỡng khí, cũng có lẽ vì xấu hổ. Cô chậm chạp mở mắt nhìn người đàn ông đối diện, trong lúc vô tình ánh mắt lóe lên sự quyến rũ khiến cơ thể Lăng Hàn chợt cứng đờ.

Kiều Hạ thấy Lăng Hàn không được tự nhiên liền thắc mắc hỏi, "Lăng Hàn, anh bị làm sao vậy?"

Khuôn mặt Kiều Hạ vẫn đang đỏ bừng bừng, khi hỏi Lăng Hàn đầu cô hơi nghiêng đầu, chính cô không cảm thấy có gì khác thường nhưng lọt vào mắt Lăng Hàn chính là một loại quyến rũ.

Lăng Hàn hơi nghiêng đầu, ép mình không được nhìn Kiều hạ nữa, không được tự nhiên nói qua loa, "Không có gì, muộn rồi, em đi ngủ đi, tối nay anh sẽ ngủ lại ở phòng khách."

Lăng Hàn nói xong lập tức rời khỏi phòng ngủ.

Kiều Hạ hơi mơ hồ à một tiếng, ngoan ngoãn chui vào chăn, nhìn thấy bóng lưng cứng nhắc của Lăng Hàn thì đã hiểu, khuôn mặt vừa bình thường lại đã đỏ lên. Cô lên tiếng nói với bóng lưng đang đi vội của Lăng Hàn, "Trong phòng bên cạnh có phòng tắm."

Lăng Hàn nghe thấy lời cô thì nhanh chóng đi khỏi, không quên đóng cửa phòng ngủ cho Kiều Hạ.

Đêm đó, có một người ở trong phòng tắm tắm nước lạnh thật lâu.

**

Kiều thị...

Trong phòng họp rộng lớn, những người đàn ông mặc âu phục ngay ngắn ở hai bên, họ không ở cùng một công ty nhưng đều có cùng một mục tiêu: Đạt được hạng mục hợp tác với Kiều thị.

Khi Kiều thị thông báo cạnh tranh hạng mục bắt đầu, tất cả các công ty lớn nhỏ đều tranh trước đoạt sau, nhưng dưới điều kiện nghiêm khắc của Kiều thị thì những công ty rải rác lại không còn mấy, lại trải qua mấy lần khảo sát của Kiều thị thì cũng chỉ còn lại hai tập đoàn có thực lực là tập đoàn Tĩnh Lăng của Lăng thị và Chu thị.

Hôm nay là ngày cạnh tranh cuối cùng của Tĩnh Lăng và Chu thị. Trùng hợp thay, phụ trách cạnh tranh hạng mục lần này đều là con trai của chủ tịch, hai người tuổi tác ngang nhau, lai lịch cũng tương tự, lại sắp kế thừa công ty của nhà mình. Lần hợp tác này đối với sự nghiệp của Tĩnh Lăng hay Chu thị trong tương lai cũng đều quan trọng.

Nhưng cuối cùng, hoa rơi vào nhà ai, còn chưa biết được.

Lúc này người đại diện Kiều thị vẫn chưa đến, bọn họ phải ngồi chờ. Lăng Hàn ngồi đối diện Chu Viễn Thần nhưng không thèm nhìn người đó một cái. Mặc dù anh không muốn gây sự nhưng không có nghĩa là đối phương cam tâm im lặng vượt qua khoảng thời gian chờ đợi trong yên bình.

Chu Viễn Thần ra vẻ bái phục, "Lăng tiên sinh rộng lượng thật đấy, bạn gái mình đang đối mặt trước sống gió của dư luận, Lăng tiên sinh còn có thể bình thản ngồi chờ ở chỗ này. Hay là, Lăng tiên sinh đã giải quyết sự việc kia... Cũng không đúng, chẳng qua độ hot bị giảm đi thôi chứ việc này á, chắc là vĩnh viễn ăn sâu vào trong lòng quần chúng nhân dân rồi."

Chu Viễn Thần còn bổ sung, "Có điều cứ để nó chậm rãi trôi qua cũng tốt, tuổi trẻ ai mà không phạm sai lầm, Lăng tiên sinh có tương lai rộng mở, đâu cần dán mắt vào người phụ nữ này làm gì. Tôi nói có phải không, Lăng tiên sinh?"

Lời Chu Viễn Thần gợi nên sự tò mò của những người xung quanh, họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn nhíu mày, lạnh lùng lườm Chu Viễn Thần, không trả lời chỉ cúi đầu gửi tin nhắn.

Chu Viễn Thần thấy anh không để ý tới mình, định châm chọc thêm vài câu thì người phụ trách hạng mục của Kiều thị đi vào nói với bọn họ, "Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, có thể bắt đầu rồi."

Chu Viễn Thần dẫn đầu trình bày trước giới thiệu ý tưởng của mình. Hạng mục này Chu Viễn Thần cũng tốn không ít công sức, thái độ của Kiều thị cũng không tệ. Nhưng biểu hiện của Lăng Hàn cũng không thua gì Chu Viễn Thần, từ việc đưa công ty vào hoạt động hay là dự án phát triển, so với Chu Viễn Thần chỉ thiên về lợi ích, Lăng Hàn càng tỉ mỉ, vạch ra một kế hoạch toàn diện, không chỉ đơn giản là nhìn đến lợi ích trước mắt, mà là lợi nhuận lâu dài.

Đối với ý tưởng nào, người phụ trách của Kiều thị cũng đều hài lòng, nhưng cuối cùng chọn ai còn phải hỏi ý của Kiều tổng.

Kiều Thiên hỏi bọn họ mấy vấn đề, Chu Viễn Thần đã dự tính trước nên trình bày rành mạch, thậm chí còn tranh trả lời với người khác. Chu Viễn Thần nhìn vẻ mặt khen ngợi của Kiều Thiên, trong lòng càng đắc ý, ván này mình thắng là cái chắc.

Nhưng mà cuối cùng sự lựa chọn của Kiều Thiên lại làm cho anh ta mở rộng tầm mắt.

"Kiều tổng, vì sao lại chọn tập đoàn Tĩnh Lăng mà không phải là Chu thị chúng tôi? Xin hãy cho tôi một lý do."

Thật vô lý, rõ ràng hôm nay anh ta biểu hiện xuất sắc hơn so với tên họ Lăng kia, nhưng vì sao Kiều Thiên lại chọn tên đó?

Chu Viễn Thần thấy Kiều Thiên cười mà không nói thì không nhịn được xông lên, "Thì ra Kiều tổng và Lăng tổng của tập đoàn Tĩnh Lăng có quen biết nên lần cạnh tranh này mới thiên vị Lăng Hàn sao?"

Lăng Hàn nghe thấy chỉ nhíu mày chứ không phản bác lại lời Chu Viễn Thần, chuyện này anh không tiện xem vào, chỉ có thể để người hợp tác ra mặt.

Kiều Thiên không để Chu Viễn Thần chất vấn mình nữa mà hỏi lại, "Nếu Chu tổng cảm thấy như vậy thì tại sao còn cố tham gia lần cạnh tranh này?"

"Lúc Chu tổng giới thiệu phương án hợp tác, chỉ hứa hẹn quý công ty sẽ đem lại lợi ích khổng lồ cho Kiều thị nhưng lại trốn tránh một vấn đề, chính là khi phương án thất bại, nếu hạng mục này thì bị lỗ thì đền bù bằng cách nào?"

"Tôi..."

Kiều Thiên không hổ là bậc cha chú lăn lộn thương trường nhiều năm, chỉ cần nói vài câu đã khiến Chu Viễn Thần im miệng. Nhưng vẫn còn chưa xong, sắc mặt ông trầm xuống, lời nói lạnh lùng vang lên, khác hẳn với người đàn ông cười hiền từ lúc nãy, "Tôi còn chưa nhắc đến việc Chu tổng khi quản lý công ty nhà mình trong ba tháng ngắn ngủi đã bị lỗ 1000 vạn. Sự việc đó kèm theo thái độ của Chu tổng vừa rồi càng khiến cho kẻ hèn này khẳng định sự lựa chọn của mình là đúng đắn."

Cạnh tranh thất bại, chẳng những không nhận ra sự thiếu sót của bản thân mà còn chê trách đối phương, nghi ngờ thiên vị, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy được Chu Viễn Thần vần còn quá kiêu ngạo.

Chu Viễn Thần còn định nói gì đó thì chuông điện thoại reo lên, anh ta nhíu mày khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng nghe máy. Anh ta đi sang một bên, vừa nhận điện thoại thì ở đầu dây bên kia đã mắng to, "Thằng nhóc ăn hại này, lập tức cút về công ty cho tao!"

Chu Viễn Thần ngây người, "Đã xảy ra chuyện gì vậy cha?"

"Mày còn hỏi tao chuyện gì xảy ra! Những tin tức trên mạng kia có phải mày làm ra không?" Nhìn qua ông Chu đang cực kỳ tức giận.

Chu Viễn Thần hơi chột dạ, nhưng chỉ là việc bôi nhọ một người phụ nữ thôi, cha mình cứ chuyện bé xé ra to làm gì? Nhưng lời nói tiếp theo của ông Chu đã đưa Chu Viễn Thần xuống địa ngục, "Thằng ăn hại! Mày chưa biết mày đã làm ra chuyện tốt gì sao? Mày đã đi bôi nhọ thanh danh của thiên kim Kiều gia, bây giờ Kiều thị muốn theo đó mà rút vốn đầu tư, mày nói xem phải làm gì đây? Bây giờ cút ra nước ngoài luôn cho tao!"

Ông Chu mắng xong thì cúp máy, Chu Viễn Thần sững sờ nhìn về phía người đàn ông trung niên đang cười, sau lưng chợt lạnh buốt.

Kiều Hạ... Kiều thị... Kiều Hạ chính là con gái của Kiều Thiên! Hơn nữa chắc chắn Kiều Thiên đã sớm biết người tung tin bôi nhọ Kiều Hạ chính là mình, vậy mà mình còn...

Chu Viễn Thần tạm biệt qua loa rồi vội vàng rời đi, bóng lưng rất có hương vị chạy trối chết.

Còn Lăng Hàn bên này đang trịnh trọng cảm ơn Kiều Thiên, "Chân thành cảm ơn quý công ty đã tin tưởng tập đoàn Tĩnh Lăng, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của quý công ty."

Kiều Thiên ừ một tiếng, khi Lăng Hàn đang thở dài thì ông cười tủm tỉm nói tiếp: "Việc công xử lí xong rồi, bây giờ nên nói đến việc tư nhỉ? Nghe nói con gái tôi được cậu bao nuôi?"

Lăng Hàn: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play